Đệ Nhất Thi Thê - Chương 133: Em muốn làm thế nào?

Đệ Nhất Thi Thê

Chương 133: Em muốn làm thế nào?

Trải qua một đêm, Mộ Nhất Phàm hiểu rõ được tình cảm của mình.

Lúc ăn sáng, anh không giống như trước kia ngồi cách Chiến Bắc Thiên thật xa, mà ngược lại, giành lấy chỗ của Mao Vũ bên cạnh Chiến Bắc Thiên, hết sức vui vẻ mà cùng nam chính ăn sáng.

Mao Vũ cũng không thấy bực, dù sao thì cũng chỉ là chỗ ngồi ăn thôi mà, ngồi ở đâu mà chẳng như nhau.

Ăn sáng xong, Chiến Bắc Thiên bảo Mao Vũ đưa Ngô Tịnh Hằng tới, sau đó dẫn theo Mộ Nhất Phàm tới đại sảnh nơi binh lính họ thường bàn bạc.

Mộ Nhất Phàm nghi hoặc: “Dẫn em tới đây làm gì?”

Chiến Bắc Thiên trầm tư, không trả lời anh, không bao lâu sau, Mao Vũ và Ngô Tịnh Hằng cũng đi tới đại sảnh.

Hai người chào Chiến Bắc Thiên: “Thiếu tướng.”

Chiến Bắc Thiên ra hiệu cho họ ngồi xuống, vào thẳng vấn đề: “Hôm qua lúc tất cả mọi người ra khỏi tiểu khu chơi, Dung Tuyết có đi hay không?”

“Có ạ.” Ngô Tịnh Hằng nói: “Cô ấy đi gặp nữ dị năng giả thường đến thăm, sau đó nữ dị năng giả kia mời cô ta ăn một bữa lớn ở nhà, còn tặng một túi hoa quả mang về, ngoài ra còn rất nhiều đồ trang điểm và quần áo đẹp.”

Mộ Nhất Phàm nghe tới đây, đột nhiên cảm thấy hôm qua Chiến Bắc Thiên cho mọi người nghỉ ngơi còn có dụng ý khác, để cho Dung Tuyết ra ngoài gặp nữ dị năng giả.

Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại: “Nữ dị năng giả này là thủ hạ của ai?”

“Chỉ là một đội nhỏ, năng lực không tốt lắm.”

Đôi mắt Chiến Bắc Thiên trở nên nghiêm lại: “Nếu năng lực không tốt, sao có nhiều vật tư để tặng người khác như vậy, lẽ nào mấy cậu không thấy khả nghi sao?”

Ngô Tịnh Hằng sợ Chiến Bắc Thiên cho rằng mình làm việc không tốt, vội nói: “Có chứ ạ, cho nên hôm qua sau khi Dung Tuyết về, em đã đi thăm dò bối cảnh nữ dị năng giả kia, sở dĩ cô ta có nhiều vật tư như vậy, là do thi thoảng có người tặng đồ cho.”

“Ai tặng vậy?”

“Là một nam dị năng giả ở khu biệt thự, hình như hai người là tình nhân của nhau.”

Ánh mắt Chiến Bắc Thiên lạnh đi: “Khu biệt thự?”

Ngô Tịnh Hằng đưa mắt nhìn Mộ Nhất Phàm ngồi bên cạnh Chiến Bắc Thiên: “Là khu biệt thự do Trang tiên sinh quản lý, nam dị năng giả kia là thủ hạ đắc lực của Trang Tử Duyệt.”

Mộ Nhất Phàm nghe tới đây, liền đoán được chân tướng chuyện bút ghi âm, đồng thời cũng hiểu dụng ý Chiến Bắc Thiên khi dẫn mình tới đây.

Chiến Bắc Thiên lại hỏi: “Ngoài chuyện đó ra, còn tra ra được gì không?”

“Dạ không ạ.”

Chiến Bắc Thiên ra hiệu cho Ngô Tịnh Hằng đi ra trước, sau đó hỏi Mộ Nhất Phàm: “Em thấy thế nào?”

Mộ Nhất Phàm nhíu mày nói: “Cái bút ghi âm kia hẳn là Trang Tử Duyệt đưa cho thủ hạ, sau đó bảo thủ hạ nhờ tình nhân giúp đỡ chuyển cho Dung Tuyết, lại để Dung Tuyết tìm cơ hội phát nội dung trong bút ghi âm ra.”

Mà từ trước tới nay Dung Tuyết đều vô cùng ghen tị với Dung Nhan, cho nên mới lén bỏ bút ghi âm vào người Dung Nhan, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.

Hầy!!!

Nhìn vẻ mặt Chiến Bắc Thiên bình tĩnh như vậy, nhất định là đã sớm đoán ra chuyện này là do Dung Tuyết làm, dù sao thì cũng chỉ Dung Tuyết mới có cơ hội nhét bút ghi âm vào trong quần Dung Nhan.

Mà tới hôm nay Chiến Bắc Thiên mới xử lý chuyện hôm qua, hắn là muốn đám Ngô Tịnh Hằng đi báo tin tức xác thực về, có thể khẳng định thêm.

Mao Vũ biết bọn họ đang nói chuyện hôm qua, cau mày lại: “Nói cách khác, bút ghi âm không phải do Dung Nhan, mà là do Dung Tuyết lấy từ tay người khác để hãm hại Dung Nhan? Cô gái này đúng là tâm tư thâm độc thật, Dung Nhan là chị cô ta, cô ta hãm hại Dung Nhan thì có ích lợi gì.”

Chiến Bắc Thiên nhìn Mao Vũ, hỏi Mộ Nhất Phàm: “Tiếp theo đây, em định làm gì?”

Mộ Nhất Phàm không trả lời.

Thật ra ngày hôm qua anh cũng đã nghĩ tới vấn đề này, sau này nên dùng thái độ gì để đối mặt với Trang Tử Duyệt, dù sao thì bất kể là ở trong tiểu thuyết hay ngoài hiện thực, Trang Tử Duyệt cũng là bạn của anh.

Thế nhưng, giờ người bạn tốt ở đây lại coi anh là kẻ thù, hết ghi âm cuộc nói chuyện của bọn họ lại đẩy anh vào chỗ chết, hơn nữa, sau đó cũng không phái người hay là tự mình tới một chuyến để giải thích chuyện ghi âm, hiển nhiên có ý không định tiếp tục che giấu nữa.

Về phần Dung Tuyết, trước đó ở kho lương cô ta đã đẩy ngã anh.

Lúc đó anh cũng không tính toán gì, chỉ đơn giản là vì nhìn Dung Tuyết anh lại nhớ tới người chị của mình, hơn nữa, anh cũng không bị tổn hại gì, cho nên chỉ nghĩ sau này ít tiếp xúc với cô ta là được, thật không ngờ cô ta lại làm ra loại chuyện này.

Mao Vũ nói: “Lão đại, thật đúng là không nên để cái cô Dung Tuyết này ở trong đội tiếp được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, không chừng cô ta lại liên thủ với người ngoài, chia rẽ gây mất đoàn kết nội bộ, sẽ rất bất lợi cho đội của chúng ta.”

Chiến Bắc Thiên nhạt giọng ừ một tiếng.

Vốn hắn giữ cô ta ở trong đội để tiện dằn vặt đày đọa cô ta, đợi đến khi tới thành B, sẽ để cho cô ta hiểu cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Nhưng bây giờ, người này thật sự không thể ở trong đội thêm được nữa.

Mao Vũ lại nói: “Thế nhưng, chúng ta chỉ mới dựa vào suy đoán chuyện bút ghi âm là do cô ta, chứ không có bằng chứng xác thực gì, cứ như vậy trục xuất khỏi đội, rất khó thuyết phục mọi người, mọi người dễ suy nghĩ lệch hướng.”

Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại, đang nghĩ xem nên dùng biện pháp gì để giáo huấn Dung Tuyết, đột nhiên Mộ Nhất Phàm lại lên tiếng: “Tôi có biện pháp để Dung Tuyết thừa nhận bút ghi âm là của cô ta.”

Chiến Bắc Thiên và Mao Vũ nhìn về phía Mộ Nhất Phàm.

——

Nửa giờ sau, Mao Vũ xuất hiện ở trước cửa phòng Dung Nhan, Dung Tuyết và bà Dung: “Tiểu thư Dung Nhan.”

Bà Dung nghe thấy tiếng quay đầu lại, thấy Mao Vũ tới, cười tươi đi ra đón: “Thượng úy Mao, không biết cậu tìm Nhan Nhan có chuyện gì?”

Dung Nhan và Dung Tuyết đang ngồi trên giường đều đứng lên.

Sắc mặt Mao Vũ lành lạnh, không có chút ý cười nào, hờ hững nói: “Chuyện xảy ra ngày hôm qua, chắc chắn mọi người đều đã biết rõ, cho nên Chiến thiếu tướng cho rằng không nên tiếp tục để người tung tin đồn nhảm ở lại trong đội, tránh phá hỏng bầu không khí trong đội.”

Sắc mặt bà Dung cứng đờ: “Thượng úy Mao, cậu nói vậy… là có ý gì?”

Dung Nhan ngạc nhiên nhìn Mao Vũ.

“Hôm qua bút ghi âm của Dung Nhan nói Mộ Nhất Phàm là tang thi là bằng chứng giả, dẫn tới toàn bộ mọi người trong khu đông đều lầm tưởng Mộ Nhất Phàm là tang thi, suýt chút nữa khiến những người khác cho rằng chúng tôi bao che tang thi sát hại dị năng giả trong đội, cho nên, thiếu tướng quyết định trục xuất tiểu thư Dung Nhan.”

“Sao cơ?” Bà Dung sững người, kích động nói: “Nhưng mà, cái bút ghi âm kia không phải của Nhan Nhan nhà chúng tôi, có người cố ý vu oan hãm hại Nhan Nhan.”

Dung Nhan lo lắng nói: “Thượng úy Mao, cái bút ghi âm kia không phải của tôi thật, hơn nữa, tôi cũng không biết cái bút ghi âm kia từ đâu ra, ở trong túi tôi từ khi nào, tôi vô tội mà.”

Mao Vũ thản nhiên rời đường nhìn từ trên mặt bà Dung sang nhìn Dung Nhan: “Xin Nhan tiểu thư hãy thu thập hành lý rời khỏi đây trong nửa giờ tới.”

Nói đoạn, Mao Vũ xoay người rời đi.

“Thượng úy Mao, thượng úy Mao.” Bà Dung vội đuổi ra ngoài theo.

Mặt Dung Nhan trắng bệnh, ngã sụp xuống giường.

Cô cứ ngỡ chuyện bút ghi âm cứ như vậy mà qua đi, thật không ngờ hôm sau mới xử phạt chuyện này.

Đáy mắt Dung Tuyết lóe lên tia cười đắc ý, sau đó giả mù sa mưa mà an ủi: “Chị, em tin chị, chiếc bút ghi âm kia chắc chắn không phải của chị.”

Dung Nhan cười khổ: “Em tin thì có ích gì.”

Bà Dung không đuổi kịp Mao Vũ, quay về an ủi con gái: “Nhan Nhan, con đừng lo, mẹ sẽ đi tìm Chiến thiếu tướng, bảo Chiến thiếu tướng điều tra rõ lại toàn bộ sự tình.”

Nói đoạn, bà lại chạy ra ngoài, thế nhưng mười phút sau, thần hồn phách lạc quay trở về phòng: “Chiến thiếu tướng không có ở trong tòa nhà, sao lại như vậy, sao cậu ấy lại không tin con cơ chứ?”

Sắc mặt Dung Nhan trở nên khó coi, nói: “Mẹ, không cần tìm Chiến thiếu tướng nữa, con đi thu thập đồ đạc.”

Bà Dung vừa tức lại vừa lo lắng: “Con thân con gái, đi đâu được cơ chứ? Huống hồ giờ đâu đâu cũng toàn tang thi, rời khỏi đội rồi, nói không chừng một khắc sau đã bị tang thi ăn hết. Với cả, Chiến thiếu tướng bị làm sao vậy? Sao chưa điều tra rõ đã đuổi người đi?”

“Chuyện này còn điều tra thế nào nữa, chiếc bút ghi âm kia rơi ra từ trong túi con mà.” Dung Nhan cười gượng, ngồi xổm người xuống, lấy vali dưới gầm giường ra, cất quần áo của mình vào trong vali.

Bà Dung vội tiến lên cản cô: “Nhan Nhan, con không được đi, có đi cũng phải chờ Chiến thiếu tướng về nói rõ sự tình rồi hẵng đi.”

“Mẹ, lính đang canh ngoài cửa, nếu nửa giờ nữa con không đi, rất có thể sẽ đánh đuổi con ra, đến lúc đó càng khó coi hơn.”

“Nhưng, nhưng mà…” Bà Dung cắn răng, đoạn nói: “Mẹ đi cùng với con.”

Bà lập tức lôi cái vali dưới giường ra, cất quần áo của mình vào bên trong.

Dung Nhan lo lắng nói: “Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy?”

“Con là con gái mẹ, con ở đâu, mẹ ở đấy.” Bà Dung thu thập mấy bộ quần áo, sau đó nói với Dung Tuyết: “Tuyết Tuyết, con cũng thu thập quần áo đi, chúng ta cùng đi.”

“Con không muốn.” Dung Tuyết không nghĩ ngợi gì mà bật thốt lên một câu.

Bà Dung hơi biến sắc, dừng động tác lại, ngẩng đầu, có chút thất vọng mà đau khổ nhìn Dung Tuyết.

Dung Tuyết tự biết mình lỡ lời, vội sửa lại: “Mẹ, mẹ suy nghĩ kỹ xem, nếu chị đi, chị còn có thể tới các đội dị năng khác tìm vật tư, nhưng mà mẹ không phải dị năng giả, nếu đi cùng chị ấy, chưa chắc người ta đã thu vào đội, hơn nữa, cũng sẽ làm liên lụy tới chị, nhỡ gặp phải tang thi, chị đối phó một mình còn chưa xong, lại phải lo cho cả mẹ, nhưng mà ở lại thì khác, ít nhất mẹ không phải ra ngoài bôn ba, chị cũng an tâm ở bên ngoài tìm vật tư, không phải lo cho an nguy của mẹ.”

Dung Nhan gật đầu: “Mẹ, Dung Tuyết nói đúng đó.”

“Nhưng mà…” Bà Dung thực sự lo con gái sẽ đi, nhưng con gái út nói không phải không đúng, điều này khiến bà hết sức khó xử.

“Mẹ, đừng như vậy nữa, mẹ cứ an tâm ở lại đây đi, như vậy con mới có thể an tâm ra ngoài.” Dung Nhan nghĩ tới mình còn dị năng, không phải lo không nuôi được thân mình, cho nên trong lòng cũng không khó chịu như trước nữa, chỉ là bị người ta hiểu lầm, trong lòng vẫn không dễ chịu gì.

Mong là có thể tìm ra người hãm hại cô, trả lại sự trong sạch cho cô.

Bà Dung nghĩ tới cảnh hai mẹ con phải chia xa, đau lòng lau lau nước nơi khóe mắt, nghẹn ngào nói: “Nhưng mà đội ta sắp đi về phía bắc tới thành B, con phải làm sao bây giờ? Sau này chúng ta gặp nhau thế nào đây?”

Dung Nhan trấn an mẹ mình: “Con cũng sẽ tìm đội ngũ cùng tới thành B.”

Bà Dung không nói gì nữa, chủ động thu thập đồ đạc giúp con gái, tới giờ, giúp con gái mang hành lý xuống tầng.

Dọc đường xuống, rất nhiều người không hiểu sao họ phải mang hành lý rời đi.

Lúc họ đi xuống tầng một, đột nhiên có người kêu: “Dung Tuyết, cô mang cái này lên trên tầng cao nhất lau nhé, biết không?”

Một người cầm một cái thùng và cây lau nhà đi tới.

Dung Tuyết hơi bực tức: “Tôi có phải người ở bộ phận hậu cần đâu, sao phải làm chuyện này.”

“Giờ đang cần người, nếu cô làm thêm sẽ được thưởng, nếu không, tôi sẽ báo cáo chuyện này cho thượng úy Lục.”

“Cô….”

Bà Dung lo con gái út cũng bị đuổi ra khỏi đội, vội vàng nói: “Tuyết Tuyết, con đi đi, để mẹ tiễn chị con đi là được rồi.”

Dung Tuyết tức giận giậm chân, không thể làm gì hơn là cầm thùng và cây lau nhà lên tầng cao nhất.

Sau đó cô phát hiện cửa sổ ở hành lang có thể nhìn ra bên ngoài, liền đặt cây lau nhà và thùng nước xuống, đi tới cửa sổ nhìn.

Từ góc độ của cô, có thể vừa khéo nhìn ra cổng lớn ngoài tiểu khu, cũng đúng lúc thấy bà Dung đang tiễn Dung Nhan ra ngoài.

Dung Tuyết vừa nghĩ tới chuyện Dung Nhan bị đuổi ra khỏi đội, liền không nhịn được mà cười rộ lên, cuối cùng cũng bớt đi một người tranh Chiến Bắc Thiên với mình.

“Thấy Dung Nhan bị đuổi ra khỏi đội, vui lắm sao?”

Đột nhiên, giọng một người đàn ông từ sau lưng cô vang lên.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận