Đệ Nhất Thi Thê - Chương 320

Đệ Nhất Thi Thê

Chương 320

Chiến Quốc Hùng, Mộ Khiếu Hổ, Thiên Nam nhìn về người vừa nói “báo cáo”, là một binh lính mặc đồ quân nhân, trên đầu đội mũ lính che đi đôi mắt, mà khẩu trang quân dụng thì gần như che hết gương mặt, khiến không thể trông thấy rõ bộ dạng cậu lính này.

Thế nhưng, rất nhiều binh lính mặc trang phục thế này, họ cũng không để ý nhiều.

Mộ Nhất Phàm cũng ngẩng đầu nhìn sang, bởi vì cậu lính kia đứng sau lưng anh, lại dựa vào ghế anh ngồi, cho nên, anh chỉ thấy tai cậu ta.

Anh nghĩ bụng chắc cậu ta tới tìm Chiến Quốc Hùng, bèn quay đầu lại, rót chén trà nóng cho mọi người đang ngồi ở đây.

Chiến Quốc Hùng nhạt giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Chiến lão gia, trung tướng Chiến bảo giao phó cho cháu, bảo cháu..” Đột nhiên giọng của cậu ta trở nên lạnh lùng, giơ mạnh tay lên đánh về phía Mộ Nhất Phàm: “Bảo cháu giải quyết Mộ Nhất Phàm.”

Gương mặt Chiến Quốc Hùng, Mộ Khiếu Hổ, Thiên Nam biến sắc.

“Nhất Phàm, cẩn thận.”

Tiếc là, không kịp nữa rồi, lúc bọn họ kêu cẩn thận muốn ngăn lại, cánh tay của cậu lính đã bắn dị năng về phía đầu Mộ Nhất Phàm.

Lúc này, một tiếng “ầm” lớn vang lên, nhóm Chiến Quốc Hùng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cậu lính kia bị bắn ra mười mét, nặng nề ngã lăn xuống đất.

Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng nổ, giật nảy mình.

Mộ Nhất Phàm phát hiện có người đánh lén mình, lập tức nhảy lên, nhìn về phía binh lính dưới mặt đất, cơ thể lóe một cái, dùng tốc độ nhanh nhất để tới trước mặt cậu ta, túm lấy áo đối phương, giật khẩu trang và mũ xuống.

Trông thấy gương mặt cậu lính, trong mắt anh hiện lên tia ngạc nhiên: “Mộ Nhất Hàng.”

Không phải mấy tháng trước đó, hắn ta mất tích rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở Thủy Thành?

Còn có, không phải Mộ Nhất Hàng đã bị lấy tinh hạch ra rồi sao? Sao còn có dị năng?

Mộ Khiếu Hổ nhìn thấy Mộ Nhất Hàng, nhướn mày: “Nhất Hàng? Sao cháu lại ở đây?”

Mộ Nhất Hàng cố nén cơn đau, cười xùy một tiếng.

Người nhà họ Mộ và họ Chiến nghe thấy bên mấy ông cụ có tiếng động, vội chạy tới xem một chút.

“Bố, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mộ Duyệt Thành bước nhanh tới bên người nhóm Mộ Khiếu Hổ.

Mộ Khiếu Hổ nghiêm mặt, hất cằm lên: “Con hỏi nó đi.”

Mộ Duyệt Thành quay đầu nhìn, thấy đứa con cả đang túm lấy một cậu lính, mà cậu lính kia thế mà lại là đứa con trai thứ đã mấy tháng rồi không gặp.

“Nhất Hàng?”

Ông chau mày lại: “Sao nó lại ở đây?”

Mộ Nhất Hàng tức giận trợn trừng mắt nhìn: “Tôi tới để báo thù cho mẹ tôi.”

“Mẹ con? Triệu Vân Huyên?”

Mộ Nhất Hàng cười mỉa nhìn Mộ Duyệt Thành: “Mộ Duyệt Thành, mới có mấy tháng chúng ta không gặp, mà ông đã quên mất người vợ trước của mình là ai rồi sao?”

Mộ Duyệt Thành nghe thấy con trai gọi thẳng tên mình, giận dữ nhíu mày: “Mộ Nhất Hàng, ta là cha con, con nói chuyện với cha mình thế nào vậy?”

“Cha?” Mộ Nhất Hàng hừ một tiếng: “Ông không xứng.”

Hắn gạt mạnh cánh tay đang túm lấy cổ áo mình ra, đứng dậy nói: “Nếu ông là cha tôi, thì đã không mặc kệ sự sống chết của chúng tôi, nhất là khi mẹ tôi bị cưỡng gian, người làm cha như ông đã ở đâu hả?”

“Sao cơ?” Người nhà họ Mộ đều khiếp sợ nhìn Mộ Nhất Hàng.

Những người khác cũng rất kinh ngạc.

Qua hồi lâu, Mộ Duyệt Thành mới lấy lại được tinh thần: “Chuyện.. chuyện xảy ra khi nào vậy?”

“Ngay cái ngày chúng tôi rời thành, mẹ tôi bị người ta bắt vào xe làm nhục mấy lần, sau đó bởi vì không chịu nổi đả kích, nên đã cắn lưỡi tự tử.”

Mộ Nhất Hàng vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm đó, đã cảm thấy vô cùng uất hận, thề phải giết cái người đã hại mẹ con hắn thảm như vậy.

Mộ Duyệt Thành mím môi không nói gì, không thể ngờ ngày hôm đó Triệu Vân Huyên vừa rời thành đã chết, hơn nữa còn bởi vì bị người ta làm nhục, cắn lưỡi tự tử mà chết.

Ông hé miệng ra, đang định nói cái gì đó, đột nhiên, có tiếng người thống khổ quát to: “Tôi nhớ ra rồi, tôi nhớ ra anh là ai rồi.”

Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng kêu, thấy Vương Băng đang ôm cái đầu đau nhói, tức giận la về phía Mộ Nhất Hàng: “Anh là con trai thứ của Mộ thượng tướng, nhị thiếu gia Mộ Nhất Hàng.”

Bởi vì lúc nãy nhìn thấy Mộ Nhất Hàng dùng dị năng tấn công về phía Mộ Nhất Phàm, trong lòng cảm thấy sợ hãi, nên trong đầu đột nhiên xuất hiện một vài hình ảnh, sau đó, cậu nhớ ra được rất nhiều chuyện.

Mộ Nhất Phàm nghi hoặc: “Vương Băng, cậu..”

Vương Băng tức giận tiến lên vài bước: “Anh lừa tôi phải không? Có phải trước đó anh lừa tôi không?”

Cậu ta thấy Mộ Nhất Hàng nhếch môi không nói gì, liền biết mình đã đoán đúng: “Sao anh lại lừa tôi, tại sao lại lừa tôi nước sơn có thể xua đuổi động thực vật biến dị, khiến nó tránh các binh lính, để họ có thể an toàn về thành B sớm hơn? Anh có biết bởi vì anh lừa gạt mà đã hại biết bao nhiêu đồng đội của chúng tôi không?”

Ngày hôm đó, trước khi cậu lên đường cùng với nhóm Trần Hạo, bị Mộ Nhất Hàng gọi tới phòng làm việc, sau đó, đưa cho cậu một lọ nước sơn, nói là dọc đường về, chỉ cần sơn nước ở đuôi xe, có thể xua đuổi được động thực vật biến dị, còn nói lúc làm đừng để mọi người phát hiện ra.

Lúc đó cậu rất tò mò, bèn hỏi vì sao không thể để người khác phát hiện.

Mộ Nhất Hàng trả lời, nói nước sơn này còn đang trong giai đoạn nghiên cứu, tạm thời không thể để những người khác biết, thế nhưng, có thể xác định 90% có thể xua đuổi động thực vật biến dị, chỉ cần lần này thí nghiệm thành công, sẽ mở rộng ra thị trường.

Cậu cứ nghĩ Mộ Nhất Hàng là con trai của Mộ thượng tướng, nên sẽ không làm chuyện hại binh lính trong đội, nên không nghi ngờ gì mà nhận lấy lọ nước sơn, thế nhưng thật không ngờ, nước sơn không những không thể xua đuổi động thực vật biến dị, ngược lại còn khiến động thực vật biến dị đuổi tới.

Đến khi cậu thấy từng đồng đội của mình bị chết, cậu nhanh chóng nghĩ ra rất có thể nước sơn có vấn đề, vội tìm nước lau đi, sau đó bảo những người lính còn sống mau quay về thành B thông báo cho Mộ thượng tướng chuyện họ bị tập kích.

Sau đó, cậu đi tìm các đồng đội bị động thực vật biến dị đưa đi.

Bởi vì hình ảnh các đồng đội hy sinh quá thảm khốc, mà tất thảy đều là do cậu hại ra, cho nên não bộ bị kích thích nghiêm trọng, hơn nữa, cậu còn đồng hóa với thực vật biến dị, dẫn tới mất hết ký ức, trở thành một người có chỉ số thông minh của đứa trẻ lên ba.

Mộ Nhất Hàng cười nhạt: “Là do mày ngu quá thôi.”

“Mộ Nhất Hàng.”

Vương Băng nghiến răng nghiến lợi gằn ra ba chữ này, đột nhiên, một dị năng màu xanh hiện lên, đánh mạnh lên trên người Mộ Nhất Hàng.

Ngay lập tức, Mộ Nhất Hàng bị đánh bay ra mấy mét, “Ầm” một tiếng, miệng phun ra một bụm máu đỏ.

Hắn không thể tin trợn to đôi mắt, nhìn người phóng ra dị năng đánh mình: “Bố, bố..”

Mộ Duyệt Thành tức giận lạnh mặt nói: “Mộ Duyệt Thành tao không có đứa con trai độc ác như mày.”

Nhiệm vụ lần đó, có bao nhiêu binh lính hy sinh, trong lòng ông biết rõ, lúc đó, không biết ông đã khổ sở thế nào, họ đều là những đồng đội đã từng theo ông vào sinh ra tử, trong mắt ông họ chẳng khác gì người thân ruột thịt, nhưng thật không ngờ, cái chết của bọn họ lại do con trai ông đứng sau bày mưu.

Mộ Nhất Hàng giận dữ nói: “Con… độc ác sao? Dù con có độc ác tới đâu cũng không bằng Mộ Nhất Phàm.”

Lúc này Mộ Duyệt Thành tràn đầy thất vọng: “Tới nước này rồi, mày còn không biết hối cải kiểm điểm, mày thực sự khiến tao rất thất vọng.”

Ông chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ dụng ý, vì sao Mộ Nhất Hàng lại làm như vậy.

Mộ Duyệt Thành nhìn về phía Vương Băng: “Vương Băng, tôi giao nó cho cậu xử lý, dù cậu có muốn nó chết, tôi cũng không ngăn cản.”

Mộ Nhất Hàng vừa nghe vậy, liền nén đau, vội đứng dậy, muốn sử dụng dị năng rời đi, nhưng lại thấy vô số Vương Băng bao vây xung quanh, giận dữ nhìn mình.

Ngay sau đó, trong cơ thể Vương Băng phóng ra một đống hoa màu trắng như bông như nhung, bay về phía Mộ Nhất Hàng, bọc hắn thành cái kén.

Ngay lập tức, hắn cảm thấy cơ thể càng ngày càng bị siết chặt, chặt đến mức hô hấp mỗi lúc một khó khăn, thể như chìm trong nước, không thở được, khiến hắn vô cùng vật vã.

Dù hắn giãy giụa thế nào, hoặc là phóng ra dị năng mạnh tới đâu, nhưng phá mãi không hết lớp kén bao xung quanh mình, huống hồ, hắn còn bị thương, dị năng lại không mạnh bằng Vương Băng, dần dần, ý thức càng ngày càng mơ hồ, trong lòng cũng càng ngày càng sợ hãi.

“Cứu… cứu tôi với.” Hắn lo lắng hô to, máu trong người như bị rút cạn, cả người mất hết sức lực, không thể giãy giụa, cũng không thể sử dụng dị năng được nữa.

Mộ Duyệt Thành đứng bên ngoài làm như không nghe thấy, xoay người rời đi.

Mộ Khiếu Hổ khổ sở thở dài: “Nghiệp chướng mà.”

Chiến Quốc Hùng vỗ vỗ vai ông, muốn an ủi.

Dường như Vương Băng cảm nhận được người bên trong đã chết, thu hồi hoa về, ngay lập tức, một cái xác khô rơi xuống mặt đất.

Mọi người thấy vậy thì kinh hãi hô lên một tiếng, vội quay đầu sang nơi khác, không dám nhìn thi thể chỉ còn da bọc xương.

Bởi vì Mộ Nhất Hàng có chết cũng không hết tội, nên không ai thương cảm cho hắn.

Vương Băng thấy thi thể của Mộ Nhất Hàng, lập tức lớn tiếng khóc: “Tôi đã báo thù, tôi đã báo thù cho các anh em, cuối cùng tôi cũng báo thù được cho các anh em, là tôi, là tôi có lỗi với mọi người, nếu không vì tôi, mọi người đã không phải chết.”

Mộ Nhất Phàm tiến lên trước, vỗ vỗ bờ vai cậu, muốn an ủi đôi câu, đột nhiên, cơ thể Vương Băng lả đi, ngã xuống đất.

Anh vội đỡ lấy Vương Băng, đưa cậu lên xe, lại gọi Trịnh Quốc Tông tới khám cho Vương Băng.

Sau khi xác định Vương Băng không bị làm sao, anh mới quay về nhìn cái xác khô dưới đất.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận