Vô Ưu! Ta Đói Bụng Rồi! - Chương 104: Không gian của Vô Ưu
Chương trước- Chương 1: Đóa hoa kỳ lạ
- Chương 2: Bị hoa "ăn" sạch sẽ
- Chương 3: Phải chịu trách nhiệm
- Chương 4: Ta muốn nàng hàng ngày cho ta ăn...
- Chương 5: Nguyện vọng
- Chương 6: Trở về tuổi thơ
- Chương 7: Đi học
- Chương 8: Bán ve chai
- Chương 9: Mộc chân
- Chương 10: Nâng cấp không gian?
- Chương 11: Âm dương khí
- Chương 12: Xuyên qua
- Chương 13: Không gian mở rộng
- Chương 14: Trừng trị côn đồ
- Chương 15: Đốt nhà bếp
- Chương 16: Dọn đến Thanh vân các
- Chương 17: Tâm sự Tứ vương gia
- Chương 18: Trừng trị Trương ma ma
- Chương 19: Nàng từng bị xâm phạm?
- Chương 20: Cuộc đời Tuyết Ưu
- Chương 21: Chữa trị
- Chương 22: Ngoại truyện: Công chúa Tuyết Ưu
- Chương 23: Bán khoai
- Chương 24: Trúng số
- Chương 25: Vạn Mị tĩnh lại
- Chương 26: Xuyên qua
- Chương 27: Vào núi
- Chương 28: Ngắm hoàng hôn
- Chương 29: Thành người
- Chương 30: Đi thị trấn
- Chương 31: Nhà bị cháy
- Chương 32: Ngọn núi này là của ta
- Chương 33: Tìm ra manh mối
- Chương 34: Lại bị cưỡng hôn
- Chương 35: Tu luyện ra không gian
- Chương 36: Trở về
- Chương 37: Đi chợ
- Chương 38: Gặp lại Kim Nhân
- Chương 39: Đưa về nhà
- Chương 40: Lại xuyên
- Chương 41: Bị điểm huyệt
- Chương 42: Vào phủ quốc sư
- Chương 43: Ta cũng là cương thi
- Chương 44: Huyết ngọc lưu ly
- Chương 45: Đau
- Chương 46: Sắp xếp
- Chương 47: Tình địch
- Chương 48: Xuyên thành mèo
- Chương 49: Xây nhà mới
- Chương 50: Mừng nhà mới
- Chương 51: Đi chơi tết
- Chương 52: Đón giao thừa
- Chương 53: Ba ngày tết
- Chương 54: Tôn Ngộ Không
- Chương 55: Lạc vào lòng núi
- Chương 56: Làm vợ thì sao?
- Chương 57: Đánh nhau
- Chương 58: Bị đòn
- Chương 59: Một ngày mới
- Chương 60: Chung Vô Diệm
- Chương 61: Nhát ma
- Chương 62: Sủng ái
- Chương 63: Yến tiệc
- Chương 64: Lễ vật
- Chương 65: Diện mạo thật
- Chương 66: Ăn đòn
- Chương 67: Tìm thấy
- Chương 68: Tề Cảnh Tuyên
- Chương 69: Gặp Tề Cảnh Tuyên
- Chương 70: Cảnh tượng đẫm máu
- Chương 71: Lưu lại
- Chương 72: Vực sâu cứu người
- Chương 73: Thoát khỏi
- Chương 74: Hóa giải
- Chương 75: Hoa tigon
- Chương 76: Kẻ thù
- Chương 77: Địa cung
- Chương 78: Hút độc
- Chương 79: Tâm sự
- Chương 80: Nàng là khắc tinh của ta!
- Chương 81: Giết người hủy xác
- Chương 82: Mưa
- Chương 83: Chia tay
- Chương 84: Ma vương
- Chương 85: Có được nàng
- Chương 86: Vạn vương
- Chương 87: Huấn luyện
- Chương 88: 5 năm sau
- Chương 89: Gặp lại Vạn Vương
- Chương 90: Dương xuân đan
- Chương 91: Thầy giáo mới
- Chương 92: Tha hồ Mà ăn
- Chương 93: Biểu diễn
- Chương 94: Tạo không gian
- Chương 95: Chuyện xưa
- Chương 96: Mất sức
- Chương 97: Tinh thần lực
- Chương 98: Đi chơi
- Chương 99: Mị Cơ
- Chương 100: Ký ức 10 vạn kiếp trước
- Chương 101: Khai mở tinh thần lực
- Chương 102: Khai mở cho chị Linh và em Thành
- Chương 103: Uống máu
- Chương 104: Không gian của Vô Ưu
- Chương 105: Không gian trong mi tâm
- Chương 106: Xin ý kiến
- Chương 107: Tạo không gian cho cha mẹ
- Chương 108: Bị bắt cốc
- Chương 109: Đến thế giới tinh thần lực
- Chương 110: Gặp gỡ thủ lĩnh
- Chương 111: Đánh văng mặt nạ
- Chương 112: Ăn trộm
- Chương 113: Lấy thánh đỉnh
- Chương 114: Báo thù
- Chương 115: Chiến đấu
- Chương 116: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Vô Ưu! Ta Đói Bụng Rồi!
Chương 104: Không gian của Vô Ưu
Sau khi ký xong khế ước với tất cả bọn họ, đều là huyết khế bình đẳng. Vô Ưu mới tiến vào không gian của mình xem thử, thì đúng là thấy có rất nhiều cánh cửa. Nhưng chỉ có một cửa mở được, bên trong đúng là một sa mạc cát vàng với ốc đảo và kim tự tháp y như trong mơ vậy. Không ngờ cô lại có thể tạo không gian trong giấc mơ, thật đáng kinh ngạc.
Cô nghĩ, lần này là sa mạc có khi nào lần sau sẽ là biển không? Thế là vài ngày sau, cô lại nằm mơ tiếp. Cô thấy mình đang đứng trên một bãi biển xanh ngọc vô cùng xinh đẹp. Nhìn xa xa còn thấy mấy hòn đảo với mấy ngọn hải đăng trên đó. Cô nhảy xuống tắm thật thích thú, cô bơi ra rất xa lặn xuống đáy nước xem từng rạng san hô, tảo biển thật là đẹp mắt. Cô nghĩ phải chi có vài con cá nhỏ ở đây thì thích làm sao. Chợt có một bầy cá bé nhỏ đủ màu sắc bơi lại vay quanh cô nô đùa. Còn có cua biển và những loài sò ốc đáng yêu khác.
Cô trồi lên và bay lên khỏi mặt nước, đến những hòn đảo phía xa. Trên một ngọn hải đăng cao nhất, có một vật gì đó đang phát sáng, cô cũng vội bay đến xem và cũng như lần trước là một viên ngọc phát sáng. Cũng cảm giác thân thuộc ấy, cô chạm vào cũng có ánh sáng chói mắt phát ra. Tiếp theo như lần trước là cô tĩnh lại nhưng cả người lại vô cùng mệt mỏi. Lần này, cả tám người đều có thể dùng máu của họ cho cô uống, không như lần trước chỉ có mình Vạn Mị. Xong, họ cũng uống một viên bổ huyết đan của Mị Cơ đưa để phục hồi lại.
Bây giờ, cô đã nắm được quy tắc để hình thành không gian rồi. Chỉ cần trong đầu cô luôn nghĩ về nó thì tự nó sẽ hình thành theo ý cô muốn. Nhưng tạm thời cô không dám nghĩ, vì mỗi lần như vậy cả tám người lại mất máu vì cô. Cô thấy ái ngại vô cùng. Cô quyết tâm phải nhanh tăng tu vi mới được. Nhưng bằng cách nào đây?
Cô chợt nhớ lần đầu cô mới tạo không gian, đã ngủ gần ba tháng, sau đó lại ăn rất nhiều thức ăn và uống rất nhiều linh thủy. Cô nghĩ hay là cô thử dùng cách đó để nạp năng lượng cho mình xem sao? Bình thường cô không có cảm giác đói và khát nên ăn cũng như cho có lệ. Chắc vì vậy nên cô không đủ năng lượng tạo không gian đi.
Nghĩ liền làm, cô tiến vào không gian linh thủy bắt đầu ăn ăn uống uống. Vạn Mị cũng sẵn sàng phục vụ cô, tiến hành làm những món ăn ngon. Hôm nay, trong không gian chỉ có Vô Ưu và hắn, bọn người kia về không gian của mình hoặc ở bên ngoài hết rồi. Đến tối họ lại tập trung lại canh chừng cho cô ngủ. Chính xác hơn là họ muốn ở cạnh cô, lúc trước là muốn gần gũi, lúc này là xem cô có nằm mơ tạo không gian nữa không. Khi thấy biểu hiện mệt mỏi của cô họ sẽ kịp thời ứng phó.
Vô Ưu cảm giác thật hạnh phúc khi có bọn họ bên cạnh, cô thích tất cả bọn họ. Vô Ưu không biết là lớp băng trong tim cô đang dần tan chảy, và dần đem họ đặt trong lòng.
Vô Ưu ăn khá là nhiều cũng không no, cô cũng muốn biết bản thân mình sẽ ăn được bao nhiêu mới gọi là no. Cứ thế cô lại tiếp tục ăn, đến khi cô bắt đầu cảm thấy hơi no thì nhìn lại cô cũng tá hỏa. Thức ăn cô ăn có thể bằng cả một đám cưới trăm bàn. Trái cây các loại hơn cả tấn. Vạn Mị lại cho cô thêm hai củ nhân sâm ngàn năm nữa. Ấy thế mà cô mới chỉ cảm thấy hơi no thôi.
Tiếp theo, cô ra linh thủy uống nước. Cô muốn uống cho đến khi no. Khi cô đã cảm thấy đã đủ no rồi, cô bèn dừng lại, nhìn thấy biển linh thủy đã tuột xuống cả gang tay. Vô Ưu đổ một giọt mồ hôi thật lớn. Ái chà chà... ai lấy trúng cô vợ này làm sao mà nuôi nổi đây? Nhưng mà cô có thể yên tâm, vì bọn tám người Vạn Mị đều nuôi cô dư sức. Không gian của họ sản xuất rất mau, dù ngày nào cô cũng ăn như vậy hay cỡ lần đầu tiên, họ cũng không sợ.
Ngày hôm sau, cô vẫn tiếp tục ăn và uống như vậy. Suốt 10 ngày, cô mới dám nghĩ sẽ tạo không gian thành dạng gì tiếp theo. Lần này cô muốn tạo một nơi có đồng bằng, đồi núi và sông ngòi với bốn cảnh sắc khác nhau, đó là cảnh buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều và buổi tối. Nhìn hướng đông sẽ là cảnh bình minh, hướng tây là cảnh hoàng hôn, hướng nam là cảnh buổi trưa và hướng bắc là cảnh buổi tối.
Thế là, cô lại nằm mơ và cũng y như những gì cô nghĩ. Cô dạo qua tất cả khung cảnh rồi đến ngọn núi cao nhất lấy viên ngọc đang phát sáng. Cô lại giật mình tĩnh lại, nhưng lần này không thấy kiệt sức như lần trước nữa, cô cũng cảm thấy còn mệt mỏi. Tám người Vạn Mị không yên tâm nên vẫn cho cô uống máu, cho đến khi cô hoàn toàn khỏe hẳn.
Như vậy là đã biết nguyên nhân rồi. Cô vui mừng lại tiếp tục ăn và uống tiếp. Cả tám người đều đem thức ăn từ không gian họ cho cô ăn rất nhiều. Lần này cô ăn đến 20 ngày, mới bắt đầu nghĩ sẽ tạo tiếp. Và lần này cô đã thành công không còn bị kiệt sức và mệt mỏi nữa, cũng không cần uống máu họ nữa. Thật vui vẽ làm sao.
Một năm sau, cô gần như đã hoàn thành không gian của mình. Gồm nhiều cảnh vật khác nhau, có cả hệ thống trò chơi huấn luyện dựa theo các game hiện đại mà cô từng chơi. Có điều chính bản thân sẽ trải nghiệm thực tế. Chỉ còn thiếu cánh cổng thông qua các thế giới khác thôi. Bởi cô cũng chỉ có thể tạo ra cánh cổng đến các thế giới mà cô từng xuyên qua thôi. Còn những thế giới khác thì hoàn toàn không biết. Cái này chắc phải hỏi bọn Vạn Mị rồi.
Cô chọn một ngày dẫn bọn họ vào xem không gian của cô. Kết quả cả tám người đều kinh ngạc. Vừa bước vào, thì nhìn thấy một hành lang kéo dài hai bên toàn cửa là cửa. Mỗi cửa Vô Ưu đều ghi tên bên ngoài, như sa mạc, biển cả, đồi núi, bắc cực...hệ thống...
Tám người tha hồ mà tham quan, còn thử các hệ thống trò chơi huấn luyện.
Sau đó, đến cửa cuối cùng đã làm Vô Ưu đau đầu, đó là cánh cửa xuyên thời không. Cô nói ra khó khăn của mình, tất cả tám người đều gật đầu hiểu rõ. Cô đúng là chỉ mới xuyên qua vài thế giới đương nhiên là chỉ có thể mở được vài thế giới đó rồi. Nhưng họ cũng nói với cô không cần băn khoăn. Sau này, cô tu luyện đến ký ức mười vạn tiền kiếp rồi thì cô tự động sẽ nâng cấp thêm nữa. Bởi trong mười vạn kiếp đó, cô có thể đã đi qua hàn vạn thế giới tha hồ mà mở.
Tuy là nói vậy nhưng cả tám người đều không được vui cho lắm. Họ sợ khi cô nhớ lại mười vạn ký ức đó, liệu cô có còn thân thiết với họ như thế này không? Vô Ưu thấy thái độ của họ chuyển biến, dường như cũng nhận ra điều gì. Nhưng cô lại cười thật tươi nói với họ.
- Mọi người yên tâm đi. Tuy ta không biết trong tiền kiếp nào đó ta và các ngươi có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà dù ta có nhớ lại ký ức của mười vạn kiếp trước thì ta cũng vẫn là ta của ngày hôm nay. Bởi ta của hôm nay chính là Ngọc Vô Ưu. Còn những kiếp khác đối với ta đều là giấc mơ cả.
Cả tám người vui vẽ lần lượt ôm cô vào trong lòng. Phải! Vô Ưu hôm nay là Vô Ưu của tất cả bọn họ. Chứ không phải Vô Ưu của mười vạn kiếp trước.
Khi rời khỏi không gian của Vô Ưu, cả tám người đều luyến tiếc. Không gian quả thật rất đặc biệt, là tập hợp của tất cả không gian. Thảo nào cô lại cần nhiều năng lượng như vậy. Thậm chí có luôn cả không gian linh thủy, mà linh khí hầu như còn dày đặc hơn cả không gian linh thủy hiện tại, vừa vào chỉ thấy toàn sương mù và sương mù. Vô Ưu cũng không biết vì sao cô có thể làm được, cô chỉ nghĩ là muốn thử xem có thể tạo ra không gian linh thủy được không? Không ngờ là cô lại làm được mà còn đậm đặc hơn nữa chứ.
Bạch Ngân nói, hay cô tạo ra cửa thông với không gian của bọn họ, để lúc nào họ cũng có thể vào không gian của cô. Cái này...Vô Ưu sẽ không tạo đâu. Cô chỉ nói dóc là cô đã thử nhưng tạo không được. Chứ thực tế có tạo được cô cũng không dám tạo. Tạo rồi cô chạy trốn bọn họ ở đâu bây giờ? Miễn đi!
Nhưng cô và cả bảy người còn lại không hề biết rằng, Vạn Mị cũng có thể vào không gian của cô bất cứ lúc nào hắn muốn. Bởi hắn là khế ước linh hồn nha. Mà không gian tạo ra nằm trong linh hồn, vì thế mà Vạn Mị vẫn có thể vào được. Thậm chí hắn có thể đưa không gian linh thủy kết hợp với không gian của cô lại cũng được. Nhưng hắn sẽ không làm và cũng không nói cho ai biết. Vì đây là con ác chủ bài của hắn mà.
Thiên hạ đệ nhất gian xảo vẫn là Vạn Mị. Chính vì vậy mà ngôi vị lão đại mãi mãi vẫn không bị lung lay. Ngay cả Mị Cơ là chị cả lớn nhất cũng không bằng.
Cô nghĩ, lần này là sa mạc có khi nào lần sau sẽ là biển không? Thế là vài ngày sau, cô lại nằm mơ tiếp. Cô thấy mình đang đứng trên một bãi biển xanh ngọc vô cùng xinh đẹp. Nhìn xa xa còn thấy mấy hòn đảo với mấy ngọn hải đăng trên đó. Cô nhảy xuống tắm thật thích thú, cô bơi ra rất xa lặn xuống đáy nước xem từng rạng san hô, tảo biển thật là đẹp mắt. Cô nghĩ phải chi có vài con cá nhỏ ở đây thì thích làm sao. Chợt có một bầy cá bé nhỏ đủ màu sắc bơi lại vay quanh cô nô đùa. Còn có cua biển và những loài sò ốc đáng yêu khác.
Cô trồi lên và bay lên khỏi mặt nước, đến những hòn đảo phía xa. Trên một ngọn hải đăng cao nhất, có một vật gì đó đang phát sáng, cô cũng vội bay đến xem và cũng như lần trước là một viên ngọc phát sáng. Cũng cảm giác thân thuộc ấy, cô chạm vào cũng có ánh sáng chói mắt phát ra. Tiếp theo như lần trước là cô tĩnh lại nhưng cả người lại vô cùng mệt mỏi. Lần này, cả tám người đều có thể dùng máu của họ cho cô uống, không như lần trước chỉ có mình Vạn Mị. Xong, họ cũng uống một viên bổ huyết đan của Mị Cơ đưa để phục hồi lại.
Bây giờ, cô đã nắm được quy tắc để hình thành không gian rồi. Chỉ cần trong đầu cô luôn nghĩ về nó thì tự nó sẽ hình thành theo ý cô muốn. Nhưng tạm thời cô không dám nghĩ, vì mỗi lần như vậy cả tám người lại mất máu vì cô. Cô thấy ái ngại vô cùng. Cô quyết tâm phải nhanh tăng tu vi mới được. Nhưng bằng cách nào đây?
Cô chợt nhớ lần đầu cô mới tạo không gian, đã ngủ gần ba tháng, sau đó lại ăn rất nhiều thức ăn và uống rất nhiều linh thủy. Cô nghĩ hay là cô thử dùng cách đó để nạp năng lượng cho mình xem sao? Bình thường cô không có cảm giác đói và khát nên ăn cũng như cho có lệ. Chắc vì vậy nên cô không đủ năng lượng tạo không gian đi.
Nghĩ liền làm, cô tiến vào không gian linh thủy bắt đầu ăn ăn uống uống. Vạn Mị cũng sẵn sàng phục vụ cô, tiến hành làm những món ăn ngon. Hôm nay, trong không gian chỉ có Vô Ưu và hắn, bọn người kia về không gian của mình hoặc ở bên ngoài hết rồi. Đến tối họ lại tập trung lại canh chừng cho cô ngủ. Chính xác hơn là họ muốn ở cạnh cô, lúc trước là muốn gần gũi, lúc này là xem cô có nằm mơ tạo không gian nữa không. Khi thấy biểu hiện mệt mỏi của cô họ sẽ kịp thời ứng phó.
Vô Ưu cảm giác thật hạnh phúc khi có bọn họ bên cạnh, cô thích tất cả bọn họ. Vô Ưu không biết là lớp băng trong tim cô đang dần tan chảy, và dần đem họ đặt trong lòng.
Vô Ưu ăn khá là nhiều cũng không no, cô cũng muốn biết bản thân mình sẽ ăn được bao nhiêu mới gọi là no. Cứ thế cô lại tiếp tục ăn, đến khi cô bắt đầu cảm thấy hơi no thì nhìn lại cô cũng tá hỏa. Thức ăn cô ăn có thể bằng cả một đám cưới trăm bàn. Trái cây các loại hơn cả tấn. Vạn Mị lại cho cô thêm hai củ nhân sâm ngàn năm nữa. Ấy thế mà cô mới chỉ cảm thấy hơi no thôi.
Tiếp theo, cô ra linh thủy uống nước. Cô muốn uống cho đến khi no. Khi cô đã cảm thấy đã đủ no rồi, cô bèn dừng lại, nhìn thấy biển linh thủy đã tuột xuống cả gang tay. Vô Ưu đổ một giọt mồ hôi thật lớn. Ái chà chà... ai lấy trúng cô vợ này làm sao mà nuôi nổi đây? Nhưng mà cô có thể yên tâm, vì bọn tám người Vạn Mị đều nuôi cô dư sức. Không gian của họ sản xuất rất mau, dù ngày nào cô cũng ăn như vậy hay cỡ lần đầu tiên, họ cũng không sợ.
Ngày hôm sau, cô vẫn tiếp tục ăn và uống như vậy. Suốt 10 ngày, cô mới dám nghĩ sẽ tạo không gian thành dạng gì tiếp theo. Lần này cô muốn tạo một nơi có đồng bằng, đồi núi và sông ngòi với bốn cảnh sắc khác nhau, đó là cảnh buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều và buổi tối. Nhìn hướng đông sẽ là cảnh bình minh, hướng tây là cảnh hoàng hôn, hướng nam là cảnh buổi trưa và hướng bắc là cảnh buổi tối.
Thế là, cô lại nằm mơ và cũng y như những gì cô nghĩ. Cô dạo qua tất cả khung cảnh rồi đến ngọn núi cao nhất lấy viên ngọc đang phát sáng. Cô lại giật mình tĩnh lại, nhưng lần này không thấy kiệt sức như lần trước nữa, cô cũng cảm thấy còn mệt mỏi. Tám người Vạn Mị không yên tâm nên vẫn cho cô uống máu, cho đến khi cô hoàn toàn khỏe hẳn.
Như vậy là đã biết nguyên nhân rồi. Cô vui mừng lại tiếp tục ăn và uống tiếp. Cả tám người đều đem thức ăn từ không gian họ cho cô ăn rất nhiều. Lần này cô ăn đến 20 ngày, mới bắt đầu nghĩ sẽ tạo tiếp. Và lần này cô đã thành công không còn bị kiệt sức và mệt mỏi nữa, cũng không cần uống máu họ nữa. Thật vui vẽ làm sao.
Một năm sau, cô gần như đã hoàn thành không gian của mình. Gồm nhiều cảnh vật khác nhau, có cả hệ thống trò chơi huấn luyện dựa theo các game hiện đại mà cô từng chơi. Có điều chính bản thân sẽ trải nghiệm thực tế. Chỉ còn thiếu cánh cổng thông qua các thế giới khác thôi. Bởi cô cũng chỉ có thể tạo ra cánh cổng đến các thế giới mà cô từng xuyên qua thôi. Còn những thế giới khác thì hoàn toàn không biết. Cái này chắc phải hỏi bọn Vạn Mị rồi.
Cô chọn một ngày dẫn bọn họ vào xem không gian của cô. Kết quả cả tám người đều kinh ngạc. Vừa bước vào, thì nhìn thấy một hành lang kéo dài hai bên toàn cửa là cửa. Mỗi cửa Vô Ưu đều ghi tên bên ngoài, như sa mạc, biển cả, đồi núi, bắc cực...hệ thống...
Tám người tha hồ mà tham quan, còn thử các hệ thống trò chơi huấn luyện.
Sau đó, đến cửa cuối cùng đã làm Vô Ưu đau đầu, đó là cánh cửa xuyên thời không. Cô nói ra khó khăn của mình, tất cả tám người đều gật đầu hiểu rõ. Cô đúng là chỉ mới xuyên qua vài thế giới đương nhiên là chỉ có thể mở được vài thế giới đó rồi. Nhưng họ cũng nói với cô không cần băn khoăn. Sau này, cô tu luyện đến ký ức mười vạn tiền kiếp rồi thì cô tự động sẽ nâng cấp thêm nữa. Bởi trong mười vạn kiếp đó, cô có thể đã đi qua hàn vạn thế giới tha hồ mà mở.
Tuy là nói vậy nhưng cả tám người đều không được vui cho lắm. Họ sợ khi cô nhớ lại mười vạn ký ức đó, liệu cô có còn thân thiết với họ như thế này không? Vô Ưu thấy thái độ của họ chuyển biến, dường như cũng nhận ra điều gì. Nhưng cô lại cười thật tươi nói với họ.
- Mọi người yên tâm đi. Tuy ta không biết trong tiền kiếp nào đó ta và các ngươi có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà dù ta có nhớ lại ký ức của mười vạn kiếp trước thì ta cũng vẫn là ta của ngày hôm nay. Bởi ta của hôm nay chính là Ngọc Vô Ưu. Còn những kiếp khác đối với ta đều là giấc mơ cả.
Cả tám người vui vẽ lần lượt ôm cô vào trong lòng. Phải! Vô Ưu hôm nay là Vô Ưu của tất cả bọn họ. Chứ không phải Vô Ưu của mười vạn kiếp trước.
Khi rời khỏi không gian của Vô Ưu, cả tám người đều luyến tiếc. Không gian quả thật rất đặc biệt, là tập hợp của tất cả không gian. Thảo nào cô lại cần nhiều năng lượng như vậy. Thậm chí có luôn cả không gian linh thủy, mà linh khí hầu như còn dày đặc hơn cả không gian linh thủy hiện tại, vừa vào chỉ thấy toàn sương mù và sương mù. Vô Ưu cũng không biết vì sao cô có thể làm được, cô chỉ nghĩ là muốn thử xem có thể tạo ra không gian linh thủy được không? Không ngờ là cô lại làm được mà còn đậm đặc hơn nữa chứ.
Bạch Ngân nói, hay cô tạo ra cửa thông với không gian của bọn họ, để lúc nào họ cũng có thể vào không gian của cô. Cái này...Vô Ưu sẽ không tạo đâu. Cô chỉ nói dóc là cô đã thử nhưng tạo không được. Chứ thực tế có tạo được cô cũng không dám tạo. Tạo rồi cô chạy trốn bọn họ ở đâu bây giờ? Miễn đi!
Nhưng cô và cả bảy người còn lại không hề biết rằng, Vạn Mị cũng có thể vào không gian của cô bất cứ lúc nào hắn muốn. Bởi hắn là khế ước linh hồn nha. Mà không gian tạo ra nằm trong linh hồn, vì thế mà Vạn Mị vẫn có thể vào được. Thậm chí hắn có thể đưa không gian linh thủy kết hợp với không gian của cô lại cũng được. Nhưng hắn sẽ không làm và cũng không nói cho ai biết. Vì đây là con ác chủ bài của hắn mà.
Thiên hạ đệ nhất gian xảo vẫn là Vạn Mị. Chính vì vậy mà ngôi vị lão đại mãi mãi vẫn không bị lung lay. Ngay cả Mị Cơ là chị cả lớn nhất cũng không bằng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Đóa hoa kỳ lạ
- Chương 2: Bị hoa "ăn" sạch sẽ
- Chương 3: Phải chịu trách nhiệm
- Chương 4: Ta muốn nàng hàng ngày cho ta ăn...
- Chương 5: Nguyện vọng
- Chương 6: Trở về tuổi thơ
- Chương 7: Đi học
- Chương 8: Bán ve chai
- Chương 9: Mộc chân
- Chương 10: Nâng cấp không gian?
- Chương 11: Âm dương khí
- Chương 12: Xuyên qua
- Chương 13: Không gian mở rộng
- Chương 14: Trừng trị côn đồ
- Chương 15: Đốt nhà bếp
- Chương 16: Dọn đến Thanh vân các
- Chương 17: Tâm sự Tứ vương gia
- Chương 18: Trừng trị Trương ma ma
- Chương 19: Nàng từng bị xâm phạm?
- Chương 20: Cuộc đời Tuyết Ưu
- Chương 21: Chữa trị
- Chương 22: Ngoại truyện: Công chúa Tuyết Ưu
- Chương 23: Bán khoai
- Chương 24: Trúng số
- Chương 25: Vạn Mị tĩnh lại
- Chương 26: Xuyên qua
- Chương 27: Vào núi
- Chương 28: Ngắm hoàng hôn
- Chương 29: Thành người
- Chương 30: Đi thị trấn
- Chương 31: Nhà bị cháy
- Chương 32: Ngọn núi này là của ta
- Chương 33: Tìm ra manh mối
- Chương 34: Lại bị cưỡng hôn
- Chương 35: Tu luyện ra không gian
- Chương 36: Trở về
- Chương 37: Đi chợ
- Chương 38: Gặp lại Kim Nhân
- Chương 39: Đưa về nhà
- Chương 40: Lại xuyên
- Chương 41: Bị điểm huyệt
- Chương 42: Vào phủ quốc sư
- Chương 43: Ta cũng là cương thi
- Chương 44: Huyết ngọc lưu ly
- Chương 45: Đau
- Chương 46: Sắp xếp
- Chương 47: Tình địch
- Chương 48: Xuyên thành mèo
- Chương 49: Xây nhà mới
- Chương 50: Mừng nhà mới
- Chương 51: Đi chơi tết
- Chương 52: Đón giao thừa
- Chương 53: Ba ngày tết
- Chương 54: Tôn Ngộ Không
- Chương 55: Lạc vào lòng núi
- Chương 56: Làm vợ thì sao?
- Chương 57: Đánh nhau
- Chương 58: Bị đòn
- Chương 59: Một ngày mới
- Chương 60: Chung Vô Diệm
- Chương 61: Nhát ma
- Chương 62: Sủng ái
- Chương 63: Yến tiệc
- Chương 64: Lễ vật
- Chương 65: Diện mạo thật
- Chương 66: Ăn đòn
- Chương 67: Tìm thấy
- Chương 68: Tề Cảnh Tuyên
- Chương 69: Gặp Tề Cảnh Tuyên
- Chương 70: Cảnh tượng đẫm máu
- Chương 71: Lưu lại
- Chương 72: Vực sâu cứu người
- Chương 73: Thoát khỏi
- Chương 74: Hóa giải
- Chương 75: Hoa tigon
- Chương 76: Kẻ thù
- Chương 77: Địa cung
- Chương 78: Hút độc
- Chương 79: Tâm sự
- Chương 80: Nàng là khắc tinh của ta!
- Chương 81: Giết người hủy xác
- Chương 82: Mưa
- Chương 83: Chia tay
- Chương 84: Ma vương
- Chương 85: Có được nàng
- Chương 86: Vạn vương
- Chương 87: Huấn luyện
- Chương 88: 5 năm sau
- Chương 89: Gặp lại Vạn Vương
- Chương 90: Dương xuân đan
- Chương 91: Thầy giáo mới
- Chương 92: Tha hồ Mà ăn
- Chương 93: Biểu diễn
- Chương 94: Tạo không gian
- Chương 95: Chuyện xưa
- Chương 96: Mất sức
- Chương 97: Tinh thần lực
- Chương 98: Đi chơi
- Chương 99: Mị Cơ
- Chương 100: Ký ức 10 vạn kiếp trước
- Chương 101: Khai mở tinh thần lực
- Chương 102: Khai mở cho chị Linh và em Thành
- Chương 103: Uống máu
- Chương 104: Không gian của Vô Ưu
- Chương 105: Không gian trong mi tâm
- Chương 106: Xin ý kiến
- Chương 107: Tạo không gian cho cha mẹ
- Chương 108: Bị bắt cốc
- Chương 109: Đến thế giới tinh thần lực
- Chương 110: Gặp gỡ thủ lĩnh
- Chương 111: Đánh văng mặt nạ
- Chương 112: Ăn trộm
- Chương 113: Lấy thánh đỉnh
- Chương 114: Báo thù
- Chương 115: Chiến đấu
- Chương 116: Đại kết cục
- bình luận