Đệ Nhất Thi Thê - Chương 78: Đúng là một người kỳ lạ!

Đệ Nhất Thi Thê

Chương 78: Đúng là một người kỳ lạ!

Chàng trai mặc đồ màu đen gật đầu.

Mộ Nhất Phàm nhìn về phía chàng trai mặc đồ đen, nhận ra trên người y không có mùi người sống, thậm chí còn nảy sinh ra một loại cảm giác đồng loại, đây là cảm ứng qua lại giữa tang thi với nhau.

Trước đó không chú ý tới, bởi vì anh vẫn đang mải lo cho sự an toàn của Trang Tử Duyệt, không có tâm tình chú ý tới những vấn đề khác.

Còn có, dường như tang thi cũng đã lên tới trung cấp, thế nhưng, có vẻ không nói được, có lẽ cấp bậc thấp hơn anh.

Thật là kì lạ, giờ mới chỉ bắt đầu mạt thế, sao lại có nhiều tang thi có ý thức như vậy chứ, mà sao tang thi này lại ở cùng một chỗ với lang băm?

Lúc chàng trai mặc đồ đen đi qua bên người Mộ Nhất Phàm, cũng phát hiện ra điểm này.

Thế nên, lúc lên xe, y do dự một chút, nhưng tới khi thấy Mộ Nhất Phàm so với mình còn giống người bình thường hơn, liền bế thi thể lên xe.

“Cậu Mộc, thật sự rất cảm ơn cậu.” Trịnh Quốc Tông nhoài lên nói lời cảm ơn với Mộ Nhất Phàm đang ngồi ở ghế trước.

“Không cần khách khí, ông định chôn vợ mình ở đâu?” Mộ Nhất Phàm khởi động xe hỏi.

“Quê tôi ở thôn Thủy Hương có một mảnh đất mộ, cách thành G 50km, không biết cậu Mộc có tiện đưa chúng tôi đi không.”

Mộ Nhất Phàm nghe tới thôn Thủy Hương, không khỏi nhớ tới lúc mới xuyên vào truyện gặp Chiến Bắc Thiên, ánh mắt tối xuống, sau đó cười nói: “Tiện, dù sao thì tôi cũng không có nơi nào để đi, nhưng mà, lang băm này, có chuyện này tôi phải nhắc ông, vợ ông không thể trực tiếp hạ táng, phải hỏa táng, nếu không virus trong cơ thể sẽ lan ra đất.”

Trịnh Quốc Tông ngớ ra: “Đặt ở trong quan tài cũng lan ra đất?”

“Ừ, ông đừng xem thường loại virus này.”

“Thế có phải bây giờ tôi nên đưa đi hỏa táng không?”

Mộ Nhất Phàm lắc đầu: “Giờ có nhiều thi thể cần hỏa táng lắm, ông có đi cũng không tới lượt, với cả, bây giờ chỗ đài hóa thân rất nguy hiểm, ông không đi là tốt nhất, tôi kiến nghị ông nên tự mang về hỏa táng.”

Trịnh Quốc Tông quay đầu nhìn chàng trai mặc đồ đen, chàng trai mặc đồ đen gật đầu: “Nghe theo Mộc tiên sinh đi.”

Đầu tiên Mộ Nhất Phàm tới cây xăng đổ thêm xăng, sau đó mới lái xe lên đường tới thôn Thủy Hương, bởi vì trên đường xuất hiện rất nhiều tang thi nên bị kẹt xe, mãi tới tối mới đến được thôn Thủy Hương.

Thôn Thủy Hương hết sức thanh bình, dường như họ không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, vẫn cứ hòa hòa thuận thuận mà vui vẻ đón những người khác vào trong thôn.

Có một cụ ông lớn tuổi đang ngồi dưới gốc đại thụ, vừa nói cười vừa hồi tưởng lại chuyện xưa năm đó, bầu không khí vô cùng an yên.

Trịnh Quốc Tông trông thấy vẻ thanh bình ở nơi này, không khỏi cảm thán một tiếng: “Thật hy vọng nơi đây vẫn giữ được vẻ bình yên như này.”

Mộ Nhất Phàm cười cười, chủ động giúp hỏa táng cho vợ Trịnh Quốc Tông.

Đến khi làm xong tất cả, đã là ba giờ đêm.

Trịnh Quốc Tông lại rơi vào cảnh khó xử, về tình về lý hẳn ông nên giữ Mộ Nhất Phàm ở lại nhà mình một đêm, nhưng ông lo mình không trông được chàng trai mặc đồ đen gây tổn thương tới Mộ Nhất Phàm, khiến ông không biết làm sao cho phải.

Mộ Nhất Phàm nhìn ra được sự bối rối của ông: “Lang băm, ông yên tâm, cậu ấy không cắn tôi đâu.”

Nếu như đổi lại là trước đây, chắc chắn anh sẽ không gây khó xử cho Trịnh Quốc Tông, cứ như vậy mà đi luôn.

Thế nhưng, giờ anh không có nơi nào để đi, biệt thự bên kia có Chiến Bắc Thiên ở đấy, nếu anh trở về thì chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết.

Đương nhiên, anh có thể chọn ở khách sạn, thế nhưng bây giờ vắng vẻ thê lương, đến một người để nói chuyện cũng không có, cho nên, thà rằng anh ở lại đây.

“Cậu..” Trịnh Quốc Tông khiếp sợ nhìn anh: “Sao cậu biết Gia Minh sẽ cắn người…”

Mộ Nhất Phàm thành thật nói: “Bởi vì tôi cũng giống như cậu ấy.”

Tình huống cơ thể anh bây giờ căn bản không cần thiết phải giấu giếm, dù anh có không nói, chàng trai mặc áo đen cũng sẽ nói chuyện này cho lang băm.

Trịnh Quốc Tông càng thêm kinh ngạc: “Cái gì, cậu cũng là…”

Mộ Nhất Phàm gật đầu.

Trịnh Quốc Tông lo lắng nói: “Nhưng, thoạt nhìn cậu đâu có khác gì người thường, với cả, sao cậu nói được, Gia Minh nhà tôi không nói, cậu biết làm thế nào để Gia Minh cũng có thể được như cậu không?”

Trịnh Gia Minh đang bận rộn, nghe thấy câu hỏi này của Trịnh Quốc Tông, ngừng việc trong tay lại, mong đợi nhìn Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm an ủi ông: “Đừng lo, sớm muộn gì cậu ấy cũng nói được thôi.”

“Thật sao?” Hai mắt Trịnh Quốc Tông sáng ngời.

“Đương nhiên là thật rồi, chỉ cần trước đây cậu ấy không phải người câm, sau này sẽ nói được.”

“Thế sau này nó có còn cắn người hay không?”

“Cái này phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa, khi cơ thể biến hóa tới một trình độ nào đó, sẽ không còn sản sinh ra ham muốn thèm khát thịt người sống.”

Trịnh Quốc Tông vui vẻ lau đi giọt nước bên khóe mắt: “Tốt quá rồi, thật sự quá tốt rồi, Gia Minh lại có thể quay về như người bình thường.”

Trịnh Gia Minh ôm lấy vai ông, vỗ vỗ, dịu dàng an ủi xoa dịu ông.

Mộ Nhất Phàm thấy Trịnh Quốc Tông vui vẻ như vậy, cũng không dập tắt niềm vui của ông ấy, sau này tìm cơ hội nói rõ, bọn họ rất khó có thể quay về như người bình thường, trừ phi loại bỏ được hết virus trong người ra.

Trịnh Quốc Tông vui vẻ lên tầng hai, chuẩn bị gian phòng giúp Mộ Nhất Phàm.

Trịnh Gia Minh cầm di động lên gõ mấy chữ, sau đó đưa cho Mộ Nhất Phàm nhìn: Xin anh hãy nói thật cho tôi biết, liệu chúng ta có thể quay trở về như người bình thường không?

Mộ Nhất Phàm lắc đầu: “Bề ngoài thì không khác gì người bình thường, nhưng trong cơ thể vẫn tồn tại virus, trong cuộc sống sau này, nhân loại vẫn sẽ tìm cách tiêu diệt hết chúng ta.”

Trịnh Gia Minh lại gõ chữ: Vậy như chúng ta bây giờ là cái gì?

Mộ Nhất Phàm nhìn gương mặt đang đeo khẩu trang của Trịnh Gia Minh, thản nhiên nói ra hai chữ: “Tang thi.”

“Bộp” một tiếng, điện thoại trong tay Trịnh Gia Minh rơi xuống đất, lâu thật lâu mà vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Cứ như vậy, Mộ Nhất Phàm ở lại trong nhà Trịnh Quốc Tông.

Bởi Trịnh Gia Minh vẫn không thể khống chế bản thân mình không cắn người tốt như Mộ Nhất Phàm, cho nên mấy ngày sau đó vẫn bị Trịnh Quốc Tông nhốt trên tầng hai, chỉ những khi Trịnh Quốc Tông rảnh rỗi mới dẫn cậu ta ra ngoài một chút.

Thế nhưng, họ cũng không dám đi tới nơi nhiều người, chỉ có thể đi ra ruộng hóng gió, ngắm cảnh sắc nông thôn.

Ngày thứ tư Mộ Nhất Phàm ở trong thôn Thủy Hương, anh phát hiện càng ngày mình càng không nhịn được cơn đói, có mấy lần thiếu chút nữa anh nhào về phía Trịnh Quốc Tông, nếu không liều mạng chịu đựng, nhất định sẽ xảy ra thảm kịch.

Anh biết nguyên nhân là bởi vì đã rất lâu rồi mình không ăn gì, nhưng bây giờ ngoại trừ thịt sống ra, anh không thèm ăn gì khác, nhưng không ăn chút gì cũng không được, nếu không, sớm muộn gì anh cũng sẽ cắn người.

Mộ Nhất Phàm nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thịt động vật sống mới có thể miễn cưỡng lấp bụng anh, mà thịt động vật sống anh có thể tiếp nhận được cũng chỉ có cá.

Trước đây, cứ thi thoảng anh lại ăn sashimi, chỉ là giờ đang nửa đêm canh ba, lấy đâu ra sashimi cho anh ăn.

Mộ Nhất Phàm không muốn làm phiền Trịnh Quốc Tông đã ngủ say, nghĩ tới bên kia ruộng có một ao cá, anh có thể tới câu cá ăn.

Anh không thể làm gì hơn là xem trong nhà có gì có thể câu cá không, nhưng cuối cùng chỉ tìm được tấm lưới nhỏ, anh bèn chế thành một cái vợt lưới, bốc một ít gạo, liền rời khỏi nhà Trịnh Quốc Tông, chạy tới một cái ao cách nơi này một cây số.

Cũng không biết có phải do ảo giác của anh không, từ lúc ra khỏi nhà Trịnh Quốc Tông, anh liền cảm thấy như có người đang nhìn mình mãi, hơn nữa, anh còn ngửi thấy mùi thịt người sống.

Thế nhưng, ở gần đây có mấy gia đình, có mùi người sống bay ra cũng không có gì lạ.

Mộ Nhất Phàm không suy nghĩ nhiều, lấy một nắm gạo ra, ném vào trong hồ nước, sau đó lại lấy điện thoại ra bật đèn pin chiếu xuống ao cá, thấy có cá bơi qua bên này, nhanh chóng cất điện thoại đi, cầm cái vợt tự chế đi xuống mò.

Đúng lúc này, một tiếng quát nghiêm túc khàn khàn vang lên: “Ai đang ở đó đấy.”

Mộ Nhất Phàm cả kinh, sợ đến vội vã ném vợt xuống ao cá.

Mịa nó.

Anh mới trộm cá lần đầu, đã bị người ta tóm rồi, có cần phải xui thế hay không?

Mộ Nhất Phàm vội vã quay đầu lại, trông thấy một thân ảnh cao lớn đi qua bên đây.

Trong bóng tối, anh chỉ có thể mơ hồ trông thấy đối phương đội mũ rơm, trên người mặc chiếc áo ba lỗ mát mẻ màu đen, quần dưới thân được xắn tới đầu gối, dưới chân không đi giày, cứ như vậy chân trần đi tới.

“Anh giai à, anh có biết người dọa người, có thể dọa chết người hay không.”

Đối phương trầm mặc một lúc, mới nói: “Cậu đang trộm cá ở đây?”

“Không.” Mộ Nhất Phàm lập tức phủ nhận: “Chỉ là tôi không ngủ được nên ra đây đi dạo một chút.”

Người kia hỏi: “Sao không ngủ được?”

Mộ Nhất Phàm xoa xoa cái bụng, nghĩ tìm người nói chuyện cũng không tồi, đành thành thật trả lời: “Tôi đói quá nên không ngủ được.”

“Trong nhà không có gì có thể ăn được sao?”

Mộ Nhất Phàm thở dài nói: “Mấy thứ kia, không hợp khẩu vị của tôi.”

“Cậu muốn ăn cái gì?”

Mộ Nhất Phàm không nói lời nào.

Người nọ lại nói: “Không thì, tôi bắt con cá cho cậu ăn.”

“Hể?”

Không đợi Mộ Nhất Phàm phản ứng, đối phương đã nhảy tõm xuống nước.

Chưa tới nửa phút, người nọ xông ra khỏi nước, mỗi tay cầm một con cá, sau đó ném vào bờ một cái, cầm cái mũ rơm đang nổi lơ lửng trên mặt nước lên đội vào, lại bò lên bờ.

Mộ Nhất Phàm vội hỏi: “Anh giai, anh ổn chứ?”

Người nọ khoát tay một cái: “Có cần tôi nướng giúp cậu không?”

Mộ Nhất Phàm vội nói: “Không cần đâu, tôi cứ ăn như vậy thôi.”

“Cứ ăn như vậy?”

“Ừ, tôi muốn cắt nó thành lát, làm sashimi để ăn, sashimi, anh biết chứ?”

“Tôi biết, nhưng không phải ăn cá nướng ngon hơn sống sao?”

Ánh mắt Mộ Nhất Phàm tối xuống: “Giờ tôi chỉ có thể ăn như vậy.”

Đối phương trầm mặc, cũng không nói gì, xoay người rời khỏi ao nước.

Mộ Nhất Phàm vội nói: “Anh giai, cảm ơn cá của anh, tôi ở chỗ…”

Hỏng bét!

Anh ở nhà lang băm lâu như vậy, thế mà lại không biết lang băm tên là gì, cũng không biết ông họ gì, mai phải hỏi một chút mới được.

Mộ Nhất Phàm lại hô: “Tôi là khách nhà Gia Minh, anh biết Gia Minh không?”

Người nọ không trả lời, chỉ đi mỗi lúc một xa, rẽ ngoặt một cái, đã không thấy bóng người đâu.

Mộ Nhất Phàm nhìn phía xa tối đen, lẩm bẩm một tiếng: “Đúng là một người kì quái!”

Hơn nữa, trên người anh giai kia tỏa ra mùi hương khiến anh cảm thấy rất thơm ngon, so với những người khác còn ngon hơn, thơm như mùi tỏa ra từ người Chiến Bắc Thiên vậy, khiến anh không nhịn được xung động muốn ngoặm một miếng.

Mộ Nhất Phàm nhặt con cá đang giãy dưới đất lên, quay trở về nhà Trịnh Quốc Tông làm sashimi.

Sau khi anh vào trong nhà Trịnh Quốc Tông, một bóng người hẵng còn đang ướt nước từ trong góc tường đi ra, đi tới trước cửa chính, nhìn xuyên qua ô cửa sổ thấy Mộ Nhất Phàm đang lóng ngóng vụng về làm hai con cá.

Đến khi thấy anh làm hai con cá thành sashimi xong rồi, hắn mới xoay người rời đi.

Mộ Nhất Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh vẫn cứ cảm thấy như có người đang lén nhìn mình.

Bởi vì, mùi người sống cách anh rất gần, mùi giống như trên người anh giai lúc nãy vậy.

Mộ Nhất Phàm lo lắng, bưng đĩa sashimi đi ra phòng khách, sau đó đi tới cửa ngó ra ngoài nhìn một chút, xác định xung quanh không có ai mới quay trở lại với đĩa sashimi cá trong phòng.

Dù sao sashimi cá cũng không phải thịt người sống, ăn không có mấy hương vị, nhưng ít nhiều gì cũng xoa dịu được cảm giác thèm khát của anh.

Sau khi ăn xong, cuối cùng cũng được ngon giấc.

Sáng hôm sau ngủ dậy, Mộ Nhất Phàm thấy Trịnh Quốc Tông đang ăn sáng, liền chào một tiếng.

Sau khi đực người ra một lúc, anh mới nhớ ra chuyện đêm hôm qua, liền hỏi: “Lang băm, cháu còn chưa biết chú họ sao, tên gì?”

Trịnh Quốc Tông cười ha hả nói: “Tôi là Trịnh Quốc Tông, sao đột nhiên muốn hỏi tên tôi vậy? Tôi còn tưởng cậu gọi tên lang băm quen rồi.”

Mộ Nhất Phàm cười hề hề: “Chú tên là Trịnh Quốc Tông, vậy con trai là Trịnh Gia Minh, đúng không?”

“Ừ.”

Để nhớ rõ tên, Mộ Nhất Phàm lẩm bẩm trong miệng mấy lần: “Trịnh Quốc Tông, Trịnh Gia Minh, Trịnh Quốc Tông, Trịnh Gia Minh, Trịnh Gia Minh…”

Sao anh cảm thấy cái tên Trịnh Gia Minh này quen thế không biết, ngay lập tức, anh nghĩ ra cái gì đó, bỗng chốc bật người lên: “Mịa nó, lang băm, sao con trai chú lại tên là Trịnh Gia Minh?!”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận