Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai - Chương 99: Bệnh kiết lỵ
Chương trước- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai
Chương 99: Bệnh kiết lỵ
Thường Yến Hành không nghĩ tới Phùng Chi sẽ quyết tuyệt như vậy, thờ ơ lạnh nhạt ngay cả khách sáo cũng lười ngụy trang, vội vàng chạy vào trong phòng cũng không quay đầu lại.
Cô thật sự không còn tình cảm với hắn sao, lần này gặp mặt đã nói chuyện rõ ràng. Cô sẽ an cư lạc nghiệp ở Kim Sơn, giúp chồng dạy con; mà hắn sẽ quay trở lại Thượng Hải, quá hai năm nữa lúc mà tình cảm của hắn bình phục một chút, có lẽ bởi vì quá tịch mịch mà cưới vợ, hắn cưới vợ rất dễ dàng, lại sinh con đẻ cái, bình đạm mà sống hết đời. Bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa, lần này sẽ là lần cuối.
Nghĩ như vậy như một lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực hắn, có thể cảm nhận được mũi nhọn của lưỡi dao đâm vào tim hắn, nỗi đau như cắt da cắt thịt, so với những gì hắn tưởng tượng còn khó có thể chịu đựng hơn, cuối cùng hắn không màng tất cả, hắn bước lên hai bước, một tay nắm chặt lấy cánh tay Phùng Chi, kéo cô vào trong lòng ngực, lại đẩy cô dựa vào bờ tường, vội vã hôn cô, không biết là vì bức tường sao lưng lạnh, hay là đã xa cách lâu rồi, hai người họ đều không kìm nổi sự run rẩy, hai đôi môi đều không có độ ấm, lại còn có cả vị đắng của cà phê, Thường Yến Hành vươn đầu lưỡi liếm mút cô, đầu lưỡi của hắn nóng bỏng ướt át, trong chốc lát đã làm tan đi hơi lạnh và vị đắng, còn lại chỉ là sự ngọt ngào buồn bã. Trong lòng hắn vừa phiền muộn lại vừa hạnh phúc, không còn là mộng ảo giữa đêm khuya với hơi thở trống rỗng, hắn đang ôm thân thể mềm mại của cô, thật sự đang hôn cô. Nhưng hắn biết đây là hành vi phản bội luân lý đạo đức, nhận thấy cô đang đẩy hắn ra, hắn lập tức buông lỏng ra.
Môi Phùng Chi nóng như lửa đốt, nụ hôn nồng nhiệt như cô kéo về hai năm trước, cái ngày mà bọn họ thổ lộ tâm ý với nhau thật là kỳ diệu, hắn hôn cô khi cô khóc thút thít, hôn cô khi cô phấn khích, khi hắn đấu đá lung tung trong cơ thể cô, nụ hôn lại càng triền miên mà gấp gáp. Cô có chút mơ hồ, vốn dĩ đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, bây giờ tỉnh giấc, hắn vẫn luôn ở bên cạnh cô, bọn họ chưa từng ly biệt.
Phùng Chi nghe thấy tiếng khóc nỉ non không ngừng của ai đó, loáng thoáng truyền đến, mỏng manh giống như con mèo con, là Ni Ni sao, Ni Ni đang khóc sao, cô như bị giáng một đòn cảnh cáo, lập tức thanh tỉnh lại, mộng đẹp cũng chỉ là ngắm hoa trong sương, cuộc sống mới là cơn ác mộng thật sự. Cô bắt đầu ra sức đẩy hắn, đẩy đến khi hắn lùi lại hai bước, cô ngẩng mặt nhìn khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối, cũng không rõ nét mặt của hắn như nào, trong lòng đột nhiên hận hắn, rất hận hắn… Không nghĩ gì nâng tay lên cho hắn một cái bạt tai, đánh đến mức lòng bàn tay cũng đau, nghe thấy “Bốp” một tiếng, trong buổi đêm yên tĩnh thì hết sức vang dội, hai người đều ngơ ngẩn, “A Chi….” cổ họng Thường Yến Hành khàn đặc, hắn muốn hỏi hắn còn cơ hội không, cô đã chạy đi mất rồi.
Thường Yến Hành đứng ở ven tường hồi lâu, ngửa đầu nhìn qua cửa sổ cho đến khi ánh đèn trong phòng vụt tắt, hắn cũng không vội đi mà lấy thuốc lá và bật lửa từ trong túi áo khoác ra, ánh lửa bật sáng, hắn hít sâu một hơi, tàn thuốc lập lòe ánh lửa trong cái lạnh thấu xương của đêm đông, điếu thuốc cháy hết biến thành bụi tàn, hắn dùng ngón giữa búng ra chút lửa tàn biến mất trong gió lạnh và bóng đêm, hắn dựng thẳng cổ áo khoác, ánh trăng bàng bạc chiếu lên bức tường tạo thành một mảng mờ nhạt, giống như biển bạc mà bóng của hắn thì chìm trong lòng biển đó.
Thường Yến Hành chức vụ cao công vụ phức tạp, không thể ở lại xưởng dệt quá lâu, bốn ngày sau sẽ dự định rời đi, thừa dịp tài xế đang đổ xăng cho ô tô, xưởng trưởng và giám đốc Tôn cùng hắn đi vào tham quan phân xưởng, đi được một lúc, hắn nghĩ nghĩ lại hỏi: “Chu Hi Thánh làm việc ở đâu?” Giám đốc Tôn hơi kinh ngạc, vội vàng vẫy tay gọi đội trưởng tới: “Chu Hi Thánh đâu?” Đội trưởng đáp: “Hôm nay anh ấy có việc gấp nên xin nghỉ rồi!”
“Việc gấp gì vậy?” Giám đốc Tôn liếc qua Thường Yến Hành, âm thầm thấy không khéo, tiếp tục hỏi han.
Đội trưởng nói: “Con của cô Phùng bị kiết lỵ, kỹ sư Chu giúp đỡ đưa đứa bé tới bệnh viện Chữ Thập Đỏ.”
Tiết trời giao mùa giữa đông và xuân, kiết lỵ vẫn hoành hành như một căn bệnh truyền nhiễm, bởi vậy mà số trẻ con chết vì căn bệnh đó cũng không ít, Thường Yến Hành nhăn mày, mở miệng nói: “Đứa bé bệnh nghiêm trọng sao?”
Đội trưởng nói: “Nghe nói hai ngày trước vẫn luôn sốt và tiêu chảy, nhưng do không để ý, đến sáng sớm hôm nay bắt đầu đi ra máu. Tôi vừa mới biết, chắc là do bị lây ở nhà giữ trẻ, ở đó đã có hai đứa trẻ chết do kiết lỵ.”
Sắc mặt Thường Yến Hành khẽ biến, xuất hiện triệu chứng đi ngoài ra máu thì đã nguy hiểm rồi, hắn xoay người lập tức đi ra ngoài cửa, đúng lúc tài xế lái xe tới, Phúc An mở cửa xe, hắn nói đi bệnh viện Chữ Thập Đỏ Kim Sơn.
Ngày hôm trước Phúc An mới bị cảm cúm có tới bệnh viện một lần, nên anh ta đã biết đường, xe chạy rất nhanh, quãng đường cũng không xa, Thường Yến Hành vào bệnh viện, dò hỏi hộ sĩ, lên cầu thang tới tầng hai, nhìn thấy Phùng Chi và một người đàn ông đang nói chuyện với bác sĩ trên hành lang, nói vậy người đàn ông kia chính là Chu Hi Thánh, đôi mắt Phùng Chi hồng hồng, nước mắt chảy dài trên gò má. Hắn đến gần bọn họ nhưng cũng không có ai phát hiện ra.
Phùng Chi nghẹn ngào nói: “Tôi có nhóm máu AB, tôi có thể truyền máu cho Ni Ni.” Bác sĩ lắc đầu: “Cô đang bị cảm cúm, cơ thể không ở trạng thái tốt nhất, nếu truyền máu cho đứa bé sẽ sinh ra phản ứng phản vệ nghiêm trọng, thậm chí còn nguy hiểm cho tính mạng của cô.” Ông ta nhìn về phía Chu Hi Thánh hỏi: “Anh thì sao, nhóm máu gì?” Chu Hi Thánh nói: “Tôi là nhóm máu O!” Vị bác sĩ kia nghĩ nghĩ, mới nói với bọn họ: “Hai người nhanh chóng tìm người có cùng nhóm máu AB tới truyền máu, tình huống không thể chờ lâu, thật sự không tìm được thì lấy máu của cô, nhưng không loại trừ khả năng sẽ sinh ra phản ứng phản vệ, bệnh viện sẽ không chịu trách nhiệm, hai người tự thương lượng với nhau đi!”
Phùng Chi khủng hoảng nhìn Chu Hi Thánh, đang muốn nói chuyện, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc nói: “Tôi là nhóm máu AB, lấy máu của tôi đi!”
Cô thật sự không còn tình cảm với hắn sao, lần này gặp mặt đã nói chuyện rõ ràng. Cô sẽ an cư lạc nghiệp ở Kim Sơn, giúp chồng dạy con; mà hắn sẽ quay trở lại Thượng Hải, quá hai năm nữa lúc mà tình cảm của hắn bình phục một chút, có lẽ bởi vì quá tịch mịch mà cưới vợ, hắn cưới vợ rất dễ dàng, lại sinh con đẻ cái, bình đạm mà sống hết đời. Bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa, lần này sẽ là lần cuối.
Nghĩ như vậy như một lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực hắn, có thể cảm nhận được mũi nhọn của lưỡi dao đâm vào tim hắn, nỗi đau như cắt da cắt thịt, so với những gì hắn tưởng tượng còn khó có thể chịu đựng hơn, cuối cùng hắn không màng tất cả, hắn bước lên hai bước, một tay nắm chặt lấy cánh tay Phùng Chi, kéo cô vào trong lòng ngực, lại đẩy cô dựa vào bờ tường, vội vã hôn cô, không biết là vì bức tường sao lưng lạnh, hay là đã xa cách lâu rồi, hai người họ đều không kìm nổi sự run rẩy, hai đôi môi đều không có độ ấm, lại còn có cả vị đắng của cà phê, Thường Yến Hành vươn đầu lưỡi liếm mút cô, đầu lưỡi của hắn nóng bỏng ướt át, trong chốc lát đã làm tan đi hơi lạnh và vị đắng, còn lại chỉ là sự ngọt ngào buồn bã. Trong lòng hắn vừa phiền muộn lại vừa hạnh phúc, không còn là mộng ảo giữa đêm khuya với hơi thở trống rỗng, hắn đang ôm thân thể mềm mại của cô, thật sự đang hôn cô. Nhưng hắn biết đây là hành vi phản bội luân lý đạo đức, nhận thấy cô đang đẩy hắn ra, hắn lập tức buông lỏng ra.
Môi Phùng Chi nóng như lửa đốt, nụ hôn nồng nhiệt như cô kéo về hai năm trước, cái ngày mà bọn họ thổ lộ tâm ý với nhau thật là kỳ diệu, hắn hôn cô khi cô khóc thút thít, hôn cô khi cô phấn khích, khi hắn đấu đá lung tung trong cơ thể cô, nụ hôn lại càng triền miên mà gấp gáp. Cô có chút mơ hồ, vốn dĩ đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, bây giờ tỉnh giấc, hắn vẫn luôn ở bên cạnh cô, bọn họ chưa từng ly biệt.
Phùng Chi nghe thấy tiếng khóc nỉ non không ngừng của ai đó, loáng thoáng truyền đến, mỏng manh giống như con mèo con, là Ni Ni sao, Ni Ni đang khóc sao, cô như bị giáng một đòn cảnh cáo, lập tức thanh tỉnh lại, mộng đẹp cũng chỉ là ngắm hoa trong sương, cuộc sống mới là cơn ác mộng thật sự. Cô bắt đầu ra sức đẩy hắn, đẩy đến khi hắn lùi lại hai bước, cô ngẩng mặt nhìn khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối, cũng không rõ nét mặt của hắn như nào, trong lòng đột nhiên hận hắn, rất hận hắn… Không nghĩ gì nâng tay lên cho hắn một cái bạt tai, đánh đến mức lòng bàn tay cũng đau, nghe thấy “Bốp” một tiếng, trong buổi đêm yên tĩnh thì hết sức vang dội, hai người đều ngơ ngẩn, “A Chi….” cổ họng Thường Yến Hành khàn đặc, hắn muốn hỏi hắn còn cơ hội không, cô đã chạy đi mất rồi.
Thường Yến Hành đứng ở ven tường hồi lâu, ngửa đầu nhìn qua cửa sổ cho đến khi ánh đèn trong phòng vụt tắt, hắn cũng không vội đi mà lấy thuốc lá và bật lửa từ trong túi áo khoác ra, ánh lửa bật sáng, hắn hít sâu một hơi, tàn thuốc lập lòe ánh lửa trong cái lạnh thấu xương của đêm đông, điếu thuốc cháy hết biến thành bụi tàn, hắn dùng ngón giữa búng ra chút lửa tàn biến mất trong gió lạnh và bóng đêm, hắn dựng thẳng cổ áo khoác, ánh trăng bàng bạc chiếu lên bức tường tạo thành một mảng mờ nhạt, giống như biển bạc mà bóng của hắn thì chìm trong lòng biển đó.
Thường Yến Hành chức vụ cao công vụ phức tạp, không thể ở lại xưởng dệt quá lâu, bốn ngày sau sẽ dự định rời đi, thừa dịp tài xế đang đổ xăng cho ô tô, xưởng trưởng và giám đốc Tôn cùng hắn đi vào tham quan phân xưởng, đi được một lúc, hắn nghĩ nghĩ lại hỏi: “Chu Hi Thánh làm việc ở đâu?” Giám đốc Tôn hơi kinh ngạc, vội vàng vẫy tay gọi đội trưởng tới: “Chu Hi Thánh đâu?” Đội trưởng đáp: “Hôm nay anh ấy có việc gấp nên xin nghỉ rồi!”
“Việc gấp gì vậy?” Giám đốc Tôn liếc qua Thường Yến Hành, âm thầm thấy không khéo, tiếp tục hỏi han.
Đội trưởng nói: “Con của cô Phùng bị kiết lỵ, kỹ sư Chu giúp đỡ đưa đứa bé tới bệnh viện Chữ Thập Đỏ.”
Tiết trời giao mùa giữa đông và xuân, kiết lỵ vẫn hoành hành như một căn bệnh truyền nhiễm, bởi vậy mà số trẻ con chết vì căn bệnh đó cũng không ít, Thường Yến Hành nhăn mày, mở miệng nói: “Đứa bé bệnh nghiêm trọng sao?”
Đội trưởng nói: “Nghe nói hai ngày trước vẫn luôn sốt và tiêu chảy, nhưng do không để ý, đến sáng sớm hôm nay bắt đầu đi ra máu. Tôi vừa mới biết, chắc là do bị lây ở nhà giữ trẻ, ở đó đã có hai đứa trẻ chết do kiết lỵ.”
Sắc mặt Thường Yến Hành khẽ biến, xuất hiện triệu chứng đi ngoài ra máu thì đã nguy hiểm rồi, hắn xoay người lập tức đi ra ngoài cửa, đúng lúc tài xế lái xe tới, Phúc An mở cửa xe, hắn nói đi bệnh viện Chữ Thập Đỏ Kim Sơn.
Ngày hôm trước Phúc An mới bị cảm cúm có tới bệnh viện một lần, nên anh ta đã biết đường, xe chạy rất nhanh, quãng đường cũng không xa, Thường Yến Hành vào bệnh viện, dò hỏi hộ sĩ, lên cầu thang tới tầng hai, nhìn thấy Phùng Chi và một người đàn ông đang nói chuyện với bác sĩ trên hành lang, nói vậy người đàn ông kia chính là Chu Hi Thánh, đôi mắt Phùng Chi hồng hồng, nước mắt chảy dài trên gò má. Hắn đến gần bọn họ nhưng cũng không có ai phát hiện ra.
Phùng Chi nghẹn ngào nói: “Tôi có nhóm máu AB, tôi có thể truyền máu cho Ni Ni.” Bác sĩ lắc đầu: “Cô đang bị cảm cúm, cơ thể không ở trạng thái tốt nhất, nếu truyền máu cho đứa bé sẽ sinh ra phản ứng phản vệ nghiêm trọng, thậm chí còn nguy hiểm cho tính mạng của cô.” Ông ta nhìn về phía Chu Hi Thánh hỏi: “Anh thì sao, nhóm máu gì?” Chu Hi Thánh nói: “Tôi là nhóm máu O!” Vị bác sĩ kia nghĩ nghĩ, mới nói với bọn họ: “Hai người nhanh chóng tìm người có cùng nhóm máu AB tới truyền máu, tình huống không thể chờ lâu, thật sự không tìm được thì lấy máu của cô, nhưng không loại trừ khả năng sẽ sinh ra phản ứng phản vệ, bệnh viện sẽ không chịu trách nhiệm, hai người tự thương lượng với nhau đi!”
Phùng Chi khủng hoảng nhìn Chu Hi Thánh, đang muốn nói chuyện, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc nói: “Tôi là nhóm máu AB, lấy máu của tôi đi!”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục