Đệ Nhất Thi Thê - Chương 287

Đệ Nhất Thi Thê

Chương 287

Sáng sớm, Mộ Nhất Phàm ăn sáng ở doanh địa của Chiến Bắc Thiên xong, liền lái xe của Chiến Bắc Thiên đi tới doanh địa của Mộ gia.

Vừa vào cửa, liền trông thấy binh lính đang chăm chỉ luyện tập chật kín thao trường, trải qua mấy tháng nóng bức và lạnh lẽo, binh lính phải ở trong phòng, dẫn tới thể lực không còn tốt như trước.

Giờ nhân lúc tuyết ngừng rơi, nhiệt độ ấm trở lại, mọi người bắt đầu luyện tập, tránh cho sau này đi tìm vật tư lại không có sức đấu với tang thi.

Mộ Nhất Phàm lái xe, đi thẳng tới tòa nhà ký túc, sau khi làm thủ tục xuất nhập xong, liền lên trên tầng của nhóm Trần Hạo.

Từ sau khi cả nhóm Trần Hạo trở thành dị năng giả, sáu người họ đổi phòng, chuyển sang ký túc xá sáu người, để tiện chăm sóc lẫn nhau, cũng tránh cho thân phận người biến dị bị lộ ra ngoài.

Mộ Nhất Phàm đi tới phòng ký túc của nhóm Trần Hạo, cửa phòng mở toang, nhưng gọi vài tiếng không có người đáp lại, anh bèn đi vào, đặt túi tinh hạch Chiến Bắc Thiên cho lên chiếc bàn bên cạnh cửa.

Anh nhìn xung quanh phòng, trong phòng có ba chiếc giường hai tầng, chăn gối trong năm giường đều được gấp gọn gàng, duy chỉ có một chiếc giường tầng dưới ở trong góc phòng là lộn xộn, bừa bãi hệt như ổ chó, nửa cái chăn rơi vắt vẻo xuống đất, trên giường bày đồ chơi trẻ em.

Mộ Nhất Phàm không nhịn được bật cười thành tiếng, vừa nhìn đã biết là giường của Vương Băng, nếu đổi lại là người khác thì đã bị phạt từ lâu rồi, nhưng giờ chỉ số thông minh của Vương Băng chỉ như đứa trẻ mấy tuổi, bảo cậu ta gấp chăn gọn gàng vuông vắn như đậu phụ, đúng là làm khó cậu.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Ngay sau đó, có người hưng phấn cất tiếng gọi: “Nhất Phàm.”

Mộ Nhất Phàm xoay người, thấy nhóm Trần Hạo mỉm cười đi tới.

Cao Phi cười cười tiến lên vỗ vai Mộ Nhất Phàm: “Cái anh này, mấy tháng rồi không gặp, có khỏe không?”

Mộ Nhất Phàm cười nói: “Khỏe lắm, mọi người thì sao, mùa đông này có bị lạnh không?”

“Không đâu, Chu Toàn gọi được dị thú hệ hỏa ra sưởi ấm cho bọn em, buổi tối ngủ phê lắm, hại em sáng sớm không muốn rời giường.”

Đặng Hiểu Nghị hỏi: “Nhất Phàm, lần này anh tới, có phải định dẫn bọn em ra ngoài thành tìm vật tư và tinh hạch không?”

Mộ Nhất Phàm nhìn về phía Đặng Hiểu Nghị và những người khác, cười hỏi: “Có phải ngứa ngáy chân tay, muốn ra ngoài luyện quyền cước không?”

Đặng Hiểu Nghị cười ha hả: “Bọn em muốn thử xem dị năng có mạnh lên không thôi.”

“Giờ dị năng mọi người đều lên cấp hai rồi chứ?”

“Mới lên, đấy là do không được ra ngoài kiếm tinh hạch, bằng không bọn em đã lên cấp ba được rồi.”

“Nói tới đây lại nhớ, xem tôi mang cái gì tới cho mấy cậu này.” Mộ Nhất Phàm đi tới cái bàn bên cửa, vỗ vỗ túi trên bàn, nở nụ cười thần bí với họ.

“Cái gì vậy?” Năm người tò mò nhìn chiếc túi lớn trên bàn.

“Trước mắt đóng cửa lại đi.”

Chu Toàn đứng bên cạnh cửa liền với tay lên chốt cửa, đang định đóng cửa, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi hưng phấn: “Mẹ ơi, mẹ ơi.”

Mộ Nhất Phàm vừa nghe thấy giọng Vương Băng, liền đỡ trán: “Đã mấy tháng rồi, sao cậu ta còn nhớ tôi là “Mẹ”, với cả, mấy cậu không sửa xưng hô cho cậu ta sao?”

Chu Toàn không nhịn được, cười thành tiếng: “Có thử sửa, cơ mà cậu ta không chịu nghe, cứ như đứa trẻ mới tập nói ấy, không sửa được.”

Vương Băng chạy ào vào phòng, thấy Mộ Nhất Phàm, càng cười tươi hơn mà chạy tới.

Mộ Nhất Phàm liền giơ tay lên ngăn cậu ta lại, dạy bảo: “Vương Băng, cậu lớn như vậy rồi, đừng ôm người ta.”

Vương Băng tủi thân nhìn Mộ Nhất Phàm, sau đó, không biết nghĩ tới cái gì, liền vui vẻ nhét túi đồ trong tay vào tay Mộ Nhất Phàm: “Mẹ ơi, cho mẹ này.”

“Cái gì vậy?”

Mộ Nhất Phàm tò mò mở túi ra, thấy bên trong chứa nguyên bảo, nến và tiền giấy, khóe mắt giần giật.

Năm người kia cười ầm lên.

Mộ Nhất Phàm liếc mắt nhìn: “Vương Băng, cậu biết mấy cái này là gì không? Biết mấy cái này để làm gì không?”

“Biết chứ.” Vương Băng ra sức gật đầu: “Chú Hiểu Nghị nói, đây là đồ cho bố mẹ chú ấy.”

Vương Băng gọi Đặng Hiểu Nghị bằng chú, là do học từ Mộ Kình Thiên.

Khổng Tử Húc tức giận nói: “Hiểu Nghị, sao ông toàn dạy Vương Băng mấy thứ linh tinh thế?”

Đặng Hiểu Nghị vô tội nhìn anh ta: “Không phải sáng nay chúng ta phải đi luyện tập sao? Ai không đi thì đi lĩnh tiền giấy, nên tôi mới bảo Vương Băng không phải luyện tập đi, cơ mà cậu ta không chịu, tôi đành gạt cậu ta là lấy cái này cho người thân ở xa, ai ngờ cậu ta lại bẻ cong lời tôi nói, cho rằng người thân là bố mẹ, hơn nữa, đã lâu rồi cậu ta không được gặp Nhất Phàm, nên cho rằng những thứ này là để tặng Nhất Phàm.”

Mộ Nhất Phàm tò mò hỏi: “Mọi người cần tiền giấy làm gì?”

Nhóm Chu Toàn thu nụ cười trên môi lại, thở dài nói: “Sắp tới thanh minh rồi, bọn em không tới mộ dâng hương được, nên muốn đốt tiền cho những chiến hữu trước kia, cùng người nhà đã mất và tổ tiên của họ.”

Lúc này Mộ Nhất Phàm mới nhớ còn vài ngày nữa là tới thanh minh, mà hai người Đặng Hiểu Nghị, Khổng Tử Húc thì mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sau này được ông bà nuôi, thế nhưng bọn họ nhập ngũ không lâu thì ông bà đều lần lượt qua đời.

Còn người nhà của Chu Toàn, Cao Phi và Trần Hạo, họ đều ở vùng núi xa xôi, sau mạt thế, không thể về quê hương được.

“Mấy cậu có muốn về nhà không?”

“Muốn chứ, có nằm mơ cũng mơ được về thăm nhà.” Chu Toàn nói: “Mới đầu vì mới vào mạt thế, không hiểu rõ tình huống, không dám hành động một mình, sau này bởi vì xuất hiện tang thi có dị năng và động thực vật biến dị, bọn em càng không dám nghĩ tới chuyện về nhà. Đương nhiên, không phải vì bọn em nhát gan, mà là mục đích chủ yếu của bọn em là gặp người nhà, chứ không phải xa cách một thiên một địa.”

Cao Phi thở dài: “Cũng không biết người nhà chúng ta thế nào rồi, muốn quay về xem họ một chút quá.”

Trần Hạo vỗ vỗ vai cậu ta: “Đừng lo, người nhà chúng ta nhất định sẽ ổn thôi, vừa hay Nhất Phàm đang ở đây, chúng ta xin nghỉ về nhà xem một chuyến đi.”

Mộ Nhất Phàm sửng sốt: “Mấy cậu muốn về nhà luôn bây giờ?”

“Vâng, giờ Chu Toàn có thể triệu hồi dị thú bay, có thể đưa bọn em bay về gặp người nhà, tốn chưa tới mấy ngày, chắc chỉ chừng một tuần thôi là chúng em về.”

Mộ Nhất Phàm gật đầu: “Ừ, đã lâu rồi mấy cậu không được gặp người nhà, có thể về nhà đợi mấy ngày.”

Anh thật sự không muốn đả kích họ, sau cơn mưa đen, người trong thôn không chết thì cũng biến thành tang thi, giờ về cũng chỉ có thể nhìn thấy thi thể đã mục rữa, hoặc là tang thi chỉ biết ăn thịt người, biết rồi chỉ càng thêm thương tâm.

Nhưng sau khi họ về, coi như đã sáng tỏ được một tâm nguyện.

“Cảm ơn anh.” Năm người liền nở nụ cười.

“Mẹ ơi.” Đột nhiên Vương Băng cất tiếng hỏi: “Cái gì đây?”

Mộ Nhất Phàm nhìn về phía cái túi Vương Băng chỉ, cười nói: “Đây là quà cho mấy cậu, của người đàn ông của tôi cho đấy.”

Năm người ngẩn ra: “Chiến thiếu tướng?”

Vương Băng hỏi: “Ăn được không?”

Mộ Nhất Phàm cười ha hả: “Cứ coi như vậy đi.”

Chu Toàn đóng cửa phòng lại.

Mộ Nhất Phàm mở túi ra, tinh hạch sáng lấp lánh liền hiện ra trước mặt họ.

“Tinh hạch?!” Năm người đều kinh ngạc, không kiềm được sự kích động và hưng phấn.

“Ừ, toàn là tinh hạch cấp hai đấy, nếu mấy cậu về nhà, tôi nghĩ mấy cậu hấp thụ xong tinh hạch rồi về nhà cũng không muộn, để thăng cấp dị năng của các cậu, cũng để đảm bảo an toàn hơn.”

Vương Băng vừa nhìn thấy tinh hạch, liền nhăn nhó mặt mày: “Không ăn được, con ứ cần.”

Dạo này bị bắt hấp thụ tinh hạch, không được ra ngoài chơi, làm cậu ức chết đi được, giờ lại có thêm một đống tinh hạch nữa, cậu sẽ nghẹn chết mất.

Thật ra cũng không thể trách nhóm Trần Hạo bắt cậu hấp thụ tinh hạch, bởi vì lúc đi kiếm hinh hạch, trong số sáu người, kiếm được nhiều tinh hạch nhất là Vương Băng.

Bởi vì cậu có thuật phân thân, một người có thể biến thành một trăm Vương Băng, hoặc thậm chí nhiều hơn, cho nên lúc đi kiếm tinh hạch, một mình cậu kiếm được gấp mười, thậm chí hai mươi lần người khác, nhưng mà cậu không cần, nói muốn cho nhóm Trần Hạo.

Hiển nhiên nhóm Trần Hạo rất bối rối, nên ép cậu hấp thụ dị năng để thăng cấp, lúc này mới yên tâm sử dụng thêm tinh hạch.

Chu Toàn lấy lại tinh thần đầu tiên: “Cái này… cái này để cho bọn em thật sao?”

Chiến thiếu tướng cũng giỏi quá, phải tốn bao nhiêu thời gian, mới có nhiều tinh hạch như vậy.

“Đương nhiên, cơ mà, trước đó, có một chuyện này tôi cần nói rõ, trong đây có khoảng bảy trăm tinh hạch, trong đó hai trăm viên là cho Trần Hạo, năm trăm còn lại chia cho năm cậu, sở dĩ Trần Hạo nhiều hơn của các cậu, là bởi vì dị năng của cậu ấy để bảo vệ mọi người, còn rất nhiều việc cũng cần tới dị năng của cậu ấy, cho nên cậu ấy cần phải mau chóng thăng cấp dị năng, mọi người không có ý kiến gì chứ?”

Mộ Nhất Phàm không muốn họ hiểu lầm rằng mình thiên vị Trần Hạo, nên phải nói rõ ràng ra.

Năm người ở đây sao có dị nghị gì, có người đưa tinh hạch tới là họ cảm ơn trời đất lắm rồi, nào dám có ý kiến gì, nhất là Vương Băng, chỉ hận không thể chia hết phần của mình cho Trần Hạo.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận