Gia, Khẩu Vị Quá Nặng - Chương 10: Cô gái mất tích

Gia, Khẩu Vị Quá Nặng Chương 10: Cô gái mất tích
Mộc Như Lâm ngồi trong phòng học với Mộc Như Lam đến 10 giờ rưỡi thì bị bảo trở về ngủ. Cô xoa đầu cậu, nói rằng tiểu hài tử ngủ sớm dậy sớm thì thân thể mới khỏe mạnh, chị dạy thêm cho em, còn sợ thành tích không tốt sao?

Mộc Như Lâm ôm sách rời khỏi phòng Mộc Như Lam, lúc chạy đi uống nước lại nhìn đến đó. Cậu lặng lẽ mở he hé cửa phòng, thấy chị mình tay cầm bút tay lật sách vẫn đang chăm chỉ học tập, nhất thời trong lòng có một mảnh đau nhói, khóe mắt bất tri bất giác liền ẩm ướt.

Đây không phải lần đầu tiên, mỗi một khi nhìn đến bóng dáng mảnh khảnh của Mộc Như Lam lặng lẽ đọc sách làm bài đến tận nửa đêm, cậu liền cảm thấy vô cùng đau lòng. Trong mắt thiên hạ, Mộc Như Lam là thiên tài, còn trong mắt cậu, lại là người chị khiến cậu đau lòng. Mỗi một bước tiến đều là cô vất vả cố hết sức đổi lấy, những người đó dựa vào cái gì mà dám đem chuyện cô có hay không bị ai vượt qua làm thành trò đánh đố tiêu khiển? !

Ta khinh!

Phì…

Đứa em trai đáng yêu của cô vừa khóc sao?

Nơi cửa kính đối diện với chỗ đứng của Mộc Như Lâm hiện lên bóng dáng Mộc Như Lam cúi cười khẽ. Trên bàn là mười chín đề thi cao đẳng có trên mạng vài năm gần đây đã được cô làm xong. Cô nhẹ nhàng ngáp một cái, chà… học tập đúng là chuyện mệt chết đi được, cho nên kiếp trước cô mới chỉ ở mức trung bình, không ngờ bây giờ lại đạt đến thành tích này. Quả nhiên trở nên biến thái, cái gì cũng làm được.

Cô dọn mặt bàn, vô tình làm rơi ra một tờ giấy trắng, trên đó là một bức phác hoạ thiết kế con rối.



Hôm sau.

Mộc Như Lam cùng Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm đến trường học, phát hiện có xe cảnh sát đỗ ở trước cổng, không ít học sinh lộ ra vẻ mặt bất an. Mộc Như Lam hỏi mới biết được thì ra đã xảy ra chuyện: sau vụ mất tích từ hai năm trước, hiện tại lại có người mất tích, lần này là học sinh của học viện Lưu Tư Lan!

“Hình như là Kim gia nhị tiểu thư, Kim Mạt Lỵ!” Cán bộ hội học sinh Lý Thanh ôm túi sách nói.

Mộc Như Lam mày nhíu lại gật gật đầu, “Chuyện khi nào?”

“Nghe nói là báo án sáng hôm nay. Tối hôm kia Kim Mạt Lỵ không có về nhà, bất quá cô ta bình thường ham vui, rất hay qua đêm ở ngoài, cho nên người nhà cũng không để ý. Cho đến khi chị cô ta gọi điện chẳng ai bắt máy, hỏi bạn bè cô ta thì không có người nào biết cô ta ở nơi đâu. Lúc đó mới phát hiện có chuyện xấu, sáng nay liền báo án.” Lý Thanh vừa nói, một tay muốn giúp Mộc Như Lam cầm túi xách. Nhưng chưa kịp đụng đến, tiểu ác thú Mộc Như Sâm liền trừng hắn cháy mặt, đem túi xách trong tay Mộc Như Lam ôm vào trong ngực.

Mộc Như Lam liếc Mộc Như Lâm đang lơ đãng nghiêng đầu, thất thần nhìn vào chiếc xe cảnh sát, “Làm sao vậy?”

Mộc Như Lâm như bị dọa phát hoảng, trán toát ra một tầng mồ hôi, hai tay lạnh như băng. Thấy Mộc Như Lam lo lắng, cậu hơi cứng ngắc gật gật đầu, “Em không sao.”

“Tất cả mau trở về lớp đi, trước ngày mai phải sắp xếp cho tốt.” Mộc Như Lam nói xong thì cùng mọi người đi vào.

Mộc Như Lâm cũng nhấc chân bước đi, nhưng lại bất giác quay đầu nhìn về phía xe cảnh sát, trong mắt mang theo vài phần hoảng sợ.

Kim Mạt Lỵ…

Gần đó, Mặc Khiêm Nhân ngồi trong một chiếc xe thể thao màu đen, hắn mặc áo sơmi trắng với quần tây sẫm màu, khí chất trong trẻo lạnh nhạt. Bên dưới mái tóc đen, đôi mắt sắc lạnh như có thể nhìn thấu hết thảy dõi theo bóng dáng của Mộc Như Lam.

Trên đùi hắn là một xấp tài liệu, trên đó lộ ra một tấm ảnh. Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa kính, hắt những tia sáng trắng lên nụ cười ấm áp như ẩn như hiện trên khuôn mặt cô gái.

Ngồi tại ghế điều khiển, Tử Mạnh hơi nghiêng đầu, “Hiện tại cậu có cảm giác gì?”

Mặc Khiêm Nhân thu hồi tầm mắt, đóng cửa kính xe lại, cúi đầu nhìn ảnh chụp cùng tư liệu trên đùi, “Thật khả nghi.”

“Ôi trời! Cậu nói người như thế là kẻ khả nghi?” Lục Tử Mạnh cao giọng hỏi lại, không hiểu người anh em này làm sao có thể hoài nghi một học sinh hoàn mỹ vĩ đại như Mộc Như Lam.

“Cảm giác.” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên đáp, trong đôi mắt lạnh lùng phản chiếu hình ảnh một khuôn mặt tươi cười, “Một người hoàn mỹ đến như vậy thì thật bất thường.”

Lục Tử Mạnh khịt mũi xem thường, “Hoàn mỹ đến bất thường, chẳng lẽ em ấy là biến thái?”

“Cũng có thể.” Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt công nhận, “Tôi nghe thấy mùi phạm tội trên người cô ta…”

Lục Tử Mạnh lại khịt mũi xem thường, hắn lười biếng nói, “Cậu về cục cảnh sát hay là đến nhà tôi? Mẹ tôi nói tối nay sẽ đón gió tẩy trần cho cậu đấy.”

“Tôi còn có việc, buổi tối sẽ đến. Cậu đi đi.” Mặc Khiêm Nhân ngẩng đầu, lông mi của hắn rất dài lại đen, làn da hơi tái nhợt, nhưng cả người toát lên khí chất tao nhã ưu tú. Hắn bắt chéo hai chân, lưng tựa vào ghế xe, tạo nên một bức tranh bắt mắt.

Lục Tử Mạnh giật mình, “Cậu vừa nói gì?”

“Đi.”

“Ôi chao… Đây là xe của tôi mà!” Làm gì có quyền quang minh chính đại đuổi người mượn xe như thế! Nhớ lại, hôm nay sáng tinh mơ hắn đau khổ rời chăn ấm đi đón Mặc Khiêm Nhân ở phi trường, lái xe chở anh ta miễn phí mấy giờ liền thì không nói đi, lại còn phải đáng thương để xe lại, bắt taxi về?

“Bây giờ thì là của tôi.”



Ánh chiều tà bao phủ căn biệt thự xám, vách tường sơn hơi loang lổ, cổng sắt lớn màu đen cũng có chút rỉ, thoạt nhìn tựa như một chốn quỷ âm trầm.

Đột nhiên có âm thanh lá khô bị giẫm nát vang lên lạo xạo, thủ phạm gây nên là hai đứa trẻ đáng yêu mặc đồ thỏ con một trắng một xám, dáng vẻ cùng lắm là năm sáu tuổi, khuôn mặt giống nhau như đúc.

Bọn nó không biết từ nơi nào chạy đến, qua cửa sắt muốn vụng trộm lẻn vào trong căn biệt thự.

“Anh, em sợ.” Thỏ trắng sợ hãi giữ chặt lông thỏ xám, mắt to ngập nước nhìn bóng dáng mơ hồ của tòa nhà.

Thỏ xám cũng hơi chần chừ, trên tay cầm một thanh sắt thật dài, đứng ngay trước cửa ra vào, cất giọng non nớt: “Em đúng là nhát gan. Bên trong chắc chắn có phù thủy, nhớ kĩ, lát nữa nếu có quả táo thì tuyệt đối không được ăn đấy.”

“Cách” một tiếng, khóa cửa cũ kĩ bị tiểu hài tử mở ra rất thuần thục. Thỏ xám cười chậc chậc, ánh mắt không giấu được vẻ đắc ý, cửa này giống y như nhà bà ngoại, xử lý dễ ợt.

Kẹt ——

Cánh cửa nhìn có vẻ nặng nhưng chẳng có mấy trọng lượng bị hai con thỏ chậm rãi đẩy ra. Thỏ xám ghé đầu vào, đôi mắt to quan sát quanh căn phòng, thảm màu đỏ sậm có họa tiết quái dị, còn có bộ sô pha với hoa văn tương tự, lò sưởi mùa đông ở sát chân tường, trên trần là chùm đèn thủy tinh hoa lệ…

Xem đi, chẳng khác gì phòng ở của phù thủy!

Thỏ xám thực hưng phấn, nó còn lo lắng từ giờ đến lúc trở về cùng ba mẹ sẽ không còn dịp thám hiểm chỗ nào nữa, không ngờ ở đây lại xuất hiện căn phòng giống hệt của bà ngoại, phải chăng bên trong cũng có phù thủy già?

Nó dắt tay thỏ trắng đi vào, thấy một cái cầu thang. Giày thỏ lông xù nhón trên mặt gỗ, nhẹ đến mức không ai nhận ra có hai con thỏ nhỏ đơn thuần đang hòa vào trong bóng tối vốn bao trùm căn phòng…

Ngoài cửa, mặt trời dần hạ xuống, đêm và ngày luân phiên, đúng là thời khắc quỷ dị.

Một bóng dáng màu trắng chậm rãi xuất hiện, khóe miệng nở nụ cười hiền hòa, khẽ ngâm nga vài câu ca dao, ung dung tản bộ về phía căn phòng đang chìm trong bóng tối.

Mà ở xa xa, bóng dáng gầy yếu sạch sẽ của Mặc Khiêm Nhân cũng đồng thời chuyển động.

Hai con thỏ nhỏ vừa mới lên đến lầu 3, đột nhiên nghe thấy từng đợt tiếng vang, như là âm thanh ai đó đang gõ cửa, dồn dập mà ma quái. Chúng liền kinh hãi, thỏ trắng thiếu chút nữa khóc nấc lên, thỏ xám vừa kéo tay em gái vừa chê nó nhát gan, trong lòng thì hiếu kỳ không nhịn được, tò mò tiến về nơi phát ra âm thanh, hình như là ở trong gian phòng đằng kia.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận