Gia, Khẩu Vị Quá Nặng - Chương 382: V134.1: Quyết đấu

Gia, Khẩu Vị Quá Nặng Chương 382: V134.1: Quyết đấu
Editor: Noãn

Beta: Chan

Ánh lửa lập lòe, mùi xăng và sắt thép nồng đậm đè nén áp suất không khí xuống cực thấp.

Đoạn Nghiêu từ phía sau đi đến không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Mặc Vô Ngân không nói cho hắn biết Mặc Khiêm Nhân đuổi theo ai.

"Phía trước xảy ra chuyện gì?" Bạch Mạc Ly ngồi ở ghế phía sau, một cái xe đổ phía trước chắn hoàn toàn tầm nhìn trên đường, ngước mắt nhìn chá, chỉ thấy ngọn lửa đang bập bùng cháy, không biết có chuyện gì.

"Hình như là tai nạn xe." Tài xế phía trước trả lời.

Mặc Khiêm Nhân im lặng nhìn ô tô đang bốc cháy, một lúc sau ngón tay cứng đờ mới cử động, giống như có chút ấm lên, lại như lạnh đến mức tê liệt, hắn cất bước đến chỗ ô tô.

Mặc Vô Ngân vội vàng đuổi kịp, tay cầm điện thoại run run suýt nữa đánh rơi. Nếu như trong xe có Mộc Như Lam… cô không dám tưởng tượng nếu Mộc Như Lam chết, Mặc Khiêm Nhân sẽ ra sao…

Mặc Khiêm Nhân đi thẳng đến chỗ ô tô, khí nóng kèm theo mùi cực kỳ khó chịu bốc lên, thân xe lồi lõm sớm đã bị lửa đốt đến biến dạng. Mu bàn tay hắn đỏ tươi một mảng nhưng lại như không hề có cảm giác đau rát, trực tiếp dùng tay kéo cửa xe đã lung lay sắp đổ. Ghế lái có một thi thể bị thiêu rụi một nửa, tầm mắt hắn nhìn về phía sau nháy mắt trở nên cứng ngắc không nhúc nhích.

Xe này đã lộn một vòng, đồ dùng trong xe đều rơi hết xuống, thi thể cũng rơi xuống theo, Mặc Khiêm Nhân nhìn tới ghế sau có một thi thể nữ, một đầu tóc đen đã bị cháy thành tóc ngắn, mặt đồng hồ dính đầy máu bị thiêu rụi, nhìn đến tay cánh tay rũ xuống mặt đất, một chiếc nhẫn đen nhánh trên tay có vẻ sáng rực rỡ...

Cái nhẫn đó và nhẫn trên tay hắn giống nhau như đúc......

Mặc Vô Ngân đi tới cúi xuống nhìn vào thi thể bên trong, nhìn thấy nhẫn đính hôn kia hốc mắt dần dần đỏ, nước mắt lập tức dâng lên: "Huhu……chị dâu….."

Đoạn Nghiêu giật mình nhíu mày, có phải hắn nghe nhầm rồi không?

"Câm miệng." Giọng nói lạnh lẽo như nước không cảm xúc của Mặc Khiêm Nhân truyền đến, lập tức khiến Mặc Vô Ngân miễn cưỡng im lặng, mắt ngấn lệ nhìn Mặc Khiêm Nhân.

Còi xe cảnh sát nhanh chóng chạy tới, nên duy trì trật tự giao thông thì duy trì trật tự giao thông, nên xử lý hiện trường tai nạn thì xử lý hiện trường tai nạn, ùn tắc trên đường nhanh chóng thông suốt, hiện trường được một dải băng vàng vây lại.

Bên trong hai chiếc xe tổng cộng có bốn thi thể, toàn bộ đều bị cháy xém do nổ mạnh, ba thi thể nam và một thi thể nữ cũng đã bị đốt cháy không nhận diện được khuôn mặt.

Mặc Khiêm Nhân ngồi xổm bên cạnh thi thể nữ, trên người cô mặc quần áo của Mộc Như Lam, trên cổ đeo vòng cổ giấu lưỡi dao, cổ tay còn đeo súng bắn đinh loại nhỏ, nhẫn trên ngón tay cũng cùng một mẫu với nhẫn của Mặc Khiêm Nhân, dáng người, chiều cao hoàn toàn phù hợp với đặc điểm của Mộc Như Lam.

Nhưng mà, không phải cô ấy, không phải…

Ngón tay lạnh run rẩy tháo nhẫn trên tay thi thể nữ, hô hấp của Mặc Khiêm Nhân thật nhẹ, giống như trái tim đang đập thật chậm… thật chậm, có cảm giác đau đớn như bị ngàn kim đâm trúng.

"Anh…..." Khóe mắt Mặc Vô Ngân hồng hồng, "Chị dâu…..."

"Đây không phải Lam Lam." Mặc Khiêm Nhân lắc đầu nghiêm túc nói, tựa như chuyện đúng là như hắn nói, nhưng dưới tình huống như vậy lại giống như hắn đang tự lừa mình dối người.

"Nhưng mà….." Mặc Vô Ngân vừa mới mở miệng, giây tiếp theo đã bị đẩy ra, Đoạn Nghiêu kinh ngạc nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất, đôi mắt xinh đẹp mở lớn, một lúc sau nhìn về phía Mặc Vô Ngân, sắc mặt âm trầm đến mức đáng sợ: "Cô nói đây là ai?"

Mặc Vô Ngân đang muốn nói, đã thấy Mặc Khiêm Nhân đứng lên đi tới chỗ cảnh sát đang vây xung quanh, cô muốn cùng đi qua, lại bị Đoạn Nghiêu kéo tay cô lại không cho đi: "Cô nói rõ ràng cho tôi…"

Bầu trời âm trầm giống như có thể mưa bất cứ lúc nào, mà thực tế mấy phút sau trời quả thật đổ mưa, Mặc Khiêm Nhân ngồi ở trên xe cảnh sát, cầm bản đồ và bảng giờ giấc đèn giao thông cảnh sát vừa lấy tới, Mặc Vô Ngân nơm nớp lo sợ ngồi ở một bên, sắc mặt Đoạn Nghiêu âm u dường như có thể hủy diệt thế giới bất cứ lúc nào.

Đôi mắt lạnh lùng sắc bén phản chiếu ảnh ngược của chữ viết, vẻ mặt bình tĩnh nhưng suy nghĩ chuyển động rất nhanh, biểu tình của sĩ quan Takagi ngồi ở ghế lái trở nên kỳ quái. Không phải nghe nói trong mấy thi thể kia có một thi thể là hôn thê tương lai của vị tâm lý học tội phạm tiếng tăm lừng lẫy này sao? Ngoại trừ lúc đầu không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, người này căn bản bình tĩnh lý trí giống như một người ngoài cuộc, không điên loạn không hoảng hốt, khiến cho người ta có cảm giác ngoài ý muốn, chẳng lẽ hắn không thương hôn thê của hắn?

"Anh… Sao rồi?" Mặc Vô Ngân nghiêng người về phía trước, nhìn Mặc Khiêm Nhân ngồi ở ghế lái phụ, thật cẩn thận quan sát sắc mặc của hắn.

"Đây là một màn sự cố do người khác dựng lên." Mặc Khiêm Nhân không ngẩng đầu thản nhiên nói, "Lúc xe tải lao tới vừa hay là đèn đỏ, chiếc xe đó vượt đèn, quá mức ăn khớp với thời gian hai chiếc xe con đi qua, hơn nữa lúc đó loại xe tải loại lớn này không nên xuất hiện ở nơi dành riêng cho người đi bộ, nếu như nói muốn đưa Lam Lam vào chỗ chết, thì không cần bắt người lên xe, trực tiếp đâm người ở vạch qua đường là đủ rồi, cố ý chạy xe con đến nơi đó, là vì để cho người khác tận mắt thấy cô ấy chết." Mà người khác này tất nhiên là Mặc Khiêm Nhân.

"Nói cách khác, chị dâu có thể vẫn an toàn?" Mặc Vô Ngân vui mừng nói, nhưng giây tiếp theo lại nhăn mặt: "Nhưng mà mấy thứ trên thi thể kia đều là của chị dâu…"

"Nếu ngay từ đầu tất cả đã có kế hoạch hoàn hảo, ở trên đường cưỡng ép lấy đồ từ trên người Lam Lam, cho người khác đeo lên cũng không phải không có khả năng."

"Vậy thì chị dâu đâu?"

"Trên đường bị đưa lên xe khác rồi." Mặc Khiêm Nhân nhẹ nhàng nhắm mắt, thời gian và cảnh tượng trong đầu nhanh chóng quay ngược như cuốn băng tua chậm.

Một chiếc xe con chặn cước bộ và tầm mắt của hắn, một chiếc xe khác mở cửa xe chạy nhanh qua bên cạnh Mộc Như Lam, một người đàn ông ở chỗ ngồi phía sau nhanh chóng vươn tay bắt người lên xengấtc Như Lam vì va chạm mà ngất, mà bên trong xe kia đã chuẩn bị một cô gái hoặc thi thể có dáng người và bề ngoài có chút gần giống Mộc Như Lam, trên người cô ta mặc quần áo giống Mộc Như Lam, người bắt Mộc Như Lam lên xe tháo toàn bộ đồ trên người cô xuống rồi đeo lên người cô gái, trong quá trình giảm tốc độ xe, cùng lúc có một xe khác chạy bên cạnh mở cửa xe đón Mộc Như Lam rồi nhanh chóng đóng lại cửa, mà bởi vì trong góc chết nên tầm mắt của hắn không phát hiện vài giây trao đổi ngắn ngủi này, hai chiếc xe con dựa theo kế hoạch ban đầu, đâm vào xe tải ở góc rẽ, lực va chạm sinh ra cú nổ mạnh, làm cho người bên trong hoàn toàn biến dạng.

Nếu như tiến hành kế hoạch tính toán tỉ mỉ như thế, lại thêm vài người điên cuồng, như vậy tất cả phỏng đoán đều có thể thành thực tế.

Mặc Khiêm Nhân chậm rãi  mở mắt ra, dường như cuối cùng cũng thuyết phục được chính mình, lặng lẽ  thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Điện thoại sĩ quan Takagi vang lên, hắn ta bắt máy, tiếp theo nháy mắt nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân, có chút cứng ngắc gật đầu, sau đó cúp điện thoại.

"… Amon tiên sinh…. đã có xét nghiệm ADN, thi thể nữ kia… Đúng là Mộc tiểu thư…"

Bên ngoài mưa dần dần to, hạt mưa rơi trên cửa kính xe bén nhọn như đá rơi xuống.

Đêm nay tiếng động ồn ào đáng sợ, cũng yên tĩnh đến đáng sợ.

...

"Đương gia... " Tuyết Khả nhận được tin tức, nhìn về phía Bạch Mạc Ly.

"Nói đùa sao? Sao có thể chết rồi chứ?! Nhất định là có sai sót!" Hắc Báo lập tức nhảy dựng, sắc mặt khó coi nói, người trước đó không lâu còn hoàn hảo theo chân bọn họ xuống máy bay, người ở Bạch Đế không coi ai ra gì, làm sao có thể nói chết là chết? Hơn nữ cô không phải là Thiên Sứ sao? Thiên Sứ làm sao có thể chết? Nói đùa kiểu gì thế?!

Không ai nói chuyện, chỉ là một đôi mắt liếc tới người Bạch Mạc Ly ngồi trên sô pha, ánh mắt phức tạp không rõ cảm giác, cô gái giống như Thiên Sứ kia đã mất mạng vì tai nạn?

Bạch Mạc Ly vắt chéo chân, môi dưới hơi mím, mái tóc che mắt hắn, im lặng không nói, một hồi lâu đứng lên như không có việc gì bước lên lầu, nhưng bỗng nhiên nhớ tới gì đó dừng lại bước chân, dường như nói với Tuyết Khả: "Đem virus CM về Đế chế Bạch tiến hành nghiên cứu sản xuất."

"Vâng" Tuyết Khả lên tiếng trả lời, bọn họ không phải thánh nhân, có thể kiếm tiền thì vì sao không kiếm? Virus CM so với thuốc phiện tàn nhẫn hơn, nhưng cũng khoan dung hơn so với thuốc phiện, phải xem mục đích của người mua là gì.

Trên tầng im lặng, bởi vì tất cả mọi người ở tầng dưới, Bạch Mạc Ly đi vào thư phòng, Mãnh Sát đang đứng trên sô pha bằng gỗ lim trong thư phòng, đôi mắt nâu sẫm nhìn chủ nhân, lạnh lùng sắc bén như cùng một khuôn đúc ra với hắn.

Bạch Mạc Ly ngẩng đầu nhìn nó mắt một cái, chợt như mất khí lực toàn thân, ngồi xuống sô pha mềm mại hoa lệ ở bên cạnh, đưa tay xoa mi tâm, mu bàn tay nổi lên gân xanh.

Mãnh Sát đi qua vài bước, mở ra cánh lớn dài hơn một thước, vỗ vỗ lưng Bạch Mạc Ly như an ủi.

Mưa lớn ngoài cửa sổ không ngừng trút xuống, khuỷu tay chống trên đầu gối, bàn tay che lại  khuôn mặt, lưng khom xuống như cây tùng bị tuyết lớn đè xuống.

Chết rồi sao?

Hắn nên cao hứng mới đúng...

...

Giọt mưa rơi trên phiến lá, giống như quả cầu nước nổ tung.

"Cậu nói cái gì?" Giọng nói ôn hòa của Kha Thế Tình bỗng biến đổi, nước trà nóng bỏng trên tay run lên bắn ra ngoài, nóng bỏng mu bàn tay y.

"..."

Bên tai đã nghe không rõ bên kia nói cái gì, Kha Thế Tình kinh ngạc nhìn chén trà trên tay, sau đó đặt chén trà lại trên bàn, toàn bộ trong phòng rơi vào im lặng, chỉ có cơ thể của y bị ngọn đèn bao phủ tạo thành một cái bóng.

Vận mệnh sao...

Không nên chứ...

Màn đêm thật sâu, gió lạnh thấu xương giống như đã đến mùa đông giá rét, quét qua làn da đau đớn như bị dao găm cứa qua.

Mộc Như Lam tỉnh táo lại sau một trận xóc nảy, nhưng mà cả người lại không có sức lực, ngay cả mí mắt cũng không mở ra được, mơ hồ nghe được có người đang nói chuyện.

"... Có lẽ tất cả đều cho rằng cô ta đã chết... "

"...Kế hoạch của tiểu thư thật hoàn mỹ... "

"Nhưng mà mẫu AND kia là làm như thế nào..."

"Đem cô ta chuyển vào đi, tiểu thư đã chờ rất lâu rồi... Không đến sân bay, sân bay đã bị người của Ám Long phong tỏa, rất nhanh sẽ bị phát hiện..."

Ai đó bế cô lên, cảm giác cơ thể không cửa động được khiến cô nhíu mày, nhưng cuối cùng ngay cả đuôi lông mày cũng không động được một chút cô đã cảm thấy mệt giống như cả ý thức cũng muốn ngủ.

Người đàn ông ôm Mộc Như Lam vào một tòa thành thoạt nhìn âm u, bên trong trống không một người cũng không có, hai bên có người giả mặc khôi giáp kỵ sĩ giống nhau, thảm đỏ trải từ cửa vào đến sâu bên trong, hành lang thật dài không bật đèn, chỉ có cách mấy thước là một cốc nến sáp, trên tường treo một vài bức hình cao nửa thước, bên trong là từng cô gái xinh đẹp như hoa, mặc trang phục cung đình hoa lệ, các loại tư thế nhưng đều có vẻ mặt giống nhau, không khí trầm lặng giống nhau, vẻ mặt giống như người chết.

Người đàn ông kia đại khái cảm thấy có chút u ám, thân mình run lên, ôm Mộc Như Lam chặt hơn một ít, tựa hồ như vậy sẽ giảm bớt cảm giác khủng bố.

Chỗ sâu nhất trong hành lang, một cửa phòng mở lớn, thảm đỏ vẫn như cũ trải đến từng góc, cách trang trí Châu Âu hoa lệ, khắp nơi đều có hương vị xa hoa phong cách cổ xưa.

Một cô gái ngồi ở sô pha trước cửa sổ, mặc một bọ váy dài màu đen bó sát tôn lên đường cong hoàn hảo, trên đầu đội một chiếc mũ sa nhỏ màu đen đính dạ tuyến hoa lệ, che đi đôi mắt lam u ám, lại tôn lên vẻ xinh đẹp, môi đỏ mọng như máu tươi, trên tay cô ta cầm một ly rượu vang đỏ, ngọn nến màu trắng ở trên cửa sổ lay động, nhìn qua chẳng khác nào một ả phù thủy.

"Tiểu thư... "

"Đặt cô ấy đó." Ritana đưa ngón tay sơn màu đỏ tươi chỉ cái giường lớn màu đỏ hoa lệ cách đó không xa, bốn phía giường là lụa trắng được móc sắt treo lên.

Người đàn ông gật đầu nghe lời ôm Mộc Như Lam tới cẩn thận đặt xuống, sau đó rất nhanh lui ra ngoài dưới tầm mắt của Ritana, gọi tay chân còn đang đợi bên ngoài đến, mấy chiếc xe con nhanh chóng biến mất trong đêm mưa.

Bốn phía đều là cây già khô héo, lá rụng đầy mặt đất, không có đèn, không có hơi thở con người, trong bóng đêm, giống như tòa thành của phù thủy giấu ở trong góc vắng vẻ hẻo lánh.

"Tòa thành này là tôi mua khi còn học ở Nhật Bản..." Ritana chậm rãi đứng lên từ sô pha, ngọn nến màu trắng trên cửa sổ bị gió bên ngoài thổi qua, liên tục chậm chờn lay động trực tắt. Giọng nữ khêu gợi trầm thấp vang lên trong không gian hoàn toàn yên tĩnh giống như tự nói chuyện, "Nơi này có rất nhiều thiếu nữ nhỏ xinh ngọt ngào, có một thời gian làm tôi rất mê luyến, nhưng không phải thiếu nữ nào cũng có thể mặc quần áo sinh đẹp, nhìn qua như vặt lông khổng tước gắn lên người con quạ, khiến tôi rất đau đầu.” Ả đi đến bên giường, hơi cúi người nhìn cô gái ngủ như Thiên Sứ, đôi mắt dưới hắc sa lại vặn vẹo quỷ dị, "Có điều, em nhất định là đặc biệt nhất, thân ái."

"Tôi rất nhanh sẽ biến em thành búp bê, như vậy chúng ta là có thể luôn luôn ở cùng nhau, có thể cùng nhau chơi đùa!" Ritana có chút hưng phấn đứng thẳng người, bước nhanh tới tủ quần áo bên trong phòng, mở ra cánh tủ lớn, lộ ra từng chiếc váy cung đình lộ vẻ hoa lệ xinh đẹp bên trong, đủ mọi màu sắc, ả nghiêm túc chọn, cuối cùng chọn trúng một chiếc váy công chúa màu trắng giống váy cưới, không có tay, lộ ra bả vai trắng nõn mượt mà và xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, phía trên có một vòng kim cương, phần eo ôm sát da thịt, vạt áo xếp tầng tầng lớp lớp, rất là xinh đẹp.

"Tôi sẽ biến em trở nên vô cùng xinh đẹp, thân ái à." Lấy váy từ trong tủ quần áo ra, Ritana bước đến cạnh Mộc Như Lam, đặt váy ở một bên, sau đó thay quần áo cho Mộc Như Lam, nhẹ chân nhẹ tay, dường như sợ làm gãy cánh tay của Mộc Như Lam.

Ánh lửa từ ngọn nến màu trắng lay động ở trên ngăn tủ, đầu giường, trên mặt bàn, trong góc cho dù có mười cái, trong phòng này vẫn âm u lạnh lẽo như trước.

"Thật xinh đẹp! Em hoàn toàn không biết bộ dáng hiện tại của em đẹp bao nhiêu đâu! Thật sự là quá tuyệt vời! Tôi rất yêu em!" Ritana nhìn Mộc Như Lam mặc quần áo hoàn hảo, kích động không ngừng ở bên giường đi tới đi lui, sau đó nghĩ tới điều gì, lại nói: "Đúng rồi, còn phải giúp em làm tóc, sau đó chúng ta phải trang điểm, sau đó... tôi mới có thể biến em thành búp bê yêu dấu trong lòng tôi! Thật sự là quá tuyệt vời, quá tuyệt vời ha ha ha ha...." tiếng cười của Ritana vang lên có chút quỷ dị, tựa như không cần đổi giọng điệu hít thở, bước giày cao gót rời khỏi phòng.

Phòng yên tĩnh trở lại, Mộc Như Lam vất vả mở mắt, cô chắc chắn đã bị bọn họ tiêm thuốc gì đấy, tạo thành tình huống toàn thân cô vô lực hiện tại, tầm mắt nhìn nóc giường, nhìn đến hoa văn màu đỏ sậm, cô muốn vươn tay lên, lại hao hết sức lực cũng chỉ có thể làm ngón tay giật giật.

Lần này gay go rồi nha...

Nên làm cái gì bây giờ? Chưa nói mấy đồ phòng thân đều bị mất, mà cô hiện tại ngay cả nhấc tay cũng khó khăn, có một cái điện thoại ở trong này cô cũng không gọi được ai giúp đỡ, người phụ nữ Ritana kia, Mộc Như Lam không nghĩ tới ả thế nhưng sẽ từ Mỹ đuổi tới Nhật Bản, hơn nữa hiển nhiên còn tới trước một bước so với bọn họ, lại nói tới Khiêm Nhân của cô thế nào rồi? Cô hình như mất tích trước mặt hắn nhỉ? Chậc...  Đau đầu... Rõ ràng còn kém vài bước như vậy...

Mộc Như Lam chuyển động đôi mắt, chỉ chốc lát sau đôi mắt lại mệt mỏi, vì vậy trước hết cô quyết định nhắm mắt lại ngủ, có lẽ khi cô tỉnh lại cơ thể sẽ khá hơn một chút. Còn Ritana muốn biến cô thành búp bê hay gì đó chắc là bởi vì cô và hình mẫu mà cô ta muốn không khác biệt lắm, thời gian vẫn còn dài, đến lúc đó rồi tính sau.

Cô gái không hề sợ hãi biến thái nhắm mắt lại, chẳng có gì gọi là hoảng sợ khi ở trong địa bàn của biến thái, cô cũng không phải con cừu non ngồi đợi bị làm thịt.

Không bao lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Ritana mang theo hai cái hộp đi đến, nhìn thấy cô gái nhu thuận im lặng nằm ở trên giường, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Cô ta để cái hộp lớn hơn trên mặt đất, cái nhỏ hơn để trên bàn ở đầu giường, mở ra, bên trong đủ các loại đồ trang điểm. Cô ta vui vẻ bày các món đồ trang sức cho búp bê ra, thật là xinh đẹp~, Mộc Như Lam cũng không phải ngoại lệ.

Cẩn thận bày đồ trang sức xong, Ritana bắt đầu tiến hành làm tóc, cô ta liên tục nói mấy từ biến thái lại quái dị. Mộc Như Lam nhắm mắt lại, giống như ngủ, lại giống như không ngủ.

Chờ mọi thứ xong xuôi có lẽ đã là ba tiếng sau, Ritana ngồi xuống, mở cái hộp lớn trên mặt đất ra, lộ ra bên trong đều là dụng cụ bằng bạc. Lưỡi dao, kim khâu, búa và những thứ khác... Một đống dụng cụ kì quái xem ra vô cùng nguy hiểm.

Cô ta cầm một lưỡi dao, nói: “Trước tiên, phải cho chảy hết máu đã, hết máu rồi trọng lượng cơ thể sẽ nhẹ hơn rất nhiều, sau đó chúng ta sẽ dễ dàng thực hiện bước tiếp theo... Không sao, không cần lo lắng, tôi đã sắp xếp kế hoạch rất tỉ mỉ từ năm tiếng trước. Mộc Như Lam đã chết do tai nạn ngay trước mặt vị hôn phu của cô ta, nhà tâm lý học tiếng tăm lừng lẫy, kẻ khiến tôi kiêng kị, mỗi lần hắn tới nhà tôi tôi đều phải trốn đi... Tôi cần phải co người chụp lại vẻ mặt của cô khi chết rồi gửi cho hắn, nhất định sẽ rất thú vị, phải không, thân ái?

Tâm trạng cô ta sung sướng, độc thoại một mình, kéo cánh tay mảnh khảnh của Mộc Như Lam, ngón tay nhẹ nhàng mơn mớn cổ tay cô, lưỡi dao trên tay sắc bén lạnh thấu xương.

Mí mắt Mộc Như Lam hơi giật giật, lại giống như không có.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận