Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai - Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
Chương trước- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai
Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
Thường Yến Hành vội vàng xé bỏ sườn xám và quần áo lót của cô, cũng không chờ kịp để cởi bỏ quần áo của chính mình, chỉ cởi khóa quần và nới lỏng cúc quần móc ra phân thân đã sưng to vô cùng, vội vã mà xông vào nguyên cả cây.
Tuy là Phùng Chi đã chảy xuân thủy rối tinh rối mù nhưng hắn đã cấm dục mấy ngày lại nóng nảy, mức độ hung ác khó có thể tưởng tượng, một cảm giác bị hung hăng đâm vào khiến cô hét lên cao vút, hai mắt đẫm lệ mông lung xin tha: “Nhị gia, chậm một chút, căng nứt…”
Thường Yến Hành bị cô siết chặt như bánh quai chèo, da đầu tê dại, bên dưới như đang ngâm nước nóng, tuy là nóng đến cả người đều đau, lại càng sảng khoái.
Hắn cong eo xuống bắt lấy bầu ngực non mềm căng tròn của cô, thiếu nữ mười tám thanh xuân mơn mởn, lại thừa nhận hắn xoa bóp mát xa, thật là ngày ngày đều đang thay đổi, bây giờ một tay khó có thể cầm nắm rồi, lại kích thích tình dục của đàn ông nhất.
Hắn liếm lông mi còn đang dính nước mắt của cô, hơi có vị mặn chát lại có chút ngòn ngọt, hôn lên gò má phấn phấn hồng hồng của cô, thủ thỉ bảo cô vươn đầu lưỡi ra hắn hút mút lại đẩy nước bọt của hắn sang cho cô.
“Bảo bảo, bảo bảo, tôi thích nhất bảo bảo A Chi.” Hắn cũng không phải người hay nói lời ngon tiếng ngọt, lúc tình nùng cũng không cần thầy dạy cũng hiểu.
Phùng Chi bị hắn hôn đến mức yêu kiều rên rỉ, nghe hắn từng tiếng bảo bảo mà gọi, hắn nói thích nhất cô, hắn nói chỉ cưới cô, hắn nói, hắn nói muốn cùng cô sinh nhi dục nữ…
Quá nhiều lời âu yếm, cô giống rơi vào vại đường, quả thực ngọt đến ngấy.
Cô muốn khắc vào trong đầu mỗi lời âu yếm của Thường Nhị gia nói, cả đời cũng không quên.
Giơ tay ôm cổ hắn, da cô vốn đã trắng, lúc này lại càng thêm mềm mại, hương mai thoang thoảng, giống như một đóa hoa mai mới nở mặc cho người hái hoa tùy ý thưởng thức.
Cô mở chân ra rất lớn, hai mũi chân móc lấy hai bên khung giường bằng gỗ lim, kéo căng hai cánh hoa ở giữa hai chân đến cực điểm, để lộ ra một đoạn phân thân của hắn ở bên ngoài động hoa và hoa châu đỏ tươi, cô gặm cắn cái cằm mê người của Thường Nhị gia: “Yến Hành, A Chi là của anh.” Cô có chút thẹn thùng bày tỏ tình yêu: “A Chi cho anh!”
Gương mặt cô ửng hồng, cắn môi thẹn thùng lại đầy nóng bỏng, dáng vẻ như này khiến Thường Nhị gia không nhẫn nhịn được, thẳng lưng, thở dốc ồ ồ bắt đầu dùng hết sức ra vào, từ thong thả đến thô lỗ, hắn liếc mắt nhìn thấy chính mình gân xanh hằn lên trên cứng rắn thô to của hắn đẩy ra hai cánh hoa của cô đẩy vào đến tận cùng, âm mao thô ráp đụng phải tảng lớn da thịt bụng dưới của cô, lại rút ra, da thịt tuyết trắng bị vuốt ve mà nổi lên áng hồng, mà hai cánh hoa đã trở nên trong suốt hồng thấu, hoa châu bị kích thích mà sưng to đỏ bừng như máu, xuân thủy bị hắn đưa đẩy bắn ra bốn phía tưới ướt sáng loáng lại càng thêm dụ hoặc.
Phùng Chi dâm kêu khiến động tác mạnh mẽ có lực hắn trở nên nát vụn, vừa kiều mị lại tê dại, âm thanh lay động kẽo kẹt kẽo kẹt của giường không thắng nổi tiếng da thịt va chạm hỗn loạn phách phách bạch bạch.
Thịnh yến như vậy thiên hạ đệ nhất vô nhị, khiến ánh mắt Thường Nhị gia trở nên sâu thẳm mà đỏ rực, hắn một tay nâng vòng eo cô lên chuyển đến phần mông, một tay siết cánh hoa dùng sức niết xoa, dùng sức đóng cọc va chạm. Hắn đâm cô quá tàn nhẫn, hắn có thể cảm giác được phân thân của hắn bị miệng tử cung cô mút siêuts chặt không bỏ, hắn bắt đầu đâm thẳng vào cổ tử cung cô một cách tàn nhẫn, mà tiểu dâm đãng này lại không biết sống chết còn thẳng lưng vặn mông nghêng đón hắn, muốn hắn làm chết cô.
“Điếm nhỏ, thật muốn hút chết tôi sao.” Hắn vui sướng tràn trề mà sảng khoái, lời nói tục tĩu cũng thốt ra theo bản năng, tâm trí hắn chỉ toàn tâm toàn lực chơi cô, cảm quan của hắn bị kích thích thuần túy nhất, như hai dã thú giao cấu chỉ vì động dục, hắn thích tình yêu và tình dục dung hợp như thế, cô bị đâm đến mức hai bầu ngực sữa lắc lư đến hoa mắt hắn, đành phải tự mình duỗi tay nâng khối cầu đầy màu mỡ.
Bởi vì thật lâu không làm, va chạm không có kỹ xảo như vậy cũng khiến cả hai thất thần chí rất nhanh.
Phùng Chi bắt đầu khóc thút thít thét chói tai, cả người run rẩy như gió thu thổi qua tán lá, run run rẩy rẩy không được, Thường Nhị gia có thể cảm giác được cổ tử cung cô đang liều mạng co chặt, cô siết hắn lại càng thô to thêm, vừa thống khổ vừa sảng khoái, xương cụt đã trở nên tê dại, hắn biết trận hoan ái này sắp kết thúc, siết chặt eo cô cố định vững chắc, vòng eo ra sức kích thích mạnh mẽ, phút chốc sống lưng hắn căng cứng, hạt giống hắn tích góp bao lâu bắn ra như thác nước đổ xuống, rót đầy vào tổ hoa ấm áp của cô.
Thường Nhị gia hoảng hốt không nhớ rõ bây giờ có phải kỳ an toàn của cô hay không, nghĩ lại cũng thấy không cần thiết, có thai vừa lúc cưới gả, cũng là chuyện song hỷ.
Tuy là Phùng Chi đã chảy xuân thủy rối tinh rối mù nhưng hắn đã cấm dục mấy ngày lại nóng nảy, mức độ hung ác khó có thể tưởng tượng, một cảm giác bị hung hăng đâm vào khiến cô hét lên cao vút, hai mắt đẫm lệ mông lung xin tha: “Nhị gia, chậm một chút, căng nứt…”
Thường Yến Hành bị cô siết chặt như bánh quai chèo, da đầu tê dại, bên dưới như đang ngâm nước nóng, tuy là nóng đến cả người đều đau, lại càng sảng khoái.
Hắn cong eo xuống bắt lấy bầu ngực non mềm căng tròn của cô, thiếu nữ mười tám thanh xuân mơn mởn, lại thừa nhận hắn xoa bóp mát xa, thật là ngày ngày đều đang thay đổi, bây giờ một tay khó có thể cầm nắm rồi, lại kích thích tình dục của đàn ông nhất.
Hắn liếm lông mi còn đang dính nước mắt của cô, hơi có vị mặn chát lại có chút ngòn ngọt, hôn lên gò má phấn phấn hồng hồng của cô, thủ thỉ bảo cô vươn đầu lưỡi ra hắn hút mút lại đẩy nước bọt của hắn sang cho cô.
“Bảo bảo, bảo bảo, tôi thích nhất bảo bảo A Chi.” Hắn cũng không phải người hay nói lời ngon tiếng ngọt, lúc tình nùng cũng không cần thầy dạy cũng hiểu.
Phùng Chi bị hắn hôn đến mức yêu kiều rên rỉ, nghe hắn từng tiếng bảo bảo mà gọi, hắn nói thích nhất cô, hắn nói chỉ cưới cô, hắn nói, hắn nói muốn cùng cô sinh nhi dục nữ…
Quá nhiều lời âu yếm, cô giống rơi vào vại đường, quả thực ngọt đến ngấy.
Cô muốn khắc vào trong đầu mỗi lời âu yếm của Thường Nhị gia nói, cả đời cũng không quên.
Giơ tay ôm cổ hắn, da cô vốn đã trắng, lúc này lại càng thêm mềm mại, hương mai thoang thoảng, giống như một đóa hoa mai mới nở mặc cho người hái hoa tùy ý thưởng thức.
Cô mở chân ra rất lớn, hai mũi chân móc lấy hai bên khung giường bằng gỗ lim, kéo căng hai cánh hoa ở giữa hai chân đến cực điểm, để lộ ra một đoạn phân thân của hắn ở bên ngoài động hoa và hoa châu đỏ tươi, cô gặm cắn cái cằm mê người của Thường Nhị gia: “Yến Hành, A Chi là của anh.” Cô có chút thẹn thùng bày tỏ tình yêu: “A Chi cho anh!”
Gương mặt cô ửng hồng, cắn môi thẹn thùng lại đầy nóng bỏng, dáng vẻ như này khiến Thường Nhị gia không nhẫn nhịn được, thẳng lưng, thở dốc ồ ồ bắt đầu dùng hết sức ra vào, từ thong thả đến thô lỗ, hắn liếc mắt nhìn thấy chính mình gân xanh hằn lên trên cứng rắn thô to của hắn đẩy ra hai cánh hoa của cô đẩy vào đến tận cùng, âm mao thô ráp đụng phải tảng lớn da thịt bụng dưới của cô, lại rút ra, da thịt tuyết trắng bị vuốt ve mà nổi lên áng hồng, mà hai cánh hoa đã trở nên trong suốt hồng thấu, hoa châu bị kích thích mà sưng to đỏ bừng như máu, xuân thủy bị hắn đưa đẩy bắn ra bốn phía tưới ướt sáng loáng lại càng thêm dụ hoặc.
Phùng Chi dâm kêu khiến động tác mạnh mẽ có lực hắn trở nên nát vụn, vừa kiều mị lại tê dại, âm thanh lay động kẽo kẹt kẽo kẹt của giường không thắng nổi tiếng da thịt va chạm hỗn loạn phách phách bạch bạch.
Thịnh yến như vậy thiên hạ đệ nhất vô nhị, khiến ánh mắt Thường Nhị gia trở nên sâu thẳm mà đỏ rực, hắn một tay nâng vòng eo cô lên chuyển đến phần mông, một tay siết cánh hoa dùng sức niết xoa, dùng sức đóng cọc va chạm. Hắn đâm cô quá tàn nhẫn, hắn có thể cảm giác được phân thân của hắn bị miệng tử cung cô mút siêuts chặt không bỏ, hắn bắt đầu đâm thẳng vào cổ tử cung cô một cách tàn nhẫn, mà tiểu dâm đãng này lại không biết sống chết còn thẳng lưng vặn mông nghêng đón hắn, muốn hắn làm chết cô.
“Điếm nhỏ, thật muốn hút chết tôi sao.” Hắn vui sướng tràn trề mà sảng khoái, lời nói tục tĩu cũng thốt ra theo bản năng, tâm trí hắn chỉ toàn tâm toàn lực chơi cô, cảm quan của hắn bị kích thích thuần túy nhất, như hai dã thú giao cấu chỉ vì động dục, hắn thích tình yêu và tình dục dung hợp như thế, cô bị đâm đến mức hai bầu ngực sữa lắc lư đến hoa mắt hắn, đành phải tự mình duỗi tay nâng khối cầu đầy màu mỡ.
Bởi vì thật lâu không làm, va chạm không có kỹ xảo như vậy cũng khiến cả hai thất thần chí rất nhanh.
Phùng Chi bắt đầu khóc thút thít thét chói tai, cả người run rẩy như gió thu thổi qua tán lá, run run rẩy rẩy không được, Thường Nhị gia có thể cảm giác được cổ tử cung cô đang liều mạng co chặt, cô siết hắn lại càng thô to thêm, vừa thống khổ vừa sảng khoái, xương cụt đã trở nên tê dại, hắn biết trận hoan ái này sắp kết thúc, siết chặt eo cô cố định vững chắc, vòng eo ra sức kích thích mạnh mẽ, phút chốc sống lưng hắn căng cứng, hạt giống hắn tích góp bao lâu bắn ra như thác nước đổ xuống, rót đầy vào tổ hoa ấm áp của cô.
Thường Nhị gia hoảng hốt không nhớ rõ bây giờ có phải kỳ an toàn của cô hay không, nghĩ lại cũng thấy không cần thiết, có thai vừa lúc cưới gả, cũng là chuyện song hỷ.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục