Đệ Nhất Thi Thê - Chương 38: Chỉ là nhớ anh thôi!

Đệ Nhất Thi Thê

Chương 38: Chỉ là nhớ anh thôi!

Điện thoại đổ hai hồi chuông, Chiến Bắc Thiên liền bắt máy, Mộ Nhất Phàm vui vẻ nói: “Bắc Thiên, anh đang làm gì vậy?”

Đối phương trầm mặc một chút, thấp giọng hỏi: “Có việc à?”

Qua giọng nói, Mộ Nhất Phàm cảm thấy đối phương dường như không vui khi anh gọi tới số này, nụ cười trên môi nhất thời tan biến, ỉu xìu nói: “Không có việc gì, chỉ là nhớ anh thôi, nên gọi điện thoại cho anh, có phải anh đang bận không, vậy tôi không quấy rầy anh nữa.”

Anh lập tức tắt máy, buồn bực ném điện thoại sang một bên, xem ra anh làm phiền nam chính, khiến nam chính mất hứng rồi.

Nhưng cơ mà, anh nhớ hôm nay ngoài việc cùng hội họp với đàn em thảo luận tiếp theo nên mua vật liệu gì ra, hình như nam chính không bận rộn gì mà.

Ở đầu dây bên kia, Chiến Bắc Thiên nhìn di động, hơi nhíu mày lại, đáy mắt chợt ánh lên một ý cười nhàn nhạt mà chính hắn cũng không nhận ra.

“Lão đại, có phải chị dâu gọi cho anh không?” Lục Lâm ngồi bên cạnh trêu ghẹo hắn.

Hướng Quốc vội vàng hỏi: “Chị dâu cái gì cơ? Lão đại có bạn gái rồi á?”

“Cái gì cơ? Lão đại có bạn gái á? Sao tôi không biết vậy? Chuyện khi nào vầy?” Tôn Tử Hào hưng phấn nói: “Lão đại, anh cũng thật là, có bạn gái rồi mà cũng không nói cho chúng em một tiếng.”

Mao Vũ mỉm cười nói: “Lão đại, nếu anh có bạn gái thật, mau mau dẫn tới đây cho cho bọn em diện kiến một cái, để bọn em nhìn xem chị dâu xinh đẹp nhường nào, mấy anh em, tôi nói có đúng không?”

Những người khác cùng đồng thanh: “Đúng.”

Chiến Bắc Thiên trừng mắt nhìn Lục Lâm vừa khơi mào đề tài này.

Lục Lâm lại tỏ vẻ vô tội mà nói: “Em thấy lão đại cười vui vẻ như vậy, nên mới đoán không biết có phải chị dâu gọi tới hay không.”

Tuy rằng ban nãy thái độ của lão đại không rõ ràng, thế nhưng thân là chiến hữu làm việc chung nhiều năm, tâm tình lão đại tốt hay xấu anh có thể cảm nhận được dù ít dù nhiều.

Chiến Bắc Thiên nhíu mày.

Ban nãy hắn cười đến là vui vẻ sao?

Hướng Quốc cười nói: “Lão đại, anh cũng đâu còn nhỏ tuổi, có bạn gái cũng bình thường mà, không cần phải giấu bọn em đâu, nếu như hợp thì dắt nhau ra phường mà đăng ký, nếu không cô gái kia chạy, anh đừng ngồi đó mà khóc.”

Chiến Bắc Thiên không muốn giải thích nhiều lời với họ, liền cầm di động lên, đi tới góc phòng gọi điện thoại, điện thoại vừa nối máy, liền nghe thấy đối phương vui vẻ reo một tiếng: “Bắc Thiên à?”

Khóe môi hắn không khỏi cong lên: “Tối nay có về không?”

Đám Lục Lâm nhìn Chiến Bắc Thiên đang gọi điện trong góc phòng, nhỏ giọng thầm thì: “Nhìn kìa nhìn kìa, bộ dạng lão đại thế kia, nhất định là yêu đương rồi.”

Những người khác gật đầu lia lịa.

“Không biết cô gái nào có thể khiến lão đại hàng phục.”

“Tôi nghĩ có thể được lão đại để ý, nhất định phải rất dịu dàng xinh đẹp.”

Mọi người không khỏi bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ của chị dâu nhà mình.

Lúc này, cái người “chị dâu” đang được bọn họ tưởng tượng kia, bởi vì nam chính gọi lại cho anh mà cao hứng, lăn qua lăn lại trên cái giường 2m: “Tôi phải ở nhà bố một đêm, mai mới có thể về được.”

Anh cười hì hì: “Anh gọi lại cho tôi thế này, có phải cũng nhớ tôi không?”

Chiến Bắc Thiên: “…………”

“Anh không trả lời, tôi coi như anh ngầm thừa nhận đấy nhé.”

“Tôi còn có việc, cúp máy trước.” Chiến Bắc Thiên nhanh chóng cúp điện thoại.

Mộ Nhất Phàm bất mãn nhìn di động, sau đó lại thỏa mãn mỉm cười, nam chính gọi lại cho anh là khởi đầu tốt rồi.

Anh cần phải cố gắng hơn, thắt chặt quan hệ thân thiết giữa anh và nam chính.

Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Mộ Nhất Phàm nhìn cánh cửa, nghi hoặc ngồi dậy, chỉnh trang lại quần áo trên người, quay về phía cái gương làm bộ mặt thâm trầm, xác định không có kẽ hở mới ra mở cửa phòng, trông thấy Mộ Nhất Hàng đang đứng ngoài cửa, chân mày chau lại, lạnh lùng hỏi: “Có việc gì?”

Mộ Nhất Hàng nhìn mặt anh hồi lâu mới dời ánh mắt, nhìn xuống bắp đùi anh: “Anh cả, chân của anh đã khá hơn chút nào chưa?”

Mộ Nhất Phàm nhìn hắn không lên tiếng.

Nếu không phải người trước mặt giống đại ca ngoài đời thực của anh như đúc, anh chỉ muốn hét vào mặt hắn một câu “Giả vờ giả vịt”.

Mộ Nhất Hàng lại hỏi: “Ban nãy anh.. những lời anh nói trong thư phòng là thật sao?”

“Có vấn đề gì không?”

“Không có vấn đề gì.” Mộ Nhất Hàng lập tức đưa một tập văn kiện ra: “Đây là đơn ủy thác trao quyền công ty, cần anh ký tên đóng dấu ở dưới.”

Mộ Nhất Phàm nhận lấy tập văn kiện, không buồn nhìn nội dung bên trong, liền ký tên lên đó.

Về phần con dấu, đó giờ Mộ Nhất Phàm luôn cất trong ví tiền, bởi vì thể tích không lớn lắm nên mang trên người rất tiện.

Mộ Nhất Phàm đóng dấu xong, lập tức đóng cửa phòng lại.

Mộ Nhất Hàng đứng ngoài cửa nhìn văn kiện trong tay, vẫn không thể tin Mộ Nhất Phàm dễ dàng ký đơn trao quyền ủy thác như vậy.

Không biết tại sao, hắn cứ cảm thấy hôm nay Mộ Nhất Phàm khác với trước đây, tuy rằng vẫn là bộ mặt nghiêm nghị đấy, vẫn không thích nói nhiều, thế nhưng khí chất lại thay đổi rất khác, không âm trầm như trước đây, thể như mọi người xung quanh đều là kẻ thù của anh ta.

Đến giờ cơm tối, Triệu Vân Huyên vô cùng niềm nở nhiệt tình với Mộ Nhất Phàm: “Nhất Phàm, hiếm khi con về nhà được một chuyến, nên bồi bổ thân thể, đặc biệt là canh cá này, có tác dụng làm ấm phổi và dạ dày.”

Mộ Nhất Phàm biết đột nhiên Triệu Vân Huyên nhiệt tình như vậy là có liên quan tới chuyện anh ký đơn ủy thác.

Anh cũng không khách khí, nghe nói canh cá tốt cho dạ dày liền uống thêm mấy bát.

Thế nhưng, mong là tới mạt thế, Triệu Vân Huyên và Mộ Nhất Hàng sẽ không hối hận vì đã không bán cổ phần công ty đi.

Sau khi ăn xong, Mộ Duyệt Thành không nhắc lại chuyện bán cổ phần nữa, cùng Mộ Nhất Hàng ngồi sofa cười cười nói nói thảo luận chuyện gần đây.

Mộ Nhất Phàm cũng không để ý tới Mộ Duyệt Thành, sau này, mặc kệ anh có thủ tiêu được nam chính hay không, mặc kệ thế giới này còn có thể tồn tại hay không, với một người thân là thượng tướng như Mộ Duyệt Thành mà nói, tới thời điểm mạt thế rồi, không biết sống tốt hơn so với người khác bao nhiêu lần.

Đến buổi tối, cũng giống như hôm qua, tuy hai mắt mệt đến không mở ra được, nhưng lại không ngủ yên, cứ lật tới lật lui trên giường, cuối cùng, không thể làm gì hơn là ngồi dậy.

“Bị làm sao thế nhỉ?”

Mộ Nhất Phàm phiền não cào đầu: “Chẳng lẽ bởi mấy hôm trước mình ngủ quá nhiều, nên bây giờ không ngủ được nữa?”

Anh ngáp dài một cái, cầm di động lên nhìn, đã là hai giờ đêm.

Mộ Nhất Phàm để di động xuống, lại nằm xuống giường ngủ tiếp, mãi tới khi sắc trời bên ngoài cửa sổ sáng rõ, vẫn như cũ không thể nhắm mắt lại, không thể làm gì hơn là xuống giường rửa mặt, trong lúc mọi người vẫn còn ngủ say thì bắt xe rời đi.

Anh không lập tức quay về biệt thự, đầu tiên tìm một chỗ để ăn sáng, sau đó đi tìm Lý Thanh Thiên băng bó mặt cho anh.

Đến khi anh tới khu nhà của Lý Thanh Thiên, đã qua tám giờ sáng.

Mộ Nhất Phàm xuống taxi, vươn người ra một cái, tia nắng ban mai nhảy nhót trên gương mặt, khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Cậu này, cậu còn chưa trả tiền xe.” Tài xế trong xe sốt ruột, không thể làm gì hơn là nhắc nhở.

Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, xoay người nói: “Ngại quá, phiền anh ở đây đợi tôi thêm nửa giờ, tôi còn cần ngồi xe anh quay về.”

Anh lấy trong ví ra ba trăm tệ, đưa cho tài xế.

Tài xế nhận lấy tiền, lập tức cười hớn hở: “Được, không thành vấn đề.”

Mộ Nhất Phàm lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lý Thanh Thiên, muốn hỏi xem rốt cuộc nhà ông ở đâu.

Đúng lúc này, một chiếc BMW màu đen dừng lại trước mặt anh.

Mộ Nhất Phàm nheo mắt lại một cái, chiếc BMW này giống với chiếc BMW anh thường lái, khiến anh không khỏi nhìn thêm mấy cái.

Sau khi xe dừng hẳn, cửa xe bị đẩy ra, một bóng người cao lớn bước xuống xe, đến khi trông thấy Mộ Nhất Phàm ở đối diện thì hơi khựng lại, bờ môi mỏng nhả ra ba chữ lạnh băng: “Mộ — Nhất — Phàm!”

Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên xuống xe, thiếu chút nữa co giò bỏ chạy.

Chết tiệt!

Sao nam chính lại tới đây?

Anh chưa từng nghĩ tới chuyện dùng gương mặt này để đối diện với nam chính trước thời điểm mạt thế.

Phản ứng đầu tiên của Mộ Nhất Phàm sau khi hoàn hồn là sờ tay lên mặt mình, sau đó cụp mắt nhìn quần áo trên người mình.

Cũng may mà anh đã thay đồ ở chỗ Triệu Vân Huyên.

Lúc này, ghế kế bên cũng có người đi xuống, trông thấy Mộ Nhất Phàm thì ngẩn người, ngay sau đó trong mắt lóe lên một tia giễu cợt: “Uầy, không phải thiếu tá Mộ hay sao? Đã lâu không gặp, không ngờ anh còn sống!”

Mộ Nhất Phàm nhìn về người đối diện ở phía xa, đối phương vô cùng cao lớn, mặt vuông chữ “Quốc”, chân mày rậm, mũi cao, môi dày, tướng mạo vô cùng phổ thông. (Quốc: 国)

Anh tìm trong ký ức thân thể này, biết được đối phương là cấp dưới của Chiến Bắc Thiên, tên là Hướng Quốc.

Hướng Quốc vô cùng căm ghét Mộ Nhất Phàm, bởi trong một lần làm nhiệm vụ, Mộ Nhất Phàm không muốn Chiến Bắc Thiên hoàn thành thuận lợi, nên đã âm thầm ngáng chân, suýt chút nữa khiến hai người Hướng Quốc và Lục Lâm hy sinh trong nhiệm vụ.

Lúc đó, nếu không phải Chiến Bắc Thiên mạo hiểm cứu bọn họ, chỉ sợ họ không thể thấy được ánh mặt trời ngày hôm nay, cho nên Hướng Quốc vô cùng kính trọng Chiến Bắc Thiên, với Mộ Nhất Phàm thì hận không thể xẻo thịt lột da.

Nếu không phải bọn họ không có bằng chứng chứng minh là Mộ Nhất Phàm lén lút động tay động chân, hại nhiệm vụ của họ thất bại, Mộ Nhất Phàm đã sớm bị đá ra khỏi bộ đội, thậm chí là ngồi tù.

Sau đó, mỗi lần làm nhiệm vụ, mọi người đều đề phòng Mộ Nhất Phàm, theo dõi gắt gao nhất cử nhất động của anh.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận