Gia, Khẩu Vị Quá Nặng - Chương 296: Chương V89.3: Trừng phạt (3)

Gia, Khẩu Vị Quá Nặng Chương 296: Chương V89.3: Trừng phạt (3)
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, Mộc Như Lam tới bệnh viện thăm Mộc Như Sâm và Thư Mẫn – hiện vẫn còn hôn mê, rồi mới sang hắc ốc.

Tiếng ngâm nga vang lên theo một giai điệu ngẫu nhiên nghe khá là đáng yêu, có điều nối tiếp ngay sau đó lại là tiếng mài dao lạnh lẽo…

Phỉ Phi cho người quấy rầy bác Bao để mình lẻn vào khu biệt thự, căn nhà của Mộc Như Lam rất dễ tìm, cơ mà nhìn nó chẳng có vẻ gì là có người ở.

Đứng trước cổng sắt, Phỉ Phi cau mày ghét bỏ. Căn biệt thự màu xám chìm trong bóng tối như thể có sương đen phủ ngập, âm u đáng sợ hệt một cái nhà ma.

Cô ta nhấn chuông một hồi mà không có ai trả lời, thấy cửa không khóa, cô ta bèn tự mở ra rồi đi vào

Bước đi trong này thật không dễ chịu chút nào, cứ như một vũng bùn lầy vậy, nhất là khi đống lá mục rữa dưới đất đang liên tục xộc ra một thứ mùi cực kì khó ngửi.

Lúc sắp đi ngang qua đài phun cạn nước, Phỉ Phi loáng thoáng nhìn thấy cái gì đó, cô ta quay đầu sang thì bắtt gặp con rối hề ngồi trên xích đu, nó trông thật bẩn, mắt thiếu mất một con, con còn lại thì nhìn như thật. Cái cảm giác như nó còn sống làm Phỉ Phi rùng mình, đến khi nhận ra nó thật sự chỉ là một món đồ chơi thì cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Kẽo kẹt, cửa chính hé ra một khe nhỏ, Mộc Như Lam thấy là Phỉ Phi thì mới mở cửa rộng hơn, cô cười áy náy, “Vừa nãy chị đang chuẩn bị cho chuyện tối nay nên không nghe thấy tiếng chuông, xin lỗi em, vào đi, chị đang rất nóng lòng đây.”

Phỉ Phi nhíu mày chần chừ nhưng rồi cũng bước vào, cô ta cứ có cảm giác lời của Mộc Như Lam có ẩn ý gì đó, thật đáng nghi.

Nghe cửa đống cạch sau lưng, Phỉ Phi theo bản xạ quay lại nhìn Mộc Như Lam một cảnh giác. Mộc Như Lam bỗng hỏi, “Phỉ Phi tiểu thư có biết võ không?”

“Em từng theo học hai năm với một nhà vô địch tán thủ.” Phỉ Phi nhìn Mộc Như Lam chằm chằm, đứng trong căn nhà này, không hiểu sao cô ta lại thấy nặng nề và khó thở như sắp gặp phải chuyện nguy hiểm, là ảo giác chăng? Thầy dạy võ của cô ta từng nói, địa điểm đặc thù sẽ kích thích tiềm lực cơ thể, tỉ như khi lên võ đài, sức mạnh và độ nhanh nhạy của ông ta đều hơn bình thường, thậm chí nếu gặp đối thủ mạnh thì những giá trị này còn có thể tăng thêm, kích thích cơ thể kì diệu như thế đấy v.v.

“Vậy em nhất định là rất lợi hại.” Mộc Như Lam cười bảo, mặc kệ Phỉ Phi nhìn. Cô ung dung rót cho cô ta một ly nước, “Ngồi đi, em muốn dùng gì?”

“Không cần, em đã ăn tối rồi.” Phỉ Phi nhìn quanh, thảm, sô pha, lò sưởi, cũng như mọi căn nhà kiểu âu khác chứ không có gì đặc biệt, vậy tại sao cô ta lại có cảm giác này?

“Em có vẻ căng thẳng nhỉ? Sao thế?” Mộc Như Lam bước hai bước về phía Phỉ Phi, cô ta lập tức lùi lại hai bước, thần kinh cô ta đã trải qua huấn luyện nên khi đầu óc còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã nhận thấy nguy hiểm mà tự động phòng vệ.

Mộc Như Lam dừng chân, nụ cười nhạt đi đôi chút. Hơi… bất ngờ nha, xem ra là đã lên kế hoạch chuẩn bị từ rất lâu về trước rồi nhỉ?

Phỉ Phi cũng giật mình, cô ta tin tưởng bản thân hơn bất cứ ai, thế nên khi thân thể phản ứng như thế này, cô ta ngay tức khắc muốn rời khỏi đây.

Rời khỏi đây? Mộc Như Lam đời nào cho phép? Bây giờ con mồi đã cảnh giác, nếu để lần sau thì sẽ rất khó xuống tay, hơn nữa đây là một cái cơ hội tuyệt vời, cô không định để nó trốn mất đâu, bởi vì… Cô tức lên rồi.

“Thôi hay là em…”

“Em cho người tông Thư Mẫn đúng không?” Mộc Như Lam ngắt lời Phỉ Phi, nụ cười trên môi đã bốc hơi từ bao giờ.

Mặt Phỉ Phi biến sắc, cô ta trợn mắt nhìn Mộc Như Lam, “Chị…” Nhận thấy được tình huống, cô ta nhanh chóng chỉnh cho biểu cảm dịu đi, “Học tỷ nói lung tung cái gì thế?”

“Hay là em muốn chúng ta gặp nhau trên tòa?” Mộc Như Lam nói giọng nghiêm túc, bầu không khí mềm mại quanh cô như đanh lại sắc lẻm, bất cẩn một chút là sẽ bị chém cho máu chảy đầm đìa.

“Chị có bằng chứng?” Phỉ Phi thôi cười, cô ta không thể nào lên tòa được.

“Em muốn nhìn không?”

“Chị có à?” Phỉ Phi hếch cầm khiêu khích, bàn tay lặng lẽ nắm chặt, trong lòng thoáng căng thẳng. Nếu có thì nhất định phải tiêu hủy, nhưng cô ta có cảm giác Mộc Như Lam chỉ đang hù dọa thôi, bằng chứng duy nhất chỉ có thể lấy từ băng camera học viện Lưu Tư Lan, mà cuộn băng thì đã bị hủy rồi.

“Tự em lên xem đi!” Mộc Như Lam trông không giống như đang nói dối, dứt lời cô bỏ lên tầng hai.

Phỉ Phi hoảng hốt chạy theo mà không kịp nghĩ ngợi gì. Cô ta biết lưới quan hệ của Mộc Như Lam rộng thế nào, nếu bị kiện lên tòa thì người gặp nguy sẽ là cô ta!

Lên đến tầng hai, Phỉ Phi chỉ thấy một mảnh tối om, đèn hành lang không bật, mà cũng không thấy Mộc Như Lam đâu.

“… Học tỷ?” Phỉ Phi gọi.

“Ở trong này.” Giọng của Mộc Như Lam truyền đến từ căn phòng sâu trong cùng.

Sau một chốc trù trừ, Phỉ Phi đi qua đó, “Sao không bật đèn?”

“Đèn tầng hai hư rồi, em đi cẩn thận kẻo bị va đụng.” Mộc Như Lam lại lên tiếng.

Phỉ Phi mở di động, mượn ánh sáng màn hình để tiến về phía căn phòng cuối hành lang.

Càng lại gần tim Phỉ Phi đập càng nhanh, xung quanh lặng ngắt như chỉ có một mình cô ta, tiếng tim đập vọng bên tai, chính cô ta cũng chưa nhận ra trán mình đã túa đầy mồ hôi lạnh.

Mãi mới tới nơi, cô ta thấy Mộc Như Lam đưa lưng về phía mình, không biết là đanh làm gì, “Học tỷ?” Cô ta gọi một tiếng rồi từ từ lại gần.

“Hửm?” Mộc Như Lam đáp.

“Chị đang làm gì thế?” Phỉ Phi hỏi dò xét, muốn nhìn xem rốt cuộc cô đang làm gì.

“Tạm thời thay đổi vài thứ, nói chung cũng vì em cả.” Mộc Như Lam vẫn không quay đầu lại, “Chị đâu có ngờ em lại biết tán thủ.”

Phỉ Phi khựng bước, bất giác muốn lùi lại, ngay lúc này đèn màn hình di động bỗng tắt mắt, cô ta đang định bật lại thì đột nhiên có luồn gió ùa tới, cô ta theo bản năng dùng tay chắn, trong nháy mắt cánh tay đau điếng như bị đập gãy, người cũng bị xô mạnh, chân thì vấp phải cái gì đó như ngưỡng cửa làm cô ta mất đà ngã vào một khoảng không gian hẹp.

“Bịch!” Cả người đau ê ẩm, Phỉ Phi không phản ứng kịp.

Trong bóng tối, có ai đó nhanh tay nhét chân cô ta vào trong rồi sập cửa cái phịch, sau đó là tiếng khóa lạch cạch.

Vuốt vẽ cánh cửa tủ đã được khóa kỹ, Mộc Như Lam nhếch môi cười dịu dàng, đôi mắt trong trẻo thuần túy như ngọc lưu ly… Thuần túy một màu đen sâu hoắm.

Cô nhặt chiếc điện thoại Phỉ Phi đánh rơi lên, vừa ngâm nga vừa thong thả rời phòng để đi chuẩn bị vài thứ. Lúc trước cô không biết Phỉ Phi có võ, việc chế rối lại không cho phép cô đánh cô ta bầm dập, nó đi ngược quan điểm thẩm mỹ của cô. Con gái ấy mà, nên được đối xử dịu dàng một tí.

Mộc Như Lam xuống tầng hầm, trên tầng hai, Phỉ Phi trợn mắt hoảng sợ, tim đập loạn xạ, cô ta run rẩy sờ soạng khắp nơi, cảm giác đau đớn nơi cánh tay càng làm cô ta nhận thức rõ chuyện gì đang xảy ra.

“Mộc Như Lam!” Phỉ Phi hét to, “Chị muốn gì?! Thả tôi ra!” Trong lòng cô ta sợ hãi, Mộc Như Lam muốn gì? Nó lừa nhốt mình lại, Mộc Như Lam điên rồi sao? Nó định làm gì?!

Không ai trả lời cô ta cả, trong một không gian vừa hẹp vừa tối, nỗi sợ luôn bị phóng đại gấp bội. Phỉ Phi đứng dậy lay lay cửa, nghe bên kia có tiếng chốt khóa va lạch cạch mà trái tim như chìm xuống. Cô ta không biết Mộc Như Lam định làm gì nhưng cô ta tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, ai đánh trước người đó mới có cơ hội chiến thắng!

May thay đây là một cái tủ làm bằng gỗ, và cũng may thay, sức lực của cô ta không yếu chút nào.

“Rầm!” Cái chốt văng ra đập vào tường, một cánh cửa tủ hoa lệ trật lề bật tung.

Và cái giá Phỉ Phi phải trả là đôi chân đau điếng, đau đến mức chảy mồ hôi lạnh.

Phỉ Phi bất chấp làm thế có đáng hay không, cô ta khập khiễng mò mẫm trong bóng tối, mãi mới đụng được tới mặt tường lạnh băng, cô ta tìm thấy một cái công tắc và bật nó lên, ánh đèn lóa sáng làm cô ta phải mất một lúc mới thích ứng được.

Căn phòng này trống không, chỉ có một chiếc tủ đỏ sậm kê sát tường, cửa sổ khóa chặt, cửa chính mở.

Phỉ Phi vội vàng đi ra nhưng vẫn bất giác ngoái đầu nhìn chiếc tủ, ngoài cánh tủ đã bị cô ta phá ra thì vẫn còn vài cánh khác chia chiếc tủ thành nhiều ngăn.

Như bị thứ gì đó hấp dẫn, Phỉ Phi quay trở lại. Lấm lét liếc ra cửa để đảm bảo ngoài hành lang không có tiếng bước chân hay bóng dáng của ai, Phỉ Phi mở một cánh tủ, cảnh tượng bên trong làm cô ta tái mét mặt mày, toàn thân run lẩy bẩy trong sự hãi hùng.

Biến thái!

Mộc Như Lam là biến thái!

Thảo nào, thảo nào nó nhìn như thiên sứ mà lại làm ra chuyện thế này, thảo nào nó thích ở trong căn nhà u ám này…

Mặc kệ tất cả, Phỉ Phi lê đôi chân nay đã không còn mạnh mẽ ra ngoài. Cô ta không biết Mộc Như Lam có ở dưới không nên bèn kiểm tra hai phòng còn lại trên tầng hai xem có điện thoại không, đáng tiếc không thu hoạch được gì. Hết cách, cô ta đành run run đi xuống cầu thang…

Không có Mộc Như Lam!

Phỉ Phi vừa sợ vừa mừng lao ra cửa, cánh cửa này hơi nặng, tay chân cô ta bây giờ không thể quá dùng sức, kéo cả buổi mới mở ra một khe hở nhỏ. Chợt nghe có tiếng động lạ từ phía lò sười, Phỉ Phi sợ đến nỗi mặt trắng bệch, cuống cuồng luồn mấy ngón tay run rẩy vào khe hở, dốc hết sức bình sinh để mở cửa rồi cắn răng nhịn cái đau ở chân mà chạy ra cổng sắt.

Nhìn thấy con rối hề trên xích đu, Phỉ Phi càng thêm kinh hồn táng đảm.

Ra khỏi tầng hầm thấy cửa mở toang hoác, Mộc Như Lam nheo mắt, bắt đầu đuổi theo. Bước chân của cô vẫn nhàn nhã như thường lệ, nhẹ nhàng tựa mây, nhưng thực ra tốc độ của cô không hề chậm.

Quay đầu nhìn thấy Mộc Như Lam đang đuổi theo cách mình không xa, Phỉ Phi hoảng tới nỗi suýt té, cô ta mở miệng định gào cứu nhưng lại nhận ra mình không thốt nổi lời nào. Cô ta đã sợ đến mức không nói được rồi, chỉ có thể liều mạng chạy mà thôi.

So với Phỉ Phi, Mộc Như Lam bình thản hơn rất nhiều, không có vẻ gì là đang đuổi bắt con mồi cả, thế nhưng trong mắt Phỉ Phi, Mộc Như Lam quả thật là một ác quỷ âm hồn bất tán…

Kim Mạt Lỵ cũng đã từng trải qua cảm giác ấy. Chẳng ai muốn nếm thử cái cảm giác bị truy đuổi cả, thà cứ làm một dao cho cô ta chết luôn còn hơn là lăng trì như thế này. Chết không đáng sợ, thứ đáng sợ là quá trình chờ đợi cái chết.

Lúc chạy xuống sườn núi, Phỉ Phi xui xẻo vấp phải một tảng đá thế là té lăn ra đất, ngay khi Phỉ Phi sắp tuyệt vọng, cô ta thấy mình lăn tới chỗ một người!

Mộc Như Lam dừng chân nhìn bóng người đằng trước, chậc, giống y như Kim Mạt Lỵ…

“Cứu! Cứu tôi với!” Phỉ Phi túm lấy ống quần người nọ, hoảng loạn cầu cứu bằng chất giọng khản đặc, “Cô ta là biến thái, cô ta muốn giết tôi…”

“Biến thái?” Một giọng nam trầm ấm vang lên.

Phỉ Phi giật mình ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt xanh thâm thúy quỷ dị…
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận