Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai - Chương 2: Phiền Não
Chương trước- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai
Chương 2: Phiền Não
Xuống xe điện còn phải đi qua một con ngõ không bóng người, chạc cây long não rậm rạp vươn ra khỏi đầu tường xanh trắng, cơn gió thổi qua cành cây, mặt đất loang lổ những vệt nắng.
Vớ lại trượt xuống lòng bàn chân, bởi sắp đến Thường phủ, Phùng Chi cũng mặc kệ nó, không xa liền thấy căn nhà lớn bao bọc bởi hoa viên, tường rào bao quanh bên ngoài được xây bằng gạch Thái Sơn, chỉ lộ ra lớp ngói đỏ trên mái nhà, hai khung cửa sổ ở trên mái nhà thì lắp kính pha lê trắng khung kính màu xanh tối, ánh mặt trời chiếu vào tỏa ra ánh sáng rực rỡ mà chói mắt, kiến trúc có chút phong cách Victoria.
Cổng lớn đen nhánh mở một nửa, người gác cổng Thường Bảo đang đứng trên ghế cầm miếng vải chà lau đầu treo đèn khắc hoa, nghe có người mềm mại gọi ông, mới nhìn qua bả vai, cười nói ha hả: “Cháu gái tan học rồi à.”
Phùng Chi nói: “Ông để ý kẻo ngã, để cháu giúp ông.”
Thường Bảo vịn lấy tay cô xuống đất, chỉ thở dài: “Người già chân cũng già, đứng trên cao không khỏi run lên.”
Phùng Chi lau xong bóng đèn nhảy xuống dưới, ngẫm nghĩ lại hỏi: “Ngũ tiểu thư đã về chưa ạ?”
Nghe Thường Bảo đáp chưa thấy, đáy lòng cũng có cân nhắc, bước qua cửa lớn hướng bên phải có con đường hẻm, đi đến cuối cùng là căn nhà hai tầng dành cho người giúp việc, lúc này mọi người đều đang làm việc, có vẻ trống vắng, cô ở một mình trên gác mái, tuy đông lạnh hè nóng, lại hơn ở việc tự do. Dẫm cầu thang gỗ kẽo kẹt kẽo kẹt đi lên, đổi đôi vớ lại kẽo kẹt kẽo kẹt xuống dưới, đi về phía phòng bếp, sau giờ cơm trưa nơi này đúng là lúc nhàn rỗi, mấy bà tử đang ngồi vây quanh bậc thang đánh bài, trong đó người họ Tiết , đôi mắt đậu xanh nhìn cô từ đầu đến chân, lại từ chân nhìn đến đầu: “Cháu gái năm nay cũng đã mười bảy mười tám? Đọc sách vào càng thêm giống tiểu thư, A Lai nhà ta trèo không tới.”
Phùng Chi nghe ra sự đố ký trong lời nói, cô làm như như không biết, hỏi bà tử khác mẹ cô ở đâu, đi vào nhà bếp, quả nhiên chỉ có Phùng thị rầu rĩ đang trộn nhân lá tể thái(1) với thịt heo, một bên bày một chồng vỏ bánh hoành thánh.
Cô tự động đi tới vại nước múc nước rửa tay, lúc quay lại, nhân đã trộn xong, Phùng thị ngồi trên ghế tre cũ hút thuốc, tiếng rít thuốc táp táp vang lên, ánh lửa chợt lóe chợt tắt, khói nhẹ che mờ khuôn mặt.
Phùng Chi thử vỏ hoành thánh, có chút dính dính, bóc một cái vỏ gắp nhân bỏ vào trong, gấp lại gấp, vê tròn hai đầu, một đĩnh nguyên bảo(2) liền xuất hiện trên đầu ngón tay, bỏ vào thớt, lại cán chút bột mì.
Phùng thị mở miệng: “Khoảng sáu giờ chiều, nhị lão gia phái xe tới đón con sang biệt thự đường Nam Kinh.”
Phùng Chi chỉ “Ừ” một tiếng, lại không nói chuyện, trong phòng bếp chỉ có một khung cửa sổ nhỏ ở trên cao, treo hai con cá khô che đến kín mít, bóng đèn sáng rực nhưng lại bị hun ám đầy dầu mỡ thành ra thực âm u, trái lại trong bếp một mảnh ánh lửa sáng bừng đang hầm trà, mùi trà theo tiếng sôi ục ục dần dần tỏa ra.
Vớ lại trượt xuống lòng bàn chân, bởi sắp đến Thường phủ, Phùng Chi cũng mặc kệ nó, không xa liền thấy căn nhà lớn bao bọc bởi hoa viên, tường rào bao quanh bên ngoài được xây bằng gạch Thái Sơn, chỉ lộ ra lớp ngói đỏ trên mái nhà, hai khung cửa sổ ở trên mái nhà thì lắp kính pha lê trắng khung kính màu xanh tối, ánh mặt trời chiếu vào tỏa ra ánh sáng rực rỡ mà chói mắt, kiến trúc có chút phong cách Victoria.
Cổng lớn đen nhánh mở một nửa, người gác cổng Thường Bảo đang đứng trên ghế cầm miếng vải chà lau đầu treo đèn khắc hoa, nghe có người mềm mại gọi ông, mới nhìn qua bả vai, cười nói ha hả: “Cháu gái tan học rồi à.”
Phùng Chi nói: “Ông để ý kẻo ngã, để cháu giúp ông.”
Thường Bảo vịn lấy tay cô xuống đất, chỉ thở dài: “Người già chân cũng già, đứng trên cao không khỏi run lên.”
Phùng Chi lau xong bóng đèn nhảy xuống dưới, ngẫm nghĩ lại hỏi: “Ngũ tiểu thư đã về chưa ạ?”
Nghe Thường Bảo đáp chưa thấy, đáy lòng cũng có cân nhắc, bước qua cửa lớn hướng bên phải có con đường hẻm, đi đến cuối cùng là căn nhà hai tầng dành cho người giúp việc, lúc này mọi người đều đang làm việc, có vẻ trống vắng, cô ở một mình trên gác mái, tuy đông lạnh hè nóng, lại hơn ở việc tự do. Dẫm cầu thang gỗ kẽo kẹt kẽo kẹt đi lên, đổi đôi vớ lại kẽo kẹt kẽo kẹt xuống dưới, đi về phía phòng bếp, sau giờ cơm trưa nơi này đúng là lúc nhàn rỗi, mấy bà tử đang ngồi vây quanh bậc thang đánh bài, trong đó người họ Tiết , đôi mắt đậu xanh nhìn cô từ đầu đến chân, lại từ chân nhìn đến đầu: “Cháu gái năm nay cũng đã mười bảy mười tám? Đọc sách vào càng thêm giống tiểu thư, A Lai nhà ta trèo không tới.”
Phùng Chi nghe ra sự đố ký trong lời nói, cô làm như như không biết, hỏi bà tử khác mẹ cô ở đâu, đi vào nhà bếp, quả nhiên chỉ có Phùng thị rầu rĩ đang trộn nhân lá tể thái(1) với thịt heo, một bên bày một chồng vỏ bánh hoành thánh.
Cô tự động đi tới vại nước múc nước rửa tay, lúc quay lại, nhân đã trộn xong, Phùng thị ngồi trên ghế tre cũ hút thuốc, tiếng rít thuốc táp táp vang lên, ánh lửa chợt lóe chợt tắt, khói nhẹ che mờ khuôn mặt.
Phùng Chi thử vỏ hoành thánh, có chút dính dính, bóc một cái vỏ gắp nhân bỏ vào trong, gấp lại gấp, vê tròn hai đầu, một đĩnh nguyên bảo(2) liền xuất hiện trên đầu ngón tay, bỏ vào thớt, lại cán chút bột mì.
Phùng thị mở miệng: “Khoảng sáu giờ chiều, nhị lão gia phái xe tới đón con sang biệt thự đường Nam Kinh.”
Phùng Chi chỉ “Ừ” một tiếng, lại không nói chuyện, trong phòng bếp chỉ có một khung cửa sổ nhỏ ở trên cao, treo hai con cá khô che đến kín mít, bóng đèn sáng rực nhưng lại bị hun ám đầy dầu mỡ thành ra thực âm u, trái lại trong bếp một mảnh ánh lửa sáng bừng đang hầm trà, mùi trà theo tiếng sôi ục ục dần dần tỏa ra.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục