Gia, Khẩu Vị Quá Nặng - Chương 254: V73.2: Anh trai (2)

Gia, Khẩu Vị Quá Nặng Chương 254: V73.2: Anh trai (2)
Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

Trong trò chơi này, anh không có quyền chọn “No”.

Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Khiêm Nhân găm lên Đoạn Nghiêu, sắc bén như những chiếc dao giải phẫu chỉ chực rạch đứt da ngươi để moi ra bộ mặt thật.

Đoạn Nghiêu siết chặt tay nhưng không hề lùi bước, trên môi vẫn treo nụ cười đẹp tựa anh túc, mắt đào mê hoặc hút hồn người.

“Cậu biết cái gì?” Mặc Khiêm Nhân nói giọng nhàn nhạt, trong mắt phủ một lớp băng mỏng.

“Tôi biết anh luôn truy tìm một người, hoặc là một thế lực.” Đoạn Nghiêu nói, ánh mắt sáng quắc mang đầy vẻ áp bức, “Còn tôi thì vừa vặn có một đầu mối.”

Luôn truy tìm một thế lực hoặc chỉ đơn thuần là một cá nhân, cái “luôn” này kéo dài đến tận mười năm, thậm chí việc Mặc Khiêm Nhân ở lại Mỹ một thời gian dài cũng có liên quan. Sự thật về cái chết của ba Mặc, ai đã dụ tên biến thái ăn thịt người đó đến chỗ ông ấy, ai đã giăng bẫy khiến ông ấy chết mà không thể kháng cự, hơn nữa còn ác độc gửi video quay cảnh ba Mặc bị biến thái hành hạ đến chết, phanh thây, nấu chín và ăn thịt đến Mặc gia, gây nên hậu quả lão Mặc suýt trụy tim, mẹ Mặc suýt tự sát vì bị sốc quá độ.

Thù không đội trời chung.

Và nhân chứng đã chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó – Mặc Khiêm Nhân chết cũng không quên.

Cuối cùng vụ việc bị dìm xuống bởi sức nặng của Mặc gia quá lớn, ảnh hưởng cũng quá rộng. Mọi tư liệu liên quan đều được gắn mác tuyệt mật hàng đầu, Mặc Khiêm Nhân cũng vì thế mà được đưa đến thành phố K để tạm tránh đầu sóng ngọn gió, trong những người đứng đầu chính phủ cũng ít ai biết nguyên nhân ba Mặc chết không phải là vì đột quỵ.

Vậy mà bây giờ, một sự kiện đáng lẽ chỉ người trong cuộc mới biết lại được nhắc đến bởi một thiếu niên hoàn toàn không liên quan, không thể không nói, chuyện này quả thật hết sức nghiêm trọng.

Mặc Khiêm Nhân lẳng lặng nhìn Đoạn Nghiêu, cái im lặng của hắn trộn lẫn một sự nguy hiểm đáng sợ khiến thân thể Đoạn Nghiêu cứng đờ đi, thành thật hơn nhiều so với đầu óc hắn.

Về tuổi tác, Đoạn Nghiêu không bì kịp Mặc Khiêm Nhân; và sự trưởng thành mà Mặc Khiêm Nhân có, Đoạn Nghiêu mười bảy tuổi cũng không thể bì kịp.

Một hồi lâu sau, Mặc Khiêm Nhân chậm rãi cất bước đi về phía Đoạn Nghiêu, giọng nói thanh nhạt mà lạnh lùng vang lên, “Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện, những thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát đôi khi phải bị diệt sạch.” Tỷ như cậu trai này, hoặc như thế lực sau lưng cho phép cậu ta kiêu ngạo quá mức. Có nhiều chuyện mi tuyệt đối không được phép tò mò, còn nếu cứ tò mò thì hãy chuẩn bị tinh thần gánh chịu hậu quả đi, cơ mà, mi gánh chịu nổi sao?

Lòng hiếu kỳ hại chết mèo.

Lòng hiếu kỳ đôi khi cũng hại chết người.

Đoạn Nghiêu nhìn Mặc Khiêm Nhân, trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị rồi, bao gồm kế hoạch tiếp theo, bao gồm người đàn ông đáng gờm này, bao gồm mỗi một câu nói.

Tập tài liệu đã được gửi nặc danh tới Đoạn Nghiêu nên hắn mới biết đến chuyện này, các manh mối đương nhiên cũng được đính kèm tập tài liệu, nếu không thì sao Đoạn Nghiêu có thể như sở hữu manh mối chỉ trong vài ngày trong khi Mặc Khiêm Nhân đã truy tìm gần chục năm mà hầu như không thu hoạch được gì?

Sự kiện năm ấy không đầu không đuôi, sờ không tới đầu, nhìn chẳng thấy đuôi, xuất hiện đột nhiên và biến mất trong nháy mắt. Kẻ thù đã lợi dụng một kẻ biến thái, gã chẳng mảy may biết mình bị lợi dụng, dù thẩm vấn thế nào thì kết quả vẫn chỉ là gã nghĩ ba Mặc là một con mồi ngon nên mới săn. Biến thái hành động không cần bất kì lý do đặc biệt nào, chúng chỉ cần cảm thấy hứng thú là đủ. Hung thủ thực sự đã khéo léo lợi dụng điều này, cũng vì thế mà đến tận bây giờ, cả chính phủ lẫn tư nhân đều không tài nào tra ra hung phạm.

Trừ phi chúng lại lần nữa ra tay hại người Mặc gia, còn không thì khó mà tìm được. Thế nhưng bây giờ Đoạn Nghiêu lại đem đến một hướng đi. Mặc Khiêm Nhân mà vào cuộc thì chắc chắc sẽ tìm được tên hung thủ đã gây ra cơn ác mộng suýt hủy hoại Mặc gia.

“Xem ra anh đã sẵn sàng bắt đầu trò chơi.” Đoạn Nghiêu nhếch môi cười câu hồn, mắt đào xinh đẹp tựa tinh linh.

Sắc mặt Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt, khí chất trong trẻo mà lạnh lùng cao quý, hệt như một đấng quân vương.

++++

Mọi thứ cho lễ đính hôn đều đã chuẩn bị xong, tất cả đã sẵn sàng, tin tức cũng đã truyền đi bốn phương tám hướng.

Công chúa Kha gia Mộc Như Lam sắp đính hôn với công tử Mặc gia Mặc Khiêm Nhân ở thủ đô, lúc Mộc Như Lam mười tám tuổi sẽ chính thức kết hôn.

Mọi người thắc mắc, Mặc gia nào? Giới thượng lưu làm gì có Mặc gia, bên chính giới cũng chẳng có ai họ Mặc. Dư luận đặt một dấu chấm hỏi to đùng, người người tò mò khó hiểu. Sao Kha Xương Hoàng lại cho phép Mộc Như Lam đính hôn với một thằng nhóc vô danh tiểu tốt? Chẳng lẽ đế quốc Kha gia đã đến ngày lụi tàn rồi sao? Đừng có đùa! Làm sao mà như vậy được?!

Thế nhưng không một ai đứng ra giải thích Mặc gia làm nghiệp gì, có thuộc giới nhà giàu không. Trừ những người đã biết Mặc gia, còn lại ai ai cũng mang vẻ mặt khó tin.

Diễn đàn học viện Lưu Tư Lan ầm ỹ cả lên, sau khi ai đó tung tin Mặc Khiêm Nhân chính là thầy giáo đã dạy môn Sinh năm ba ở Lưu Tư Lan dạo trước, có người cho rằng một tên thầy giáo nghèo kiết xác thì không xứng với Mộc Như Lam, có người cho rằng chỉ cần Mộc Như Lam thích là tốt rồi, có người thêm mắm dặm muối, có người bàng quan.

Chiếc điện thoại trên tay Mộc Như Sâm rớt cạch xuống đất, ngực phập phồng kịch liệt vì phẫn nộ, cậu siết chặt nắm đấm, những học sinh khác trong lớp lặng đi, quay sanh nhìn Mộc Như Sâm bằng ánh mắt phức tạp.

Chuyện về Kha Uyển Tình đã sớm truyền khắp giới thượng lưu, Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm cũng bị liên lụy. Nhưng vì nể tình bạn bè và rằng họ là em trai cưng của Mộc Như Lam, không ai làm khó bọn họ, mặc dù thân phận của họ bây giờ đã không còn thích hợp để ở lại học viện Lưu Tư Lan.

Hiện tại Mộc Như Lam sắp đính hôn mà hai anh em và Kha Uyển Tình lại chẳng có vẻ gì là được mời, thậm chí họ còn không có lấy một chút vui vẻ nào, điều này thật khiến người ta nghi ngờ Mộc Như Lam đã cắt đứt quan hệ với người Mộc gia. Không ai nghĩ rằng Mộc Như Lam vô tình vứt bỏ gia đình để đi hưởng thụ phú quý một mình. Mộc Như Lam mà là người như vậy sao? Vớ vẩn! Nhất định là họ đã gây ra chuyện gì không thể tha thứ nên mới bị thiên sứ Mộc Như Lam đối xử như thế!

Mọi người, bất công vậy đấy.

Mộc Như Sâm không rảnh đi để ý cái nhìn của bọn họ, cậu sầm mặt đi nhanh ra khỏi phòng học. Mộc Như Lâm phản ứng chậm nửa nhịp, vội vàng nhặt điện thoại lên rồi đuổi theo.

“A Sâm! Anh làm gì thế?” Mộc Như Lâm lo lắng hỏi.

Giọng Mộc Như Sâm lạnh tanh, “Anh đi thủ đô.”

====

Chán quá, hết tuần sau được nghỉ tết:" các nàng có ai tự do chưa?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận