Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai - Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
Chương trước- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai
Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
Ra khỏi rạp chiếu phim, Phùng Chi nhìn trời rồi cười rộ lên: “Chẳng qua chỉ xem xong một bộ phim thôi mà trời đã tạnh hẳn rồi.”
Tuy mới hoàng hôn trời cũng bắt đầu sẩm tối nhưng lại giống như hồi quang phản chiếu, phía chân trời vắt ngang một vệt sáng, giống một chiếc khăn tay tứ giác thuê chỉ bạc quanh viền, có loại đẹp mê man.
Chu Hi Thánh ho một tiếng: “Trước giờ anh cũng không xem phim ảnh bao giờ, không nghĩ tới lại như vậy.”
Phùng Chi mím môi cười: “Thanh giả tự thanh, phim ảnh như thế nào không quan trọng, quan trọng là người xem phim nghĩ như thế nào.”
Chu Hi Thánh gật đầu, cười hỏi: “Em đói bụng chưa? Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi!”
Bởi vì anh ta đã mời cô đi xem phim, lại còn mua nước cam, trong lòng Phùng Chi cũng thấy băn khoăn, nghe anh ta nói như thế, cũng có ý mời lại: “Em biết phía trước cách đây không xa lắm có quán ăn nhỏ, giá cả cũng rẻ mà hương vị lại ngon.”
Chu Hi Thánh không có ý kiến, bọn họ vừa nói chuyện vừa đi đến đó.
Thường Yến Hành tiễn đám bạn bè đi, dặn tài xế chuẩn bị xe, hôm nay hắn còn có cuộc hẹn ở nhà hàng Hoa Mậu, những ngày gần đây thuyền của chính phủ ra vào bến tàu Ngô Tùng bị Thanh Vân bang khiêu khích nhiều lần, hắn đã hẹn sở trưởng sở cảnh sát và nghị viên nghị viện Tô Giới cùng nhau trao đổi về việc này.
Giúp việc bê tới một thau nước ấm, hắn rửa mặt, thay quần áo mới ra khỏi cửa, Phúc An mở cửa xe cho hắn, đường Nam Kinh do cả ngày mưa to tuy rằng bây giờ đã mưa tạnh mây tan nhưng xe cộ vẫn thưa thớt hơn so với ngày thường.
Hắn có chút ngoài ý muốn mà nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia, cô bước ra từ Đại Quang Minh cùng đám đông, nói nói cười cười rất tự nhiên.
Hắn nói với tài xế A Quý “Chậm, đi theo sau bọn họ.”
Đã mấy ngày nay hắn không gặp cô, áo ngắn màu hoa cúc, viền xung quanh là màu xanh trứng muối phối với quần màu mật bó ống, bím tóc đen nhánh chấm eo. Mà cái tên gọi là Chu Hi Thánh kia lại là một thân áo dài màu chàm, hai người bọn họ mặc quần áo đều là nửa cũ nửa mới, chắc do giặt và hồ quá nhiều lần nên màu sắc đã bạc dần. Tuy nghèo khổ nhưng lại trong sáng vô tư không hề tự ti, đi chung một chỗ lại rất hài hòa tự nhiên, cô mềm mại xinh đẹp, hắn ta cao ráo tuần tú, đều là những người trẻ tuổi thanh xuân tràn trề, khiến người qua đường cũng phải quay đầu ngoái nhìn, thật sự là một đôi trời đất tạo nên.
Thường Yến Hành sờ sờ túi áo, hỏi A Quý có thuốc không, A Quý đưa cho hắn một bao Cáp Đức Môn kèm cả que diêm, hắn nhận bao thuốc rút ra một điếu ngậm trong miệng, “Sát” quẹt một que diêm, đầu điếu thuốc đỏ lên một điểm trong thùng xe mờ tối.
Ô tô chầm chậm theo đuôi từ đằng xa theo vào một ngõ nhỏ, hai bọn họ đi vào một quán ăn nhỏ, hắn phun ra một vòng khói mờ mịt còn cười trào phúng, tiệm này là hắn dẫn cô tới.
Hắn dập tắt điếu thuốc, trầm ngâm một lúc, dặn A Quý ở ngoài này đợi một lát, tự mình mở cửa xuống xe.
Phùng Chi gọi cho Chu Hi Thánh một chén mì thịt sườn kho, một đĩa gà chay, một viên trứng kho, gọi cho mình một chén mì nấm hương, nói rằng buổi chiều đã ăn điểm tâm ở nhà bạn, cũng không quá đói.
Trong lúc chờ mì lên, Chu Hi Thánh hỏi cô: “Còn không đến hai tháng nữa phải tốt nghiệp rồi, em đã có tính toán gì không?”
Phùng Chi nghĩ nghĩ: “Không có tiền nên cũng không theo học nữa…. Vốn là theo học về thương nghiệp, chắc em sẽ tìm công việc kế toán phiên dịch hoặc đánh chữ, anh thì sao, thành tích anh tốt như vậy, sẽ tiếp tục học lên đại học sao?”
Chu Hi Thánh lắc đầu, chậm rãi nói: “Thật ra mẹ anh hy vọng anh học lên nhưng việc đó cũng cần một khoản tiền lớn, cả ngày bà ấy ngồi trước máy may, lưng cũng không tốt, anh cũng không muốn bà ấy vất vả nữa, vài hôm trước bên huyện Bảo Sơn có một vị quản lí tới trường học tuyển người, bên đó đang xây dựng xưởng dệt vải quy mô lớn, yêu cầu mấy người kỹ sư, thầy giáo đã tiến cử anh rồi, tốt nghiệp xong liền đi, tiền lương cũng khá, bên kia lại là nơi hẻo lánh, thuê nhà cũng rẻ, có thể đưa cả mẹ anh theo.” Anh ta cười khổ nói: “Thượng Hải thật sự cái gì cũng đắt đỏ, giả cả ngày một cao, không phải là nơi dân nghèo có thể ở.”
“Em có xem tin tức nói, bây giờ chính phủ cổ vũ thiết lập thương nghiệp, kỹ sư có kinh nghiệm trong xưởng rất được ưa chuộng, đều phải tranh đoạt vị trí, tiền lương cũng cao.” Phùng Chi an ủi nói: “Sẽ có ngày anh thoát khỏi khó khăn.”
Tuy là nói như vậy nhưng lại luôn mang theo chút tiếc nuối.
Nếu có tiền, Chu Hi Thánh có thể vào đại học… Hiện tại nhân tài đại học đều sẽ được nhà nước cử đi du học đào tạo chuyên sâu, đó lại là một cuộc đời rực rỡ khác.
Hai chén mì nóng hổi và thức ăn đều được bưng lên.
Phùng Chi cảm thấy thức ăn lên thật đúng lúc, đúng là không cho người khác có cơ hội suy nghĩ nhiều.
Vừa mới cầm đũa lên, lại có người bước vào quán, đi qua lối đi chặt hẹp, tơ lụa thượng hạng lướt qua cánh tay cô, ngồi xuống một cái bàn bên dưới bàn của cô, đối mặt với cô.
Tuy mới hoàng hôn trời cũng bắt đầu sẩm tối nhưng lại giống như hồi quang phản chiếu, phía chân trời vắt ngang một vệt sáng, giống một chiếc khăn tay tứ giác thuê chỉ bạc quanh viền, có loại đẹp mê man.
Chu Hi Thánh ho một tiếng: “Trước giờ anh cũng không xem phim ảnh bao giờ, không nghĩ tới lại như vậy.”
Phùng Chi mím môi cười: “Thanh giả tự thanh, phim ảnh như thế nào không quan trọng, quan trọng là người xem phim nghĩ như thế nào.”
Chu Hi Thánh gật đầu, cười hỏi: “Em đói bụng chưa? Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi!”
Bởi vì anh ta đã mời cô đi xem phim, lại còn mua nước cam, trong lòng Phùng Chi cũng thấy băn khoăn, nghe anh ta nói như thế, cũng có ý mời lại: “Em biết phía trước cách đây không xa lắm có quán ăn nhỏ, giá cả cũng rẻ mà hương vị lại ngon.”
Chu Hi Thánh không có ý kiến, bọn họ vừa nói chuyện vừa đi đến đó.
Thường Yến Hành tiễn đám bạn bè đi, dặn tài xế chuẩn bị xe, hôm nay hắn còn có cuộc hẹn ở nhà hàng Hoa Mậu, những ngày gần đây thuyền của chính phủ ra vào bến tàu Ngô Tùng bị Thanh Vân bang khiêu khích nhiều lần, hắn đã hẹn sở trưởng sở cảnh sát và nghị viên nghị viện Tô Giới cùng nhau trao đổi về việc này.
Giúp việc bê tới một thau nước ấm, hắn rửa mặt, thay quần áo mới ra khỏi cửa, Phúc An mở cửa xe cho hắn, đường Nam Kinh do cả ngày mưa to tuy rằng bây giờ đã mưa tạnh mây tan nhưng xe cộ vẫn thưa thớt hơn so với ngày thường.
Hắn có chút ngoài ý muốn mà nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia, cô bước ra từ Đại Quang Minh cùng đám đông, nói nói cười cười rất tự nhiên.
Hắn nói với tài xế A Quý “Chậm, đi theo sau bọn họ.”
Đã mấy ngày nay hắn không gặp cô, áo ngắn màu hoa cúc, viền xung quanh là màu xanh trứng muối phối với quần màu mật bó ống, bím tóc đen nhánh chấm eo. Mà cái tên gọi là Chu Hi Thánh kia lại là một thân áo dài màu chàm, hai người bọn họ mặc quần áo đều là nửa cũ nửa mới, chắc do giặt và hồ quá nhiều lần nên màu sắc đã bạc dần. Tuy nghèo khổ nhưng lại trong sáng vô tư không hề tự ti, đi chung một chỗ lại rất hài hòa tự nhiên, cô mềm mại xinh đẹp, hắn ta cao ráo tuần tú, đều là những người trẻ tuổi thanh xuân tràn trề, khiến người qua đường cũng phải quay đầu ngoái nhìn, thật sự là một đôi trời đất tạo nên.
Thường Yến Hành sờ sờ túi áo, hỏi A Quý có thuốc không, A Quý đưa cho hắn một bao Cáp Đức Môn kèm cả que diêm, hắn nhận bao thuốc rút ra một điếu ngậm trong miệng, “Sát” quẹt một que diêm, đầu điếu thuốc đỏ lên một điểm trong thùng xe mờ tối.
Ô tô chầm chậm theo đuôi từ đằng xa theo vào một ngõ nhỏ, hai bọn họ đi vào một quán ăn nhỏ, hắn phun ra một vòng khói mờ mịt còn cười trào phúng, tiệm này là hắn dẫn cô tới.
Hắn dập tắt điếu thuốc, trầm ngâm một lúc, dặn A Quý ở ngoài này đợi một lát, tự mình mở cửa xuống xe.
Phùng Chi gọi cho Chu Hi Thánh một chén mì thịt sườn kho, một đĩa gà chay, một viên trứng kho, gọi cho mình một chén mì nấm hương, nói rằng buổi chiều đã ăn điểm tâm ở nhà bạn, cũng không quá đói.
Trong lúc chờ mì lên, Chu Hi Thánh hỏi cô: “Còn không đến hai tháng nữa phải tốt nghiệp rồi, em đã có tính toán gì không?”
Phùng Chi nghĩ nghĩ: “Không có tiền nên cũng không theo học nữa…. Vốn là theo học về thương nghiệp, chắc em sẽ tìm công việc kế toán phiên dịch hoặc đánh chữ, anh thì sao, thành tích anh tốt như vậy, sẽ tiếp tục học lên đại học sao?”
Chu Hi Thánh lắc đầu, chậm rãi nói: “Thật ra mẹ anh hy vọng anh học lên nhưng việc đó cũng cần một khoản tiền lớn, cả ngày bà ấy ngồi trước máy may, lưng cũng không tốt, anh cũng không muốn bà ấy vất vả nữa, vài hôm trước bên huyện Bảo Sơn có một vị quản lí tới trường học tuyển người, bên đó đang xây dựng xưởng dệt vải quy mô lớn, yêu cầu mấy người kỹ sư, thầy giáo đã tiến cử anh rồi, tốt nghiệp xong liền đi, tiền lương cũng khá, bên kia lại là nơi hẻo lánh, thuê nhà cũng rẻ, có thể đưa cả mẹ anh theo.” Anh ta cười khổ nói: “Thượng Hải thật sự cái gì cũng đắt đỏ, giả cả ngày một cao, không phải là nơi dân nghèo có thể ở.”
“Em có xem tin tức nói, bây giờ chính phủ cổ vũ thiết lập thương nghiệp, kỹ sư có kinh nghiệm trong xưởng rất được ưa chuộng, đều phải tranh đoạt vị trí, tiền lương cũng cao.” Phùng Chi an ủi nói: “Sẽ có ngày anh thoát khỏi khó khăn.”
Tuy là nói như vậy nhưng lại luôn mang theo chút tiếc nuối.
Nếu có tiền, Chu Hi Thánh có thể vào đại học… Hiện tại nhân tài đại học đều sẽ được nhà nước cử đi du học đào tạo chuyên sâu, đó lại là một cuộc đời rực rỡ khác.
Hai chén mì nóng hổi và thức ăn đều được bưng lên.
Phùng Chi cảm thấy thức ăn lên thật đúng lúc, đúng là không cho người khác có cơ hội suy nghĩ nhiều.
Vừa mới cầm đũa lên, lại có người bước vào quán, đi qua lối đi chặt hẹp, tơ lụa thượng hạng lướt qua cánh tay cô, ngồi xuống một cái bàn bên dưới bàn của cô, đối mặt với cô.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục