Đệ Nhất Thi Thê - Chương 125: Tôi đã nhìn thấy

Đệ Nhất Thi Thê

Chương 125: Tôi đã nhìn thấy

Trang Tử Duyệt biết Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên tới, liền đi ra ngoài đón, cười nói: “Nhất Phàm, không ngờ cậu lại tới đây tìm mình.”

Mộ Nhất Phàm cười hì hì: “Mình tới trả lại gạo cho cậu.”

Trang Tử Duyệt không vui nói: “Nhất Phàm, cậu nghĩ mình là người bủn xỉn như vậy à? Có mỗi bao gạo thôi mà cậu cũng trả lại, rốt cuộc cậu có coi mình là anh em hay không?”

Mộ Nhất Phàm giải thích: “Giờ đâu có giống như trước đây, giờ gạo quý lắm, hơn nữa, còn là cậu đánh đổi tính mạng để mang về, mình đâu thể lấy không của cậu được, bởi coi cậu là anh em, nên mới trả lại cho cậu.”

“Rồi, mình không nói lại được cậu.” Trang Tử Duyệt xoay người nhìn về phía Chiến Bắc Thiên, lại cười nói: “Khách quý tới, khách quý tới, thật không ngờ Chiến thiếu tướng lại hạ cố tới hàn xá của tôi, mời anh vào, mời anh vào.”

Chiến Bắc Thiên nhìn cậu ta gật đầu, sau đó ra hiệu cho binh lính mang gạo và hoa quả vào.

Trang Tử Duyệt mời họ ngồi xuống ghế, sau đó tự mình rót cho họ một cốc trà.

Chiến Bắc Thiên cầm cốc lên miệng nhấp một chút, nhạt giọng nói: “Trang tiên sinh có nhiều thủ hạ là dị năng giả như vậy, liệu có nghĩ tới việc thành lập một đội đi tuần tra bắt hung thủ sát hại những dị năng giả gần đây không?”

Trang Tử Duyệt mỉm cười: “Nghĩ thì cũng có nghĩ tới, chỉ là đàn em của tôi trước đây đều là dân thường, nên không có nhiều năng lực tự vệ, cũng không được huấn luyện nghiêm khắc, họ chỉ hơn người thường là có thêm dị năng, cho nên, anh bảo bọn họ đi tìm vật tư còn được, chứ bảo bọn họ bắt hung thủ sát hại dị năng giả e rằng rất khó, chỉ e không bắt được hung thủ, đã bị hung thủ giết hại rồi.”

Cậu ta uống một ngụm nước, lại nói: “Sáng nay tôi nghe nói Chiến thiếu tướng có sai người đi bắt tên sát hại dị năng giả, không biết có bắt được hay không?”

“Không bắt được, chỉ dùng súng bắn thương cánh tay hung thủ.” Ánh mắt Chiến Bắc Thiên như có như không lướt qua hai cánh tay Trang Tử Duyệt.

Trang Tử Duyệt mặc áo sát nách, để lộ cánh tay trần trắng nõn vì không phơi nắng trong thời gian dài, cũng không có bất cứ dấu vết nào.

“Vậy sao? Thế thì tiếc thật đó, nếu có thể bắt được tên hung thủ này, dị năng giả trong khu biệt thự chúng tôi sẽ không phải nơm nớp lo sợ đề phòng nữa.”

Trang Tử Duyệt nhìn Chiến Bắc Thiên: “Nếu có thể, tôi rất muốn Chiến thiếu tướng thỉnh giáo một chút, làm thế nào để huấn luyện dị năng giả.”

Mộ Nhất Phàm thấy họ cứ nói cứ nhắc tới chuyện sát hại và huấn luyện dị năng giả, không có chút hứng thú gì mà ngáp dài một cái.

Anh nhìn hai người họ tao nhã lịch sự, có vẻ vô cùng khách sáo, nghĩ bụng sẽ không có đánh nhau, liền mượn cớ đi vệ sinh mà rời khỏi vị trí.

Đến khi anh rời khỏi nhà vệ sinh, liền từ từ đi ngắm cách cục và trang trí trong căn biệt thự xa hoa này, từ đó có thể thấy, chủ nhân cũ của căn biệt thự này là một người rất có tiền và cũng rất biết hưởng thụ.

Đột nhiên, một tiếng ‘bộp’ vang lên.

Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng động phát ra từ căn phòng ở bên cạnh, vội vã quay đầu, trông thấy cánh cửa phòng khép hờ.

Xuyên qua khe cửa nhỏ, anh thấy bên trong có một chiếc bàn bi-a, có lẽ đây là phòng giải trí, bèn đẩy cửa đi vào phòng xem.

Bên trong không có ai, bóng bi-a cũng được xếp ngay ngắn thành hình tam giác đặt trên bàn, ở dưới đất trước bàn bi-a là một bảng gỗ hình tròn, bảng gỗ không quá lớn, đường kính chỉ chừng 40-50cm, từ hình dạng có thể đoán đây là bảng phóng phi tiêu.

Anh quay đầu nhìn sang mặt tường trống không, thầm nghĩ, có lẽ tiếng động vừa rồi là do bảng phóng phi tiêu rơi xuống.

Mộ Nhất Phàm ngồi xổm người xuống, muốn nhặt bảng phóng phi tiêu lên.

Thế nhưng, bàn tay vừa chạm tới bảng phóng phi tiêu, đột nhiên một ánh sáng bạc lóe lên, ‘phập’ một tiếng, đâm vào bảng phi tiêu trước mặt anh.

Mộ Nhất Phàm tập trung nhìn kỹ, thấy thứ vừa phóng vào bảng thế mà lại là một con dao gọt hoa quả.

Anh không khỏi cả kinh, vội quay đầu nhìn lại, liền thấy Trang Tử Duyệt đang đứng trước bàn bi-a, vẻ mặt âm trầm nhìn anh, đôi mắt lạnh lẽo u ám, cả người toát lên vẻ âm u, thoạt trông vô cùng đáng sợ.

Mộ Nhất Phàm chưa từng thấy Trang Tử Duyệt như vậy, hơi bất an mà gọi một tiếng: “Tử.. Tử Duyệt?”

Con ngươi Trang Tử Duyệt khẽ gợn sóng, trong chớp mắt liền nở nụ cười tươi như sắc xuân, thể như sắc mặt u ám nhìn Mộ Nhất Phàm lúc ban nãy chỉ là giả.

“Nhất Phàm, không phải cậu nói muốn đi vệ sinh sao? Sao lại chạy tới đây?” Trang Tử Duyệt mỉm cười tiến lên trước, nhanh chóng nhặt bảng phóng phi tiêu lên, nhét vào ngăn tủ ở bên cạnh.

“Ban nãy mình nghe thấy có tiếng động trong phòng nên vào xem, bởi thấy đây là phòng giải trí nên mới không hỏi qua ý kiến của cậu, tự ý đi vào trước, cậu không giận mình chứ?”

Mộ Nhất Phàm đứng lên, liền thấy Chiến Bắc Thiên đứng cách bàn bi-a không xa, nhất thời thở phào một hơi, không hiểu sao lại cảm thấy an tâm hơn hẳn, nhanh chân chạy về phía Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên lo lắng hỏi: “Không sao chứ.”

Ban nãy hắn đi tới, trông thấy Trang Tử Duyệt phóng con dao, tim hắn liền nhói lên, rất sợ con dao gọt hoa quả kia sẽ đâm vào đầu Mộ Nhất Phàm, đến khi ấy, hắn muốn ngăn cũng không kịp.

Mộ Nhất Phàm không lên tiếng, cứ như vậy cúi đầu đứng trước mặt Chiến Bắc Thiên, khiến người ta không thể nhìn ra ưu tư trong lòng anh lúc này.

Mi tâm Chiến Bắc Thiên nhíu chặt lại, vươn tay lên xoa xoa tóc Mộ Nhất Phàm.

Trang Tử Duyệt đóng cánh cửa ngăn tủ lại, đoạn xoay người cười nói với Mộ Nhất Phàm: “Nhất Phàm, ban nãy mình chỉ phóng phi tiêu một cái, khoe kỹ thuật của mình với cậu thôi, không dọa cậu chứ?”

Mộ Nhất Phàm xoay người cười nói: “Mình nhát gan đến vậy à? Sao có thể dọa mình được?”

Chiến Bắc Thiên nhìn nụ cười gượng gạo của Mộ Nhất Phàm, nói với Trang Tử Duyệt: “Trang tiên sinh, giờ không còn sớm, chúng tôi phải về rồi.”

Trang Tử Duyệt ngẩn ra: “Mọi người không ở lại dùng bữa sao?”

“Tôi còn nhiều việc phải làm, không ở đây làm phiền thêm nữa.” Chiến Bắc Thiên vỗ vỗ vai Mộ Nhất Phàm: “Đi thôi.”

Mộ Nhất Phàm gật đầu.

Trang Tử Duyệt thấy không giữ họ lại được, không thể làm gì hơn là tiễn họ tới cổng biệt thự, nhìn họ lên xe.

Mộ Nhất Phàm ngồi trong xe ló đầu ra vẫy tay với Trang Tử Duyệt: “Tử Duyệt, sau này rảnh lại tới tìm cậu chơi nữa.”

Trang Tử Duyệt mím môi cười: “Ừ.”

Xe vừa khởi động máy, Mộ Nhất Phàm ngồi vào xe, nhất thời, nụ cười trên môi biến mất.

Chiến Bắc Thiên thấy anh không vui, đau lòng ôm lấy anh, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Tôi đã nhìn thấy.” Mộ Nhất Phàm thấp giọng nói.

Chiến Bắc Thiên không rõ: “Thấy cái gì?”

Mộ Nhất Phàm ngẩng đầu lên nhìn hắn, giọng khàn khàn lặp lại một lần nữa: “Tôi đã nhìn thấy.”

Chiến Bắc Thiên: “…………..”

Rốt cuộc Mộ Nhất Phàm đã nhìn thấy cái gì mà trở nên chật vật như vậy?

“Tôi đã nhìn thấy.” Lúc này giọng Mộ Nhất Phàm lại mang theo sự đau lòng.

Chân mày Chiến Bắc Thiên càng cau chặt lại.

Hắn nhận ra trái tim mình như được liên kết với người trong lòng, anh vừa buồn một cái, trong lòng hắn sẽ thấy khó chịu, đến khi trông thấy anh vui, bản thân cũng không hiểu sao lại thấy vui vẻ.

Mộ Nhất Phàm không muốn Chiến Bắc Thiên nhìn thấy bộ dạng khổ sở của mình, tựa đầu lên vai Chiến Bắc Thiên, mặt hướng về lưng hắn: “Không phải mọi người đang ở đại sảnh sao? Sao lại chạy tới phòng giải trí.”

Chiến Bắc Thiên nhớ lại chuyện trước đó, đoạn nói: “Trang Tử Duyệt thấy cậu mãi mà không ra khỏi phòng vệ sinh, sau đó, không biết nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên mặt biến sắc, đứng bật dậy, chạy vào phòng giải trí, sau đó, chuyện gì xảy ra thì cậu biết cả rồi đấy.”

Mộ Nhất Phàm nghe kể như vậy càng khó chịu hơn, dựa vào vai Chiến Bắc Thiên, bất động lâu thật lâu.

Chiến Bắc Thiên thấy anh không nói cũng chẳng rằng, lại không biết an ủi anh thế nào, khẽ nghiêng đầu, hôn lên mái tóc anh, vỗ vỗ lưng anh an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

Đột nhiên Mộ Nhất Phàm ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Anh thành thật với tôi đi, hôm nay anh đi gặp Trang Tử Duyệt, có phải có mục đích khác hay không?”

Anh nghĩ, chỉ là một bao gạo thôi mà, tìm bừa một người để trả lại là được rồi, nhưng Chiến Bắc Thiên lại tự mình mang gạo tới, hẳn là có chuyện gì ẩn trong đó.

Chiến Bắc Thiên cũng không giấu anh thêm: “Đêm qua, đám Lục Lâm bắn thương tên hung thủ sát hại dị năng giả, tôi nghi ngờ rất có thể người này là Trang Tử Duyệt, nên mượn cớ trả gạo để tới đây nhìn.”

Mộ Nhất Phàm mất hứng: “Sao anh lại nghi ngờ Trang Tử Duyệt chứ, chứng cớ đâu?”

Chiến Bắc Thiên không lên tiếng.

Mộ Nhất Phàm cho rằng rất có thể Chiến Bắc Thiên dựa vào chuyện kiếp trước Trang Tử Duyệt là tang thi, cho rằng Trang Tử Duyệt ở kiếp này cũng là tang thi, nên mới suy đoán như vậy.

“Anh đã gặp Trang Tử Duyệt rồi, có phải cậu ấy không?”

Chiến Bắc Thiên nói: “Tay cậu ấy không bị thương, có lẽ là không phải.”

Mộ Nhất Phàm bất mãn với câu trả lời này: “Có lẽ cái gì chứ, nếu không có vết thương, vậy thì là không phải, đúng không?”

Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại, cúi thấp đầu ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: “Hẳn là cậu phải rõ hơn tôi năng lực khép miệng vết thương của tang thi tốt thế nào.”

Mộ Nhất Phàm quay đầu, trợn to mắt nhìn hắn: “Anh nghĩ Trang Tử Duyệt là tang thi? Sao anh lại biết được? Cảm nhận được sao?”

“Không.” Chiến Bắc Thiên hỏi ngược lại: “Còn cậu, cậu có cảm nhận được khí tức của đồng loại không?”

Mộ Nhất Phàm nhìn hắn, qua hồi lâu vẫn chưa nói gì.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận