- Vô Ưu! Nàng tĩnh rồi!
Cô nhìn lại thì thấy hai người Kim Nhân cùng Khánh Vân, cô ngạc nhiên hỏi.
- Sao hai người vào được trong này?
Một giọng nói êm dịu, du dương, mị hoặc như tiếng nhạc vang lên.
- Là ta đưa họ vào để bảo vệ nàng.
Cô càng ngạc nhiên hơn.
- Tại sao phải bảo vệ? Có chuyện gì sao?
Vạn Mị gật đầu đáp.
- Con khỉ đó sắp đến đây!
Vô Ưu xanh mặt.
- Làm...làm sao hắn đến được?
Vạn Mị chỉ vào hai người Kim Nhân cùng Khánh Vân.
- Họ đến được thì hắn cũng đến được!
Cô xoay lòng vòng.
- Phải làm sao đây? Có thể ném hắn ra ngoài không?
Vạn Mị lắc đầu.
- Hắn sẽ phá nát nhà nàng.
Nhà! Đó là vảy ngược của cô nha. Ai dám động vào cô liều mạng. Cô bình tĩnh lại nắm chặt tay nói.
- Được! Đến thì đến coi ai sợ ai. Hắn dám đến ta dám đánh. Đánh không lại ta cũng liều mạng.
Khánh Vân vội vàng nói.
- Ô...ô... Vô Ưu nàng đừng liều. Chúng ta sẽ đau lòng a! Không phải còn có bọn ta sao. Con khỉ ấy sẽ không thể chạm vào được một sợi tóc của nàng.
Kim Nhân cũng lạnh lùng nói.
- Dám động vào Vô Ưu nhà ta. Ta sẽ cho hắn đầu mình một nơi.
Chợt Vạn Mị vang lên.
- Cẩn thận! Hắn đến rồi!
Cả ba người đều cảnh giác khắp nơi. Bổng nhiên, không trung xuất hiện một vòng tròn đồ án truyền tống trận. Sau đó, một con khỉ từ đó bay ra tiến gần Vô Ưu. Nhưng Kim Nhân và Đông Phương Khánh Vân nào để hắn như ý. Cả hai vội chắn trước mặt cô, kết ấn vận dụng pháp lực đẩy con khỉ bay ra ngoài. Con khỉ bị bật ra lộn vài vòng rồi đứng vững trên không trung. Nó chỉ vào Vô Ưu nói.
- Nàng! Mau đi theo ta về hoa quả sơn nếu không ta giết nàng?
- Nằm mơ! Muốn động vào Vô Ưu phải bước qua xác ta!
Kim Nhân cùng Đông Phương Khánh Vân đồng thời lên tiếng. Con khỉ nheo mắt lại nhìn cười nói.
- He he he... tưởng gì? Hóa ra chỉ là một con rắn và một tên cương thi. Khôn hồn thì tránh ra nếu không ta sẽ cho hai ngươi nếm mùi lợi hại.
Rồi hắn biến ra một cây côn sắt trắng với hai đầu màu vàng (cái này giống Tề Thiên nè. Đáng tiếc đàng này là tề lông khỉ). Vô Ưu hoảng sợ vội nói với Kim Nhân và Đông Phương Khánh Vân.
- Hai người cẩn thận, cây thiết bản của hắn rất lợi hại!
Hai người đồng thời vổ vai cô và hôn má cô một cái nói.
- Yên tâm. Bọn ta cũng không phải dễ ức hiếp.
Đông Phương Khánh Vân cũng nói.
- Chỉ nàng mới có thể ức hiếp chúng ta thôi!
Rồi quay sang nháy mắt với Kim Nhân, nói.
- Có lẽ phải hợp lực lại thôi. Cây côn của hắn không tầm thường!
Kim Nhân cũng gật đầu. Hai người lặp tức biến ra vũ khí của mình. Kim Nhân thì là một trường tiên (cây roi), Đông Phương Khánh Vân là một dãy lụa đỏ. Cả hai đồng thời bay lên không trung, đối diện với tên khỉ. Không đợi nói một câu, cả ba cùng xong vào đánh sáp lá cà. Tên khỉ hóa ra nhiều phân thân khác nhau cùng tấn công. Kim Nhân cùng Đông Phương Khánh Vân cũng không kém, cũng hóa ra rất nhiều phân thân. Một lát sau, phân thân của hai bên đều biến mất, họ bắt đầu so vũ khí. Ba món vũ khí cùng bay lên không trung đấu với nhau. Vũ khí cũng không phân thắng bại, ba người lại đấu pháp lực.
Không biết từ bao giờ, Vạn Mị đã ôm Vô Ưu lên tay đứng xem ba tên đang đánh nhau. Hắn nói.
- Xem ra tên khỉ này cũng có chút bản lĩnh. Hai tên đó hợp lại mà cũng chỉ đánh ngang tay.
Vô Ưu hỏi.
- Nãy giờ ngươi đi đâu vậy?
- Ta phải tạo không gian cho họ đánh nhau a. Nếu để đánh lung tung sẽ làm tan nát mớ hoa quả mà chúng ta vất vả mới trồng được. Nàng nói có đúng không?
Vô Ưu thấy cũng có lý, cô không nói gì. Cô lại hỏi.
- Không đi giúp họ một tay sao? Tống con khỉ ấy về thế giới của hắn.
Vạn Mị nhéo mũi cô cười nói.
- Tiểu U U đúng là không lương tâm nga. Người ta đã đến tận đây đánh nhau là vì nàng. Nàng còn bắt người ta phải trở về nữa. Ta thật đau lòng thay cho tên khỉ đó đấy!
Cô đấm mạnh vào ngực hắn nói.
- Vạn Mị đáng ghét đến lúc này còn chọc ghẹo ta được. Mau đi giúp họ a!
Vạn Mị vẫn bình tĩnh xem trận đánh nhau, như xem một chương trình giải trí thú vị. Hắn nói.
- Cứ để họ đánh nhau. Tốt nhất cả ba cùng chết, đến lúc đó Tiểu U U chính là của một mình ta rồi. Hố hố hố...
Nghe giọng cười gian của hắn mà Vô Ưu nổi cả da gà. Thiên hạ đệ nhất xảo huyệt là đây. Đừng nhìn bề ngoài hắn xinh đẹp thánh thiện mà lầm. Cô bực bội nói.
- Ngươi có giúp không? Nếu không thì bỏ ta xuống, ta đi ngăn họ lại!
Hắn gõ vào trán cô, nói.
- Nàng ngốc à! Họ đấu là pháp lực không phải võ công, nàng chỉ cần vào bán kính 100m thì phải nổ tan xác. Nàng nổ tan xác không nói, lấy ai hàng ngày cho ta ăn a!
Cô nghiến răng trèo trẹo nói.
- Vạn Mị. Ngươi là đồ xấu xa, đê tiện...
- Ha ha ha. Xấu xa đê tiện mới xứng với tiểu U U không lương tâm chứ. Nhưng mà thôi. Không chọc nàng nữa. Nàng nhìn xem.
Vạn Mị chỉ vào tên khỉ.
- Hắn đang liếc sang đây. Chắc chắn hắn sẽ bay sang đây ngay. Đến lúc đó nàng hãy xem ta ra tay nhé.
Rồi tặng cho Vô Ưu một nụ hôn vào má. Cái này cô quen quá rồi nên chay luôn. Quả đúng như lời Vạn Mị nói, cả ba đang đánh nhau thì bất ngờ tên khỉ hóa phép phân thân, bay đến chổ Vô Ưu và Vạn Mị. Nhưng chưa tiếp cận thì đã bị dây leo từ dưới đất mộc lên quấn chặt lấy hắn, hắn giãy giụa cách nào cũng không ra, biến ra nhiều hình dạng khác nhau cũng không thoát. Hắn khẹt khẹt tức giận đỏ bừng mắt chầm chầm nhìn vào Vạn Mị.
- Mau thả ta ra. Có gan thì đánh tay đôi với ta đừng giở trò gian xảo.
Vạn Mị cười mị hoặc xinh đẹp tựa ánh nắng ban mai, giọng nói êm dịu du dương nói.
- Con khỉ kia! Ngươi muốn đánh tay đôi chứ gì? Nhưng mà ta không thích đánh nhau. Tiểu U U cũng không thích có người ở trong không gian mà nàng cực cực khổ khổ nâng cấp đánh nhau phá hoại được. Cho nên chúng ta thi đua thế nào? Ai thắng sẽ được tiểu U U a!
- Vạn Mị!
- Lão đại!
Vô Ưu cùng Kim Nhân và Đông Phương Khánh Vân lên tiếng. Vạn Mị hiểu tâm trạng của họ nên cười nói.
- Yên tâm! ta không phải xem Vô Ưu là món đồ mà đem đi đánh cược. Ta xem nàng còn quan trọng hơn cả tính mạng của ta. Làm sao có thể để nàng chịu ủy khuất chứ? Hãy tin tưởng ở ta.
Nói rồi, hắn bồng Vô Ưu đi đến gần tên khỉ. Tôn Ngộ Không nhìn Vạn Mị rồi lại nhìn sang Vô Ưu đang ngồi trên cánh tay của Vạn Mị, như một thiên sứ bé bỏng thật đáng yêu vô cùng. Hắn không khỏi nhu hòa lại.
- Nàng tên Vô Ưu?
Cô đáp.
- Đúng! Ta tên Ngọc Vô Ưu!
Hắn lại hỏi.
- Nàng không thích ta là vì bọn họ?
Cô lắc đầu.
- Ta nói rồi! Ta sẽ không thích bất kỳ ai cả!
Hắn gầm mặt một chút sau đó lại nói.
- Nhưng nàng cũng không thể cản ta thích nàng, đoạt lấy nàng.
Cô lắc đầu thở dài nói.
- Cần gì một nải chuối xanh ba bốn người dành cho mủ dính tay. Có đáng không?
Vạn Mị lại cóc nhẹ trán cô nói.
- Nải chuối xanh này là loại chuối đặc biệt độc nhất vô nhị a. Trên trời dưới đất chỉ có một. Dù mủ dính cả người ta cũng muốn đoạt.
- Đúng vậy!
Kim Nhân và Đông Phương Khánh Vân gật đầu phụ họa theo. Cô không biết nói gì chỉ có thể mím môi yên lặng. Vạn Mị lại nhìn sang Tôn Ngộ Không nói.
- Thế nào có muốn thi không? Nếu ngươi thắng ngươi có thể mang nàng về hoa quả sơn. Nếu ngươi thua phải phục vụ nàng ba năm, nàng sai ngươi làm gì ngươi phải làm cái đó không được cãi lại. Sau ba năm, ngươi muốn ở lại cũng được trở về cũng được, nhưng tuyệt đối không được làm tổn thương nàng cùng người bên cạnh nàng. Ngươi có dám thi không?
Tôn Ngộ Không nheo mắt, một lúc sau phun ra một chử.
- Được!
Vạn Mị tươi cười, búng tay một cái, toàn bộ dây leo quấn Tôn Ngộ Không đều biến mất. Vạn Mị đưa bàn tay ra nói.
- Cuộc thi như sau. Nếu ngươi chạy thoát được lòng bàn tay của ta thì coi như ngươi thắng.
Ba người Tôn Ngộ Không, Kim Nhân và Đông Phương Khánh Vân chẳng hiểu mô tê gì vì họ chưa xem qua Tây du ký. Nhưng Vô Ưu thì hiểu nha! Cô không khỏi đổ một giọt mồ hôi thật lớn, giật giật khóe miệng. "Cái này...sao giống Phật tổ bắt Tề Thiên đại thánh quá vậy? Chỉ khác nhân vật và mục đích thôi."
Vạn Mị cũng nháy mắt với cô một cái, ý bảo ngồi yên xem diễn. Tôn Ngộ Không hỏi.
- Như thế nào gọi là thoát?
Vạn Mị đáp.
- Ngươi chỉ cần bay thật xa. Tay ta cũng sẽ dài theo. Chừng nào ngươi không thấy được tay ta nữa thì ngươi thắng!
Nói về bay thì Tôn Ngộ Không nói số hai không ai dám số một, nên hắn tự tin nói.
- Được! Ta đồng ý!
Không gian lần nâng cấp này đã rất rất rộng rồi, cho dù hắn có bay ba ngày ba đêm cũng không hết. Duy chỉ có Vô Ưu và Vạn Mị thì chỉ cần một suy nghĩ thôi. Họ là chủ nhân mà lị!