Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai - Chương 110: Thâm tình
Chương trước- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai
Chương 110: Thâm tình
Phùng Chi ôm lấy Ni Ni, tay con bé nắm chặt lấy vạt áo trước ngực cô, quay mặt sang chỗ khác nức nở thút thít.
Phùng Chi vẫn bị hoảng loạn khi nghe những lời Dư Mạn Lệ nói, nỗ lực giải thích: “Bị Nhị gia chiều hư rồi.” Dư Mạn Lệ cười nói: “Có thể tưởng tượng ra được.”
Cô ấy cũng cảm giác được không khí có chút ngưng trọng, không còn việc gì để ở lại lâu thêm nữa, đứng lên tạm biệt, nghĩ lại vẫn nên nói: “Thường Nhị gia nói cô vẫn còn khúc mắc trong lòng, sợ anh ấy nói cô không tin, muốn tôi tới nói cho cô nghe, cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, tôi cho rằng anh ấy đáng giá để cô phó thác cả đời, cô nên cân nhắc!” Cô cảm thấy tính cách của mình càng ngày càng không giống với ngày xưa, chuyện cũ đã sớm thành hồi ức, lần này nói là tới giúp Thường Nhị gia, cũng là giải thoát cho chính mình, cô và Lục Trường Hữu sắp có con, là lúc nên kết thúc với quá khứ.
Tiễn Dư Mạn Lệ đi, tay Phùng Chi mỏi ôm không nổi Ni Ni nữa, đưa con bé cho vú Trương để bà ấy mang con bé đi uống sữa bò, cô có chút mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một lát, quay người lên tầng, cảm giác chân cô như nhũn ra đứng không vững nữa, cô phải vịn lấy tay vịn từng bậc từng bậc lên trên, đi đến phòng ngủ, lúc Ni Ni ngủ tấm màn đều khép lại, người hầu cũng quên không kéo ra, trong phòng tối tăm mờ mịt, cô nằm trên giường, gió thổi vào tấm rèm bay lất phất có tia sáng tranh thủ chui vào, chiếu thẳng vào cái tủ quần áo bằng gỗ lim khảm trai, chói lóa, giống như con lắc của đồng hồ cứ lắc qua lắc lại, yêu hận tình thù mà cô để ý, hóa ra cũng chỉ là hạt bụi theo năm tháng mà thôi, đã sớm phân không rõ ai đúng ai sai, cô và Thường Yến Hành đều rơi vào cái bẫy do người khác tạo ra, nhưng cũng may mắn tình yêu của bọn họ kiên trinh, có lẽ trong trái tim mỗi người đều tồn tại một niềm tin mơ hồ nên không nỡ dễ dàng cô phụ đối phương, tất cả mọi nỗ lực trong đau khổ đều đáng giá, cô vừa khóc vừa cười, cười cười rồi lại khóc.
Sắp đến chạng vạng, cô nghe thấy tiếng còi ôtô, cô chạy ra nghênh đón nhưng chỉ thấy Phúc An và tài xế A Quý, “Gia đâu?” Cô hỏi, thăm dò nhìn vào trong cửa xe, không có người.
Phúc An và A Quý nhìn nhau, Phúc An đành trả lời: “Gia đi xe công vụ, không cần chúng tôi hầu hạ trước mặt.” Chuyện ít khi xảy ra như vậy khiến Phùng Chi nghi ngờ hỏi: “Gia đi xã giao ở đâu, gặp ai bí mật sao?” Cô chưa bao giờ hỏi những cái này, Phúc An càng nghe càng thêm hoảng hốt, vội vàng vò đầu nói: “Tôi cũng không biết!” Đúng lúc này người gác cửa vội vàng chạy đến trước mặt bẩm báo: “Có rất nhiều binh lính muốn vào canh giữ, nói là do gia dặn dò.” A Quý nói: “Đúng rồi, tôi với anh đi sắp xếp.”
Phùng Chi càng thêm khẳng định, cô gọi Phúc An đang muốn chạy đu lại: “Anh theo tôi tới đây một chút.” Đi vào thư phòng, cô bảo Phúc An đóng cửa lại, mở ngăn kéo lấy ra một cuộn tiền đưa cho anh ta, cười nói: “Trước khi đi gia có dặn dò, anh và A Quý là người trung thành và tận tâm nhất, nếu gia xảy ra chuyện gì, tôi và Ni Ni còn phải trông cậy vào các anh chiếu cố. Tiền này anh cầm lấy trước, là gia dặn dò nhất định phải đưa cho anh.” Phúc An nào dám nhận một mực từ chối, Phùng Chi liền nhét tiền vào trong tay anh ta, quanh co hỏi anh ta, đầu tiên Phúc An không chịu nói rõ, nhưng cô có rất nhiều kiên nhẫn, nhẫn nại hỏi quanh co lòng vòng rất lâu, dần dần anh ta cũng để lộ ra, hóa ra đêm nay Thường Yến Hành muốn đến bữa tiệc của Vương Kim Long, lo lắng hắn ta chơi bẩn sau lưng nên có phái người tới để canh gác.
Phúc An đi rồi, Phùng Chi ngơ ngác đứng bên cửa sổ, nhìn hơn mười người binh lính đứng thẳng tắp trong viện, khi tiếng chuông đồng hồ đột nhiên vang lên, mỗi một lần tiếng chuông vang lên bầu trời cũng tối đi một chút, tiếng cười khanh khách của Ni Ni truyền đến, cô không rơi lệ được nữa chỉ lẳng lặng chờ đợi, hắn sẽ bình an trở về, nhất định phải trở về, vì Ni Ni, vì cô.
Phòng riêng của khách sạn Hoa Mậu, đèn đuốc sáng trưng, khói thuốc lượn lờ.
Vương Kim Long vắt chân ngồi trước bàn uống trà hút thuốc, gọi hai tên thuộc hạ tới, dặn dò: “Trong bữa tiệc hai đứa mày chờ lệnh của tao, nếu tao bảo một trong hai đứa ra xe lấy xì gà, lập tức rút súng bắn chết Thường Yến Hành. Tao sẽ thưởng lớn!” Hai tên thuộc hạ vội vàng vâng dạ. Hắn ta cẩn thận nghĩ lại, chỉ cần tiêu diệt Thường Yến Hành, mặc dù sẽ gây ra sự náo loạn khá lớn, nhưng chỉ cần sống chết không thừa nhận, vừa báo thù được chuyện cũ, sở cảnh sát cũng không làm gì được hắn ta, đợi đến khi mọi việc qua đi, hắn ta lại được tái khởi hùng uy, xem xem còn ai dám chắn tài lộ của Vương Kim Long hắn ta.
Một thuộc hạ bẩm báo qua cánh cửa: “Bà chủ Mai tới rồi.” Hắn ta gật đầu cho vào, Nguyệt Mai cười hì hì bước tới: “Nay là ngày gì mà Long gia cho mời em tới tiếp rượu?”
Vương Kim Long ấn tàn thuốc vào gạt tàn thủy tinh, đợi cô ta vặn eo lắc mông đến gần thì vươn tay kéo vào trong ngực, Nguyệt Mai thừa cơ ngồi lên đùi hắn ta, dùng đầu ngón tay chọc chọc vào ngực hắn ta, hờn dỗi nói: “Từ khi ngài cưới thập di, cũng không thèm tới Đại Thế Giới chơi nữa, quả nhiên là người có tân hoan, mỗi ngày em đều mỏi mắt chờ mong ngài tới chỗ em chơi.” Vương Kim Long cũng không nói gì, ghé sát vào muốn hôn cô ta nhưng nhìn đôi môi thoa lớp son đỏ tươi dày một lớp, lại từ bỏ ý định, một tay bóp ngực cô ta một cái, một tay thì niết mông: “Lẳng lơ, không có tôi tưới tắm cho nên em không dễ chịu sao.” Nguyệt Mai “Ai da nha” kêu không muốn, lại duỗi tay đến giữa háng hắn khiêu khích, Vương Kim Long có chút hứng khởi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chờ kết thúc, đêm nay sẽ làm chết em.”
Hai người đang nói những lời thô tục, bên ngoài lại người bẩm: “Thường Yến Hành tới.”
Nguyệt Mai giật mình: “Hóa ra ngài còn mời cả Thường Yến Hành? Không phải hai người là đối thủ một mất một còn sao, còn có thể ngồi xuống uống rượu với nhau?” Vừa nói vừa đứng lên, sửa sang lại nếp nhăn trên sườn xám, lại vuốt bên tóc mai, ngồi xuống một bên bàn. Vương Kim Long hừ lạnh một tiếng: “Mấy ngày trước gặp hắn ta ở rạp hát, A Phân có xung đột với phu nhân của hắn ta, tôi tổ chức tiệc là để nhận tội với hắn ta.”
Nguyệt Mai giật mình hỏi: “Anh ta kết hôn lúc nào mà có phu nhân? Là tiểu thư nhà ai?”
Vương Kim Long mất kiên nhẫn: “Tôi làm sao biết được, cô ta được hắn bảo hộ rất kĩ!” Lại nói: “Giao cho em làm một chuyện, trong bữa tiệc rót thật nhiều rượu cho Thường Yến Hành, rót say hắn ta tôi có thưởng!”
Nguyệt Mai cũng không ngốc, bề ngoài dạ vâng, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ hóa ra là Hồng Môn Yến, cô cũng không muốn tham dự vào trong đó, đang suy nghĩ cách thoát thân, lại nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang, cửa “Két” một tiếng bị đẩy ra, Thường Yến Hành tươi cười dẫn đầu bước vào, Vương Kim Long giả vờ chào đón, nhưng thấy hai người phía sau hắn lập tức thay đổi sắc mặt, còn tưởng là ai, một vị là cục trưởng Cục Cảnh Sát, một vị chính là Vương Đình Diệu ba của hắn ta.
Thường Yến Hành quan sát nét mặt của hắn ta, cười cười: “Có chuyện gì vậy? Không chào đón? Chỉ có chúng ta uống rượu thì có gì mà lạc thú chứ, càng đông càng náo nhiệt.” Ánh mắt lại lướt qua Vương Kim Long nhìn Tào Nguyệt Mai trong lặng lẽ.
Phùng Chi vẫn bị hoảng loạn khi nghe những lời Dư Mạn Lệ nói, nỗ lực giải thích: “Bị Nhị gia chiều hư rồi.” Dư Mạn Lệ cười nói: “Có thể tưởng tượng ra được.”
Cô ấy cũng cảm giác được không khí có chút ngưng trọng, không còn việc gì để ở lại lâu thêm nữa, đứng lên tạm biệt, nghĩ lại vẫn nên nói: “Thường Nhị gia nói cô vẫn còn khúc mắc trong lòng, sợ anh ấy nói cô không tin, muốn tôi tới nói cho cô nghe, cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, tôi cho rằng anh ấy đáng giá để cô phó thác cả đời, cô nên cân nhắc!” Cô cảm thấy tính cách của mình càng ngày càng không giống với ngày xưa, chuyện cũ đã sớm thành hồi ức, lần này nói là tới giúp Thường Nhị gia, cũng là giải thoát cho chính mình, cô và Lục Trường Hữu sắp có con, là lúc nên kết thúc với quá khứ.
Tiễn Dư Mạn Lệ đi, tay Phùng Chi mỏi ôm không nổi Ni Ni nữa, đưa con bé cho vú Trương để bà ấy mang con bé đi uống sữa bò, cô có chút mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một lát, quay người lên tầng, cảm giác chân cô như nhũn ra đứng không vững nữa, cô phải vịn lấy tay vịn từng bậc từng bậc lên trên, đi đến phòng ngủ, lúc Ni Ni ngủ tấm màn đều khép lại, người hầu cũng quên không kéo ra, trong phòng tối tăm mờ mịt, cô nằm trên giường, gió thổi vào tấm rèm bay lất phất có tia sáng tranh thủ chui vào, chiếu thẳng vào cái tủ quần áo bằng gỗ lim khảm trai, chói lóa, giống như con lắc của đồng hồ cứ lắc qua lắc lại, yêu hận tình thù mà cô để ý, hóa ra cũng chỉ là hạt bụi theo năm tháng mà thôi, đã sớm phân không rõ ai đúng ai sai, cô và Thường Yến Hành đều rơi vào cái bẫy do người khác tạo ra, nhưng cũng may mắn tình yêu của bọn họ kiên trinh, có lẽ trong trái tim mỗi người đều tồn tại một niềm tin mơ hồ nên không nỡ dễ dàng cô phụ đối phương, tất cả mọi nỗ lực trong đau khổ đều đáng giá, cô vừa khóc vừa cười, cười cười rồi lại khóc.
Sắp đến chạng vạng, cô nghe thấy tiếng còi ôtô, cô chạy ra nghênh đón nhưng chỉ thấy Phúc An và tài xế A Quý, “Gia đâu?” Cô hỏi, thăm dò nhìn vào trong cửa xe, không có người.
Phúc An và A Quý nhìn nhau, Phúc An đành trả lời: “Gia đi xe công vụ, không cần chúng tôi hầu hạ trước mặt.” Chuyện ít khi xảy ra như vậy khiến Phùng Chi nghi ngờ hỏi: “Gia đi xã giao ở đâu, gặp ai bí mật sao?” Cô chưa bao giờ hỏi những cái này, Phúc An càng nghe càng thêm hoảng hốt, vội vàng vò đầu nói: “Tôi cũng không biết!” Đúng lúc này người gác cửa vội vàng chạy đến trước mặt bẩm báo: “Có rất nhiều binh lính muốn vào canh giữ, nói là do gia dặn dò.” A Quý nói: “Đúng rồi, tôi với anh đi sắp xếp.”
Phùng Chi càng thêm khẳng định, cô gọi Phúc An đang muốn chạy đu lại: “Anh theo tôi tới đây một chút.” Đi vào thư phòng, cô bảo Phúc An đóng cửa lại, mở ngăn kéo lấy ra một cuộn tiền đưa cho anh ta, cười nói: “Trước khi đi gia có dặn dò, anh và A Quý là người trung thành và tận tâm nhất, nếu gia xảy ra chuyện gì, tôi và Ni Ni còn phải trông cậy vào các anh chiếu cố. Tiền này anh cầm lấy trước, là gia dặn dò nhất định phải đưa cho anh.” Phúc An nào dám nhận một mực từ chối, Phùng Chi liền nhét tiền vào trong tay anh ta, quanh co hỏi anh ta, đầu tiên Phúc An không chịu nói rõ, nhưng cô có rất nhiều kiên nhẫn, nhẫn nại hỏi quanh co lòng vòng rất lâu, dần dần anh ta cũng để lộ ra, hóa ra đêm nay Thường Yến Hành muốn đến bữa tiệc của Vương Kim Long, lo lắng hắn ta chơi bẩn sau lưng nên có phái người tới để canh gác.
Phúc An đi rồi, Phùng Chi ngơ ngác đứng bên cửa sổ, nhìn hơn mười người binh lính đứng thẳng tắp trong viện, khi tiếng chuông đồng hồ đột nhiên vang lên, mỗi một lần tiếng chuông vang lên bầu trời cũng tối đi một chút, tiếng cười khanh khách của Ni Ni truyền đến, cô không rơi lệ được nữa chỉ lẳng lặng chờ đợi, hắn sẽ bình an trở về, nhất định phải trở về, vì Ni Ni, vì cô.
Phòng riêng của khách sạn Hoa Mậu, đèn đuốc sáng trưng, khói thuốc lượn lờ.
Vương Kim Long vắt chân ngồi trước bàn uống trà hút thuốc, gọi hai tên thuộc hạ tới, dặn dò: “Trong bữa tiệc hai đứa mày chờ lệnh của tao, nếu tao bảo một trong hai đứa ra xe lấy xì gà, lập tức rút súng bắn chết Thường Yến Hành. Tao sẽ thưởng lớn!” Hai tên thuộc hạ vội vàng vâng dạ. Hắn ta cẩn thận nghĩ lại, chỉ cần tiêu diệt Thường Yến Hành, mặc dù sẽ gây ra sự náo loạn khá lớn, nhưng chỉ cần sống chết không thừa nhận, vừa báo thù được chuyện cũ, sở cảnh sát cũng không làm gì được hắn ta, đợi đến khi mọi việc qua đi, hắn ta lại được tái khởi hùng uy, xem xem còn ai dám chắn tài lộ của Vương Kim Long hắn ta.
Một thuộc hạ bẩm báo qua cánh cửa: “Bà chủ Mai tới rồi.” Hắn ta gật đầu cho vào, Nguyệt Mai cười hì hì bước tới: “Nay là ngày gì mà Long gia cho mời em tới tiếp rượu?”
Vương Kim Long ấn tàn thuốc vào gạt tàn thủy tinh, đợi cô ta vặn eo lắc mông đến gần thì vươn tay kéo vào trong ngực, Nguyệt Mai thừa cơ ngồi lên đùi hắn ta, dùng đầu ngón tay chọc chọc vào ngực hắn ta, hờn dỗi nói: “Từ khi ngài cưới thập di, cũng không thèm tới Đại Thế Giới chơi nữa, quả nhiên là người có tân hoan, mỗi ngày em đều mỏi mắt chờ mong ngài tới chỗ em chơi.” Vương Kim Long cũng không nói gì, ghé sát vào muốn hôn cô ta nhưng nhìn đôi môi thoa lớp son đỏ tươi dày một lớp, lại từ bỏ ý định, một tay bóp ngực cô ta một cái, một tay thì niết mông: “Lẳng lơ, không có tôi tưới tắm cho nên em không dễ chịu sao.” Nguyệt Mai “Ai da nha” kêu không muốn, lại duỗi tay đến giữa háng hắn khiêu khích, Vương Kim Long có chút hứng khởi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chờ kết thúc, đêm nay sẽ làm chết em.”
Hai người đang nói những lời thô tục, bên ngoài lại người bẩm: “Thường Yến Hành tới.”
Nguyệt Mai giật mình: “Hóa ra ngài còn mời cả Thường Yến Hành? Không phải hai người là đối thủ một mất một còn sao, còn có thể ngồi xuống uống rượu với nhau?” Vừa nói vừa đứng lên, sửa sang lại nếp nhăn trên sườn xám, lại vuốt bên tóc mai, ngồi xuống một bên bàn. Vương Kim Long hừ lạnh một tiếng: “Mấy ngày trước gặp hắn ta ở rạp hát, A Phân có xung đột với phu nhân của hắn ta, tôi tổ chức tiệc là để nhận tội với hắn ta.”
Nguyệt Mai giật mình hỏi: “Anh ta kết hôn lúc nào mà có phu nhân? Là tiểu thư nhà ai?”
Vương Kim Long mất kiên nhẫn: “Tôi làm sao biết được, cô ta được hắn bảo hộ rất kĩ!” Lại nói: “Giao cho em làm một chuyện, trong bữa tiệc rót thật nhiều rượu cho Thường Yến Hành, rót say hắn ta tôi có thưởng!”
Nguyệt Mai cũng không ngốc, bề ngoài dạ vâng, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ hóa ra là Hồng Môn Yến, cô cũng không muốn tham dự vào trong đó, đang suy nghĩ cách thoát thân, lại nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang, cửa “Két” một tiếng bị đẩy ra, Thường Yến Hành tươi cười dẫn đầu bước vào, Vương Kim Long giả vờ chào đón, nhưng thấy hai người phía sau hắn lập tức thay đổi sắc mặt, còn tưởng là ai, một vị là cục trưởng Cục Cảnh Sát, một vị chính là Vương Đình Diệu ba của hắn ta.
Thường Yến Hành quan sát nét mặt của hắn ta, cười cười: “Có chuyện gì vậy? Không chào đón? Chỉ có chúng ta uống rượu thì có gì mà lạc thú chứ, càng đông càng náo nhiệt.” Ánh mắt lại lướt qua Vương Kim Long nhìn Tào Nguyệt Mai trong lặng lẽ.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục
- bình luận