Vô Ưu! Ta Đói Bụng Rồi! - Chương 106: Xin ý kiến

Vô Ưu! Ta Đói Bụng Rồi! Chương 106: Xin ý kiến
Khi đã lấy lại được năng lượng, Vô Ưu tiếp tục tạo không gian cho em Thành. Lần này cô định ngoài linh thủy cô sẽ cho em Thành một hệ thống trò chơi huấn luyện nhỏ, bởi vì em khá là năng động nên sẽ không thể trồng trọt như chị Linh được. Vì thế mà cô đã bổ sung năng lượng cao gấp hai lần để tạo cho em Thành.

Tạo xong, cô lại dặn dò em Thành rất kỹ càng về mọi thứ. Em Thành rất ngoan ngoãn nghe lời. Bây giờ, em đã xem Vô Ưu là thần rồi, nói gì em cũng nghe theo.

Tiếp theo, sẽ là đến cha và mẹ. Đối với cha mẹ cô sẽ không giải thích gì nhiều, cứ trực tiếp nói thẳng là được. Tại cô hiểu họ không bao giờ hỏi bí mật của các con, mà chỉ âm thầm quan sát. Khi nào các con cần họ, họ sẽ ra tay giúp đỡ. Chỉ cần việc đó không ảnh hưởng xấu đến bất kỳ ai. Giả sử nếu cha mẹ có hỏi, cô cũng sẽ nói sự thật. Bất quá cô sẽ dấu chuyện không gian linh thủy và tám người bọn Vạn Mị. Cô sợ sẽ khiến họ sợ hãi, càng thêm lo lắng cho cô.

Vào một đêm đẹp trời, có nhiều sao và ánh trăng sáng rọi. Vô Ưu gõ cửa phòng cha mẹ, cô biết họ vẫn chưa ngủ. Có lẽ cha mẹ còn sắp luyện đan nữa. Mẹ cũng đã khôi phục tinh thần lực rồi, nên cũng muốn luyện đan. Quả đúng là vậy, hai người vừa lấy bếp lò ra thì nghe tiếng gõ cửa. Họ lập tức cất vào, mẹ đi ra mở cửa. Nhìn thấy Vô Ưu bà vô cùng ngạc nhiên.

- U U? Con chưa ngủ sao? Có chuyện gì hả con?

Cô cười cười nói.

- Cho con vào được không mẹ? Con có chuyện muốn nói.

Mẹ cô cho cô vào, sau đó cô tự đóng cửa lại. Nhìn hai người ngồi trên giường nghiêm túc nói.

- Cha! Mẹ! Con... muốn tạo không gian cho cha mẹ!

Hai người nhìn cô chấm hỏi đầy đầu. Cùng hỏi.

- Không gian?

Cô chỉ vào chiếc nhẫn cưới đeo trên tay hai người nói.

- Giống như hai chiếc nhẫn đó vậy, có thể cất chứa đồ vật nhưng nó còn có khả năng cao hơn đó là có thể đưa người hoặc vật sống vào đó.

Cha mẹ cô hoảng sợ, vội chạy đóng kín cửa sổ, kéo màn lại và mở cửa ra xem xét, sau đó đóng kín khóa chặt cửa lại. Vô Ưu hắc tuyến, "Có cần lo sợ vậy không? Vừa vào mình cũng đã đặt kết giới rồi, con muỗi còn không nghe lọt huống chi ai."

Sau đó, họ lại bên cạnh Vô Ưu kéo cô lên giường ngồi ở giữa hai người. Cha cô nói.

- Cục U! Làm sao con biết nhẫn cưới của cha mẹ có thể cất chứa đồ vật?

Cô sờ sờ mũi nghĩ "không thể nói bọn Vạn Mị kể mình biết được." Cô bèn nghĩ ra một cách bèn nói.

- Mấy hôm trước, con đi ngang phòng cha mẹ nghe có mùi thuốc nên lén từ khe cửa nhìn vào thì thấy cha mẹ đang luyện đan. Sau khi xong đã bỏ tất cả vào chiếc nhẫn nên con biết.

Hai người càng kinh ngạc hơn. Cùng hỏi.

- Luyện đan? Sao con biết cha mẹ đang luyện đan?

Cô vô tư đáp.

- Tại vì con cũng biết luyện mà. Chỉ có điều con không dùng bếp lò như cha mẹ mà dùng linh lực.

Hai người lại cùng hỏi.



- Linh lực?

Vô Ưu nói thầm trong lòng. "Cha mẹ không hổ là hai vợ chồng. Suy nghĩ giống nhau, nói ra cũng một lượt luôn." Cô đáp.

- Đó là năng lượng hấp thu từ trong trời đất tạo thành lực lượng trong cơ thể, giống như nội lực vậy nhưng lại mạnh mẽ vô cùng.

Cha cô ngẫm ngẫm một chút.

- Hình như cha cũng có nghe về nó rồi.

Nhưng ông lại không nói gì thêm mà hỏi Vô Ưu.

- Bãn lĩnh của con có phải là do cha nuôi con dạy không?

Cô cũng gật gật đầu đại. Tính ra cũng không sai, tất cả bọn họ đều có chỉ điểm cô rất nhiều nhưng nếu sư phụ thì chính xác là Vạn Mị. Cha cô lại hỏi.

- Luyện đan cũng do họ dạy?

Cô cũng ráng gật đầu. Cha cô lại nói.

- Vậy con thử luyện một lần cho cha mẹ xem. Bất kỳ đan dược nào cũng được.

Cô đồng ý, bắt đầu biến ra đan lô và thảo dược. Cha mẹ cô lại nhìn nhau kinh ngạc. Đan lô này là một thần khí mà Mị Cơ đã cho Vô Ưu. Nhưng cô cũng không biết cái gì là thần khí, thánh khí. Cô chỉ cần biết nó có thể luyện ra đan dược là đủ rồi. Nhưng cô không biết, đâu đại biểu cha mẹ cô sẽ không biết. Còn mớ thảo dược đem từ không gian linh thủy ra cũng đều còn tươi và thanh khiết. Tuy chỉ là những loại bình thường nhưng đều là cực phẩm.

Vô Ưu chọn luyện loại đan bình thường nhất "mỹ dung đan", tác dụng làm đẹp da mặt. Dù trên mặt có mụn, nám, tàn nhang, da đen, sẹo lồi, v.v... chỉ cần một viên là sẽ lán mịn trắng sáng ngay. Đây cũng là loại đan dược dễ nhất, ít tốn linh lực nhất. Vô Ưu chọn luyện là bởi vì để tiết kiệm linh lực, để một lát còn tạo không gian nữa.

Vô Ưu bắt đầu ngồi xếp bằng, đưa linh lực vào đan lô và dùng tinh thần lực lần lượt bỏ thảo dược vào luyện, trước sự kinh ngạc của cha mẹ. Họ hoàn toàn không thể tin được mắt mình, không cần dùng bếp lò cũng có thể luyện đan. Vô Ưu luyện đan đã thuần thục nên luyện rất nhanh, chưa đầy 10 phút đã thành đan. Mà khi mở lò có tới mười mấy viên mỹ dung đan sáng lấp lánh, đều là tuyệt phẩm đan dược. Ngay cả một phế liệu thảo dược cũng không có. Vượt qua ngoài sức tưởng tượng của hai người.

Cha cô cầm một viên lên ngửi thử, sau đó nói.

- Con dùng tinh thần lực?

Cô gật đầu đáp.

- Tuy linh lực luyện cũng được nhưng thêm tinh thần lực nữa thì đan sẽ chất lượng hơn và không có phế liệu thảo dược.

Mẹ cô lại thắc mắc hỏi.

- Con đã khai mở tinh thần lực? Ai khai mở cho con?

Đó cũng là điều cha cô muốn hỏi, cô cũng thản nhiên đáp.

- Là một chị người nước ngoài, cũng là chị kết nghĩa của anh em Kim Nhân đã khai mở cho con. Cũng chỉ con cách khai mở cho người khác. Con cũng đã khai mở cho chị Linh và em Thành rồi. Con định khi nào họ luyện tập đạt yêu cầu sẽ dạy họ luyện đan.

Cha mẹ Vô Ưu lần này là mắt chữ O mồn chữ A luôn rồi. Cha cô lắp bắp hỏi.

- Khai...khai... mở... cho hai đứa nó? Tinh thần lực con mạnh bao nhiêu mà có thể khai mở chứ?



Cô ngây thơ trả lời.

- Con không biết! Con chỉ biết có thể ném bay một người thanh niên khỏe mạnh bình thường lên mặt trăng.

Chính xác là có thể ra ngoài vũ trụ nhưng cô phải khiêm tốn một chút. Nhưng cái khiêm tốn của cô cũng làm cho cha mẹ cô đổ mồ hôi hột. Tinh thần lực cha cô là mạnh nhất mà cũng chỉ có thể ném đi xa một 100m thôi. Còn cô lên tới mặt trăng. Đúng là con hơn cha, nhưng nhà có phúc hay không thì hai vợ chồng không dám chắc nữa. Mà họ lại càng lo hơn, liệu bọn người kia phát hiện ra Vô Ưu sẽ như thế nào đây? Cha cô lo lắng hỏi.

- Con có tinh thần lực ngoài cả nhà chúng ta và bên cha nuôi con, còn ai khác biết không?

Cô thấy lo lắng trong mắt họ, cảm thấy thật hạnh phúc liền tươi cười lắc đầu.

- Không đâu ạ! Con cũng biết hoài bích có tội mà. Nhưng tinh thần lực không phải là tuyệt chiêu của con. Tạo ra không gian mới là tuyệt chiêu mạnh nhất. Không tin cha mẹ xem đây.

Cô loáng một cái đưa họ vào không gian của cô. Đó là một hành lang dài với nhiều cánh cửa, trong mỗi cánh cửa lại là một không gian khác nhau, thật không thể tưởng tượng. Cha mẹ cô từ bất ngờ này đến kinh ngạc khác, cũng không biết nói gì, nhìn cô với nhiều nỗi niềm phức tạp. Cô tươi cười nói.

- Không gian này là do chính con tự tạo cho mình. Có thể dùng khi nguy hiểm có thể trốn vào. Cho nên con cũng muốn tạo cho cha mẹ mỗi người một cái, để... khi nguy hiểm có thể là nơi ẩn thân tốt nhất. Ban đầu con định sẽ đưa cả nhà vào đây nhưng nghĩ lại nếu không có con bên cạnh mọi người sẽ làm sao? Cho nên quyết định sẽ tạo riêng cho mỗi người. Dù không gian đó không thể bằng không gian của con nhưng con cũng đã tạo cửa thông đến đây rồi.

Cô chỉ vào hai cánh cửa thông với không gian của chị Linh và em Thành.

- Cha mẹ nhìn đây! Đây chính là hai cánh cửa thông với không gian của chị Linh và em Thành. Con vẫn luôn mở, không có đóng để nếu họ muốn có thể vào không gian của con.

Cha mẹ nhìn vào không gian của hai chị em mà kinh ngạc cảm thán.

- Thật không thể tin được trong cơ thể người lại có thể tạo ra không gian rộng lớn như vậy.

Cánh cửa này Vô Ưu đặt ở một góc trong không gian của hai chị em, khá xa với chổ họ tập luyện. Với mắt của Vô Ưu thì có thể nhìn thấy chị Linh đang ngồi xếp bằng cạnh hồ để tu luyện. Còn em Thành thì đang ở hệ thống huấn luyện. Nhưng cha mẹ cô thì không thấy được, chỉ bằng mắt thường nhìn nơi gần đó được thôi. Vô Ưu liền nói.

- Bây giờ cha mẹ có thể để con tạo không gian cho hai người được chưa ạ? Con sẽ tạo cho cha mẹ y như vậy để cha mẹ trồng thảo dược, còn có thể luyện đan trong đó nữa. Nếu có thể cũng tu luyện luôn linh lực, dù sao linh lực vẫn mạnh hơn tinh thần lực. . Truyện Tổng Tài

Cha cô nhíu mày, khom xuống vịnh vào hai vai cô nghiêm túc nói.

- Vô Ưu nói cho cha biết. Có phải mấy lần trước con bị mất sức phải ngủ suốt ngày là do con tạo không gian không?

Cô sờ sờ mũi cũng gật gật đầu. Nhưng vội nói.

- Cha mẹ yên tâm đi. Mấy lần đó là do con chưa đủ sức mạnh, nhưng mấy lần sau này con đã đủ rồi. Lúc con tạo cho chị Linh và em Thành con cũng đâu có ngủ. Với lại mỗi lần con chỉ tạo được cho một người thôi. Vài ngày sau con mới có thể tạo tiếp cho người nữa. Hôm nay, con sẽ tạo cho cha trước, vài ngày sau sẽ tạo cho mẹ.

Cô chớp chớp mắt đáng thương như xin. "Cho con tạo đi. Nếu không con khóc cho xem." Mỗi lần Vô Ưu làm biểu hiện này thì cả nhà ai cũng phải mềm nhũn ra, không thể làm cho cô thất vọng được. Mẹ cô mềm đầu tiên, nhìn cha cô nói.

- Anh cho con nó tạo đi! Cũng để cho con tập luyện kỹ năng cũng tốt.

Vô Ưu ánh mắt dường như muốn rướm nước mắt, long lanh nhìn cha gật gật đầu. Cha cô cũng mềm luôn, nhưng cỗ giữ vững tinh thần nói.

- Thôi được! Nhưng con phải hứa với cha sau khi tạo cho mẹ rồi thì con không được phép tạo cho ai nữa biết không?

Vô Ưu gật đầu lia lịa, hứa chắc chắn là sẽ không tạo cho bất kỳ ai nữa trừ những người thân thiết với cô nhất. Cha cô là sợ cô còn nhỏ tuổi lại có kỹ năng nghịch thiên, nếu để người khác biết sẽ đem đến họa sát thân. Họ đâu biết rằng, cô cũng như họ là sống lại lần nữa, chuyện gì mà chưa trải qua. Nhưng cô cũng vô cùng hạnh phúc khi có được cha mẹ lo lắng cho con như vậy. Theo như người khác thì họ đã vô cùng hí hửng đem khoe con với mọi người rồi, thậm chí là lên tivi khoe tài năng con. Nhưng họ đâu biết rằng làm như vậy có một số chuyện sẽ hại con mình. Cô thấy mình thật may mắn.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận