Đệ Nhất Thi Thê - Chương 329

Đệ Nhất Thi Thê

Chương 329

Sau khi sắp xếp cho những người bị thương rời đi xong, Mao Vũ lập tức thông báo với Chiến Bắc Thiên: “Lão đại, trước đó em thấy ở phía trước thông đạo có rất nhiều tang thi, vốn là bọn chúng muốn tấn công bọn em, nhưng bởi vì bọn em không cẩn thận đụng phải cơ quan, chúng nó sợ bị liên lụy nên đã trốn vào sâu trong mộ.”

Ấn đường Mộ Nhất Phàm khẽ nhíu lại.

Lúc nãy bọn họ đi vào thông đạo, đừng nói là gặp tang thi, ngay cả một cái bóng cũng không thấy, hóa ra là trốn ở bên đây hết cả.

Chiến Bắc Thiên phân phó: “Giờ tất cả cơ quan trong mộ đã được đóng lại, thế nhưng lát nữa mọi người hành động vẫn cần phải chú ý.”

“Vâng.”

Sau đó Chiến Bắc Thiên liền dùng dị năng dịch chuyển đi tới tận cùng của mộ, tới bên ngoài nơi đặt quan tài đế vương mới dừng lại.

Ngoài sảnh rộng mở, cũng không bị thời gian mai một mà trở nên xưa cũ, ngược lại, nó lộng lẫy nguy nga thể như đại điện của hoàng đế lâm triều, dù là trên tường hay cột cũng đều khắc rồng họa phượng, hết sức hoa lệ.

Ở chính giữa tiền sảnh là một ngai vàng rồng rực rỡ, hai bên phía trước ngai vàng có trang hoàng bảo tượng, lục đoan, tiên hạc, và đình hương, phía dưới có đúc những tượng văn võ bá quan bằng vàng đồng, mà ở phía sau bức bình phong Cửu Long đằng sau ngai vàng, chính là mộ đế vương mà họ tìm kiếm.

Bên trong so với tiền sảnh còn rộng hơn nhiều, thế nhưng lại chỉ để một chiếc quan tài có khắc ba con rồng vàng nổi, trên những bức tường xung quanh, dán đầy những tấm bùa thượng cổ được vẽ bằng chu sa, mơ hồ có thể cảm nhận được linh khí phát ra từ chiếc bùa.

Ngoài ra, trong đại sảnh còn có rất nhiều tang thi đang ngồi hấp thụ linh khí.

Chúng nó nhìn thấy nhóm Mộ Nhất Phàm tới, vội đứng bật dậy, cảnh giác nhìn họ chòng chọc, vào tư thế có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Dị năng giả trông thấy tang thi, gương mặt cũng hiện vẻ đề phòng.

Trương Hoắc hạ giọng hỏi Phan Nhân Triết: “Anh Nhân, sao nhanh như thế chúng nó đã tới rồi?”

Phan Nhân Triết đảo mắt nhìn lướt qua nhóm Mộ Nhất Phàm một vòng, ánh mắt dừng trên người Thiên Nam: “Bọn chúng có thể đóng tất cả các cơ quan lại.”

“Nhưng giờ lão đại vẫn còn đang chữa trị, làm sao bây giờ.”

Phan Nhân Triết liếc mắt ra quan tài phía sau ngai vàng: “Mau đóng cửa lại đi, trước mắt chúng ta giữ chân bọn chúng.”

Đúng lúc này, ở bức tường trên cửa phát ra tiếng răng rắc, thế rồi ngai vàng lui vào bên trong tường, đột nhiên xuất hiện hai bức tường vàng dày cộp, đang từ từ dịch sát vào giữa, dường như muốn đóng lại.

Mộ Nhất Phàm nói: “Cửa sắp đóng lại rồi.”

Chiến Bắc Thiên lướt mắt nhìn qua bên trong gian mộ, ánh mắt dừng trên người đám tang thi, hắn thấy chúng nó liên tục dịch chuyển về giữa phòng, dường như muốn ngăn cản bọn họ, không cho bọn họ tiến vào phòng.

“Rất có thể Nam Thiên ở bên trong, mọi người ở đây đối phó với tang thi, tôi đi bắt Nam Thiên.”

Dứt lời, bóng hắn biến mất trước mặt mọi người.

Tang thi sợ hãi, lập tức đánh về phía dị năng giả.

Dị năng giả thấy tang thi cử động, cũng bắt đầu đánh trả, nhất thời, tình cảnh trở nên hết sức dữ dội và hỗn loạn.

Mộ Nhất Phàm đang đứng bên ngoài đại sảnh nhảy lên, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu dị năng giả và tang thi, lòng nóng như lửa đốt mà nhìn theo Chiến Bắc Thiên đã đi vào trong mộ thất, thấy cửa mộ sắp đóng lại hoàn toàn, anh cũng không nghĩ nhiều, liền sử dụng dị năng chạy xuyên vào.

Lúc cánh cửa mộ đóng lại, cũng có một bóng sáng theo vào.

Phan Nhân Triết thấy có người đi vào mộ thất, muốn cản người lại, thế nhưng, vừa mới đi được hai bước, đã có người cản lối đi.

Hắn ngưng mắt nhìn, trông thấy chính là ba người Hướng Quốc, Trần Hạo, Tôn Tử Hào đã giết Lưu Vũ.

“Là chúng mày.”

Đôi mắt Phan Nhân Triết đỏ vằn lên, trong mắt hiện lên sự hung hãn, ngay lập tức, hắn cảnh giác, ánh mắt dừng trên người Trần Hạo.

Lần đầu tiên hắn giao thủ với Trần Hạo, đã cảm thấy dị năng của cậu ta rất kì lạ, sau đó quay trở về nói với lão đại, mới biết rất có thể dị năng của cậu ta là kết giới, là một dị năng hết sức đặc biệt.

Nó có thể hạn chế hành động của hắn, cũng có tác dụng phòng thủ, nói chung vô cùng khó đối phó, huống hồ, một mình hắn phải đối phó với ba người, lại càng là chuyện không thể.

Phan Nhân Triết khẽ gầm một tiếng.

Ngay sau đó, Lý Uy, Trần Khải Hào, Trương Hoắc chạy tới, hung tợn trợn trừng mắt nhìn đám Hướng Quốc.

Hướng Quốc nhếch môi một cái: “Bốn tang thi cao cấp à, thú vị thật.”

Đột nhiên, cậu giơ tay lên, phóng ra vô số bánh xe lửa tấn công về phía Trương Hoắc vốn bị dị năng hệ hỏa khắc chế.

Lý Uy thấy vậy, lập tức tạo một lá chắn bằng đất, đỡ đòn tấn công giúp cho Trương Hoắc.

Phan Nhân Triết nhân cơ hội dùng dị năng hệ lôi đánh xuống dị năng giả, Trương Hoắc cũng nhân cơ hội dùng dị năng tấn công bọn họ.

Trần Hạo nhanh chóng tạo kết giới, ung dung đỡ lấy đòn sét và kim châm bắn tới.

Giờ cậu không giống như lúc mới lĩnh ngộ dị năng, mới một đòn thôi đã không thể chống nổi, cho nên, kết giới của cậu muốn đỡ bao nhiêu lần sét đánh và kim châm cũng không thành vấn đề.

Trần Khải Hào thấy đòn tấn công của họ không có tác dụng, lập tức dùng dị năng hệ tinh thần để khống chế nhóm Trần Hạo.

Hướng Quốc, Tôn Tử Hào, Trần Hạo đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, thậm chí có chút không thể khống chế được ý thức, hơn nữa, còn muốn tấn công đồng đội của mình.

Trần Hạo nhân lúc còn tỉnh táo, vội lập kết giới chống đỡ, sau đó lại dùng kết giới để trói mấy người Trần Khải Hào lại.

Nhất thời, đám Phan Nhân Triết không thể động đậy.

Hướng Quốc và Tôn Tử Hào dùng sức lắc cái đầu vẫn đang nhói đau, thấy đám Phan Nhân Triết không cử động được, bèn vội ra đòn phản kích.

Dù sao đám Phan Nhân Triết cũng là tang thi cao cấp, muốn chế trụ chúng nó không phải chuyện dễ dàng, huống hồ bốn người đồng thời dùng sức mạnh, kết giới nhanh chóng bị phá vỡ, khó khăn đỡ lấy đòn tấn công của đám Hướng Quốc.

Nhất thời, dị năng giả và tang thi cao cấp khó phân thắng bại.

Trong lúc bọn họ không phân cao thấp, thì trong mộ thất lại vô cùng yên ắng.

Chiến Bắc Thiên đang tiến gần tới quan tài, trông thấy Mộ Nhất Phàm cũng theo vào, trong mắt ánh lên tia không tán đồng, thế nhưng hắn cũng không nói gì.

Sau đó lại thấy Thiên Nam cũng chạy vào theo, không khỏi chau mày một cái, thế nhưng vẫn không nói gì, nhìn bùa treo xung quanh phòng, giơ tay lên sờ về phía quan tài.

“Khoan đã.” Mộ Nhất Phàm vội ngăn cản.

Chiến Bắc Thiên thắc mắc nhìn anh: “Sao vậy?”

“Em chỉ lo trong quan tài có virus, sẽ lây bệnh cho anh, hay cứ để em làm đi.”

Mộ Nhất Phàm xắn tay áo lên, đi lên đẩy nắp quan tài trạm trổ rồng vàng ra, thế nhưng, dù anh dùng sức thế nào, dù anh đẩy ngang hay đẩy dọc, nắp quan tài vẫn không nhúc nhích.

“Lạ thật, sao không đẩy được? Dù nắp quan tài có nặng hơn, cũng phải nhúc nhích một tí chứ?”

Chiến Bắc Thiên nói: “Hay để anh đi.”

“Khoan khoan, để em thử lại xem thế nào, phải rồi, anh đứng xa xa ra một chút.” Mộ Nhất Phàm lại xắn tay áo lên cao chút nữa.

Lúc này Thiên Nam đi tới, liền ấn vào viên ngọc rồng nằm trong miệng con rồng vàng.

“Cộc” một tiếng, nắp quan tài phát ra tiếng động, con rồng vàng nằm bảo vệ phía trên nắp quan tài đột nhiên bật lên, ngay sau đó, giữa nắp quan tài xuất hiện một cái khe, từ từ, từ từ thu vào hai bên cạnh, bên trong quan tài hiện ra.

Gương mặt Mộ Nhất Phàm đầy cảnh giác, đồng thời cũng có chút ngượng ngùng.

Hóa ra là nắp quan tài mở như vậy, bảo sao ban nãy anh đẩy mãi không ra.

Anh cẩn thận ló đầu ra nhìn, bên trong lại trống không: “Trong đó không có ai, Chiến Nam Thiên đâu rồi?”

Ngay lập tức nghĩ tới điều gì đó, anh vội chỉ chỉ về phía dưới quan tài: “Nhất định là hắn núp dưới đó, Thiên Nam, cậu biết mở nó ra thế nào không?”

Thiên Nam gật đầu, đi tới bên cạnh quan tài, tìm trên lớp vảy ở bên thân con rồng ra nút mở, giống như trước đó, một tiếng “cộc” vang lên.

Đột nhiên, rầm một tiếng, quan tài rồng bị hất mạnh lên, bay hơn hai mươi mét lên trần nhà được chạm khắc hoa văn tinh xảo, nhất thời phát ra tiếng động lớn, cả chiếc quan tài bị khảm lên trần phòng.

Cùng lúc này, phía dưới quan tài có một hắc ảnh bay lên, tấn công mạnh mẽ về phía Thiên Nam, dường như muốn đẩy Thiên Nam vào chỗ chết chỉ trong một chiêu. (Hắc ảnh: bóng đen)

Mộ Nhất Phàm đã tạo kết giới từ trước, nhân lúc hắc ảnh đập vào kết giới, anh vội kéo Thiên Nam đi: “Thiên Nam, lát nữa cánh cửa ở đây mở ra, cậu mau chóng rời khỏi nơi này.”

Thiên Nam không gật, cũng chẳng lắc đầu, lại càng không lên tiếng.

“Chúng mày tới đây nhanh như vậy, hóa ra là có nó.”

Hắc ảnh âm trầm nói xong câu này, lập tức tấn công về phía Thiên Nam, tốc độ hết sức mau lẹ, nhanh đến mức chỉ trông thấy một cái bóng.

Mộ Nhất Phàm vội che cho Thiên Nam ở phía sau, dùng dị năng hệ kim bắn về phía hắc ảnh, nhưng đến khi dị năng chạm phải hắc khí trên người hắc ảnh kia, nhất thời biến mất không để lại vết tích.

Anh chợt nheo mắt lại, năm đầu móng tay cũng theo đó mà trở nên vừa dài vừa đen, mạnh mẽ chụp về phía hắc ảnh.

Hắc ảnh tưởng rằng Mộ Nhất Phàm dùng dị năng, nên không mấy để ý, chỉ né sơ qua một chút, không ngờ, cả người bị đánh sang một bên, đụng mạnh vào tường.

Chiến Bắc Thiên không cho hắn có cơ hội lấy hơi, đột nhiên xuất hiện trước mặt Chiến Nam Thiên, phóng ra lưỡi chém không gian mạnh nhất, ra sức tấn công về phía Chiến Nam Thiên.

Trong mắt Chiến Nam Thiên ánh lên tia hoảng loạn, vội dùng hắc khí để trung hòa với uy lực của lưỡi chém không gian, đồng thời vội dùng dị năng hệ quang để chạy thoát.

Lúc này, một cánh cổng của lối đi khác được mở ra.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận