Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai - Chương 76: Năm bước sai
Chương trước- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai
Chương 76: Năm bước sai
Phùng thị tới phòng của lão phu nhân, hầu gái ngoài hành lang vội vàng vén rèm thông báo: “Vú Phùng tới.” Rồi lại quay ra gọi bà đi vào.
Phùng thị dựng tai nghe trộm tiếng động trong phòng nhưng bên trong thực yên tĩnh, trong lòng càng thêm lo sợ, lúc bước qua ngạch cửa thiếu chút nữa thì vấp ngã, bởi vì đang là sau giờ trưa, lão phu nhân tiết kiệm nên vẫn chưa bật đèn, hơn nữa bên ngoài cửa sổ lại trồng nhiều cây chuối tây rất tươi tốt, tán lá rậm rạp xanh tươi cản lại ánh mặt trời khiến căn phòng trở nên âm u, hương khói lượn lờ, giống như đốt một bó hương trước mặt Quan Âm Bồ Tát vậy.
Lão phu nhân ngồi trên giường lưng dựa vào gối, có một hầu gái đang bưng bát nước thuốc đút cho bà ấy, mợ cả Tần Uyển và ngũ tiểu thư Dục Trinh ngồi trước bàn, vú Lý đứng một bên nhìn thẳng xuống đất.
Phùng thị bước lên cúi người thỉnh an, cười nói: “Tôi đang bóc vỏ hạnh nhân chuẩn bị hầm trà cho lão phu nhân, bị kêu tới gấp không biết đã xảy ra chuyện gì!”
Lão phu nhân khép hờ mắt không nói gì, sắc mặt ốm yếu, mày nhíu chặt thành chữ xuyên (川), đôi môi dày, tuy là người phú quý lại có phần khắc khổ.
Mợ cả Tần Uyển hắng giọng một tiếng, quay đầu nhìn vú Lý một cái: “Bà nói lại những lời bà vừa mới nói một lần nữa!”
Vú Lý trả lời: “Lúc sáng sớm nay tôi đang lau cửa sổ phòng ký túc, nghe thấy Phùng thị và con gái bà ấy là A Chi cãi nhau trên hành lang, Phùng thị mắng Nhị gia đạp hư A Chi, nếu không chịu thu phòng thì phải dùng tiền mặt tới để đền bù, nếu không thì sẽ tới toàn soạn báo để đăng tin, chính là muốn cá chết lưới rách mọi người đều mất mặt mũi, tôi nghĩ chuyện này cũng quan trọng, liền vội tới bẩm báo với lão phu nhân và mợ cả.”
Hai tay của Dục Trinh quấn bện vào nhau, lạnh tanh nói: “Trong đầu Phùng thị thật sự thiếu mất sợ gân sao! Anh hai là người như thế nào, mà phải đạp hư con gái của người hầu chứ! Rõ ràng là A Chi cố ý câu dẫn anh hai, rảnh rỗi lại chạy tới biệt thự của anh hai trên đường Nam Kinh, tận mắt tôi đã nhìn thấy.”
Tần Uyển kinh ngạc cười: “Hóa ra em năm đã sớm biết, bao lâu nay vẫn làm như không biết, bây giờ thấy mọi chuyện bị làm ầm ĩ lên, mới nhảy ra… em năm à em coi chị như người ngoài thì không nói nhưng mà phía mẹ em cũng nên lộ chút tiếng gió chứ, cũng sẽ không đến mức bị người ta đánh một roi trúc như bây giờ, còn muốn đăng báo hủy danh dự.”
Lão phu nhân đã uống xong thuốc, trong miệng ngậm một viên ô mai giải vị đắng, giọng nói nghèn nghẹn: “Không nên cho con ra ngoài học hành chung đụng bừa bãi, người xưa nói phụ nữ không tài mới là đức, quả nhiên là có đạo lý của nó.” Lại gọi tới hai bà vú to lớn lực lưỡng dặn dò nói: “Nhốt ngũ tiểu thư vào trong phòng trông coi, chờ ngày cưới mới được thả ra, sau này con gái gả chồng như bát nước đổ đi, tốt xấu gì cũng không liên quan tới Thẩm phủ!”
Dục Trinh mắt đã đẫm lệ, đứng phắt lên, dùng khăn tay che mặt khóc lóc chạy đi, các bà vú vội vàng đuổi theo phía sau.
Lão phu nhân bởi vì tức giận mà gương mặt tái nhợt đỏ ửng lên, đờm trong cổ họng khiến bà ho khù khụ, lại thở khò khè như tiếng ống khói, một đứa hầu gái giúp bà ấy vỗ lưng, một đứa khác thì vội bê ống nhổ tới, sau một lúc lâu mới phun ra cục đờm. Tần Uyển cũng vì chỉnh được Dục Trinh mà vui vẻ, bên trong giọng nói sốt sắng vẫn mang theo chút ý cười: “Mẹ có thấy đỡ hơn không? Uống chút trà nhuận cổ họng!” Lại gọi một đứa hầu gái tới châm trà.
Sau đó mới nhìn Phùng thị, tỏ ra rất là đắc ý: “Ý của lão phu nhân là, đừng nói Nhị gia còn chưa lấy vợ, cho dù muốn nạp vợ lẽ cũng không tới phiên A Chi, còn về chuyện thông phòng thì sẽ theo tâm ý của mấy người đi.”
Tâm tình của Phùng thị lập tức chìm xuống đáy cốc, lại nghe cô ta nói: “Nếu bà và A Chi tâm không cam lòng không nguyện thì khoảng hai ngày nữa Nhị gia sẽ hồi phủ một chuyến, làm thông phòng hay là cho mẹ con bà tiền rồi đuổi ra khỏi phủ, lúc đó đều do Nhị gia quyết định, vú Phùng cũng nên kiên nhẫn chờ đợi, không gấp gáp gì một hai ngày.”
Phùng thị xấu hổ vô cùng mà xin phép lui ra, mới bước ra tới sân thì nghe thấy phía sau có người gọi tên bà, quay lại xem hóa ra là vú Đường chuyên vẩy nước quét nhà cho lão phu nhân, thường ngày hai bà cũng khá là thân thiết, lúc này nhịn không được mà gạt lệ kêu oan.
Vú Đường thấy bốn phía không có ai thì kéo bà ấy đến phía sau cây đại thụ, nhỏ giọng thì thầm: “Là mợ cả cố ý tính kế bà, cũng tại bà đó bình thường toàn ăn nói lung tung, bị người ta nắm được bím tóc, cũng chẳng trách ai được.”
Phùng thị khóc hỏi: “Vì sao mợ cả phải tính kế tôi chứ?”
Vú Đường nói: “Còn không phải là vì xả giận cho vú Tiết, A Lai làm lái buôn có hàng tốt đều cho mợ cả chọn trước, giá cả cũng rẻ hơn bên ngoài, há miệng thì mắc quai, A Chi làm bỏng cả cánh tay A Lai, mẹ con nhà đó lại bị Nhị gia đuổi ra khỏi phủ, không thèm để ý tới mặt mũi của mợ cả, trong lòng sớm hận nhà bà, cũng chỉ chờ bà và A Chi phạm sai lầm mà thôi!”
Phùng thị mới biết họa từ miệng mà ra, hối hận không thôi: “Bà đã biết như thế sao không nhắc nhở tôi sớm một chút, bây giờ việc cũng xong rồi Gia Cát Lượng có sống lại cũng đã muộn rồi.”
Vú Đường nghe thế lại cười lạnh: “Có lòng tốt mới nói cho bà biết, ngược lại lại thành ra tôi không tốt!” Bà ta vung cánh tay, tức giận rời đi.
Phùng thị trở về ký túc xá, mọi người đã đều nghe chuyện, trước mặt tuy không nói gì nhưng sau lưng lại chỉ chỉ trỏ trỏ cười khinh bỉ, bà ta đều giả vờ như không biết, lại đi tới phòng bếp, vừa đến cửa đã bị quản sự ngăn lại, mợ cả đã dặn dò bà ta không phải làm gì cả chỉ cần nghỉ ngơi là được.
Bà ta lại không muốn trở lại ký túc, trốn dưới giàn hoa tử đằng ở vườn, ở đây đối diện với cổng lớn, nếu A Chi về là có thể trông thấy bà ta ngay.
Phùng thị chờ từ trưa cho đến hoàng hôn, từ hoàng hôn chờ đến khi trời đầy sao, trong lúc đó bà ta đã ngủ gật được mấy giấc, tỉnh lại eo đau lưng đau, tay chân tê mỏi, bà ta đứng lên, từ từ đi đến phòng nhỏ của người gác cổng, muốn hỏi Thường Bảo đã nhìn thấy A Chi trở về chưa.
Lại thấy một người đàn ông đang hỏi Thường Bảo, muốn tìm mẹ của A Chi, tiểu thư nhà bọn họ muốn gặp bà ta!
Phùng thị dựng tai nghe trộm tiếng động trong phòng nhưng bên trong thực yên tĩnh, trong lòng càng thêm lo sợ, lúc bước qua ngạch cửa thiếu chút nữa thì vấp ngã, bởi vì đang là sau giờ trưa, lão phu nhân tiết kiệm nên vẫn chưa bật đèn, hơn nữa bên ngoài cửa sổ lại trồng nhiều cây chuối tây rất tươi tốt, tán lá rậm rạp xanh tươi cản lại ánh mặt trời khiến căn phòng trở nên âm u, hương khói lượn lờ, giống như đốt một bó hương trước mặt Quan Âm Bồ Tát vậy.
Lão phu nhân ngồi trên giường lưng dựa vào gối, có một hầu gái đang bưng bát nước thuốc đút cho bà ấy, mợ cả Tần Uyển và ngũ tiểu thư Dục Trinh ngồi trước bàn, vú Lý đứng một bên nhìn thẳng xuống đất.
Phùng thị bước lên cúi người thỉnh an, cười nói: “Tôi đang bóc vỏ hạnh nhân chuẩn bị hầm trà cho lão phu nhân, bị kêu tới gấp không biết đã xảy ra chuyện gì!”
Lão phu nhân khép hờ mắt không nói gì, sắc mặt ốm yếu, mày nhíu chặt thành chữ xuyên (川), đôi môi dày, tuy là người phú quý lại có phần khắc khổ.
Mợ cả Tần Uyển hắng giọng một tiếng, quay đầu nhìn vú Lý một cái: “Bà nói lại những lời bà vừa mới nói một lần nữa!”
Vú Lý trả lời: “Lúc sáng sớm nay tôi đang lau cửa sổ phòng ký túc, nghe thấy Phùng thị và con gái bà ấy là A Chi cãi nhau trên hành lang, Phùng thị mắng Nhị gia đạp hư A Chi, nếu không chịu thu phòng thì phải dùng tiền mặt tới để đền bù, nếu không thì sẽ tới toàn soạn báo để đăng tin, chính là muốn cá chết lưới rách mọi người đều mất mặt mũi, tôi nghĩ chuyện này cũng quan trọng, liền vội tới bẩm báo với lão phu nhân và mợ cả.”
Hai tay của Dục Trinh quấn bện vào nhau, lạnh tanh nói: “Trong đầu Phùng thị thật sự thiếu mất sợ gân sao! Anh hai là người như thế nào, mà phải đạp hư con gái của người hầu chứ! Rõ ràng là A Chi cố ý câu dẫn anh hai, rảnh rỗi lại chạy tới biệt thự của anh hai trên đường Nam Kinh, tận mắt tôi đã nhìn thấy.”
Tần Uyển kinh ngạc cười: “Hóa ra em năm đã sớm biết, bao lâu nay vẫn làm như không biết, bây giờ thấy mọi chuyện bị làm ầm ĩ lên, mới nhảy ra… em năm à em coi chị như người ngoài thì không nói nhưng mà phía mẹ em cũng nên lộ chút tiếng gió chứ, cũng sẽ không đến mức bị người ta đánh một roi trúc như bây giờ, còn muốn đăng báo hủy danh dự.”
Lão phu nhân đã uống xong thuốc, trong miệng ngậm một viên ô mai giải vị đắng, giọng nói nghèn nghẹn: “Không nên cho con ra ngoài học hành chung đụng bừa bãi, người xưa nói phụ nữ không tài mới là đức, quả nhiên là có đạo lý của nó.” Lại gọi tới hai bà vú to lớn lực lưỡng dặn dò nói: “Nhốt ngũ tiểu thư vào trong phòng trông coi, chờ ngày cưới mới được thả ra, sau này con gái gả chồng như bát nước đổ đi, tốt xấu gì cũng không liên quan tới Thẩm phủ!”
Dục Trinh mắt đã đẫm lệ, đứng phắt lên, dùng khăn tay che mặt khóc lóc chạy đi, các bà vú vội vàng đuổi theo phía sau.
Lão phu nhân bởi vì tức giận mà gương mặt tái nhợt đỏ ửng lên, đờm trong cổ họng khiến bà ho khù khụ, lại thở khò khè như tiếng ống khói, một đứa hầu gái giúp bà ấy vỗ lưng, một đứa khác thì vội bê ống nhổ tới, sau một lúc lâu mới phun ra cục đờm. Tần Uyển cũng vì chỉnh được Dục Trinh mà vui vẻ, bên trong giọng nói sốt sắng vẫn mang theo chút ý cười: “Mẹ có thấy đỡ hơn không? Uống chút trà nhuận cổ họng!” Lại gọi một đứa hầu gái tới châm trà.
Sau đó mới nhìn Phùng thị, tỏ ra rất là đắc ý: “Ý của lão phu nhân là, đừng nói Nhị gia còn chưa lấy vợ, cho dù muốn nạp vợ lẽ cũng không tới phiên A Chi, còn về chuyện thông phòng thì sẽ theo tâm ý của mấy người đi.”
Tâm tình của Phùng thị lập tức chìm xuống đáy cốc, lại nghe cô ta nói: “Nếu bà và A Chi tâm không cam lòng không nguyện thì khoảng hai ngày nữa Nhị gia sẽ hồi phủ một chuyến, làm thông phòng hay là cho mẹ con bà tiền rồi đuổi ra khỏi phủ, lúc đó đều do Nhị gia quyết định, vú Phùng cũng nên kiên nhẫn chờ đợi, không gấp gáp gì một hai ngày.”
Phùng thị xấu hổ vô cùng mà xin phép lui ra, mới bước ra tới sân thì nghe thấy phía sau có người gọi tên bà, quay lại xem hóa ra là vú Đường chuyên vẩy nước quét nhà cho lão phu nhân, thường ngày hai bà cũng khá là thân thiết, lúc này nhịn không được mà gạt lệ kêu oan.
Vú Đường thấy bốn phía không có ai thì kéo bà ấy đến phía sau cây đại thụ, nhỏ giọng thì thầm: “Là mợ cả cố ý tính kế bà, cũng tại bà đó bình thường toàn ăn nói lung tung, bị người ta nắm được bím tóc, cũng chẳng trách ai được.”
Phùng thị khóc hỏi: “Vì sao mợ cả phải tính kế tôi chứ?”
Vú Đường nói: “Còn không phải là vì xả giận cho vú Tiết, A Lai làm lái buôn có hàng tốt đều cho mợ cả chọn trước, giá cả cũng rẻ hơn bên ngoài, há miệng thì mắc quai, A Chi làm bỏng cả cánh tay A Lai, mẹ con nhà đó lại bị Nhị gia đuổi ra khỏi phủ, không thèm để ý tới mặt mũi của mợ cả, trong lòng sớm hận nhà bà, cũng chỉ chờ bà và A Chi phạm sai lầm mà thôi!”
Phùng thị mới biết họa từ miệng mà ra, hối hận không thôi: “Bà đã biết như thế sao không nhắc nhở tôi sớm một chút, bây giờ việc cũng xong rồi Gia Cát Lượng có sống lại cũng đã muộn rồi.”
Vú Đường nghe thế lại cười lạnh: “Có lòng tốt mới nói cho bà biết, ngược lại lại thành ra tôi không tốt!” Bà ta vung cánh tay, tức giận rời đi.
Phùng thị trở về ký túc xá, mọi người đã đều nghe chuyện, trước mặt tuy không nói gì nhưng sau lưng lại chỉ chỉ trỏ trỏ cười khinh bỉ, bà ta đều giả vờ như không biết, lại đi tới phòng bếp, vừa đến cửa đã bị quản sự ngăn lại, mợ cả đã dặn dò bà ta không phải làm gì cả chỉ cần nghỉ ngơi là được.
Bà ta lại không muốn trở lại ký túc, trốn dưới giàn hoa tử đằng ở vườn, ở đây đối diện với cổng lớn, nếu A Chi về là có thể trông thấy bà ta ngay.
Phùng thị chờ từ trưa cho đến hoàng hôn, từ hoàng hôn chờ đến khi trời đầy sao, trong lúc đó bà ta đã ngủ gật được mấy giấc, tỉnh lại eo đau lưng đau, tay chân tê mỏi, bà ta đứng lên, từ từ đi đến phòng nhỏ của người gác cổng, muốn hỏi Thường Bảo đã nhìn thấy A Chi trở về chưa.
Lại thấy một người đàn ông đang hỏi Thường Bảo, muốn tìm mẹ của A Chi, tiểu thư nhà bọn họ muốn gặp bà ta!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục