Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai - Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
Chương trước- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai
Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
Phùng Chi cảm thấy có ai đó đang hôn cô, có chút ngái ngủ, vài tia sáng ban mai len qua cửa sổ chui vào trong phòng, ánh sáng bao phủ bả vai Thường Yến Hành, bề ngoài của hắn ôn văn nho nhã, không ngờ rằng rút đi quần áo thì lại có nước da màu cổ đồng, cơ bắp mạnh mẽ. Cô duỗi tay ôm cổ hắn, hôn hôn khóe môi hắn.
“Tỉnh?” Ánh mắt Thường Yến Hành nóng rực, đầu lưỡi liếm má cô rồi đẩy vào trong miệng cô hút lấy lưỡi cô, Phùng Chi mơ hồ “Ưm” một tiếng.
“Anh muốn.” Thường Yến Hành xoa bóp đôi gò bồng của cô, thuận thế thẳng người gấp chân cô lên thuận tay xoay người cô lại, ánh mắt rơi vào tấm lưng trần trắng nõn của cô, vòng eo mềm mượt, rơi xuống hai cánh mông mượt mà no đủ, lộ ra một đường mương sâu hút, hắn nắm mông cô cúi người cắn mút, qua một lúc, dấu răng trải rộng trên mông cô, Phùng Chi quỳ hai gối không nhìn thấy phía sau, cả người không khỏi căng cứng lại, nhẹ nhàng thở hổn hển.
Mắt Thường Yến Hành hằn đỏ gân máu, dùng sức tách cánh mông cô ra dùng lưỡi liếm, tiểu cúc đáng yêu co chặt, hắn liếm xung quanh đảo quanh nếp uốn, nhìn nó không chịu nổi hắn đùa bỡn mà ngượng ngùng hé mở cái miệng nhỏ, lo lắng không biết Ni Ni tỉnh lại lúc nào, giờ phút này hắn không đủ thời gian để chơi đùa nơi này, hắn vùi đầu hôn lên phía trên, quả nhiên cô đã động tình, tràn đầy xuân dịch, vừa ướt vừa dính, vẫn không đủ, hắn nhìn xuống dưới háng hắn, ẩn giữa lớp rừng già dày đặc là vú khí hung mãnh đã sưng to cương cứng, hai tay hắn kéo ra hai cánh thịt, đỡ lấy chính mình đẩy vào.
Phùng Chi chỉ cảm thấy cơ thể vừa đau đớn vừa căng đầy, bây giờ cô đã là phụ nữ, tối qua chịu Thường Yến Hành yêu thương, thân thể cô vốn tuổi trẻ lại nhiệt tình, làm sao cưỡng lại được dục vọng mãnh liệt, hai tay dùng sức siết lấy đệm giường, rầm rì: “Yến Hành, căng trướng, muốn, muốn anh…” Thường Yến Hành nhìn hắn đều đã đâm hết vào hoa động của cô, lông cứng cọ xát lên làn da cô, cô khó nhịn lắc lư cái mông, hai túi con cháu bị xuân thủy xối ướt.
“Muốn anh làm gì?” Hắn cười hỏi, bàn tay nắm lấy một bên tuyết nhũ.
“Muốn anh dùng sức….” Bây giờ cô cũng có thể nói chút lời thô tục để lấy lòng hắn.
Giọng nói Thường Yến Hành khàn đặc: “Đây là do em cầu!” Hắn rút ra lại ra sức đẩy mạnh vào bên trong, nghe thấy Phùng Chi a nha kêu lên vừa ngọt vừa ngấy, hắn vòng tay siết chặt cố định eo cô, bắt đầu không ngừng nghỉ rút ra chọc vào hoa huyệt, dùng mười phần lực, lực đâm khiến mông cô mềm mại run run, mà xuân thủy như khe suối nhỏ, chảy dọc theo bắp đùi, tiếng va chạm da thịt bành bạch vang dội, Phùng Chi dần dần không còn sức nữa, cả người như có ngàn vạn con kiến bò trên người, tê dại căng trướng, chỉ phải dựa vào giường, mông lại nhếch cao tự động lùi về sau, cắn môi khóc nức nở nói: “Yến Hành, khó chịu…. Anh làm chết em đi, không muốn sống nữa!” Thường Yến Hành thích nhìn cô bị hắn làm đến muốn sống muốn chết, thú tính tán loạn chạy trong máu hắn, gương mặt hắn đỏ bừng nóng rực, nhấc chân đứng dậy cưỡi lên mông cô, nhìn chính mình rút ra đâm vào, hoa động bị hắn đâm thành một lỗ to không thể khép lại, thịt non đỏ thắm bên trong đều bị hắn kéo ra theo mỗi lần rút ra, càng nhiều xuân dịch chảy ra, hắn bị cảnh tượng xuân sắc này kích thích, cúi người xuống thân nắm lấy hay tay của A Chi, mười ngón tay giao vào nhau, cắn cổ cô, bắt đầu đón gió rong ruổi như cưỡi ngựa, thô bạo cuồng dã đóng cọc, đẩy hông vào con đường nhỏ sâu bên trong, cạy ra miệng tử cung, khai thác vào mảnh đất màu mỡ, quả thực cực kỳ thống khoái.
“Muốn tiểu!” Giọng nói của cô run lên.
“Tiểu cho anh xem! Tiểu lãng hóa, mau tiểu lên người anh, anh thích.” Hắn vẫn đang mê muội.
Điên rồi! Phùng Chi cả người căng như dây cung, càng ngày càng căng, trong đầu càng lúc càng trở nên mơ hồ, nóng bỏng, va chạm, ẩm ướt, co rút, trong nháy mắt cây cung được căng đầy “Tánh” một tiếng gãy, cô không ngăn được ý muốn bài tiết, cô không ngăn được muốn thét chói tai, lại bị Thường Nhị gia hôn chặn lại: “Ni Ni.” Sợ đánh thức Ni Ni, Phùng Chi kêu không ra tiếng, khó nhẫn mà cắn môi hắn.
Thường Yến Hành nỗ lực thêm vài lần, cuối cùng cũng tới cực hạn, sống lưng cứng lại, ôm chặt lấy Phùng Chi, mã mắt mở lớn, như núi lửa đổ ập xuống dung nhan tuôn trào, đổ hết vào bên trong cô.
Hai người thở dốc dồn dập, Thường Yến Hành cả người mướt mồ hôi nằm đè lên lưng Phùng Chi, hắn lười nhúc nhích, thấy cổ cô bị hắn cắn xanh tím cả một vùng, hôn lên một cái hỏi: “Đau không?”
“Không đau!” Phùng Chi lắc đầu, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, làm sao cảm thấy đau chứ.
Chợt nghe thấy tiếng gọi “Mẹ…. Ba… Ba”, hai người cùng nghiêng đầu sang, thấy Ni Ni vịn lan can đứng lên trên chiếc giường nhỏ của con bé, toét miệng cười lộ ra hai ba cái răng mới nhú, thấy bọn họ cuối cùng cũng chú ý tới mình, cô bé hưng phấn cười khanh khách, cái chân ngắn nhỏ với lên lan can muốn trèo ra mà không được.
Thường Yến Hành rất đắc ý, làm cao lan can lên quả thật là hành động sáng suốt.
“Tỉnh?” Ánh mắt Thường Yến Hành nóng rực, đầu lưỡi liếm má cô rồi đẩy vào trong miệng cô hút lấy lưỡi cô, Phùng Chi mơ hồ “Ưm” một tiếng.
“Anh muốn.” Thường Yến Hành xoa bóp đôi gò bồng của cô, thuận thế thẳng người gấp chân cô lên thuận tay xoay người cô lại, ánh mắt rơi vào tấm lưng trần trắng nõn của cô, vòng eo mềm mượt, rơi xuống hai cánh mông mượt mà no đủ, lộ ra một đường mương sâu hút, hắn nắm mông cô cúi người cắn mút, qua một lúc, dấu răng trải rộng trên mông cô, Phùng Chi quỳ hai gối không nhìn thấy phía sau, cả người không khỏi căng cứng lại, nhẹ nhàng thở hổn hển.
Mắt Thường Yến Hành hằn đỏ gân máu, dùng sức tách cánh mông cô ra dùng lưỡi liếm, tiểu cúc đáng yêu co chặt, hắn liếm xung quanh đảo quanh nếp uốn, nhìn nó không chịu nổi hắn đùa bỡn mà ngượng ngùng hé mở cái miệng nhỏ, lo lắng không biết Ni Ni tỉnh lại lúc nào, giờ phút này hắn không đủ thời gian để chơi đùa nơi này, hắn vùi đầu hôn lên phía trên, quả nhiên cô đã động tình, tràn đầy xuân dịch, vừa ướt vừa dính, vẫn không đủ, hắn nhìn xuống dưới háng hắn, ẩn giữa lớp rừng già dày đặc là vú khí hung mãnh đã sưng to cương cứng, hai tay hắn kéo ra hai cánh thịt, đỡ lấy chính mình đẩy vào.
Phùng Chi chỉ cảm thấy cơ thể vừa đau đớn vừa căng đầy, bây giờ cô đã là phụ nữ, tối qua chịu Thường Yến Hành yêu thương, thân thể cô vốn tuổi trẻ lại nhiệt tình, làm sao cưỡng lại được dục vọng mãnh liệt, hai tay dùng sức siết lấy đệm giường, rầm rì: “Yến Hành, căng trướng, muốn, muốn anh…” Thường Yến Hành nhìn hắn đều đã đâm hết vào hoa động của cô, lông cứng cọ xát lên làn da cô, cô khó nhịn lắc lư cái mông, hai túi con cháu bị xuân thủy xối ướt.
“Muốn anh làm gì?” Hắn cười hỏi, bàn tay nắm lấy một bên tuyết nhũ.
“Muốn anh dùng sức….” Bây giờ cô cũng có thể nói chút lời thô tục để lấy lòng hắn.
Giọng nói Thường Yến Hành khàn đặc: “Đây là do em cầu!” Hắn rút ra lại ra sức đẩy mạnh vào bên trong, nghe thấy Phùng Chi a nha kêu lên vừa ngọt vừa ngấy, hắn vòng tay siết chặt cố định eo cô, bắt đầu không ngừng nghỉ rút ra chọc vào hoa huyệt, dùng mười phần lực, lực đâm khiến mông cô mềm mại run run, mà xuân thủy như khe suối nhỏ, chảy dọc theo bắp đùi, tiếng va chạm da thịt bành bạch vang dội, Phùng Chi dần dần không còn sức nữa, cả người như có ngàn vạn con kiến bò trên người, tê dại căng trướng, chỉ phải dựa vào giường, mông lại nhếch cao tự động lùi về sau, cắn môi khóc nức nở nói: “Yến Hành, khó chịu…. Anh làm chết em đi, không muốn sống nữa!” Thường Yến Hành thích nhìn cô bị hắn làm đến muốn sống muốn chết, thú tính tán loạn chạy trong máu hắn, gương mặt hắn đỏ bừng nóng rực, nhấc chân đứng dậy cưỡi lên mông cô, nhìn chính mình rút ra đâm vào, hoa động bị hắn đâm thành một lỗ to không thể khép lại, thịt non đỏ thắm bên trong đều bị hắn kéo ra theo mỗi lần rút ra, càng nhiều xuân dịch chảy ra, hắn bị cảnh tượng xuân sắc này kích thích, cúi người xuống thân nắm lấy hay tay của A Chi, mười ngón tay giao vào nhau, cắn cổ cô, bắt đầu đón gió rong ruổi như cưỡi ngựa, thô bạo cuồng dã đóng cọc, đẩy hông vào con đường nhỏ sâu bên trong, cạy ra miệng tử cung, khai thác vào mảnh đất màu mỡ, quả thực cực kỳ thống khoái.
“Muốn tiểu!” Giọng nói của cô run lên.
“Tiểu cho anh xem! Tiểu lãng hóa, mau tiểu lên người anh, anh thích.” Hắn vẫn đang mê muội.
Điên rồi! Phùng Chi cả người căng như dây cung, càng ngày càng căng, trong đầu càng lúc càng trở nên mơ hồ, nóng bỏng, va chạm, ẩm ướt, co rút, trong nháy mắt cây cung được căng đầy “Tánh” một tiếng gãy, cô không ngăn được ý muốn bài tiết, cô không ngăn được muốn thét chói tai, lại bị Thường Nhị gia hôn chặn lại: “Ni Ni.” Sợ đánh thức Ni Ni, Phùng Chi kêu không ra tiếng, khó nhẫn mà cắn môi hắn.
Thường Yến Hành nỗ lực thêm vài lần, cuối cùng cũng tới cực hạn, sống lưng cứng lại, ôm chặt lấy Phùng Chi, mã mắt mở lớn, như núi lửa đổ ập xuống dung nhan tuôn trào, đổ hết vào bên trong cô.
Hai người thở dốc dồn dập, Thường Yến Hành cả người mướt mồ hôi nằm đè lên lưng Phùng Chi, hắn lười nhúc nhích, thấy cổ cô bị hắn cắn xanh tím cả một vùng, hôn lên một cái hỏi: “Đau không?”
“Không đau!” Phùng Chi lắc đầu, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, làm sao cảm thấy đau chứ.
Chợt nghe thấy tiếng gọi “Mẹ…. Ba… Ba”, hai người cùng nghiêng đầu sang, thấy Ni Ni vịn lan can đứng lên trên chiếc giường nhỏ của con bé, toét miệng cười lộ ra hai ba cái răng mới nhú, thấy bọn họ cuối cùng cũng chú ý tới mình, cô bé hưng phấn cười khanh khách, cái chân ngắn nhỏ với lên lan can muốn trèo ra mà không được.
Thường Yến Hành rất đắc ý, làm cao lan can lên quả thật là hành động sáng suốt.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục