Vô Ưu! Ta Đói Bụng Rồi! - Chương 11: Âm dương khí
Chương trước- Chương 1: Đóa hoa kỳ lạ
- Chương 2: Bị hoa "ăn" sạch sẽ
- Chương 3: Phải chịu trách nhiệm
- Chương 4: Ta muốn nàng hàng ngày cho ta ăn...
- Chương 5: Nguyện vọng
- Chương 6: Trở về tuổi thơ
- Chương 7: Đi học
- Chương 8: Bán ve chai
- Chương 9: Mộc chân
- Chương 10: Nâng cấp không gian?
- Chương 11: Âm dương khí
- Chương 12: Xuyên qua
- Chương 13: Không gian mở rộng
- Chương 14: Trừng trị côn đồ
- Chương 15: Đốt nhà bếp
- Chương 16: Dọn đến Thanh vân các
- Chương 17: Tâm sự Tứ vương gia
- Chương 18: Trừng trị Trương ma ma
- Chương 19: Nàng từng bị xâm phạm?
- Chương 20: Cuộc đời Tuyết Ưu
- Chương 21: Chữa trị
- Chương 22: Ngoại truyện: Công chúa Tuyết Ưu
- Chương 23: Bán khoai
- Chương 24: Trúng số
- Chương 25: Vạn Mị tĩnh lại
- Chương 26: Xuyên qua
- Chương 27: Vào núi
- Chương 28: Ngắm hoàng hôn
- Chương 29: Thành người
- Chương 30: Đi thị trấn
- Chương 31: Nhà bị cháy
- Chương 32: Ngọn núi này là của ta
- Chương 33: Tìm ra manh mối
- Chương 34: Lại bị cưỡng hôn
- Chương 35: Tu luyện ra không gian
- Chương 36: Trở về
- Chương 37: Đi chợ
- Chương 38: Gặp lại Kim Nhân
- Chương 39: Đưa về nhà
- Chương 40: Lại xuyên
- Chương 41: Bị điểm huyệt
- Chương 42: Vào phủ quốc sư
- Chương 43: Ta cũng là cương thi
- Chương 44: Huyết ngọc lưu ly
- Chương 45: Đau
- Chương 46: Sắp xếp
- Chương 47: Tình địch
- Chương 48: Xuyên thành mèo
- Chương 49: Xây nhà mới
- Chương 50: Mừng nhà mới
- Chương 51: Đi chơi tết
- Chương 52: Đón giao thừa
- Chương 53: Ba ngày tết
- Chương 54: Tôn Ngộ Không
- Chương 55: Lạc vào lòng núi
- Chương 56: Làm vợ thì sao?
- Chương 57: Đánh nhau
- Chương 58: Bị đòn
- Chương 59: Một ngày mới
- Chương 60: Chung Vô Diệm
- Chương 61: Nhát ma
- Chương 62: Sủng ái
- Chương 63: Yến tiệc
- Chương 64: Lễ vật
- Chương 65: Diện mạo thật
- Chương 66: Ăn đòn
- Chương 67: Tìm thấy
- Chương 68: Tề Cảnh Tuyên
- Chương 69: Gặp Tề Cảnh Tuyên
- Chương 70: Cảnh tượng đẫm máu
- Chương 71: Lưu lại
- Chương 72: Vực sâu cứu người
- Chương 73: Thoát khỏi
- Chương 74: Hóa giải
- Chương 75: Hoa tigon
- Chương 76: Kẻ thù
- Chương 77: Địa cung
- Chương 78: Hút độc
- Chương 79: Tâm sự
- Chương 80: Nàng là khắc tinh của ta!
- Chương 81: Giết người hủy xác
- Chương 82: Mưa
- Chương 83: Chia tay
- Chương 84: Ma vương
- Chương 85: Có được nàng
- Chương 86: Vạn vương
- Chương 87: Huấn luyện
- Chương 88: 5 năm sau
- Chương 89: Gặp lại Vạn Vương
- Chương 90: Dương xuân đan
- Chương 91: Thầy giáo mới
- Chương 92: Tha hồ Mà ăn
- Chương 93: Biểu diễn
- Chương 94: Tạo không gian
- Chương 95: Chuyện xưa
- Chương 96: Mất sức
- Chương 97: Tinh thần lực
- Chương 98: Đi chơi
- Chương 99: Mị Cơ
- Chương 100: Ký ức 10 vạn kiếp trước
- Chương 101: Khai mở tinh thần lực
- Chương 102: Khai mở cho chị Linh và em Thành
- Chương 103: Uống máu
- Chương 104: Không gian của Vô Ưu
- Chương 105: Không gian trong mi tâm
- Chương 106: Xin ý kiến
- Chương 107: Tạo không gian cho cha mẹ
- Chương 108: Bị bắt cốc
- Chương 109: Đến thế giới tinh thần lực
- Chương 110: Gặp gỡ thủ lĩnh
- Chương 111: Đánh văng mặt nạ
- Chương 112: Ăn trộm
- Chương 113: Lấy thánh đỉnh
- Chương 114: Báo thù
- Chương 115: Chiến đấu
- Chương 116: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vô Ưu! Ta Đói Bụng Rồi!
Chương 11: Âm dương khí
Chưa chờ cô hỏi nó đã giải thích.
- Điều khiển thời gian tốn khá nhiều năng lượng. Cho nên ta mới cần cả âm và dương khí để giữ thời gian ở đây trôi chậm lại. Còn về dương khí gắp đôi là bởi vì ta cũng cần dương khí để trở thành người đàn ông cao to đẹp trai lịch lãm chứ lị!
Vô Ưu giật giật khóe miệng. Chửi thầm: Mắc ói!. Nhưng mà Vô Ưu còn một vấn đề thắc mắc.
- Nếu ta đã là hồn xuyên thì làm sao cung cấp dương khí cho ngươi được. Còn nữa âm khí lấy đâu ra?
Vạn Mị đáp.
- Cái này thì đơn giản, không gian là theo linh hồn cô. Nên khi cô xuyên qua nó cũng theo đến thể xác bên đó. Đồng thời mị lực của cô cũng có một phần phát ra từ linh hồn cho nên thể xác bên đó cũng sẽ có. Tuy không bằng thân thể thật sự của cô nhưng cũng khiến nhiều người phải đổ nha. Đến lúc đó cô chỉ việc làm cho họ khoái cảm là dương khí sẽ tự động chui vào người cô thôi. Dĩ nhiên, nếu họ thật lòng có cảm tình với cô thì cô chỉ cần ôm hoặc hôn cũng có thể dễ dàng lấy được dương khí. Còn về âm khí cũng tương tự như dương khí nhưng đối tượng sẽ là nữ thôi. Cô cũng có thể đến nơi nào có âm khí dày đặc, ví dụ như bãi tha ma vào lúc nữa đêm ngồi xếp bằng hít thở như vậy cũng có thể hấp thu được âm khí. Sau khi cô hấp thụ, ta sẽ dùng không gian hút các khí đó vào mà không cần cô trực tiếp cho ta ăn như hiện tại.
Vạn Mị nói xong nhìn cô thấy Vô Ưu đang ai oán nhìn nó. " Như vậy mà gọi là đơn giản sao? Mỗi một chuyện như là tra tấn tinh thần lẩn thể xác, còn có cái gì mà ra bãi tha ma, nghe đã nổi da gà rồi. Và còn câu cuối nó nói....hừ ". Cô chỉ vào Vạn Mị hét.
- Vậy tại sao hiện tại ngươi không dùng cách đó để hấp thụ hả?
Vạn Mị thản nhiên đáp.
- Cô quên rồi sao? Cách đó mới có thể giảm mị lực của cô, và hơn hết cơ thể cô đã qua sự cải tạo của linh thủy nên dương khí cô phát ra cũng là tinh thuần. Khi linh hồn cô trở về cũng sẽ mang theo lượng khí còn lại về cơ thể. Cho nên chỉ có cách đó mới hấp thu toàn bộ được. Cô biết mà đồ ngon thì không nên lãng phí phải không? Aaaaaaa....
Trong lúc Vạn Mị không chú ý Vô Ưu đã lại cắn nó một phát khiến nó kêu lên đau đớn. Cô cười hì hì híp mắt nhìn nó.
- Muốn ăn ngon thì cũng phải trả giá chứ! Tiền nào của nấy mà!
Xong cô lại nói tiếp.
- Tối thứ 7 ta sẽ xuất phát. Ngươi có cần thêm năng lượng gì không?
Vạn Mị vừa lấy lá xoa xoa vết cắn vừa đáp.
- Năng lượng thì không cần, ta vẫn còn đủ. Chỉ cần cho ta dương khí như hàng ngày là được.
Vô Ưu cảm thấy có điểm nào đó không đúng, nhưng nghĩ mãi cũng không biết là không đúng điểm nào. Cô dứt khoát không nghĩ tới nữa, chỉ " Ừ" một tiếng rồi biến ra ngoài. Nếu bây giờ Vạn Mị có hình thể sẽ dể dàng thấy nó đang chột dạ. Đúng là đang chột dạ. Lần trước giúp cô thực hiện điều ước vì không muốn ngủ mấy ngày, nó đã hút lấy năng lượng của cô. Kết quả hơi bị nhiều nên khiến cô biến thành bé gái 6 tuổi. Thật ra nó chỉ định quay ngược thời gian đến lúc cô 18 tuổi thôi, như vậy nó mới dễ ăn. Ai ngờ bị "sự cố" nên đành chịu vậy.
Bây giờ,mỗi lần nó muốn ăn cô cũng chỉ có thể biến cô lớn lên trước, nhưng chỉ có thể ăn một lần thôi, tại vì phép thuật đó chỉ duy trì trong 1 giờ, qua giờ cô sẽ tự động biến nhỏ lại. Đúng là khôn ba năm, dại một giờ. Nếu nó không tham lam hút lấy năng lượng của cô thì đâu đến nỗi. Đáng thương cho Vô Ưu bây giờ vẫn nghĩ là do nước linh thủy thần kỳ. Đúng là nước linh thủy thần kỳ thật, có thể cải tạo thể chất làm lành vết thương, biến già thành trẻ v.v... Nhưng nó không thể biến người trưởng thành thành trẻ con được. Mà ngược lại nó sẽ giúp trẻ con mau phát triển. Vì thế mà Vạn Mị mới đưa Vô Ưu ngâm trong đó. Aiiiii... Vạn Mị cũng khổ tâm lắm nha.
Vô Ưu trở ra trời còn chưa sáng, cô tranh thủ ngủ một giấc cho đến khi mẹ đánh thức dậy, cho ăn sáng rồi đi học. Tập sách vở mẹ đã chuẩn bị trước rồi nên cô chỉ việc mang cặp vào là xong. Cha cô cũng đưa hai chị em đến trường, đứng xem Vô Ưu một lát, thấy cô cũng không khóc nên cha cũng yên tâm ra về.
Ngày học thứ hai cũng không có gì, điểm danh rồi cô dạy bài đầu tiên. Là đọc và viết âm O và học bài gà gáy Ò ó o o... Tuy bây giờ học lại lớp 1 có hơi nhàm chán nhưng Vô Ưu cũng rất vừa lòng là mình có thể sống lại tuổi thơ một lần nữa. Lần này cô sẽ cố gắng trân trọng và giữ gìn những khoảng khắc tốt đẹp này mãi mãi.
Trưa tan học, cha cũng đến đón hai chị em. Thật ra cha cũng không cần phải đón, hai chị em cũng có thể về nhà. Nhưng sợ Vô Ưu còn chưa quen nên phải đi đón. Vô Ưu cũng không nói gì, khó khăn lắm mới được bên cạnh cha mẹ nên hãy để cô hưởng thụ sự yêu thương chăm sóc đi.
Về đến nhà, mẹ hỏi Vô Ưu.
- Hôm nay cô có cho bài về nhà làm không U U?
Cô thành thật đáp.
- Dạ có! Cô cho viết âm O. Cô cho viết trong lớp rồi cho bài về nhà. Nhưng con tranh thủ cuối giờ, cô cho chơi trò chơi, con làm luôn rồi. Mẹ coi nè!
Vô Ưu đưa mẹ xem bài làm. Thật ra cô chỉ mất 30 giây để viết thôi. Vì không muốn chú ý nhiều, cô cũng giả vờ cho âm O không tròn cho lắm. Nhưng thói quen ngay hàng thẳng lối khoảng cách đều nhau, nét bút lực không nhẹ không mạnh vừa vặn in lên trang giấy mà không làm lộ qua bên kia trang, trang giấy cũng sạch sẽ vô cùng. Không thể trách cô được, cô cũng không muốn quá nổi đâu nhưng đã cầm bút gần 30 năm, cố gắng viết kiểu trẻ con như vậy là quá giỏi.
Lúc nộp bài lên chấm điểm, cô giáo cũng không khỏi tắm tắc khen còn đem bài của cô khoe cho cả lớp nữa. Lúc đó cô chỉ có thể nói là do cha ở nhà có tập cho viết trước. Đúng là cha có dạy một vài nhưng hồi nhỏ Vô Ưu lười lắm, không chịu siêng tập nên khi vô lớp 1, Vô Ưu cũng viết xấu như ai thôi. Tại sao Vô Ưu không nói là tập hồi mẫu giáo? Đơn giản vì thời đó nhà nghèo như nhà Vô Ưu không ai cho con đi mẫu giáo cả. Cứ chờ đến tuổi rồi đưa thẳng lớp 1 thôi.
Mẹ cô cũng không ngoại lệ, cũng có thái độ giống cô giáo khi mở bài làm của Vô Ưu ra. Thậm chí còn kêu cha và chị Linh đến khoe nữa. Và phần thưởng là má của cô lại bị tra tấn bởi những nụ hôn bạo lực của cả nhà. Ô ô... ngay cả en Thành cũng muốn hôn hôn nữa. Nó dùng tiếng nói bập bẹ của trẻ con mới tập nói.
- Hung... hung... u... u...
- Điều khiển thời gian tốn khá nhiều năng lượng. Cho nên ta mới cần cả âm và dương khí để giữ thời gian ở đây trôi chậm lại. Còn về dương khí gắp đôi là bởi vì ta cũng cần dương khí để trở thành người đàn ông cao to đẹp trai lịch lãm chứ lị!
Vô Ưu giật giật khóe miệng. Chửi thầm: Mắc ói!. Nhưng mà Vô Ưu còn một vấn đề thắc mắc.
- Nếu ta đã là hồn xuyên thì làm sao cung cấp dương khí cho ngươi được. Còn nữa âm khí lấy đâu ra?
Vạn Mị đáp.
- Cái này thì đơn giản, không gian là theo linh hồn cô. Nên khi cô xuyên qua nó cũng theo đến thể xác bên đó. Đồng thời mị lực của cô cũng có một phần phát ra từ linh hồn cho nên thể xác bên đó cũng sẽ có. Tuy không bằng thân thể thật sự của cô nhưng cũng khiến nhiều người phải đổ nha. Đến lúc đó cô chỉ việc làm cho họ khoái cảm là dương khí sẽ tự động chui vào người cô thôi. Dĩ nhiên, nếu họ thật lòng có cảm tình với cô thì cô chỉ cần ôm hoặc hôn cũng có thể dễ dàng lấy được dương khí. Còn về âm khí cũng tương tự như dương khí nhưng đối tượng sẽ là nữ thôi. Cô cũng có thể đến nơi nào có âm khí dày đặc, ví dụ như bãi tha ma vào lúc nữa đêm ngồi xếp bằng hít thở như vậy cũng có thể hấp thu được âm khí. Sau khi cô hấp thụ, ta sẽ dùng không gian hút các khí đó vào mà không cần cô trực tiếp cho ta ăn như hiện tại.
Vạn Mị nói xong nhìn cô thấy Vô Ưu đang ai oán nhìn nó. " Như vậy mà gọi là đơn giản sao? Mỗi một chuyện như là tra tấn tinh thần lẩn thể xác, còn có cái gì mà ra bãi tha ma, nghe đã nổi da gà rồi. Và còn câu cuối nó nói....hừ ". Cô chỉ vào Vạn Mị hét.
- Vậy tại sao hiện tại ngươi không dùng cách đó để hấp thụ hả?
Vạn Mị thản nhiên đáp.
- Cô quên rồi sao? Cách đó mới có thể giảm mị lực của cô, và hơn hết cơ thể cô đã qua sự cải tạo của linh thủy nên dương khí cô phát ra cũng là tinh thuần. Khi linh hồn cô trở về cũng sẽ mang theo lượng khí còn lại về cơ thể. Cho nên chỉ có cách đó mới hấp thu toàn bộ được. Cô biết mà đồ ngon thì không nên lãng phí phải không? Aaaaaaa....
Trong lúc Vạn Mị không chú ý Vô Ưu đã lại cắn nó một phát khiến nó kêu lên đau đớn. Cô cười hì hì híp mắt nhìn nó.
- Muốn ăn ngon thì cũng phải trả giá chứ! Tiền nào của nấy mà!
Xong cô lại nói tiếp.
- Tối thứ 7 ta sẽ xuất phát. Ngươi có cần thêm năng lượng gì không?
Vạn Mị vừa lấy lá xoa xoa vết cắn vừa đáp.
- Năng lượng thì không cần, ta vẫn còn đủ. Chỉ cần cho ta dương khí như hàng ngày là được.
Vô Ưu cảm thấy có điểm nào đó không đúng, nhưng nghĩ mãi cũng không biết là không đúng điểm nào. Cô dứt khoát không nghĩ tới nữa, chỉ " Ừ" một tiếng rồi biến ra ngoài. Nếu bây giờ Vạn Mị có hình thể sẽ dể dàng thấy nó đang chột dạ. Đúng là đang chột dạ. Lần trước giúp cô thực hiện điều ước vì không muốn ngủ mấy ngày, nó đã hút lấy năng lượng của cô. Kết quả hơi bị nhiều nên khiến cô biến thành bé gái 6 tuổi. Thật ra nó chỉ định quay ngược thời gian đến lúc cô 18 tuổi thôi, như vậy nó mới dễ ăn. Ai ngờ bị "sự cố" nên đành chịu vậy.
Bây giờ,mỗi lần nó muốn ăn cô cũng chỉ có thể biến cô lớn lên trước, nhưng chỉ có thể ăn một lần thôi, tại vì phép thuật đó chỉ duy trì trong 1 giờ, qua giờ cô sẽ tự động biến nhỏ lại. Đúng là khôn ba năm, dại một giờ. Nếu nó không tham lam hút lấy năng lượng của cô thì đâu đến nỗi. Đáng thương cho Vô Ưu bây giờ vẫn nghĩ là do nước linh thủy thần kỳ. Đúng là nước linh thủy thần kỳ thật, có thể cải tạo thể chất làm lành vết thương, biến già thành trẻ v.v... Nhưng nó không thể biến người trưởng thành thành trẻ con được. Mà ngược lại nó sẽ giúp trẻ con mau phát triển. Vì thế mà Vạn Mị mới đưa Vô Ưu ngâm trong đó. Aiiiii... Vạn Mị cũng khổ tâm lắm nha.
Vô Ưu trở ra trời còn chưa sáng, cô tranh thủ ngủ một giấc cho đến khi mẹ đánh thức dậy, cho ăn sáng rồi đi học. Tập sách vở mẹ đã chuẩn bị trước rồi nên cô chỉ việc mang cặp vào là xong. Cha cô cũng đưa hai chị em đến trường, đứng xem Vô Ưu một lát, thấy cô cũng không khóc nên cha cũng yên tâm ra về.
Ngày học thứ hai cũng không có gì, điểm danh rồi cô dạy bài đầu tiên. Là đọc và viết âm O và học bài gà gáy Ò ó o o... Tuy bây giờ học lại lớp 1 có hơi nhàm chán nhưng Vô Ưu cũng rất vừa lòng là mình có thể sống lại tuổi thơ một lần nữa. Lần này cô sẽ cố gắng trân trọng và giữ gìn những khoảng khắc tốt đẹp này mãi mãi.
Trưa tan học, cha cũng đến đón hai chị em. Thật ra cha cũng không cần phải đón, hai chị em cũng có thể về nhà. Nhưng sợ Vô Ưu còn chưa quen nên phải đi đón. Vô Ưu cũng không nói gì, khó khăn lắm mới được bên cạnh cha mẹ nên hãy để cô hưởng thụ sự yêu thương chăm sóc đi.
Về đến nhà, mẹ hỏi Vô Ưu.
- Hôm nay cô có cho bài về nhà làm không U U?
Cô thành thật đáp.
- Dạ có! Cô cho viết âm O. Cô cho viết trong lớp rồi cho bài về nhà. Nhưng con tranh thủ cuối giờ, cô cho chơi trò chơi, con làm luôn rồi. Mẹ coi nè!
Vô Ưu đưa mẹ xem bài làm. Thật ra cô chỉ mất 30 giây để viết thôi. Vì không muốn chú ý nhiều, cô cũng giả vờ cho âm O không tròn cho lắm. Nhưng thói quen ngay hàng thẳng lối khoảng cách đều nhau, nét bút lực không nhẹ không mạnh vừa vặn in lên trang giấy mà không làm lộ qua bên kia trang, trang giấy cũng sạch sẽ vô cùng. Không thể trách cô được, cô cũng không muốn quá nổi đâu nhưng đã cầm bút gần 30 năm, cố gắng viết kiểu trẻ con như vậy là quá giỏi.
Lúc nộp bài lên chấm điểm, cô giáo cũng không khỏi tắm tắc khen còn đem bài của cô khoe cho cả lớp nữa. Lúc đó cô chỉ có thể nói là do cha ở nhà có tập cho viết trước. Đúng là cha có dạy một vài nhưng hồi nhỏ Vô Ưu lười lắm, không chịu siêng tập nên khi vô lớp 1, Vô Ưu cũng viết xấu như ai thôi. Tại sao Vô Ưu không nói là tập hồi mẫu giáo? Đơn giản vì thời đó nhà nghèo như nhà Vô Ưu không ai cho con đi mẫu giáo cả. Cứ chờ đến tuổi rồi đưa thẳng lớp 1 thôi.
Mẹ cô cũng không ngoại lệ, cũng có thái độ giống cô giáo khi mở bài làm của Vô Ưu ra. Thậm chí còn kêu cha và chị Linh đến khoe nữa. Và phần thưởng là má của cô lại bị tra tấn bởi những nụ hôn bạo lực của cả nhà. Ô ô... ngay cả en Thành cũng muốn hôn hôn nữa. Nó dùng tiếng nói bập bẹ của trẻ con mới tập nói.
- Hung... hung... u... u...
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Đóa hoa kỳ lạ
- Chương 2: Bị hoa "ăn" sạch sẽ
- Chương 3: Phải chịu trách nhiệm
- Chương 4: Ta muốn nàng hàng ngày cho ta ăn...
- Chương 5: Nguyện vọng
- Chương 6: Trở về tuổi thơ
- Chương 7: Đi học
- Chương 8: Bán ve chai
- Chương 9: Mộc chân
- Chương 10: Nâng cấp không gian?
- Chương 11: Âm dương khí
- Chương 12: Xuyên qua
- Chương 13: Không gian mở rộng
- Chương 14: Trừng trị côn đồ
- Chương 15: Đốt nhà bếp
- Chương 16: Dọn đến Thanh vân các
- Chương 17: Tâm sự Tứ vương gia
- Chương 18: Trừng trị Trương ma ma
- Chương 19: Nàng từng bị xâm phạm?
- Chương 20: Cuộc đời Tuyết Ưu
- Chương 21: Chữa trị
- Chương 22: Ngoại truyện: Công chúa Tuyết Ưu
- Chương 23: Bán khoai
- Chương 24: Trúng số
- Chương 25: Vạn Mị tĩnh lại
- Chương 26: Xuyên qua
- Chương 27: Vào núi
- Chương 28: Ngắm hoàng hôn
- Chương 29: Thành người
- Chương 30: Đi thị trấn
- Chương 31: Nhà bị cháy
- Chương 32: Ngọn núi này là của ta
- Chương 33: Tìm ra manh mối
- Chương 34: Lại bị cưỡng hôn
- Chương 35: Tu luyện ra không gian
- Chương 36: Trở về
- Chương 37: Đi chợ
- Chương 38: Gặp lại Kim Nhân
- Chương 39: Đưa về nhà
- Chương 40: Lại xuyên
- Chương 41: Bị điểm huyệt
- Chương 42: Vào phủ quốc sư
- Chương 43: Ta cũng là cương thi
- Chương 44: Huyết ngọc lưu ly
- Chương 45: Đau
- Chương 46: Sắp xếp
- Chương 47: Tình địch
- Chương 48: Xuyên thành mèo
- Chương 49: Xây nhà mới
- Chương 50: Mừng nhà mới
- Chương 51: Đi chơi tết
- Chương 52: Đón giao thừa
- Chương 53: Ba ngày tết
- Chương 54: Tôn Ngộ Không
- Chương 55: Lạc vào lòng núi
- Chương 56: Làm vợ thì sao?
- Chương 57: Đánh nhau
- Chương 58: Bị đòn
- Chương 59: Một ngày mới
- Chương 60: Chung Vô Diệm
- Chương 61: Nhát ma
- Chương 62: Sủng ái
- Chương 63: Yến tiệc
- Chương 64: Lễ vật
- Chương 65: Diện mạo thật
- Chương 66: Ăn đòn
- Chương 67: Tìm thấy
- Chương 68: Tề Cảnh Tuyên
- Chương 69: Gặp Tề Cảnh Tuyên
- Chương 70: Cảnh tượng đẫm máu
- Chương 71: Lưu lại
- Chương 72: Vực sâu cứu người
- Chương 73: Thoát khỏi
- Chương 74: Hóa giải
- Chương 75: Hoa tigon
- Chương 76: Kẻ thù
- Chương 77: Địa cung
- Chương 78: Hút độc
- Chương 79: Tâm sự
- Chương 80: Nàng là khắc tinh của ta!
- Chương 81: Giết người hủy xác
- Chương 82: Mưa
- Chương 83: Chia tay
- Chương 84: Ma vương
- Chương 85: Có được nàng
- Chương 86: Vạn vương
- Chương 87: Huấn luyện
- Chương 88: 5 năm sau
- Chương 89: Gặp lại Vạn Vương
- Chương 90: Dương xuân đan
- Chương 91: Thầy giáo mới
- Chương 92: Tha hồ Mà ăn
- Chương 93: Biểu diễn
- Chương 94: Tạo không gian
- Chương 95: Chuyện xưa
- Chương 96: Mất sức
- Chương 97: Tinh thần lực
- Chương 98: Đi chơi
- Chương 99: Mị Cơ
- Chương 100: Ký ức 10 vạn kiếp trước
- Chương 101: Khai mở tinh thần lực
- Chương 102: Khai mở cho chị Linh và em Thành
- Chương 103: Uống máu
- Chương 104: Không gian của Vô Ưu
- Chương 105: Không gian trong mi tâm
- Chương 106: Xin ý kiến
- Chương 107: Tạo không gian cho cha mẹ
- Chương 108: Bị bắt cốc
- Chương 109: Đến thế giới tinh thần lực
- Chương 110: Gặp gỡ thủ lĩnh
- Chương 111: Đánh văng mặt nạ
- Chương 112: Ăn trộm
- Chương 113: Lấy thánh đỉnh
- Chương 114: Báo thù
- Chương 115: Chiến đấu
- Chương 116: Đại kết cục
- bình luận