Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai - Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
Chương trước- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai
Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
Thường Nhị gia ôm Phùng Chi ngồi lên đùi, nhìn đôi mắt đen nhánh của cô đong đầy nước mắt, bóng dáng của hắn cũng trở nên mơ hồ.
Lấy khăn ra giúp cô lau, nhíu mày nói: “Em không tin tôi như vậy sao?”
Cổ họng Phùng Chi nghẹn lại, im lặng không hé răng.
Thường Nhị gia tiếp tục nói: “Tôi không phải người trọng dục, dù cho có đến những nơi phong nguyệt cũng chỉ vì việc công xã giao khó có thể thoái thác, cũng chỉ nghe hát uống rượu, cũng không hể ngắt hoa bẻ liễu. Phụ nữ từng có da thịt chi thân chỉ có duy nhất là em A Chi mà thôi; trước nay tôi yêu ghét rõ ràng, kỵ nhất là vương vấn không dứt, có thể kết thúc liền kết thúc cũng không hề úp mở; tôi cũng đã đến độ tuổi tự lập môn hộ rồi, nào còn dư thừa tâm tư đi lừa gạt và trêu đùa!” Hắn giơ tay vén tóc mai của cô ra sau tai, hơi ngừng lại mới nói tiếp: “Tại sao lại không tin tôi chứ, cả người tôi đều cho em rồi.”
Phùng Chi nhìn chằm chằm đầu ngón tay, ngập ngừng nói: “Em còn muốn cả trái tim ngài!”
Cô cúi đầu xuống, bím tóc vòng trước ngực, lộ ra cả một đoạn cổ trắng nõn, Thường Nhị gia ghé sát vào ôn nhu hôn lên đó, cười cười: “Cho em!”
Phùng Chi giương mắt nhìn hắn hoàn toàn nghiêm túc, cắn răng nói: “Em thà làm vợ nhà nghèo chứ không muốn làm vợ bé nhà cao cửa rộng, nếu Nhị gia có ý nghĩ này vậy thì phiền ngài nhân lúc còn sớm thì nên cắt đứt đi!”
Cô chờ Nhị gia trả lời, còn chưa được đáp lại, khẽ liếc gương mặt vui buồn khó phân biệt của hắn, lại chờ một lát, cô cảm thấy thất vọng lắc mông muốn xuống đất.
Thường Nhị gia giấu không được ý cười nói: “Vốn dĩ tôi nghĩ rằng tuổi của em còn nhỏ, muốn để em tự do thêm hai năm nữa, nếu em đã không cảm kích, có thể lập tức gả cho tôi làm vợ tôi càng cầu mà không được.”
Phùng Chi nghiêng đầu đánh giá hắn, phải xác nhận mãi tính chân thật của câu nói này, Thường Nhị gia thấy cô bán tín bán nghi, cô bé tinh quái, đơn giản ôm chặt lấy cô đứng dậy: “Cho em một thứ.”
Hai người họ lên lầu, Thường Nhị gia không có tay nào rảnh, Phùng Chi vặn mở tay nắm cửa phòng ngủ, bật đèn tường khắc hoa hồng đỏ tươi.
Thường Nhị gia thả cô xuống, tự lấy chìa khóa mở ngăn kéo tủ, lấy ra hai hộp nhung hình cầu màu tím hoa cà.
Mở hai nắp hộp ra đưa tới trước mặt Phùng Chi, một chiếc nhẫn kim cương màu xanh, to đến lóa mắt, một chiếc khác thì bớt quý khí đi rất nhiều, chiếc nhẫn bằng vàng nạm kim cương hồng bằng hạt gạo.
Hắn nói: “Đều là của em, nhận nó là định chung thân, không được nghi thần nghi quỷ.”
Phùng Chi nhìn cái màu xanh kia, hóa ra, hóa ra hắn đã sớm có ý tặng cho cô, hắn thật sự nghiêm túc muốn yêu đương với cô, là thật sự nghiêm túc.
Ánh đèn màu đỏ ánh lên hai má cô giống như tô son vậy, đáy lòng cô như gợn sóng làm mặt hồ không hề phẳng lặng, đột nhiên ập tới trong sự vui mừng, là hai cơn sóng, 10 cơn, hàng trăm hàng ngàn hàng vạn cơn sóng, rào rào ập tới, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mãnh liệt, một cơn sóng đánh tới, cả người cô đều ngập tràn trong sự hân hoan.
“Muốn đeo cái này!” Cô chỉ vào chiếc nhẫn kim cương hồng.
Thường Nhị gia lại chỉ cái nhẫn màu xanh: “Cái này tốt hơn!”
“Em biết!” Phùng Chi gật gật đầu: “Cái này chờ lúc kết hôn rồi đeo.”
Thường Nhị gia giật mình, nhìn khuôn mặt cô nổi lên rặng mây đỏ, hắn gật đầu nói: “Được!”
Hắn lấy chiếc nhẫn ra giúp cô đeo lên, không lỏng không chặt vừa vặn, chiếc nhẫn vàng tinh xảo nổi bật trên ngón tay trắng hồng của cô, viên kim cương hồng cắt thành hình hoa sen nhỏ rất là xinh đẹp.
Hai người nhìn nhẫn một lát, ánh mắt không khỏi gặp phải nhau, cũng không dời mắt đi, bởi vì trong mắt đối phương đều là ánh sáng lộng lẫy.
Thường Nhị gia bỗng nhiên cười rộ lên, chỉ những vết máu bầm tím ở mũi và hầu kết của mình: “Đồ nhẫn tâm, xuống tay nặng như thế, mai tôi làm sao đi ra ngoài gặp người!”
Phùng Chi kiễng mũi chân ôm lấy cổ hắn, kề sát vào mặt hắn liếm mũi hắn, từng chút từng chút, cảm giác ẩm ướt, thật mềm mại, giống như con mèo nhỏ đang lấy lòng hắn.
“Còn đau không?” Tiếng nói mềm như nước.
Thường Nhị gia lắc đầu, cô liền lại đi liếm hầu kết của hắn, từng chút từng chút, bỗng nhiên liếm mút ngặm cắn rất chậm.
Con nhỏ nhẫn tâm trong nháy mắt đã biến thành tiểu yêu tinh, có thể lấy mạng người, hắn bỏ lỡ mấy ngày này, sớm đã tích cóp đủ tình dục, sao chịu nổi cô châm ngòi thổi gió khiêu khích như vậy.
Xương ngón tay nâng cằm cô lên, cúi đầu ngậm lấy hai cánh môi ướt át kiều diễm của cô, cô ngoan ngoãn thuận theo vô cùng, tự động vươn cái lưỡi đinh hương ra quấn quyện nóng cháy với đầu lưỡi hắn, gắt gao ôm lấy nhau.
Thường Nhị gia có thể nếm ra vị chua chua ngọt ngọt của dương mai trong miệng cô hãy còn lưu lại, hương vị thật tốt, hắn nhấm nháp ra càng nhiều nước bọt, anh một ngụm em một ngụm mà liếm mút lẫn nhau.
Phùng Chi bị nụ hôn ngọt ngào này làm cho mơ hồ, không biết lúc nào cô đã ngã lên giường, nút sườn xám bị cởi bỏ đến tới nách, mở rộng phần ngực ra lộ cả nội y tơ lụa bên trong, hiện ra hai bầu ngực sữa no đủ căng tròn, hai núm vú đã dựng thẳng, xuyên qua lớp vải mỏng manh có thể nhìn thấy viên hồng mai kiều diễm.
Thường Nhị gia đơn giản liền cách một lớp áo ngậm vào trong miệng dùng sức hút ăn, lại tinh tế ngặm cắn.
Có lẽ là vì hai trái tim cùng một nhịp đập vui vẻ, Phùng Chi nhanh chóng bị hắn trêu chọc đến tê dại khó nhịn, cảm giác từ núm vú đến vòng eo, từ bụng đến giữa hai chân.
Có dính nhớp xuân thủy chảy ra, giữa hai chân sũng nước, cũng làm ướt ngón tay Thường Nhị gia đã tiến vào bên trong sườn xám tìm tòi.
“Ướt như thế!” Giọng nói của Thường Nhị gia đã trở nên khàn khàn như mất tiếng, thật ra hắn cũng đã giương cung bạt kiếm, lại không nhịn được thêm nữa.
Lấy khăn ra giúp cô lau, nhíu mày nói: “Em không tin tôi như vậy sao?”
Cổ họng Phùng Chi nghẹn lại, im lặng không hé răng.
Thường Nhị gia tiếp tục nói: “Tôi không phải người trọng dục, dù cho có đến những nơi phong nguyệt cũng chỉ vì việc công xã giao khó có thể thoái thác, cũng chỉ nghe hát uống rượu, cũng không hể ngắt hoa bẻ liễu. Phụ nữ từng có da thịt chi thân chỉ có duy nhất là em A Chi mà thôi; trước nay tôi yêu ghét rõ ràng, kỵ nhất là vương vấn không dứt, có thể kết thúc liền kết thúc cũng không hề úp mở; tôi cũng đã đến độ tuổi tự lập môn hộ rồi, nào còn dư thừa tâm tư đi lừa gạt và trêu đùa!” Hắn giơ tay vén tóc mai của cô ra sau tai, hơi ngừng lại mới nói tiếp: “Tại sao lại không tin tôi chứ, cả người tôi đều cho em rồi.”
Phùng Chi nhìn chằm chằm đầu ngón tay, ngập ngừng nói: “Em còn muốn cả trái tim ngài!”
Cô cúi đầu xuống, bím tóc vòng trước ngực, lộ ra cả một đoạn cổ trắng nõn, Thường Nhị gia ghé sát vào ôn nhu hôn lên đó, cười cười: “Cho em!”
Phùng Chi giương mắt nhìn hắn hoàn toàn nghiêm túc, cắn răng nói: “Em thà làm vợ nhà nghèo chứ không muốn làm vợ bé nhà cao cửa rộng, nếu Nhị gia có ý nghĩ này vậy thì phiền ngài nhân lúc còn sớm thì nên cắt đứt đi!”
Cô chờ Nhị gia trả lời, còn chưa được đáp lại, khẽ liếc gương mặt vui buồn khó phân biệt của hắn, lại chờ một lát, cô cảm thấy thất vọng lắc mông muốn xuống đất.
Thường Nhị gia giấu không được ý cười nói: “Vốn dĩ tôi nghĩ rằng tuổi của em còn nhỏ, muốn để em tự do thêm hai năm nữa, nếu em đã không cảm kích, có thể lập tức gả cho tôi làm vợ tôi càng cầu mà không được.”
Phùng Chi nghiêng đầu đánh giá hắn, phải xác nhận mãi tính chân thật của câu nói này, Thường Nhị gia thấy cô bán tín bán nghi, cô bé tinh quái, đơn giản ôm chặt lấy cô đứng dậy: “Cho em một thứ.”
Hai người họ lên lầu, Thường Nhị gia không có tay nào rảnh, Phùng Chi vặn mở tay nắm cửa phòng ngủ, bật đèn tường khắc hoa hồng đỏ tươi.
Thường Nhị gia thả cô xuống, tự lấy chìa khóa mở ngăn kéo tủ, lấy ra hai hộp nhung hình cầu màu tím hoa cà.
Mở hai nắp hộp ra đưa tới trước mặt Phùng Chi, một chiếc nhẫn kim cương màu xanh, to đến lóa mắt, một chiếc khác thì bớt quý khí đi rất nhiều, chiếc nhẫn bằng vàng nạm kim cương hồng bằng hạt gạo.
Hắn nói: “Đều là của em, nhận nó là định chung thân, không được nghi thần nghi quỷ.”
Phùng Chi nhìn cái màu xanh kia, hóa ra, hóa ra hắn đã sớm có ý tặng cho cô, hắn thật sự nghiêm túc muốn yêu đương với cô, là thật sự nghiêm túc.
Ánh đèn màu đỏ ánh lên hai má cô giống như tô son vậy, đáy lòng cô như gợn sóng làm mặt hồ không hề phẳng lặng, đột nhiên ập tới trong sự vui mừng, là hai cơn sóng, 10 cơn, hàng trăm hàng ngàn hàng vạn cơn sóng, rào rào ập tới, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mãnh liệt, một cơn sóng đánh tới, cả người cô đều ngập tràn trong sự hân hoan.
“Muốn đeo cái này!” Cô chỉ vào chiếc nhẫn kim cương hồng.
Thường Nhị gia lại chỉ cái nhẫn màu xanh: “Cái này tốt hơn!”
“Em biết!” Phùng Chi gật gật đầu: “Cái này chờ lúc kết hôn rồi đeo.”
Thường Nhị gia giật mình, nhìn khuôn mặt cô nổi lên rặng mây đỏ, hắn gật đầu nói: “Được!”
Hắn lấy chiếc nhẫn ra giúp cô đeo lên, không lỏng không chặt vừa vặn, chiếc nhẫn vàng tinh xảo nổi bật trên ngón tay trắng hồng của cô, viên kim cương hồng cắt thành hình hoa sen nhỏ rất là xinh đẹp.
Hai người nhìn nhẫn một lát, ánh mắt không khỏi gặp phải nhau, cũng không dời mắt đi, bởi vì trong mắt đối phương đều là ánh sáng lộng lẫy.
Thường Nhị gia bỗng nhiên cười rộ lên, chỉ những vết máu bầm tím ở mũi và hầu kết của mình: “Đồ nhẫn tâm, xuống tay nặng như thế, mai tôi làm sao đi ra ngoài gặp người!”
Phùng Chi kiễng mũi chân ôm lấy cổ hắn, kề sát vào mặt hắn liếm mũi hắn, từng chút từng chút, cảm giác ẩm ướt, thật mềm mại, giống như con mèo nhỏ đang lấy lòng hắn.
“Còn đau không?” Tiếng nói mềm như nước.
Thường Nhị gia lắc đầu, cô liền lại đi liếm hầu kết của hắn, từng chút từng chút, bỗng nhiên liếm mút ngặm cắn rất chậm.
Con nhỏ nhẫn tâm trong nháy mắt đã biến thành tiểu yêu tinh, có thể lấy mạng người, hắn bỏ lỡ mấy ngày này, sớm đã tích cóp đủ tình dục, sao chịu nổi cô châm ngòi thổi gió khiêu khích như vậy.
Xương ngón tay nâng cằm cô lên, cúi đầu ngậm lấy hai cánh môi ướt át kiều diễm của cô, cô ngoan ngoãn thuận theo vô cùng, tự động vươn cái lưỡi đinh hương ra quấn quyện nóng cháy với đầu lưỡi hắn, gắt gao ôm lấy nhau.
Thường Nhị gia có thể nếm ra vị chua chua ngọt ngọt của dương mai trong miệng cô hãy còn lưu lại, hương vị thật tốt, hắn nhấm nháp ra càng nhiều nước bọt, anh một ngụm em một ngụm mà liếm mút lẫn nhau.
Phùng Chi bị nụ hôn ngọt ngào này làm cho mơ hồ, không biết lúc nào cô đã ngã lên giường, nút sườn xám bị cởi bỏ đến tới nách, mở rộng phần ngực ra lộ cả nội y tơ lụa bên trong, hiện ra hai bầu ngực sữa no đủ căng tròn, hai núm vú đã dựng thẳng, xuyên qua lớp vải mỏng manh có thể nhìn thấy viên hồng mai kiều diễm.
Thường Nhị gia đơn giản liền cách một lớp áo ngậm vào trong miệng dùng sức hút ăn, lại tinh tế ngặm cắn.
Có lẽ là vì hai trái tim cùng một nhịp đập vui vẻ, Phùng Chi nhanh chóng bị hắn trêu chọc đến tê dại khó nhịn, cảm giác từ núm vú đến vòng eo, từ bụng đến giữa hai chân.
Có dính nhớp xuân thủy chảy ra, giữa hai chân sũng nước, cũng làm ướt ngón tay Thường Nhị gia đã tiến vào bên trong sườn xám tìm tòi.
“Ướt như thế!” Giọng nói của Thường Nhị gia đã trở nên khàn khàn như mất tiếng, thật ra hắn cũng đã giương cung bạt kiếm, lại không nhịn được thêm nữa.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục