Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai - Chương 73: Hai bước sai
Chương trước- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai
Chương 73: Hai bước sai
Phùng Chi quay đầu lại nhìn, là Chu Hi Thánh đứng dưới gốc ngô đồng không xa, cầm một chiếc ô giấy đã cũ rồi, có lẽ anh ta đã đứng đó lâu lắm rồi, quần áo trên người cũng bị ướt nước mưa.
Một phiến lá bị gió thổi rơi xuống đúng trên đỉnh ô, tay anh ta hơi rung rung, nó lại rơi xuống trên mặt đất, rơi vào vũng nước mưa từ hôm qua.
Phùng Chi chạy tới, cười hỏi: “Anh đứng đây làm gì?”
Chu Hi Thánh rất ít khi thấy cô thắt hai bím tóc, cô tóc vừa đen vừa dày, hai bên tóc mai cũng nhiều phải dùng hai cái kẹp tóc hình con bướm nhỏ xinh để kẹp lại.
Tâm trạng khó hiểu của anh ta lập tức vui vẻ lên, cũng cười nói: “Chờ em.”
Phùng Chi cười nói: “Nếu em không ra, anh phải chờ tới hửng đông sao?” Mưa dường như có dấu hiệu tạnh, cô thu ô lại lắc lắc chiếc ô cho bớt nước.
“Có thể!” Chu Hi Thánh không phủ định, ánh mắt anh ta nhìn mặt cô có chút càn rỡ, Phùng Chi không khỏi thẹn thùng: “Ngủ cả buổi trưa, mặt bị sưng lên.”
Chu Hi Thánh lắc đầu: “Mấy ngày không gặp em, em lại gầy đi rồi, không ăn được cơm sao?”
“Cả ngày hối hả ngược xuôi tìm việc, những ngày như vậy cũng không có khẩu vị, gầy đi cũng phải thôi.” Lại đánh giá anh ta một chút, cười hì hì nói: “Anh vẫn như vậy.”
Nói đến tìm việc, Chu Hi Thánh hỏi cô có thuận lợi hay không, Phùng Chi nói: “Có hai ba nhà cũng gọi em đi làm nhưng tiền lương thấp quá, cũng không đủ để sinh hoạt, còn có hiệu buôn tây Thái Cổ tiền lương và đãi ngộ đều tốt, chỉ là chưa chắc bọn họ đã đồng ý tuyển em, rất nhiều người đi du học trở về cũng đang cạnh tranh.” Còn có việc khó có thể mở miệng, cô mang thai rồi lại càng khó tìm được việc.
“Anh thì sao?” Phùng Chi nhớ rõ anh ta từng nói, muốn tới xưởng dệt vải huyện Bảo Sơn nhận chức kỹ thuật.
Chu Hi Thánh nói: “Hôm nay anh đi trả lại phòng trọ rồi, ngày mai hai mẹ con anh sẽ ngồi thuyền tới huyện Bảo Sơn.”
“Nhanh như vậy sao?!” Phùng Chi ngẩn người: “Em còn tưởng phải mất một khoảng thời gian nữa.”
Chu Hi Thánh nói: “Anh cũng tưởng rằng sẽ lâu hơn nhưng bên kia thúc giục mấy lần, trong xưởng đang chờ để khởi công.” Anh ta muốn kéo dài thời gian không đi chính là muốn gặp cô, có lẽ cả cuộc đời sau này bọn họ cũng không bao giờ gặp lại nữa.
Anh ta bỗng nhiên lại không cam lòng, cười cười: “Nếu em không tìm được việc nào tốt, có thể tới xưởng dệt vải ở Bảo Sơn với tôi, bên kia cũng đang tuyển dụng phiên dịch kế toán viên, bởi vì ở xa nên cũng cung cấp chỗ ăn ở, tiền lương và đãi ngộ đều lý tưởng.”
Phùng Chi cười nói: “Nghe thật là hấp dẫn!”
Chu Hi Thánh nói tiếp: “Nếu em muốn đi, chúng ta cũng coi như sớm chiều ở chung, em cũng có thể hiểu thêm về anh… Thật ra con người anh cũng rất thú vị, cũng không thanh cao lãnh đạm như bề ngoài. A Chi, cho anh một cơ hội hiểu thêm về em nhé!”
Nụ cười của Phùng Chi dần dần phai nhạt, hóa ra Thường Nhị gia không nói sai, anh ta thật sự nảy sinh tình cảm với cô, là lúc nào anh ta có tâm tư đó? Lúc đưa hoành thánh sao? Hay lần mượn sách? Hay là hôm đi xem phim? Hoặc là hôm cùng nhau ngồi xe điện?
Đều do cô tuổi trẻ không hiểu chuyện tình cảm, làm anh ta hiểu lầm như vậy!
Cô suy nghĩ một lát, ngẩng đầu, trong mắt có áy náy, cân nhắc nói: “Em đã hiểu về anh…. Anh là người bạn rất đáng tin, như vậy là đủ rồi.”
Chu Hi Thánh siết chặt cán dù trong tay, cuối cùng vẫn không thể kiềm nén mất mát, anh ta im lặng một lúc lâu mới cười khổ hỏi: “Vì Thường gia Nhị gia sao?” Anh ta lại nói: “Là Thường Dục Trinh nói cho anh biết.”
Phùng Chi có chút khó hiểu: “Vì sao Dục Trinh lại nói chuyện này với anh?”
“Muốn để anh hết hy vọng thôi!” Lời nói của Chu Hi Thánh mang vài phần chua xót, lại nhìn gương mặt cô chắc vì ngại ngùng mà đỏ hết lên, anh ta đã hiểu được.
Mấy chiếc xe kéo chạy qua trước mặt anh ta, mặt đất ướt dầm dề có thể nghe được tiếng giày đạp vào nước làm bọt nước văng khắp nơi, tiếng vang không ngừng giống như đạp vào trong lòng anh ta, cuối cùng anh ta phục hồi tinh thần lại rồi nói: “Tối qua mưa rất nặng hạt, em vào đi, anh cũng phải về rồi.” Phùng Chi cười nói: “Sáng mai lúc nào anh lên thuyền? Bến tàu ở đâu? Em tới đưa hai người!”
Chu Hi Thánh ban đầu cũng không cần cô tới tiễn đưa lại không ngăn nổi vọng tưởng trong lòng, có lẽ trong sau một đêm cô lại nghĩ thông suốt cũng không biết chừng, con gái đều dễ thay đổi mà.
Anh ta nói kỹ càng tỉ mỉ cho cô biết thời gian xuất phát, số bến tàu, nói xong lại có cảm giác hối hận, lại nói: “Nếu thời tiết không đẹp thì thôi, về sau… Về sau có lẽ còn gặp lại.” Xoay người nhanh chóng rời đi.
Chu Hi Thánh băng qua đường cái, chảo nước sôi đầu ngõ nhỏ sôi lục bục tỏa ra khói mờ tràn ngập cả ngôi nhà, từng luồng khói bốc lên như sương mù, khiến bóng dáng hắn trở nên mơ hồ và cuối cùng là không thể nhìn thấy nữa.
Phùng Chi tự nhiên có chút phiền muộn không nói rõ, cuộc sống mưu sinh gập ghềnh còn dài, có một số người đã định trước chỉ có thể cùng mình đi một đoạn đường rồi vượt qua nhau, cô lại nhớ Thường Nhị gia, không biết làm sao lại thấy thương cảm.
Ban ngày ngủ nhiều đến tối lại có tinh thần, có thể nghe thấy bên ngoài tiếng gió thổi qua trạm canh gác huýt huýt, tiếng mưa rơi tí tách tí tách, từng cơn gió thổi nhiệt khí vào phòng, len theo vách tường mà chui vào, chen chúc trong căn gác mái nhỏ, dưới chiếc chiếu trúc giống như có cái lò hầm, Phùng Chi cảm thấy trên lưng ướt đẫm mồ hôi, cô ngồi dậy sờ soạng trên bàn nửa ngày, mới tìm được cái quạt tròn, dựa vào gối phe phẩy cái quạt nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đen như mực, cô miên man suy nghĩ rất nhiều, ý thức dần dần rơi vào mông lung, cảm giác cũng không còn quá nóng nữa, còn có cảm thấy có chút lành lạnh, cô bỗng nhiên bừng tỉnh, không gió không mưa, ngoài cửa sổ là bầu trời cao xanh trong vắt, trời đã sáng.
Một phiến lá bị gió thổi rơi xuống đúng trên đỉnh ô, tay anh ta hơi rung rung, nó lại rơi xuống trên mặt đất, rơi vào vũng nước mưa từ hôm qua.
Phùng Chi chạy tới, cười hỏi: “Anh đứng đây làm gì?”
Chu Hi Thánh rất ít khi thấy cô thắt hai bím tóc, cô tóc vừa đen vừa dày, hai bên tóc mai cũng nhiều phải dùng hai cái kẹp tóc hình con bướm nhỏ xinh để kẹp lại.
Tâm trạng khó hiểu của anh ta lập tức vui vẻ lên, cũng cười nói: “Chờ em.”
Phùng Chi cười nói: “Nếu em không ra, anh phải chờ tới hửng đông sao?” Mưa dường như có dấu hiệu tạnh, cô thu ô lại lắc lắc chiếc ô cho bớt nước.
“Có thể!” Chu Hi Thánh không phủ định, ánh mắt anh ta nhìn mặt cô có chút càn rỡ, Phùng Chi không khỏi thẹn thùng: “Ngủ cả buổi trưa, mặt bị sưng lên.”
Chu Hi Thánh lắc đầu: “Mấy ngày không gặp em, em lại gầy đi rồi, không ăn được cơm sao?”
“Cả ngày hối hả ngược xuôi tìm việc, những ngày như vậy cũng không có khẩu vị, gầy đi cũng phải thôi.” Lại đánh giá anh ta một chút, cười hì hì nói: “Anh vẫn như vậy.”
Nói đến tìm việc, Chu Hi Thánh hỏi cô có thuận lợi hay không, Phùng Chi nói: “Có hai ba nhà cũng gọi em đi làm nhưng tiền lương thấp quá, cũng không đủ để sinh hoạt, còn có hiệu buôn tây Thái Cổ tiền lương và đãi ngộ đều tốt, chỉ là chưa chắc bọn họ đã đồng ý tuyển em, rất nhiều người đi du học trở về cũng đang cạnh tranh.” Còn có việc khó có thể mở miệng, cô mang thai rồi lại càng khó tìm được việc.
“Anh thì sao?” Phùng Chi nhớ rõ anh ta từng nói, muốn tới xưởng dệt vải huyện Bảo Sơn nhận chức kỹ thuật.
Chu Hi Thánh nói: “Hôm nay anh đi trả lại phòng trọ rồi, ngày mai hai mẹ con anh sẽ ngồi thuyền tới huyện Bảo Sơn.”
“Nhanh như vậy sao?!” Phùng Chi ngẩn người: “Em còn tưởng phải mất một khoảng thời gian nữa.”
Chu Hi Thánh nói: “Anh cũng tưởng rằng sẽ lâu hơn nhưng bên kia thúc giục mấy lần, trong xưởng đang chờ để khởi công.” Anh ta muốn kéo dài thời gian không đi chính là muốn gặp cô, có lẽ cả cuộc đời sau này bọn họ cũng không bao giờ gặp lại nữa.
Anh ta bỗng nhiên lại không cam lòng, cười cười: “Nếu em không tìm được việc nào tốt, có thể tới xưởng dệt vải ở Bảo Sơn với tôi, bên kia cũng đang tuyển dụng phiên dịch kế toán viên, bởi vì ở xa nên cũng cung cấp chỗ ăn ở, tiền lương và đãi ngộ đều lý tưởng.”
Phùng Chi cười nói: “Nghe thật là hấp dẫn!”
Chu Hi Thánh nói tiếp: “Nếu em muốn đi, chúng ta cũng coi như sớm chiều ở chung, em cũng có thể hiểu thêm về anh… Thật ra con người anh cũng rất thú vị, cũng không thanh cao lãnh đạm như bề ngoài. A Chi, cho anh một cơ hội hiểu thêm về em nhé!”
Nụ cười của Phùng Chi dần dần phai nhạt, hóa ra Thường Nhị gia không nói sai, anh ta thật sự nảy sinh tình cảm với cô, là lúc nào anh ta có tâm tư đó? Lúc đưa hoành thánh sao? Hay lần mượn sách? Hay là hôm đi xem phim? Hoặc là hôm cùng nhau ngồi xe điện?
Đều do cô tuổi trẻ không hiểu chuyện tình cảm, làm anh ta hiểu lầm như vậy!
Cô suy nghĩ một lát, ngẩng đầu, trong mắt có áy náy, cân nhắc nói: “Em đã hiểu về anh…. Anh là người bạn rất đáng tin, như vậy là đủ rồi.”
Chu Hi Thánh siết chặt cán dù trong tay, cuối cùng vẫn không thể kiềm nén mất mát, anh ta im lặng một lúc lâu mới cười khổ hỏi: “Vì Thường gia Nhị gia sao?” Anh ta lại nói: “Là Thường Dục Trinh nói cho anh biết.”
Phùng Chi có chút khó hiểu: “Vì sao Dục Trinh lại nói chuyện này với anh?”
“Muốn để anh hết hy vọng thôi!” Lời nói của Chu Hi Thánh mang vài phần chua xót, lại nhìn gương mặt cô chắc vì ngại ngùng mà đỏ hết lên, anh ta đã hiểu được.
Mấy chiếc xe kéo chạy qua trước mặt anh ta, mặt đất ướt dầm dề có thể nghe được tiếng giày đạp vào nước làm bọt nước văng khắp nơi, tiếng vang không ngừng giống như đạp vào trong lòng anh ta, cuối cùng anh ta phục hồi tinh thần lại rồi nói: “Tối qua mưa rất nặng hạt, em vào đi, anh cũng phải về rồi.” Phùng Chi cười nói: “Sáng mai lúc nào anh lên thuyền? Bến tàu ở đâu? Em tới đưa hai người!”
Chu Hi Thánh ban đầu cũng không cần cô tới tiễn đưa lại không ngăn nổi vọng tưởng trong lòng, có lẽ trong sau một đêm cô lại nghĩ thông suốt cũng không biết chừng, con gái đều dễ thay đổi mà.
Anh ta nói kỹ càng tỉ mỉ cho cô biết thời gian xuất phát, số bến tàu, nói xong lại có cảm giác hối hận, lại nói: “Nếu thời tiết không đẹp thì thôi, về sau… Về sau có lẽ còn gặp lại.” Xoay người nhanh chóng rời đi.
Chu Hi Thánh băng qua đường cái, chảo nước sôi đầu ngõ nhỏ sôi lục bục tỏa ra khói mờ tràn ngập cả ngôi nhà, từng luồng khói bốc lên như sương mù, khiến bóng dáng hắn trở nên mơ hồ và cuối cùng là không thể nhìn thấy nữa.
Phùng Chi tự nhiên có chút phiền muộn không nói rõ, cuộc sống mưu sinh gập ghềnh còn dài, có một số người đã định trước chỉ có thể cùng mình đi một đoạn đường rồi vượt qua nhau, cô lại nhớ Thường Nhị gia, không biết làm sao lại thấy thương cảm.
Ban ngày ngủ nhiều đến tối lại có tinh thần, có thể nghe thấy bên ngoài tiếng gió thổi qua trạm canh gác huýt huýt, tiếng mưa rơi tí tách tí tách, từng cơn gió thổi nhiệt khí vào phòng, len theo vách tường mà chui vào, chen chúc trong căn gác mái nhỏ, dưới chiếc chiếu trúc giống như có cái lò hầm, Phùng Chi cảm thấy trên lưng ướt đẫm mồ hôi, cô ngồi dậy sờ soạng trên bàn nửa ngày, mới tìm được cái quạt tròn, dựa vào gối phe phẩy cái quạt nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đen như mực, cô miên man suy nghĩ rất nhiều, ý thức dần dần rơi vào mông lung, cảm giác cũng không còn quá nóng nữa, còn có cảm thấy có chút lành lạnh, cô bỗng nhiên bừng tỉnh, không gió không mưa, ngoài cửa sổ là bầu trời cao xanh trong vắt, trời đã sáng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục