Đệ Nhất Thi Thê - Chương 345

Đệ Nhất Thi Thê

Chương 345

Trang Tử Duyệt nhìn vào mắt Trịnh Gia Minh, không nói gì.

Trịnh Gia Minh hỏi: “Lần này anh lại tiên đoán được chuyện gì?”

Trang Tử Duyệt nhạt giọng nói: “Chẳng tiên đoán được gì cả.”

Còn lâu Trịnh Gia Minh mới tin lời hắn nói, nếu thật sự không tiên đoán được chuyện gì, sao đột nhiên lại mất hứng như vậy?

Thấy Trang Tử Duyệt không muốn nói, cậu cũng không hỏi nhiều, vươn tay giúp Trang Tử Duyệt vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn, đoạn nói: “Tôi đẩy anh ra bên hồ dạo chút nhé.”

Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên đi từ tòa nhà viện nghiên cứu ra ngoài không thấy hai người Trang Tử Duyệt đâu, mà lại thấy Trịnh Quốc Tông tới xem tình hình thí nghiệm của con trai.

Trịnh Quốc Tông đứng ở gốc cây lớn bên ngoài cổng, nhìn hai người phía xa xa, không khỏi khẽ chau mày.

Mộ Nhất Phàm chào Trịnh Quốc Tông: “Lang băm, chú tới thăm Gia Minh đó hả?”

Trịnh Quốc Tông thở dài thườn thượt: “Mộc Mộc, cậu nói thật xem có phải Gia Minh với cậu Trang kia là một đôi không?”

Mới ban đầu, chỉ là ông thấy Trang Tử Duyệt hành động bất tiện, nên con trai mình mới chiếu cố tới Trang Tử Duyệt, thế nhưng, dần dà Trang Tử Duyệt từ từ khỏe lại, mà những cử chỉ thân mật của con trai ông với Trang Tử Duyệt chỉ tăng chứ không có giảm, cho nên, ông bắt đầu nghi ngờ không biết có phải bọn họ đã lâu ngày sinh tình rồi hay không.

Thế nhưng, theo ông thấy, có vẻ con trai ông thích Trang Tử Duyệt trước, mà Trang Tử Duyệt thì không có tình cảm đặc biệt gì với cậu ta.

Mộ Nhất Phàm thắc mắc: “Một đội á? Lang băm, chú hỏi bọn họ trước kia là một đội ấy hả? Không phải chuyện này chú đã biết từ trước rồi hay sao? Sau mạt thế, họ ở cùng với nhau, sau này lại ở cùng với Chiến Nam Thiên, đương nhiên là một đội rồi.”

Trịnh Quốc Tông: “…………”

Chiến Bắc Thiên: “………….”

Trịnh Quốc Tông đỡ trán: “Sao ở phương diện này cậu vẫn chậm hiểu thế chứ.”

Thế nhưng, nếu đổi lại là trước đây, ông cũng không thấy con trai mình với Trang Tử Duyệt có chuyện gì, chỉ là sau mạt thế, có quá nhiều đôi nam nam nữ nữ đến với nhau, cho nên trở nên hết sức nhạy cảm ở phương diện này.

Đầu Mộ Nhất Phàm mờ sương.

Tự dưng nói anh chậm hiểu làm chi chứ?

Thật ra cũng không thể trách Mộ Nhất Phàm không nhận ra cái gì, chỉ là chuyện Trang Tử Duyệt cắn chết mẹ Trịnh Gia Minh đã khắc sâu trong lòng anh, cho nên anh nghĩ trong lòng Trịnh Gia Minh chỉ có oán hận với Trang Tử Duyệt, cũng bởi vậy mà không thể nảy sinh tình cảm gì khác, nên không thể nghĩ tới chuyện hai người họ ở bên nhau.

Hơn nữa, trong lòng anh có nỗi hổ thẹn với Trang Tử Duyệt, cho nên mỗi lần tới trị liệu cho Trang Tử Duyệt, anh chỉ chăm chăm xem làm thế nào để xoa dịu quan hệ hai người, chứ không chú ý xem Trịnh Gia Minh có tình cảm đặc biệt gì với Trang Tử Duyệt.

Trịnh Quốc Tông thấy Mộ Nhất Phàm thật sự chẳng biết mô tê gì, cũng không trông cậy xem anh có thể nói ra cái gì, nhưng ông cũng không hỏi Chiến Bắc Thiên chuyện này, chỉ hỏi: “Chiến thiếu tướng, hai cậu định về trung tâm thành phố à? Có thể cho tôi quá giang một đoạn không?”

Chiến Bắc Thiên gật đầu.

Ba người lên xe, Trịnh Quốc Tông liền nói: “Chiến thiếu tướng, Dung Nhan sắp sinh rồi.”

Nhắc tới Dung Nhan, ông rất thương cô bé này, đột nhiên bị Chiến Nam Thiên đưa đi thì thôi, còn bị đối phương làm nhục, mang thai con của Chiến Nam Thiên, sau khi trở về, lại nhận được hung tin rằng mẹ và em gái mình đã chết, suýt chút nữa bởi vì bị kích thích mà không giữ được thai nhi, sau đó, cha của đứa bé cũng chết.

Giờ một mình cô cô đơn sống trong căn nhà cô chọn, cũng không muốn để người nhà họ Chiến biết chuyện này, nếu Chiến Bắc Thiên không âm thầm tìm người chiếu cố cho cô, chỉ e cuộc sống của cô sẽ rất gian khổ.

Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Khoảng bao giờ thì sinh?”

“Chắc hai ngày này thôi, tôi đã liên lạc với mấy bác sĩ y tá khoa sản, đỡ đẻ cho con bé bất cứ lúc nào, Chiến thiếu tướng, sau khi đứa trẻ sinh ra, cậu định làm gì? Có định nói cho thiếu tướng Chiến Lôi Bình không?”

Mộ Nhất Phàm hỏi: “Đã xác định đứa bé trong bụng cô ấy là con của Chiến Nam Thiên thật chưa?”

Chiến Bắc Thiên nhạt giọng ừ một tiếng.

Mộ Nhất Phàm ngạc nhiên: “Sao Chiến Nam Thiên có thể khiến Dung Nhan mang thai con của hắn được?”

Trịnh Quốc Tông nói: “Chỉ cần nam nữ kết hợp, dưới tình huống bình thường thì đều có thể mang thai được, có gì kì lạ đâu.”

“Vấn đề là Chiến Nam Thiên là tang thi, các chức năng trong cơ thể tang thi cũng đã ngừng hoạt động, đương nhiên bao gồm cả t*ng trùng.” Ngay lập tức, không biết Mộ Nhất Phàm nghĩ tới cái gì, chợt trợn to mắt: “Liệu hắn ta có thu hồi hết virus trong người, để Dung Nhan mang thai con hắn ta không?”

“Rất có khả năng này.”

“Liệu đứa bé có bị lây virus không?”

“Tới bây giờ kiểm tra, vẫn chưa phát hiện ra virus gì.”

Mộ Nhất Phàm hỏi: “Thế anh định làm gì?”

Trong mắt người ngoài, đó là con trai của Chiến Nam Thiên, là chắt của nhà họ Chiến, hơn nữa, sự thật cũng đúng là như vậy, chỉ là những người biết chuyện, đều biết linh hồn bên trong cơ thể Chiến Nam Thiên không phải là Chiến Nam Thiên thật.

Nhưng Chiến Nam Thiên không phải Chiến Nam Thiên thật này lại khiến người con gái khác mang thai con trai mình, cũng không biết nhà họ Chiến định làm thế nào, nói gì thì nói, đứa bé vẫn là cốt nhục nhà họ Chiến.

Chiến Bắc Thiên nói: “Tạm thời làm theo như ý Dung Nhan, cô ấy không muốn người nhà họ Chiến bọn anh biết chuyện, thì cứ làm như không biết, đợi sau khi cô ấy sinh xong, anh sẽ tìm người tới chăm sóc cho cô ấy.”

Đêm hôm đó, tuy rằng rất nhiều người thấy Chiến Nam Thiên lấy Dung Nhan ra để uy hiếp Chiến Bắc Thiên, cho nên rất nhiều người trong Thủy thành đều biết Dung Nhan mang thai, nhưng không có mấy người biết cha của đứa bé là ai, cũng không ai nghĩ cha của đứa bé là Chiến Nam Thiên vốn là tang thi.

Sau đó, Dung Nhan cũng không giải thích đứa bé là con của ai, lặng lẽ sống một mình, tới bây giờ, cô vẫn nghĩ là mình đã giấu giếm chuyện này ổn thỏa, cho rằng không ai biết đứa bé là con cháu nhà họ Chiến.

Ngay trong đêm ấy, Dung Nhan thuận lợi sinh ra một bé trai, đặt biệt danh là Mạt Mạt, nghĩa là đứa trẻ được sinh ra trong thời mạt thế.

Tên thật của bé là Dung Ký, Ký trong nghĩa “hy vọng”, là đứa bé đầu tiên được sinh ra ở Thủy Thành, mang theo hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn, bởi vậy, đây là một cái tên rất hay.

Chiến Bắc Thiên biết đứa bé được thuận lợi sinh ra, liền lấy quần áo trẻ con hắn đã mang về trước mạt thế, sai người đưa tới tay Dung Nhan.

Dung Nhan không thể ngờ quần áo là do Chiến Bắc Thiên gửi tới, chỉ nghĩ là lúc các dị năng giả khác đi tìm vật tư, tiện thể mang về, vừa hay đúng lúc cô sinh con ra, liền đưa áo quần tới.

Hàng xóm bên cạnh cũng rất nhiệt tình, luân phiên nhau giúp cô chăm sóc bé con, điều này khiến cô rất cảm kích, cảm thấy cuộc sống dễ dàng hơn nhiều.

Giờ cô đã có con trai, cũng từ từ quên đi chuyện mẹ mình mất, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho đứa bé này, dồn hết tình yêu thương lên người đứa bé.

Khiến cô vui nhất là, sau khi kiểm tra cho thấy, thân thể đứa bé vô cùng khỏe mạnh, không bị nhiễm virus, cho nên, giờ nguyện vọng duy nhất của cô là con trai có thể lớn lên bình an, nhìn con lấy vợ sinh con.

Mà điều tiếc nuối duy nhất là, đứa bé thật sự rất giống với Chiến Nam Thiên, nhất là gương mặt nhỏ nhắn, càng lớn lại càng giống, thể như đúc từ một khuôn ra vậy.

Điều này khiến cô vô cùng lo lắng, sợ người nhà họ Chiến nhìn ra được điều gì đó, dù sao thì cô cũng từng bị Chiến Nam Thiên bắt đi, dựa vào trí thông minh của Chiến Bắc Thiên, chắc chắn có thể đoán ra bé là con ai.

Cho nên, chỉ cần là nơi có người nhà họ Chiến, cô sẽ không dẫn đứa bé ra, cố gắng lẩn tránh người nhà họ.

Cô không hề biết Chiến Bắc Thiên vẫn luôn âm thầm quan sát đứa bé lớn lên, từ lúc bé sinh tới khi đầy tháng, ảnh chụp không tới một nghìn thì cũng vài trăm bức.

Đến ngày đứa bé được một trăm ngày, viện nghiên cứu cũng đã thuận lợi loại bỏ hết virus trong cơ thể Trịnh Gia Minh và Trang Tử Duyệt, biến tang thi quay trở về làm người bình thường, đồng thời cơ thể rất khỏe mạnh, dị năng không biến mất theo virus, cho nên, nghiên cứu của họ vô cùng thành công.

Thẩm Khâm Dương vui mừng gọi điện thoại báo cho Chiến Bắc Thiên, bảo Mộ Nhất Phàm chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu từ ngày mai, bọn họ sẽ bắt đầu chữa trị cho Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm nhận được tin, vui đến mức chỉ hận không thể lập tức chạy tới viện nghiên cứu, để Thẩm Khâm Dương lọc virus ra khỏi cơ thể anh, thậm chí anh còn vui tới mức cả đêm không ngủ được, bám lấy Chiến Bắc Thiên thủ thỉ tâm sự từ tối cho tới tận sáng, mà toàn bộ câu chuyện đều là cuộc sống sau khi giải trừ được hết virus, không cần phải lo tang thi sẽ lây bệnh cho người khác nữa.

Hơn nữa, trời vẫn còn mờ tối, anh đã bắt Chiến Bắc Thiên đưa anh tới viện nghiên cứu, thế nhưng, cổng viện vẫn đóng chặt, đến một bóng người cũng chẳng thấy.

Chiến Bắc Thiên nhìn Mộ Nhất Phàm ai oán nằm bò lên cổng viện, cảm thấy hết sức buồn cười, thực sự không đành lòng nhìn tâm tình anh u ám như vậy, không thể làm gì hơn là gọi điện dựng Thẩm Khâm Dương dậy.

Thẩm Khâm Dương vất vả lắm mới ngủ được bị Chiến Bắc Thiên trọng sắc khinh bạn, mới tờ mờ sáng đã bắt tới viện nghiên cứu chữa trị cho Mộ Nhất Phàm.

“Hai người biết mới mấy giờ không? Mới năm giờ đấy hai ông tướng ạ, tôi mới ngủ được năm tiếng, đã bị hai ông tướng dựng dậy rồi.” Thẩm Khâm Dương vừa ngáp vừa phàn nàn: “Tôi nói, việc gì hai người phải gấp như vậy chứ?”

Chiến Bắc Thiên nói: “Đợi ông chữa cho Mộc Mộc xong, muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu.”

Thẩm Khâm Dương hừ một tiếng, mở cổng viện nghiên cứu ra: “Trước khi trị liệu, có chuyện này tôi phải nói rõ, tình hình của Mộc Mộc khác với nhóm Trịnh Gia Minh, trong quá trình trị liệu không thể về nhà, phải chữa trị khỏi hẳn mới có thể quay về.”

Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại: “Vì sao?”

“Tôi cần phải quan sát phản ứng của Mộc Mộc trong quá trình trị liệu, nếu có tình huống gì bất thường, có thể chữa được ngay.”

“Ý ông là trong quá trình có thể gặp nguy hiểm?”

Thẩm Khâm Dương giải thích: “Không phải nguy hiểm, cậu ta là tang thi rồi thì sao gặp nguy hiểm được chứ, nếu như thuốc có thể lấy mạng tang thi, thì đã chẳng có mạt thế rồi. Để cậu ấy ở đây, tôi có thể xem xét dùng tỉ lệ thuốc chính xác hơn.”

Mộ Nhất Phàm hỏi: “Trong lúc tôi ở đây, nhóm Bắc Thiên có thể tới thăm không?”

“Có thể, nhưng tốt nhất là một tuần một lần.”

“Sao lại thế?”

“Nhiều người tới thăm cậu, sẽ quấy rầy tới công việc của tôi, hơn nữa, trong lúc trị liệu phải mất nửa tháng để quan sát, sau đó đám Bắc Thiên mới có thể tới thăm cậu bình thường.”

Chiến Bắc Thiên cảm thấy một tuần mới gặp một lần hơi dài: “Hai ngày tôi sẽ tới thăm Mộc Mộc một lần, những người khác thì cứ một tuần một lần đi.”

Thẩm Khâm Dương buồn cười nói: “Hai ngày tới một lần? Ông tướng ơi, ông không còn chuyện gì khác phải làm à?”

Lời này giống như nhắc nhở Chiến Bắc Thiên điều gì đó, ánh mắt hắn khẽ động, liền đáp ứng: “Được, một tuần một lần thì một tuần một lần.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận