Đệ Nhất Thi Thê - Chương 278: Tang Thi Vương

Đệ Nhất Thi Thê

Chương 278: Tang Thi Vương

Sau khi Mộ Nhất Phàm thi biến, anh ngừng kêu, ôm cái đầu đau như muốn nổ tung mà lăn lộn dưới đất, miệng khẽ rên những tiếng nức nở khó chịu.

Trái tim Chiến Bắc Thiên đau như bị ai vắt nhéo, nhưng không biết làm cách nào để chia sẻ cơn đau với bạn đời của mình.

Đột nhiên Mộ Nhất Phàm cảm thấy hết sức đói khát, nhất là khi ngửi thấy mùi thịt người từ cơ thể Chiến Bắc Thiên bay ra, càng khiến anh khó có thể chịu được.

Anh ngừng lăn lộn, vội la to: “Bắc Thiên, anh.. anh mau rời khỏi không gian đi, đợi sau đó.. hẵng vào..”

Chiến Bắc Thiên không thể yên lòng: “Nhưng mà…”

Mộ Nhất Phàm liền cắt ngang lời hắn: “Đừng.. lo, nếu em việc gì sẽ gọi anh, anh.. anh mau đi ra đi.”

Chiến Bắc Thiên do dự, nhưng để Mộ Nhất Phàm có thể yên tâm, hắn không thể làm gì hơn là rời không gian.

Lục Lâm còn chưa đi thấy Chiến Bắc Thiên ra, quan tâm hỏi: “Lão đại, Mộ Nhất Phàm không sao chứ?”

Chiến Bắc Thiên chau mày lại, không nói gì.

Lục Lâm thấy Chiến Bắc Thiên có vẻ căng thẳng, cũng không dám hỏi nhiều.

Ngay lúc anh định đi hỗ trợ thu dọn thi thể, đột nhiên, phía bên kia chân trời phát ra tiếng kêu tựa dã thú thét gào, hơn nữa còn không chỉ một, mà là ngàn vạn tiếng thét hợp lại, giống như thần gào quỷ khóc, khiến cho người nghe cảm thấy kinh hãi.

Những người đang đi lại ngoài đường nghe thấy bị dọa đến tè ra quần, sợ hãi chạy vào trong nhà.

“Lão đại, có chuyện gì vậy?” Lục Lâm vội vàng hỏi.

Chiến Bắc Thiên rất quen với tiếng kêu này, ở kiếp trước, hắn từng gặp tình huống như vậy, đám tang thi điên cuồng mà hưng phấn thét gào, thể như nghênh đón bất cứ ai tới.

“Là tiếng tang thi la.”

Ngay sau đó, không biết nghĩ tới cái gì, mặt Chiến Bắc Thiên biến sắc: “Tang Thi Vương xuất hiện rồi.”

Chẳng trách ban nãy Mộc Mộc lại đau đớn như vậy, trong khoảnh khắc Tang Thi Vương xuất hiện, toàn bộ tang thi sẽ bị Tang Thi Vương thuần phục, sau đó tiếng gào thét kia là hình thức chúng đón tiếp vị vua mới của mình.

Cũng đồng nghĩa, cơ thể này của Mộc Mộc sẽ không thể trở thành Tang Thi Vương giống như đã từng.

Lục Lâm khó hiểu: “Tang Thi Vương?”

Chiến Bắc Thiên giải thích ngắn gọn: “Là Tang Thi Vương thống lĩnh toàn bộ tang thi.”

Tiếng thét gào vừa cất lên chưa được bao lâu, đã thu hút sự chú ý của mọi người trong thành B, người người nhà nhà ra khỏi nhà thấp giọng bàn tán.

“Rốt cuộc là con gì kêu? Tiếng nghe hãi như vậy. Hơn nữa, kêu mấy phút rồi, sao vẫn chưa ngưng lại.” Mọi người vừa thắc mắc tò mò, vừa lo lắng sẽ có chuyện không hay xảy ra.

“Hình như là tiếng tang thi kêu.”

“Không phải chứ? Sao tang thi lại cùng nhau kêu, chúng nó muốn làm gì nhỉ?” Không biết người nói câu này nghĩ tới điều gì, lại vội hỏi: “Chẳng lẽ chúng nó muốn cùng nhau tấn công thành?”

“Hừ, bớt nói mấy lời xúi quẩy như vậy đi.”

“Ừ ừ ừ, không nên tự dọa mình, chúng nó gầm rú kêu la như vậy, chưa chắc đã là muốn tấn công thành, có lẽ còn có nguyên nhân nào khác.”

Mọi người càng nói càng bất an, bởi vì tiếng kêu càng lúc càng điên cuồng, cũng càng lúc càng hưng phấn, không thể đoán ra tang thi muốn làm gì.

Chiến Bắc Thiên nghe họ thảo luận, chân mày nhíu chặt lại.

Lúc này, điện thoại của hắn đổ chuông, thấy Chiến Quốc Hùng gọi tới, hắn vội bắt máy: “Ông nội, có chuyện gì vậy?”

Chiến Quốc Hùng hỏi: “Bắc Thiên, cháu có nghe thấy tiếng kêu từ ngoài thành truyền vào không?”

“Có ạ, ông nội, ông đừng lo, đám tang thi kia chỉ kêu lên mà thôi, tạm thời còn chưa có ý định tấn công thành.”

Chiến Quốc Hùng nghe được câu trả lời khẳng định, thấy an tâm hơn nhiều: “Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi.”

Chiến Bắc Thiên cúp máy, nhận thấy không gian yên tĩnh lại, vội đi vào trong không gian, hắn thấy Mộ Nhất Phàm đã khôi phục bình thường mà nằm lả dưới đất, vội chạy tới, ôm lấy anh: “Mộc Mộc.”

Mộ Nhất Phàm mệt mỏi mở mắt, khẽ cười: “Em không sao.”

Chiến Bắc Thiên thở phào, nhẹ hôn lên trán anh.

“Bắc Thiên à, em cho rằng..” Mộ Nhất Phàm yếu ớt nói.

“Sao?”

“Mộ Nhất Phàm hắn.. à không, phải nói là Chiến Nam Thiên, hắn đã thật sự biến thành Tang Thi Vương, khoảng thời gian này hắn ẩn núp, chính là để thăng năng lực mình.”

Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Anh biết rồi.”

Mộ Nhất Phàm khó hiểu: “Anh biết rồi sao?”

“Ở bên ngoài anh nghe thấy rất nhiều tiếng tang thi kêu, chứng tỏ Tang Thi Vương xuất hiện.”

“Vậy tiếp theo anh định làm gì?”

Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại: “Giờ thành B không an toàn chút nào, tốt nhất là mọi người rời khỏi đây.”

Hắn ôm Mộ Nhất Phàm đi tới bên bờ suối, cho Mộ Nhất Phàm uống nước.

Mộ Nhất Phàm đợi đến khi cơ thể thoải mái hơn, mới nói: “Anh đã nghĩ thông chuyện đưa mọi người đi sao? Nhưng mà, rất có thể mọi người ở thành B sẽ không nghe lời anh.”

Trong mắt những người ấy, thành B là khu an toàn lớn nhất, bức tường thành vừa cao vừa dầy lại vừa kiên cố khiến họ cho rằng tang thi sẽ không thể xông vào thành B, cho nên, sao có chuyện họ rời đi được.

Chiến Bắc Thiên nhạt giọng nói: “Anh đã nói cho họ biết thành B không an toàn, về phần họ có chịu đi hay không, không nằm trong phạm vị trách nhiệm của anh, anh chỉ cần đảm bảo người thân của anh an toàn là được rồi.”

Mộ Nhất Phàm tán thành với suy nghĩ của Chiến Bắc Thiên.

Họ không phải chúa cứu thế, cũng không có khả năng cứu tất cả mọi người.

Nghĩ tới đây, lại một lần nữa Mộ Nhất Phàm cảm thấy chính bản thân mình thay đổi, nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ không đành lòng nhìn mọi người trong thành B chết ở đây.

Chiến Bắc Thiên đột nhiên chuyển ý: “Nhưng mà, anh không định nói cho mọi người, để họ rời khỏi đây, tránh đánh rắn động cỏ.”

Mộ Nhất Phàm ngẩn ra: “Chẳng lẽ anh lo sau khi Chiến Nam Thiên biết anh muốn đi, sẽ hủy diệt Thủy Thành sao?”

Chiến Bắc Thiên gật đầu.

Mộ Nhất Phàm chau mày lại: “Nhưng mà, rất có thể Chiến Nam Thiên sẽ đi hủy diệt Thủy Thành ngay bây giờ, để sau khi chúng ta mất thành B, không còn nơi nào để đi.”

“Nên chúng ta ở đây càng không nên có động tĩnh gì, với tính tình Nam Thiên bây giờ, cũng sẽ lo đánh rắn động cỏ, sợ sau khi hủy diệt Thủy Thành, sẽ làm kinh động tới chúng ta, để chúng ta đề phòng. Hơn nữa, có thể hắn sẽ cho rằng, hủy diệt Thủy Thành xong, sẽ còn một thành trấn giống với Thủy Thành để chúng ta làm nơi cư trú, cho nên, chưa chắc hắn đã phí công đi hủy diệt một tòa thành trống không.”

Mộ Nhất Phàm lặng lẽ giơ ngón cái trong lòng.

Bạn đời của anh quả đúng là nhìn thấu Chiến Nam Thiên muốn làm gì.

“Chúng ta ra ngoài đi.”

Sau khi Chiến Bắc Thiên xác định Mộ Nhất Phàm không có gì bất thường, mới đưa anh ra khỏi không gian.

Mộ Nhất Phàm thấy khung cảnh trước mặt từ không gian chuyển thành con phố ở khu thành phía Bắc, bèn nói: “Ở Mộ thị còn rất nhiều việc cần em giải quyết, em về trước, tối đến tìm anh sau.”

Chiến Bắc Thiên gật đầu, Mộ Nhất Phàm vừa đi, liền giao một nhiệm vụ cho Lục Lâm, sau đó bận đến mức tối mới quay về Chiến gia.

Hắn ra khỏi gara, đi tới cổng bên ngoài.

Chiến Bắc Thiên vươn tay cầm tay nắm của cánh cửa đang khép hờ, đang định đẩy cửa ra, chợt nghe thấy Chiến Quốc Hùng giận dữ nói: “Thằng nhóc này cuối cùng cũng chịu bò về, ta còn tưởng đến bố mẹ cháu cũng không cần nữa.”

Sau đó, một giọng nói điềm đạm trả lời: “Ông à, trước đó là do cháu sai, cháu tới đây xin lỗi ông, với cả, sáng mai cháu sẽ tự tới Mộ thị tìm Mộ thượng tướng, để mặc họ xử lý cháu.”

Chiến Bắc Thiên nghe thấy giọng Chiến Nam Thiên, chợt nheo đôi mắt sắc lại.

Chiến Quốc Hùng nghe vậy, vẻ mặt dịu đi nhiều: “Rốt cuộc trước đó cháu làm sao? Sao lại như biến thành một người khác vậy?”

“Cháu cũng không rõ mình làm sao, lại đi làm nhiều chuyện không thể tha thứ như vậy, có lẽ do ảnh hưởng của dị năng, nên mới khiến tính tình cháu trở nên bất thường, nhưng giờ đã ổn rồi, không còn bị dị năng khống chế nữa.”

Ánh mắt Chiến Quốc Hùng đảo qua đảo lại từ trên xuống dưới người Chiến Nam Thiên một lượt, không tin tưởng hỏi: “Ý của cháu là, cháu muốn giết Mộ Nhất Hàng là bởi dị năng ảnh hưởng tới tâm lý?”

Ông từng nghe nói dị năng giả hệ hỏa tính cách có phần nóng nảy bộp chộp, nhưng chưa từng nghe ai nói có người tính cách thay đổi lớn như vậy.

“Vâng, đúng là bị ảnh hưởng rất nhiều, có lẽ là do cháu thăng cấp thất bại, sau đó không hiểu sao lại nổi lên sát tâm với Mộ Nhất Hàng.”

Chung Tân lau nước rớm trên mi mắt: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi, mai tới Mộ gia xin lỗi sau, đừng chọc ông tức giận nữa.”

“Con biết rồi, mẹ à.”

Chiến Lôi Bình tức giận hừ lạnh: “Sau này con mà còn làm chuyện như vậy, ta sẽ chặt đứt hai chân con, nhốt con trong nhà, không cho đi đâu cả.”

Chiến Nam Thiên cười nói: “Vâng, nếu còn như vậy nữa, tùy bố xử lý sao cũng được.”

Chiến Lôi Bình nhìn nụ cười ôn hòa của Chiến Nam Thiên, đột nhiên cảm thấy người con nhã nhặn lịch sự trước đó của mình đã trở về.

Chiến Bắc Thiên mím môi, đẩy cửa bước vào: “Ông nội, cháu về rồi.”

Chiến Quốc Hùng vừa thấy Chiến Bắc Thiên, gương mặt nghiêm nghị liền thả lỏng, nhạt giọng đáp lại.

Chiến Bắc Thiên chào hỏi Chiến Lôi Bình và Chung Tân, sau đó ánh mắt dừng trên người Chiến Nam Thiên.

Đôi mắt Chiến Nam Thiên lóe lên, khóe môi liền cong lên thành nụ cười xán lạn: “Anh à, em về rồi.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận