Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai - Chương 96: Hắn tới tìm
Chương trước- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai
Chương 96: Hắn tới tìm
Mặt trời lặn gần hết chỉ còn sót lại vài rặng mây đỏ, Phùng Chi đi một lúc lâu mới sực nhớ ra cô quên đón xe điện, nhưng cách nhà cũng không xa nữa, ba bác nông dân đứng bán rau củ ven đường, cô chọn nửa ngày cũng không chọn được gì, tuy giá khá rẻ nhưng đều héo rũ nhìn không tươi chút nào. Cuối cùng cô mua một con cá và một khối đậu hủ, về đến nhà, Hách Xuân đang chơi cùng Ni Ni, nói là đã nấu xong cơm, Phùng Chi vào bếp đeo tạp dề, cạo vẩy cá rửa sạch sẽ, bỏ vào trong nồi chiên, tiếng nổ đôm đốp tiếng dầu xèo xèo cô nghe thấy có người gõ cửa, trái tim cô đập thình thịnh không ngừng, có phải Thường Yến Hành tới tìm cô hay không, hỏi thăm địa chỉ của cô cũng không khó, hắn muốn làm gì, hay là muốn nói gì với cô, chính là thời gian thấm thoát, hai năm sau đã là cảnh còn người mất.
Tiếng đập cửa không ngừng vang bên tai, cô thầm nghĩ Hách Xuân không nghe thấy sao, có phải bởi vì Ni Ni đang khóc hay không, từ khi ra đời giọng con bé đã to sẵn, cô ấy lại không đành lòng đi mở cửa, trái lo phải nghĩ như vậy, bỗng nhiên cô ngửi thấy mùi khét, vội vàng dùng sạn lật cá, da cá đã bị cháy dính vào đáy nồi, cho thêm một bát nước, “Xèo” một tiếng trong nồi bốc khói bay lên, cuối cùng cô vẫn không nhịn được, cầm cả cái xẻng ra phòng bếp, lại thấy Chu Hi Thánh đang ôm Ni Ni ngồi trên ghế, nói chuyện với Hách Xuân. Thì ra vừa rồi người gõ cửa là Chu Hi Thánh, Hách Xuân quay đầu lại nhìn thấy cô, vội nói: “Em giữ Chu kỹ sư ở đây ăn cơm.” Phùng Chi cười nói: “Không có gì ăn cả, cá còn bị em rán cháy rồi.” Chu Hi Thánh xua xua tay: “Không cần vội, anh có cơm ăn no là được.”
Phùng Chi sao có thể để anh ta chỉ ăn cơm, lại xào thêm một đĩa trứng gà, dùng chút dầu mè cho thêm sợi rong biển. Cùng nhau ngồi xung quanh bàn, Hách Xuân xới cơm cho Chu Hi Thánh, cô thì ôm lấy Ni Ni, đút cho con bé canh cá và mì sợi đã giầm nát, canh vẫn còn rất nóng, múc một thìa đều phải thổi nguội, Ni Ni mở to đôi mắt lóng lanh nước nhìn chằm chằm cô, cái miệng nhỏ cũng chép chép liên tục.
Hách Xuân hỏi: “Em nghe ngóng được là, Thường tiên sinh ngày trước là làm bên cục thương mại đường thủy, năm trước được thăng chức lên bộ trưởng bộ nội vụ, quan lớn hù chết người, cũng không biết sao ông ta lại chạy đến xưởng dệt vải của chúng ta? Đến đột ngột như vậy thật khiến người ta nghi ngờ!”
Chu Hi Thánh nói: “Thật ra xưởng dệt vải này là do Thường tiên sinh cùng bạn của ngài ấy lập lên, chủ yếu là để chống lại việc nhập khẩu vải tràn lan vào quốc nội, do Thường tiên sinh có chức vị trong người không tiện ra mặt, đa phần là do bạn của ngài ấy ra mặt xử lý, chuyện này rất ít người biết, vốn dĩ anh cũng không biết, hôm nay mới nghe giám đốc Tôn lỡ miệng lộ ra một chút.” Nói xong còn liếc mắt nhìn qua Phùng Chi, thấy cô ấy chuyên tâm đút thức ăn cho Ni Ni, cũng không có phản ứng gì đặc biệt, thật ra anh ta rất nghi ngờ với thân phận của cha ruột Ni Ni, thầm đoán chắc là Thường Yến Hành, nhưng hai năm qua, chưa bao giờ Phùng Chi nhắc đến nửa lời, tất nhiên anh ta cũng không tiện hỏi nhiều.
Phùng Chi cũng nghe thấy anh ta nói, lòng cô cũng nhẹ đi mấy phần, hóa ra Thường Yến Hành cũng không phải cố ý tới tìm cô, chỉ là tới khảo sát xưởng dệt vải của hắn mà thôi, lần này bọn họ tình cờ gặp gỡ chỉ là do ngẫu nhiên, nhớ tới ngón tay hắn có đeo nhẫn, hai năm cũng đủ để hắn kết hôn sinh con…, lúc trước cô bối rối ngược lại có vẻ hãy còn lưu luyến chưa dứt được, cô đã sớm chặt đứt tất cả mọi tưởng niệm.
Chu Hi Thánh cơm nước xong vội vàng rời đi rồi, trong xưởng nhận được đơn hàng lớn, phân xưởng phải tăng ca suốt đêm không nghỉ, anh ta bắt buộc phải ở dưới xưởng theo dõi.
Hách Xuân phụ trách thu dọn bát đũa, Phùng Chi đun nước ấm rửa mặt cho Ni Ni, dỗ con bé đi ngủ, phát hiện một chiếc khăn quàng cổ lông dê màu xám để trên đầu giường, cô hỏi Hách Xuân, Hách Xuân nói không biết, lúc đón Ni Ni đã thấy quấn trên cổ con bé.
Phùng Chi cảm thấy kỳ lạ, khăn quàng cổ này không phải hàng giá rẻ, cô tính ngày mai đến tìm cô bảo mẫu hỏi một chút, cô vừa quay về phòng lại nghe thấy tiếng đập cửa, tưởng rằng Chu Hi Thánh quên gì đó quan lại tìm, vừa mở cửa vừa vui đùa nói: “Chu tiên sinh, anh cũng có lúc bất cẩn …”
Còn chưa nói xong liền nghẹn lời, gió ban đêm lạnh thấu xương, trong nháy mắt làm đông cứng nụ cười của cô, đèn trên tường chiếu vào khuôn mặt người tới, lại chiếu vào trong mắt cô, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, là Thường Yến Hành.
Cô siết chặt lấy then cửa, cố gắng trấn tĩnh lại dùng ngự điệu nhẹ nhàng khác thường: “Ồ! Hóa ra là Thường tiên sinh.” Không gọi Yến Hành, không gọi Nhị gia, chỉ gọi hắn là Thường tiên sinh.
Thường tiên sinh… Thường Yến Hành cười châm chọc, hắn không nói nhiều, trầm giọng biểu đạt ý đồ đến: “Chúng ta phải nói chuyện, em để tôi đi vào hay là tìm chỗ khác.”
Phùng Chi nghe thấy sự quả quyết trong lời hắn nói, im lặng sau một lúc lâu mới nói: “Trong phòng không tiện, anh chờ một lát, tôi đi mặc áo khoác.” Cô lại khép cửa lại, lấy ra chiếc áo bông đỏ thẫm mặc vào, đứng trước gương chải đầu, nhưng nhìn khuôn mặt bên trong gương, nhớ tới lời Chu Hi Thánh nói cô có chút tiều tụy, bây giờ nghiêm túc xem xét lại, có lẽ không phải chỉ là một chút đâu! Cô thật sự là… Mà Thường Yến Hành, vừa rồi tuy rằng ánh đèn có mờ nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng, hắn một chút cũng không thay đổi, càng có mị lực của người đàn ông chín chắn.
Đột nhiên cô có chút rầu rĩ, buông chiếc lượn ra, cô đi tìm Hách Xuân, nói muốn đi ra ngoài, nếu Ni Ni có khóc, thì cô ấy giúp cô bế lên dỗ con bé một chút, cô ra ngoài một lát rồi về ngay, Hách Xuân đang đọc sách cũng gật đầu đáp ứng rồi.
Phùng Chi kéo cửa ra, Thường Yến Hành vẫn còn đứng dưới hành lang, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết, không biết suy nghĩ cái gì, tay hắn đút trong túi ái khoác nỉ, sống lưng thẳng tắp, trong có vẻ cao lớn.
Nghe thấy tiếng mở cửa “Kẽo kẹt”, hắn thu hồi tầm mắt nhìn về phía cô, nhàn nhạt nói: “Ngã tư có quán cà phê, chúng ta sẽ tới đó.”
Phùng Chi gật đầu, không nói gì, hai người song song đi về phía trước, khoảng cách ở giữa tầm khoảng nửa cánh tay.
Không ai nói lời nào cũng rất kỳ quái, cũng không phải kẻ thù gặp nhau là đỏ mắt, tốt xấu gì bọn họ cũng từng có một đoạn thời gian tốt đẹp, Thường Yến Hành đã mở miệng trước: “Không nghĩ tới nơi hẻo lánh này lại có quán cà phê, tôi còn cho rằng chẳng có cái quán nào.”
Phùng Chi giải thích: “Dân ở đây quả thật không uống cà phê, chủ yếu là để chiêu đãi khách hàng tới xưởng, còn có những cặp yêu đương.”
Nói xong mới kinh ngạc phát hiện ra lời này nói thật không có trình độ, vây bây giờ cô và hắn thì tính là cái gì chứ, nhất thời không nghĩ ra nên nói cái gì để sửa chữa lại, cuối cùng đành mím môi im lặng.
Tiếng đập cửa không ngừng vang bên tai, cô thầm nghĩ Hách Xuân không nghe thấy sao, có phải bởi vì Ni Ni đang khóc hay không, từ khi ra đời giọng con bé đã to sẵn, cô ấy lại không đành lòng đi mở cửa, trái lo phải nghĩ như vậy, bỗng nhiên cô ngửi thấy mùi khét, vội vàng dùng sạn lật cá, da cá đã bị cháy dính vào đáy nồi, cho thêm một bát nước, “Xèo” một tiếng trong nồi bốc khói bay lên, cuối cùng cô vẫn không nhịn được, cầm cả cái xẻng ra phòng bếp, lại thấy Chu Hi Thánh đang ôm Ni Ni ngồi trên ghế, nói chuyện với Hách Xuân. Thì ra vừa rồi người gõ cửa là Chu Hi Thánh, Hách Xuân quay đầu lại nhìn thấy cô, vội nói: “Em giữ Chu kỹ sư ở đây ăn cơm.” Phùng Chi cười nói: “Không có gì ăn cả, cá còn bị em rán cháy rồi.” Chu Hi Thánh xua xua tay: “Không cần vội, anh có cơm ăn no là được.”
Phùng Chi sao có thể để anh ta chỉ ăn cơm, lại xào thêm một đĩa trứng gà, dùng chút dầu mè cho thêm sợi rong biển. Cùng nhau ngồi xung quanh bàn, Hách Xuân xới cơm cho Chu Hi Thánh, cô thì ôm lấy Ni Ni, đút cho con bé canh cá và mì sợi đã giầm nát, canh vẫn còn rất nóng, múc một thìa đều phải thổi nguội, Ni Ni mở to đôi mắt lóng lanh nước nhìn chằm chằm cô, cái miệng nhỏ cũng chép chép liên tục.
Hách Xuân hỏi: “Em nghe ngóng được là, Thường tiên sinh ngày trước là làm bên cục thương mại đường thủy, năm trước được thăng chức lên bộ trưởng bộ nội vụ, quan lớn hù chết người, cũng không biết sao ông ta lại chạy đến xưởng dệt vải của chúng ta? Đến đột ngột như vậy thật khiến người ta nghi ngờ!”
Chu Hi Thánh nói: “Thật ra xưởng dệt vải này là do Thường tiên sinh cùng bạn của ngài ấy lập lên, chủ yếu là để chống lại việc nhập khẩu vải tràn lan vào quốc nội, do Thường tiên sinh có chức vị trong người không tiện ra mặt, đa phần là do bạn của ngài ấy ra mặt xử lý, chuyện này rất ít người biết, vốn dĩ anh cũng không biết, hôm nay mới nghe giám đốc Tôn lỡ miệng lộ ra một chút.” Nói xong còn liếc mắt nhìn qua Phùng Chi, thấy cô ấy chuyên tâm đút thức ăn cho Ni Ni, cũng không có phản ứng gì đặc biệt, thật ra anh ta rất nghi ngờ với thân phận của cha ruột Ni Ni, thầm đoán chắc là Thường Yến Hành, nhưng hai năm qua, chưa bao giờ Phùng Chi nhắc đến nửa lời, tất nhiên anh ta cũng không tiện hỏi nhiều.
Phùng Chi cũng nghe thấy anh ta nói, lòng cô cũng nhẹ đi mấy phần, hóa ra Thường Yến Hành cũng không phải cố ý tới tìm cô, chỉ là tới khảo sát xưởng dệt vải của hắn mà thôi, lần này bọn họ tình cờ gặp gỡ chỉ là do ngẫu nhiên, nhớ tới ngón tay hắn có đeo nhẫn, hai năm cũng đủ để hắn kết hôn sinh con…, lúc trước cô bối rối ngược lại có vẻ hãy còn lưu luyến chưa dứt được, cô đã sớm chặt đứt tất cả mọi tưởng niệm.
Chu Hi Thánh cơm nước xong vội vàng rời đi rồi, trong xưởng nhận được đơn hàng lớn, phân xưởng phải tăng ca suốt đêm không nghỉ, anh ta bắt buộc phải ở dưới xưởng theo dõi.
Hách Xuân phụ trách thu dọn bát đũa, Phùng Chi đun nước ấm rửa mặt cho Ni Ni, dỗ con bé đi ngủ, phát hiện một chiếc khăn quàng cổ lông dê màu xám để trên đầu giường, cô hỏi Hách Xuân, Hách Xuân nói không biết, lúc đón Ni Ni đã thấy quấn trên cổ con bé.
Phùng Chi cảm thấy kỳ lạ, khăn quàng cổ này không phải hàng giá rẻ, cô tính ngày mai đến tìm cô bảo mẫu hỏi một chút, cô vừa quay về phòng lại nghe thấy tiếng đập cửa, tưởng rằng Chu Hi Thánh quên gì đó quan lại tìm, vừa mở cửa vừa vui đùa nói: “Chu tiên sinh, anh cũng có lúc bất cẩn …”
Còn chưa nói xong liền nghẹn lời, gió ban đêm lạnh thấu xương, trong nháy mắt làm đông cứng nụ cười của cô, đèn trên tường chiếu vào khuôn mặt người tới, lại chiếu vào trong mắt cô, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, là Thường Yến Hành.
Cô siết chặt lấy then cửa, cố gắng trấn tĩnh lại dùng ngự điệu nhẹ nhàng khác thường: “Ồ! Hóa ra là Thường tiên sinh.” Không gọi Yến Hành, không gọi Nhị gia, chỉ gọi hắn là Thường tiên sinh.
Thường tiên sinh… Thường Yến Hành cười châm chọc, hắn không nói nhiều, trầm giọng biểu đạt ý đồ đến: “Chúng ta phải nói chuyện, em để tôi đi vào hay là tìm chỗ khác.”
Phùng Chi nghe thấy sự quả quyết trong lời hắn nói, im lặng sau một lúc lâu mới nói: “Trong phòng không tiện, anh chờ một lát, tôi đi mặc áo khoác.” Cô lại khép cửa lại, lấy ra chiếc áo bông đỏ thẫm mặc vào, đứng trước gương chải đầu, nhưng nhìn khuôn mặt bên trong gương, nhớ tới lời Chu Hi Thánh nói cô có chút tiều tụy, bây giờ nghiêm túc xem xét lại, có lẽ không phải chỉ là một chút đâu! Cô thật sự là… Mà Thường Yến Hành, vừa rồi tuy rằng ánh đèn có mờ nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng, hắn một chút cũng không thay đổi, càng có mị lực của người đàn ông chín chắn.
Đột nhiên cô có chút rầu rĩ, buông chiếc lượn ra, cô đi tìm Hách Xuân, nói muốn đi ra ngoài, nếu Ni Ni có khóc, thì cô ấy giúp cô bế lên dỗ con bé một chút, cô ra ngoài một lát rồi về ngay, Hách Xuân đang đọc sách cũng gật đầu đáp ứng rồi.
Phùng Chi kéo cửa ra, Thường Yến Hành vẫn còn đứng dưới hành lang, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết, không biết suy nghĩ cái gì, tay hắn đút trong túi ái khoác nỉ, sống lưng thẳng tắp, trong có vẻ cao lớn.
Nghe thấy tiếng mở cửa “Kẽo kẹt”, hắn thu hồi tầm mắt nhìn về phía cô, nhàn nhạt nói: “Ngã tư có quán cà phê, chúng ta sẽ tới đó.”
Phùng Chi gật đầu, không nói gì, hai người song song đi về phía trước, khoảng cách ở giữa tầm khoảng nửa cánh tay.
Không ai nói lời nào cũng rất kỳ quái, cũng không phải kẻ thù gặp nhau là đỏ mắt, tốt xấu gì bọn họ cũng từng có một đoạn thời gian tốt đẹp, Thường Yến Hành đã mở miệng trước: “Không nghĩ tới nơi hẻo lánh này lại có quán cà phê, tôi còn cho rằng chẳng có cái quán nào.”
Phùng Chi giải thích: “Dân ở đây quả thật không uống cà phê, chủ yếu là để chiêu đãi khách hàng tới xưởng, còn có những cặp yêu đương.”
Nói xong mới kinh ngạc phát hiện ra lời này nói thật không có trình độ, vây bây giờ cô và hắn thì tính là cái gì chứ, nhất thời không nghĩ ra nên nói cái gì để sửa chữa lại, cuối cùng đành mím môi im lặng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Phùng Chi
- Chương 2: Phiền Não
- Chương 3: Thường Yến Hành (H)
- Chương 4: Tình Ý ( H )
- Chương 5: Bạn Tốt
- Chương 6: Vết Rạn.
- Chương 7: Chốn Vàng Son
- Chương 8: Muôn Vàn Suy Nghĩ
- Chương 9: Trêu Chọc
- Chương 10: Chuyện Bí Mật
- Chương 11: Tình Chị Em
- Chương 12: Bình Thản
- Chương 13: Thất Hẹn
- Chương 14: Tức Giận
- Chương 15: . Trừng Phạt ( Cao H )
- Chương 16: Triền Miên (Cao H)
- Chương 17: Tia Nắng Ban Mai.
- Chương 18: Cùng Nhau Giữ Bí Mật.
- Chương 19: Tri Ngộ
- Chương 20: Thay Đổi Số Mệnh
- Chương 21: Tranh Chấp Nhỏ
- Chương 22: Đại Thế Giới
- Chương 23: . Mai Lan
- Chương 24: . Hai Người
- Chương 25: Vui Đùa
- Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)
- Chương 27: Cá Nước Thân Mật (Cao H)
- Chương 28: Tận Tình (H)
- Chương 29: Khuyên Bảo
- Chương 30: Nhiều Tâm Tư
- Chương 31: Nguyệt Mai Sầu Muộn
- Chương 32: Tranh Chấp
- Chương 33: Khuyên Giải
- Chương 34: Chu Hi Thánh
- Chương 35: Đáp Lễ
- Chương 36: Muốn Hắn Ăn ( Hơi H )
- Chương 37: Sơn Móng Tay
- Chương 38: Làm Quen
- Chương 39: Người Trước
- Chương 40: Giải Quyết Hiểu Lầm (Hơi H)
- Chương 41: Dã Ngoại (Cao H)
- Chương 42: Chống Cự
- Chương 43: Tìm A Chi
- Chương 44: Thăm Bệnh
- Chương 45: Có Tâm
- Chương 46: Trò Chuyện
- Chương 47: Gặp Nguyệt Mai
- Chương 48: Tâm Sự
- Chương 49: Tư Mật
- Chương 50: Rước Họa
- Chương 51: Xem phim
- Chương 52: Đúng lúc tương ngộ
- Chương 53: Không biết ý
- Chương 54: Hoàng tước
- Chương 55: Buổi tiệc
- Chương 56: Khiêu vũ
- Chương 57: Ý nghĩ của hắn
- Chương 58: Gả chồng
- Chương 59: Phiền não
- Chương 60: Ủy khuất
- Chương 61: Vui vẻ ( hơi H)
- Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)
- Chương 63: Hòa quyện (cao H)
- Chương 64: Uyên ương ( cao H )
- Chương 65: Có tin mừng (hơi H)
- Chương 66: Tìm việc
- Chương 67: Bị ngấp nghé
- Chương 68: Khó khăn
- Chương 69: Lời mời nhận chức
- Chương 70: Đã có thai
- Chương 71: Ước mong thành hư không
- Chương 72: Một bước sai
- Chương 73: Hai bước sai
- Chương 74: Ba bước sai
- Chương 75: Bốn bước sai
- Chương 76: Năm bước sai
- Chương 77: Sáu bước sai
- Chương 78: Bảy bước sai.
- Chương 79: Tám bước sai.
- Chương 80: Chín bước sai
- Chương 81: Mười bước sai
- Chương 82: Mười một bước sai
- Chương 83: Mười hai bước sai
- Chương 84: Mười ba bước sai
- Chương 85: Mười bốn bước sai
- Chương 86: Mười năm bước sai
- Chương 87: Mười sáu bước sai.
- Chương 88: Giúp đỡ
- Chương 89: Đi tìm hắn
- Chương 90: Tuyệt vọng
- Chương 91: Hai năm sau
- Chương 92: Cảm ơn anh
- Chương 93: Nhớ nhung ( hơi H )
- Chương 94: Tin lành
- Chương 95: Chạm mặt
- Chương 96: Hắn tới tìm
- Chương 97: Sự thật
- Chương 98: Thế sự vô thường
- Chương 99: Bệnh kiết lỵ
- Chương 100: Ni Ni
- Chương 101: Xin tha thứ
- Chương 102: Thành thật
- Chương 103: Điều kiện
- Chương 104: Một cơ hội
- Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
- Chương 106: Trò chuyện
- Chương 107: Tâm động ( hơi H )
- Chương 108: Phó thác
- Chương 109: Chân tướng
- Chương 110: Thâm tình
- Chương 111: Tương kiến hoan
- Chương 112: Hoan ái (cao H)
- Chương 113: Hoan ái 2 ( cao H )
- Chương 114: Kế sách
- Chương 115: Niềm vui sáng sớm (cao H)
- Chương 116: Tha thứ
- Chương 117: Tha thứ 2
- Chương 118: Thư tình (H)
- Chương 119: Tình nùng (cao H)
- Chương 120: Ân ái (cao H)
- Chương 121: Bạn cũ
- Chương 122: Đại kết cục