Đệ Nhất Thi Thê - Chương 306

Đệ Nhất Thi Thê

Chương 306

Mọi người nghe thấy phía trước có tang thi, vội xoay người lui về phía sau chạy, nhưng lại thấy phía sau cũng có một nhóm tang thi từ bốn phương tám hướng tràn tới.

Gương mặt họ xám xịt, điên cuồng hét to: “Phía sau cũng có tang thi, không có đường lui rồi.”

Họ nhìn xung quanh đều có tang thi đi tới, giọng run lên: “Nhất định sẽ có cách để chúng ta rời khỏi đây, nhất định sẽ có cách.”

Chiến Lôi Cương vội quan sát địa hình xung quanh, tất cả mọi đường đều bị tang thi ngăn chặn, giờ họ chỉ có thể mở một con đường máu để đi.

“Tất cả dị năng giả theo tôi.” Ông liền dẫn theo dị năng giả, đi xuyên qua đám đông, dẫn đầu đoàn người: “Mọi người dùng dị năng để tấn công, những người không phải dị năng giả, cũng phải chuẩn bị ra tay sẵn sàng.”

Chiến Lôi Cương phóng ra dị năng hệ lôi tấn công về phía con đường đi tới doanh địa của Chiến Bắc Thiên, những người khác cũng rối rít xuất thủ.

Mộ Nhất Phàm dùng dị năng hệ kim và kết giới để bịt các con đường, ngăn tang thi tiến về phía trước.

Dị năng hệ kim có thể chế thành lưới sắt, hơn nữa, dị năng hệ kim của anh là biến dị, trạng thái trong suốt, tất cả mọi người đều không nhìn thấy anh phóng ra dị năng gì, thế nhưng, lúc tang thi đi xuyên qua lưới sắt, cơ thể lập tức bị cắt thành từng miếng thịt ứa máu, trông hết sức đáng sợ.

Mà kết giới ngoại trừ có thể ngăn cản tang thi đi qua, còn có thể bắn tang thi ngược trở lại, khiến tang thi cảm thấy đau đớn khôn cùng.

Mọi người thấy những cửa đường khác đều bị chặn lại, liền thở phào một hơi, giờ họ chỉ cần chuyên tâm đối phó với tang thi phía trước mặt là được rồi.

Thế nhưng, tang thi cấp thấp trong tình huống có tang thi cao cấp khống chế, vẫn không ngừng xông về phía trước, cho nên, sau khi con đường bị ngăn cản, chúng lại ríu rít xoay người đi, đi về con đường có thể đi được.

“Tang thi đi rồi?” Có người mừng rỡ nói.

Những người có đầu óc thì không vì thế mà vui mừng: “Không đi đâu, chắc chúng đi đường khác tới đấy.”

Đội của Chiến Lôi Cương nhìn tang thi cản đường, vội nói: “Tăng hỏa lực tấn công.”

Dưới sự hợp lực của họ, dị năng giả giết được không ít tang thi cấp thấp, nhất là có sự giúp đỡ của Mộ Nhất Phàm, họ nhanh chóng đi qua khỏi ngã tư.

Thế nhưng, phía trước mặt càng có nhiều tang thi đợi họ hơn, đồng thời, bọn họ hoàn toàn bị bao vây, không thiếu những tang thi cao cấp, trung cấp với những dị năng khác nhau đang đợi họ.

Mọi người nhìn tang thi đi về phía mình, mặt mũi trắng bệch, mà sắc mặt của nhóm Chiến Lôi Cương cũng không khá hơn là bao.

Mộ Nhất Phàm chau mày, tuy một mình anh có để đối phó với một nhóm tang thi cấp thấp, thậm chí, hàng vạn con tang thi cũng không thành vấn đề, thế nhưng, trước mặt có hơn hai mươi vạn tang thi, huống hồ vừa đánh tang thi, còn vừa phải phân lực chú ý đi bảo vệ những người khác.

Hơn nữa, số người bình thường hơn số dị năng giả gấp mấy trăm lần, một dị năng giả phải bảo vệ đến mấy trăm mấy nghìn người, còn vừa phải đối phó với tang thi cấp thấp và cao thấp.

“Anh à, có cần rút lui không?” Chiến Lôi Bình thấp giọng hỏi.

Chiến Lôi Cương chau mày lại: “Phía sau càng có nhiều tang thi hơn.”

“Tiếp theo chúng ta phải làm sao đây? Với năng lực của chúng ta thì không thể đối phó với nhiều tang thi như vậy được.”

“Giờ giết con nào hay con ấy, xông lên.”

Chiến Lôi Cương liền phóng dị năng hệ lôi đánh về phía tang thi, những dị năng giả khác cũng đồng loạt xông lên tấn công.

Mộ Nhất Phàm liền phóng dị hỏa và dị năng hệ quang tấn công tang thi, dưới sự ra tay của anh, tang thi ngã xuống như rác.

Đồng thời, anh còn dùng dị năng tinh thần khống chế tang thi, nào ngờ, mệnh lệnh của tang thi vương mạnh hơn dị năng tinh thần của anh, dị năng tinh thần căn bản không có tác dụng gì với bọn chúng, chỉ có thể mở to mắt nhìn tang thi đánh về phía những người sống.

Những người không có dị năng thấy tang thi điên cuồng tấn công tới, nhất thời, liên tục hét lên những tiếng chói tai, những ai bạo gan hơn thì lấy tảng đá hay cầm gậy để đánh tang thi, còn những người nhát gan chỉ biết tránh né và la hét.

Cục diện trở nên hết sức hỗn loạn, những tiếng thét vang liên hồi.

Các dị năng giả đối phó với tang thi trung, cao cấp đã đủ trầy trật, càng không nói tới đi chiếu cố những người bình thường khác.

Chỉ mấy phút ngắn ngủi, máu nhuộm kín con đường, rất nhiều dị năng giả chết trong tay tang thi, còn có rất nhiều người nếu không bị tang thi cắn chết thì cũng cắn bị thương, sau đó biến thành tang thi tấn công về phía người mình.

Chiến Lôi Cương bọn họ chứng kiến cảnh mọi người nếu không chết thì cũng biến thành tang thi, trong lòng hết sức lo lắng, cũng vô cùng đau lòng, muốn nhanh chân qua giúp, lại bị tang thi cao cấp cản lối đi, hơn nữa, dị năng của họ cũng bị tiêu hao rất nhiều.

Mọi người càng ngày càng bất lực, rất nhiều người ôm thi thể người khác mà òa khóc, cũng có người bị kích động, như phát điên mà đánh về phía tang thi, cắn lại bọn chúng, còn có những đứa trẻ sợ hãi khóc oe oe.

Lúc này máu chảy thành sông, trong không khí nồng mùi máu tươi chết chóc, khắp nơi là thi thể, có của con người, cũng có của tang thi, cục diện vừa điên cuồng lại vừa thê lương.

Trong lúc mọi người đang vô cùng tuyệt vọng, đột nhiên một tiếng gào mang theo sự uy hiếp từ giữa đám đông vang lên.

Ngay sau đó, tang thi dừng cắn xé, từ từ lui về phía sau, nhường cho con người một lối đi, thậm chí cả tang thi cao cấp cũng ngừng đánh.

Mọi người sửng sốt.

Những người đang gào khóc, nổi điên cũng dần dần dừng động tác lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn tang thi phía trước, tình cảnh yên tĩnh trở lại.

“Đi mau!!” Một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai họ.

Bọn họ nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Mộ Nhất Phàm hóa thành luồng sáng bay lên không trung, đôi mắt đỏ đậm như máu nhìn về phía xa, đôi môi vừa đen vừa tím hé ra quát: “Nhân lúc tôi còn khống chế được đám tang thi này, mọi người mau đi đi.”

Anh vất vả lắm mới dùng ý chí vượt trên cả mệnh lệnh của tang thi vương, để khống chế tang thi ở nơi này, nếu không đi nhanh, lát nữa rất có thể sẽ bị tang thi vương khống chế ngược lại.

Cũng bởi vì vậy, nên anh mới biến trở thành bộ dạng tang thi thật sự, chỉ có như vậy mới có thể phát huy năng lực tang thi lên cao nhất, khống chế đám tang thi này.

Thật sự mà nói, nếu không chứng kiến cảnh con người lần lượt ngã xuống, khiến anh thật sự không đành lòng, thì anh cũng đã không để lộ thân phận thật của mình.

Cho nên, giờ anh không dám nhìn ánh mắt của những người khác, không muốn thấy họ lộ vẻ sợ hãi trước anh.

Mộ Nhất An cùng người nhà họ Mộ đều sợ hãi nhìn về phía Mộ Nhất Phàm.

“Anh.. anh Phàm.”

Bọn họ vẫn tin Mộ Nhất Phàm tuyệt đối không phải tang thi, nhưng bây giờ…

Chiến Lôi Cương hoàn hồn lại đầu tiên, quát to một tiếng: “Mọi người đi mau!”

Có người sợ hãi, lắp bắp nói: “Mộ.. Mộ đại thiếu gia là tang thi, anh ta là tang thi thật.”

Những người khác cũng lộ vẻ sợ sệt.

Mộ Nhất An thu hồi tầm mắt, giận dữ nói: “Tang thi thì sao, anh ấy đang giúp chúng ta chạy khỏi đây, chứ đâu có hại chúng ta, mọi người có đi không, không đi thì chết ở đây đi! Tất cả anh em nhà họ Mộ theo tôi!”

Cậu ta dẫn người nhà họ Mộ đi vào con đường tang thi nhường ra, vội vã rời khỏi nơi đầy máu tanh và thi thể này.

Chiến Lôi Cương và Chiến Lôi Bình cũng nhìn nhau, nói với người ở trên trời cao: “Nhất Phàm, cháu cẩn thận một chút.”

Mộ Nhất Phàm nghe thấy giọng Chiến Lôi Cương, giật mình, đoạn gật đầu: “Vâng, mọi người đi mau đi.”

Chiến Lôi Cương lập tức dẫn theo những người nhà họ Chiến khác rời khỏi nơi này, mọi người cũng không để ý Mộ Nhất Phàm có phải tang thi hay không nữa, chạy khỏi nơi đó.

Những người vừa bị cắn, vừa bị cào thương, thậm chí những người đã sắp biến thành tang thi tới nơi cũng muốn bỏ đi, thế nhưng, họ vừa chạy được mấy bước thì dừng lại, vẻ mặt cô đơn và đau khổ mà đứng một chỗ.

Giờ họ đi cũng có ích gì, cuối cùng họ vẫn biến thành tang thi, sẽ giống như những tang thi kia làm tổn thương người nhà và đồng loại của mình.

“Mọi người đi đi.”

Một người đàn ông bị cắn dùng sức đẩy người nhà mình ra: “Anh sắp biến thành tang thi rồi, không thể đi với mọi người, nếu không.. mọi người cũng sẽ biến thành tang thi giống anh mất.”

Một cô bé sáu tuổi dùng hai tay ôm chặt đùi người đàn ông, khóc to: “Bố ơi, con không muốn xa bố.”

Mộ Nhất Phàm ở trên cao nhìn xuống đám đông phía dưới, nhìn những người không nỡ buông tay người nhà đã biến thành tang thi của mình, chân mày chau lại, thật sự không đành lòng quầy rầy họ.

Thế nhưng, anh vẫn phải nhắc nhở: “Mọi người còn không mau đi đi.”

Người đàn ông vừa nghe, cuống quít gỡ tay đứa con ôm chân ra, nhét vào lòng vợ mình, nức nở nói: “Hãy nuôi con bé thật tốt.”

Đôi mắt người vợ đỏ lên vì khóc, trong mắt tràn đầy những cảm giác không nỡ, dùng sức ôm lấy người đàn ông của mình.

Đúng lúc này, xa xa lại vọng lên tiếng tang thi gầm thét.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận