Gia, Khẩu Vị Quá Nặng - Chương 384: V135.1: Yên đậm sâu

Gia, Khẩu Vị Quá Nặng Chương 384: V135.1: Yên đậm sâu
Editor: Chan

Chiếc xe màu đen chạy đến trước cửa sắt, Mặc Khiêm Nhân vừa mới dừng xe lại, dưới ánh trăng lập tức nhìn thấy, cửa sổ tầng bốn có một bóng trắng rơi xuống, giống như thiên xứ từ không trung rơi xuống phàm trần. Làn váy tung bay, giống như hoa mẫu đơn màu trắng đang nở rộ.

Thời gian dường như chậm lại, toàn bộ nhất cử nhất động đều diễn ra chậm rãi, cô giống như lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống, xinh đẹp động lòng người.

Người đàn ông sắc mặt khó coi đột nhiên nhấn mạnh chân ga đâm vào cánh cửa sắt đang đóng kín, xe còn chưa dừng hẳn, lái xe, lao xuống, động tác vươn tay còn nhanh hơn ý nghĩ một bước, nhanh chóng chạm vào lan váy cô. Vì vậy, thời gian lại bình thường như chưa hề xảy ra chuyện gì, cơ thể vì trọng lực mà nặng hơn không ít.

"Bịch..." Hai người ngã trên mặt đất ẩm ướt phủ đầy lá khô, lăn trên mặt đất hai vòng. Cô gái được ôm chặt trong lồng ngực, sống lưng người đàn ông truyền đến cơn đau dữ dội, vật chân quý nhất vào đúng lúc này giống như mất mà tìm lại được, áp lực sợ hãi vẫn luôn đè nén trong lòng giờ đây mới được giải tỏa.

Toàn thân hắn đang run rẩy.

Nước mưa rơi trên người, trên mặt hai người, chỉ chốc lát sau toàn thân ướt đẫm.

"Khiêm Nhân..." Âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu yếu ớt vang lên, cô thì thào: "Em muốn ngủ..."

Cô gái yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Mặc Khiêm Nhân choáng váng, suýt nữa mất đi ý thức nhưng hai tay vẫn ôm chặt Mộc Như Lam, cơ thể vẫn chưa hết đau buốt, tạm thời không thể cử động. Hắn nhìn thấy cửa sổ nơi Mộc Như Lam rơi xuống lộ ra một người phụ nữ giống như ma quỷ, trên tay cô ta cầm một khẩu súng, nhắm thẳng vào bọn họ.

"Chết đi cho tao!!!" Cô ta hoàn toàn mất đi lý trí điên cuồng nổ súng về phía hai người bọn họ.

Mặc Khiêm Nhân biến sắc, cơ thể không thể động đậy bỗng chốc lại có sức lực, đột nhiên đặt Mộc Như Lam dưới thân. Viên đạn giống như mũi tên nhọn đâm mạnh vào da thịt Mặc Khiêm Nhân.

"A! Anh!" Mặc Vô Ngân đứng ở cửa sắt sợ hãi hét lên.

Đoạn Nghiêu nhíu mày, khẩu súng trên tay nhắm vào Ritana, "đoàng", một viên đạn bay ra, Ritana biến mất trước cửa sổ.

"Trời ạ!" Mặc Vô Ngân hoảng hốt chạy đến bên cạnh Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam. Nhìn thấy áo anh trai ướt đẫm máu, sắc mặt cô tái nhợt, không biết phải làm sao.

Đoạn Nghiêu nhanh chóng chạy tới, ngồi xổm xuống đẩy cơ thể Mặc Khiêm Nhân ra, nhìn thấy Mộc Như Lam dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ, đưa tay muốn ôm cô, lại nghe thấy âm thanh yếu ớt của Mặc Khiêm Nhân bên cạnh. Hắn nhìn Đoạn Nghiêu, sắc mắt tái nhợt đến đáng sợ, cố gắng để bản thân không ngất đi, nói: "... Tìm... Tìm Ive... Ive..."

"Anh! Anh!"

Mưa càng ngày càng lớn, máu tươi từ cơ thể chảy xuống, theo nước mưa thấm vào đất.

Đèn cấp cứu sáng lên, lao vùn vụt trên đường quốc lộ, dừng lại trước cửa chính bệnh viện, bác sĩ và y tá lập tức chạy ra, đặt hai người lên giường cấp cứu, đẩy vào bên trong.

Mặc Vô Ngân gắt gao chạy theo giường của Mặc Khiêm Nhân, nước mắt liên tục rơi xuống: "Anh, anh sẽ không sao đâu, anh sẽ không sao đâu, anh..." Đây là lần đầu tiên, từ nhỏ đến lớn, từ trước đến nay trong lòng Mặc Vô Ngân, Mặc Khiêm Nhân luôn là quân vương cao cao tại thượng coi rẻ chúng sinh. Cho dù kẻ địch có hung ác, tàn bạo đến đâu thì hắn cũng chưa hề bị thương, không kẻ nào có thể làm hại hắn, hắn không hề có sơ hở. Nhưng hiện tại hai mắt hắn nhắm chặt, khuôn mặt trắng bệch, sinh mệnh mỏng manh giống như sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại. Loại cảm giác này thật đáng sợ, thật sự rất đáng sợ...

Đoạn Nghiêu thì chạy theo giường cấp cứu của Mộc Như Lam, vừa chạy vừa cầm điện thoại gọi cho thuộc hạ, sắc mắt cực kỳ khó coi, hét lên: "Nếu tìm được người lập tức đưa đến bệnh viện cho tôi! Nhanh lên!"

Thời gian cứ thế trôi qua, cô gái nằm trên giường bệnh tứ chi dường như đang dần dần trở nên lạnh lẽo, nhưng mọi thứ so với tưởng tượng càng nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân không được đẩy vào phòng phẫu thuật để tiến hành cấp cứu.

"Tại sao không thể tiến hành phẫu thuật? Tại sao?" Đoạn Nghiêu túm lấy áo bác sĩ nhấc lên, giận giữ hỏi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp lúc này tràn ngập sát ý, bác sĩ sợ tới mức mặt trắng bệch.

"Ôi, thật xin lỡi, không phải chúng tôi không muốn làm, mà là không có cách nào khác... Vị tiểu thư này có nhóm máu RH-, bệnh viện chúng tôi không có loại máu này, chúng tôi cũng đã điều động từ bệnh viện khác. Nhưng mà vị tiểu thư này mất máu quá nhiều, nếu như không kịp thời truyền máu... Thời gian e rằng không kịp, hơn nữa vị trúng đạn của vị tiểu thư và vị tiên sinh quá đặc biệt... Bệnh viện chúng tôi không có bác sĩ nào có thể thực hiện cuộc phẫu thuật này..." Bác sĩ run rẩy giải thích, đây cũng là lần đầu bọn họ gặp tình trạng khó giải quyết như vậy. Hơn nữa người đàn ông này là nhân vật hết sức quan trọng, nếu như bọn họ có thể cứu sẽ lập tức cứu nhưng mà vị trí trúng đạn... Ai dám mổ chính chứ? Trong bệnh viện này lợi hại nhất là bác sĩ khoa ngoại cũng không dám tùy tiện đứng ra mổ!

Đúng vậy, có một viên đạn xuyên qua người Mặc Khiêm Nhân chui vào trong cơ thể Mộc Như Lam. Sau đó Ritana lại bắn một viên đạn, nó chui thẳng vào trong cơ thể Mặc Khiêm Nhân.

"Vậy để bọn họ chờ chết sao?" Đoạn Nghiêu gấp đến mức muốn giết người, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ lại một lần nữa nhìn thấy Mộc Như Lam trong tình trạng như vậy, hắn tình nguyện người năm trên giường là mình chứ không phải cô!

"Chúng tôi..."

"Đương gia!" Có người lên tiếng gọi Đoạn Nghiêu, Đoạn Nghiêu quay đầu lại, thấy thuộc hạ của mình dẫn một nam nhân mắt lam tóc vàng tràn đầy sức quyến rũ đi tới.

Đoạn Nghiêu không biết Mặc Khiêm Nhân muốn tìm Ive đến làm gì nhưng có lẽ cũng có tác dụng, Mặc Khiêm Nhân không phải người muốn làm việc vô dụng, cho dù không muốn thừa nhận điểm này.

"Chao ôi!" Ive nhìn hai người nằm trên giường, khoanh tay khó hiểu, lên tiếng cảm thán, mới mấy tiếng không gặp mà hai người này sao lại chật vật vậy chứ? Nhưng đây cũng là lần đầu tiên bệ hạ của Coen bọn họ vừa chật vật vừa yếu ớt như vậy, hắn ta chỉ cần bóp nhẹ một cái là có thể giết chết hắn rồi, chậc chậc, thật là thú vị à nha. Hắn ta đang bị mất hứng mà không vui nhưng vì nhìn thấy cảnh này mà tâm trạng lại vui vẻ trở lại.

"Này! Anh có thể làm gì?" Đoạn Nghiêu nhìn Ive hỏi.

Đôi mắt màu lam sâu thẳm nhìn qua Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam, sau đó dừng trên người Đoạn Nghiêu, Ive cười đầy sức quyến rũ, khoanh tay, nhún vai, dáng vẻ bất lực nói: "Tôi thì có thể làm gì đây chứ."

Khi hắn ta làm việc thật sự rất biến thái, đừng hy vọng hắn ta có chút từ bi, mặc dù vẫn yêu thích Mộc Như Lam, nhưng mà ai bảo cô là vị hôn thê của Mặc Khiêm Nhân chứ? Để cho hai người họ cũng chết là được rồi, trên đường xuống suối vàng hai vợ chồng cùng bầu bạn, hừm, không tồi, không tồi.

Đoạn Nghiêu nhíu mày, người đàn ông này vào thời điểm này còn trưng dáng vẻ đùa giỡn đó ra, càng khiến tâm trạng hắn khó chịu.

"Nếu không có việc gì, tôi nghĩ tôi có thể đi rồi." Ive lễ phép hướng Đoạn Nghiêu gật gật đầu, xoay người muốn rời đi.

"Ive..." Giọng nói vô cùng yếu ớt của Mặc Khiêm Nhân vang lên, gần như không nghe được.

Bước chân Ive dừng lại, hắn ta xoay người nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân cố gắng mở mắt, hô hấp dồn dập nói: "Cứu cô ấy... Cứu cô ấy..." Hắn biết rõ có một viên đạn trong cơ thể Mộc Như Lam, hơn nữa vị trí rất nguy hiểm, chỉ có Ive mới có thể đảm bảo tuyệt đối không hề xảy ra sai sót, trên thế giới này chỉ có Ive mới có thể cứu cô ấy.

"Hả?" Ive giống như nghe được điều gì đó thú vị, đôi mắt màu lam lóe lên tia quỷ dị, giọng nói có chút ngạc nhiên: "Ngài Amon–viện trưởng bệnh viện tâm thần Coen đang cầu xin phạm nhân sao? Muốn tôi cứu vị hôn thê của anh? Dựa vào cái gì chứ?"

Mặc Khiêm Nhân nhìn hắn ta, đôi mắt khép hờ có chút mệt mỏi, hắn cố gắng chống đỡ ý thức không cho phép bản thân ngất đi, hắn cảm giác được sức lực ngày càng yếu đi, mạng sống càng ngày càng yếu ớt. Hắn yếu đến mức bây giờ mí mắt cũng không thể mở được, nhưng hắn không thể nhắm mắt lại, không thể...

"Cứu cô ấy..." Hắn vô thức nỉ non.

Có y tá không nhìn được mắt ngấn lệ, người đàn ông này hiện tại tính mạng cũng mong manh mà còn muốn người khác cứu vị hôn thê...

Ive nhìn hắn hai giây, sau đó nở nụ cười xấu xa: "Hay là anh cầu xin tôi? Nếu anh có thể quỳ xuống cầu xin tôi, tôi lập tức sẽ phẫu thuật cho cô ta." Đưa ra loại yêu cầu này, Ive cảm thấy cực kì hưng phấn, chỉ số biến thái không ngừng tăng lên. Viện trưởng Amon thân mến luôn khiến hắn ta cảm thấy khủng bố bây giờ lại yếu ớt cầu xin kẻ từng là phạm nhân giúp đỡ. Người đàn ông hoàn toàn tách biệt với thế gian này, giống như bậc đế vương lạnh lùng cao cao tại thượng coi rẻ chúng sinh, nếu như bây giờ có thể khiến hắn quỳ trước mặt mình, một màn này sẽ khiến hắn ta nhớ suốt đời, thú vị quá, ha ha...

"Này! Anh đừng có mà quá đáng!" Mặc Vô Ngân càng khóc to hơn, người này là ai vậy? Tại sao lại quá đáng như vậy? Tại sao vào thời điểm này lại đưa ra yêu cầu đó?

"... Vô Ngân... Đỡ anh dậy..." Mặc Khiêm nhân lên tiếng.

Mắt Mặc Vô Ngân trừng lớn: "Anh!"

Nụ cười trên mặt Ive cứng lại, đôi mắt màu lam lộ ra vẻ khó tin, người này...

Đoạn Nghiêu lại lập tức vươn tay đỡ Mặc Khiêm Nhân, màu sắc trong con ngươi màu lam quỷ dị của Ive trong nháy mắt trở nên phúc tạp. Hắn ta nhìn Mặc Khiêm Nhân rồi lại nhìn Mộc Như Lam nằm bên cạnh, chợt lên tiếng: "Vết thương của anh không giống như của cô ta, chờ khi tôi cứu sống cô ta, anh cũng chết rồi. Tôi cho anh hai lựa chọn: cứu bản thân hoặc cứu cô ta."

"Cứu cô ấy..." Mặc Khiêm Nhân nói mà không hề nghĩ ngợi.

Ive nhìn hắn, xoay người nói với bác sĩ và y tá nói: "Đẩy cô ta vào phòng phẫu thuật."

"Nhưng mà máu..." Bác sĩ khó khăn nói, cũng không kịp nghĩ đến người ngoại quốc này là ai, máu vẫn đang trên đường vận chuyển đến đây, hoàn toàn không kịp.

"Nếu như cần máu, hãy lấy của tôi." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, Bạch Mạc Ly không biết đã đứng ở rèm che từ lúc nào. Mắt ưng lãnh khốc sắc bén khiến người khác có cảm giác hắn đang ra lệnh.

"Anh..."

"Nhóm máu của tôi cũng là RH-." Bạch Mạc Ly liếc nhìn Mộc Như Lam, lạnh lùng nói.

Mộc Như Lam rất nhanh được đẩy khỏi tấm rèm màu xanh, Mặc Khiêm Nhân nhìn cánh tay buông lỏng đầy máu của cô, mãi cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của cô nữa trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Sức lực cuối cùng giống như bồ công anh trong gió bị thổi tan, biến mất không thấy, mí mắt nhẹ nhàng khép lại giống như sẽ không mở ra được nữa.

"Anh! Xin hãy cứu anh tôi! Xin hãy cứu anh tôi!" Mặc Vô Ngân luống cuống kéo áo bác sĩ và y tá, không ngừng cầu xin, nhưng bọn họ ngoại trừ lộ ra khuôn mặt đau thương, khó xử thì không thể làm gì khác.

Ngay khi Mặc Vô Ngân cảm thấy tuyệt vọng bỗng có bác sĩ và y tá đi đến đẩy Mặc Khiêm Nhân ra ngoài, cô lập tức chạy theo: "Các người... Các người muốn đưa anh tôi đi đâu hả? Này?! Có phải đưa anh ấy đi phẫu thuật không? Phải không?"

"Vị tiên sinh vừa nãy bảo chúng tôi đẩy anh trai cô vào phòng phẫu thuật." Đối mặt với Mặc Vô Ngân không ngừng truy hỏi, một vị bác sĩ đành bớt một chút thời gian trả lời câu hỏi của cô.

Mặc Khiêm Nhân nhanh chóng được đẩy vào phòng phẫu thuật, Mặc Vô Ngân bị ngăn cách ở bên ngoài, hai tay nắm chặt lại khẩn cầu, hy vọng Mặc Khiêm Nhân không xảy ra chuyện gì.

Vốn dĩ là phòng phẫu thuật đơn, nhưng lúc này có không ít bác sĩ, y tá, đủ các loại dụng cụ và thiết bị được mang tới từ các phòng phẫu thuật khác.

Ive mặc áo blouse dài, đeo khẩu trang và găng tay, trên tay cầm dao phẫu thuật lạnh thấu xương, đôi mắt màu lam sâu thẳm so với lưỡi dao còn sắc bén hơn, hắn ta ra tay không chút do dự. Các bác sĩ khác nhìn thôi đầu cũng đầy mồ hôi, vậy mà vẻ mặt của Ive lại vô cùng bình thản, một giọt mồ hôi cũng không có.

Bạch Mạc Ly nằm cách đó không xa, trên tay cắm kim, máu từ ống truyền dịch chảy qua thiết bị y tế, sau đó chuyển vào cơ thể cô gái. Đoạn Nghiêu giống như kị sỹ, đừng bên cạnh gắt gao nhìn động tác của Ive, từ trong miệng Bạch Mạc Ly hắn mới biết Ive là loại người gì, chỉ sợ hắn ta làm phẫu thuật cho Mộc Như Lam sẽ xảy ra chuyện bất chắc.

Mà bên kia, sau rèm che màu xanh đều là các bác sĩ khoa ngoại giỏi nhất bệnh viện, bọn họ vây quanh Mặc Khiêm Nhân, trước mặt là cuộc gọi video, bên trong rõ ràng là Ive đang di chuyển dao ở vị trí khó xử lý nhất. Trán bọn họ ướt đẫm mồ hôi, cố gắng thực hiện phẫu thuật cùng Ive, không để xảy ra sai xót...

Thời gian cứ như vậy trôi qua, Mặc Vô Ngân đứng ngoài cửa lo lắng không thôi, đi đi lại lại, ngồi một chút rồi lại đứng dậy. Bên trong bệnh viện một túi máu được đưa vào phòng phẫu thuật. Bên ngoài mưa lớn cuối cùng cũng ngớt, dần dần nhỏ lại, mãi cho đến khi chỉ còn mưa lất phất, bóng tối lui đi nhường chỗ cho ánh sáng, bầu trời dần dần trở nên sáng ngời.

Nhưng mà đèn phòng cấp cứu vẫn như cũ, khiến người khác lo lắng.

Đây là cướp người từ tay Tử Thần.

Không biết từ lúc nào bên ngoài hành lang có rất nhiều người, trừ Mặc Vô Ngân còn có người của Bạch Đế và Ám Long.

Trong phòng vẫn tiếp tục phẫu thuật, lại một túi máu khác được thay, "tích" "tích" tiếng thiết bị y tế vẫn vang lên––muốn biết sinh mệnh còn có thể tiếp tục hay không đều phải dựa vào sự dò xét của nó.

Lại mấy tiếng đồng hồ nữa trôi qua.

Cuộc phẫu thuật của Mộc Như Lam sắp hoàn thành, các chỉ số trên thiết bị y tế cũng dần dần bình thường trở lại, nhưng mà lúc này rèm che bên kia truyền đến âm thanh lo lắng.

"Nhịp tim đang không ngừng hạ thấp..."

"Mau! Dùng máy sốc tim!"

"..."

Trên máy monitor theo dõi bệnh nhân, đường ECG* nhấp nhô đang ngày càng thấp, càng gần với đường nằm ngang, sau đó thẳng tắp...

*ECG: chỉ số điện tim.

"Títttt––" Tiếng thiết bị y tế vang lên chói tai.

Trái tim thoi thóp đập một cái, sau đó ECG thẳng tắp.

Mười mấy tiếng đồng hồ dành mạng sống từ tay Tử Thần, bây giờ hoàn toàn uổng phí.

Bác sĩ và y tá nắm chặt dụng cụ y tế trên tay, nhìn người đàn ông nằm trên giường phẫu thuật, viền mắt đỏ ửng, mười mấy tiếng phẫu thuật cuối cùng vẫn thua dưới tay Tử Thần. Loại cảm giác này thật sự rất khó chịu.

Đoạn Nghiêu và Bạch Mạc Ly ở phòng cấp cứu nhìn rèm che màu xanh, đó là... Mặc Khiêm Nhân...

Có lẽ cảm nhận được điều gì đó, Mộc Như Lam đang được khâu lại vết mổ nhíu mày lại, đôi môi tái nhợt nhẹ nhàng thốt lên: "Khiêm Nhân..."

Âm thanh kia rất yếu ớt, nếu không tới gần căn bản không thể nghe được, Ive liếc nhìn cô, tiếp tục công việc.

"Khiêm Nhân..."

Thình thịch.

ECG khẽ nhích một chút.

"Khiêm Nhân..."

Thình thịch.

ECG nhấp nhô rõ ràng.

Thình thịch... Thình thịch... Thình thịch...

Các bác sĩ mở to hai mắt nhìn ECG đang liên tục lên xuống, tiếng tim đập rõ ràng, quả là kỳ tích! Sinh mệnh này quá kì diệu!

Hắn đang chìm xuống trong bóng tối, thời gian giống như đang dừng lại, trải qua 26 năm cuộc đời giống như đèn kéo quân ở trước mặt hắn hiện lên từng hình ảnh nhạt nhẽo, không có chút hứng thú, còn có mùi máu tanh đáng sợ... Quá nhàm chán... Mệt mỏi quá...

Khiêm Nhân...

Có ai đang gọi hắn? Giọng nói mềm mại, pha chút trêu đùa và làm nũng. Vì vậy hắn vùng vẫy muốn mở mắt nhìn cô, không muốn cứ mãi nhắm mắt như vậy.

Khiêm Nhân.

Ừ?

Anh là của em.



Không có sự cho phép của em anh không được chết?

Được.

Vì vậy trái tim của hắn lại đập.

Ánh mặt trời chui ra từ bên trong tầng mây dày, chiếu sáng trên mặt đất.

Giữa trưa cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, Mặc Vô Ngân đang ngồi xổm trên mặt đất lập tức đứng lên, chạy tới hỏi: "Bác sĩ! Bác sĩ, anh trai tôi thế nào rồi?"

"Cuộc phẫu thuật của Amon tiên sinh vẫn chưa xong, nhưng tình hình không có gì đáng ngại." Bác sĩ làm trợ lý cho Ive có chút mệt mỏi nhưng vui mừng nói.

Sau đó Mộc Như Lam được đẩy ra, Đoạn Nghiêu và Bạch Mạc Ly cùng nhau ra khỏi phòng phẫu thuật, Tuyết Khả và đám người chờ bên ngoài lập tức tiến lên.

"Boss!"

"Đương gia!"

Người của hai bên đồng thời lên tiếng.

"Im lặng."

"Đừng ầm ĩ."

Lão đại của hai bên lên tiếng cùng một lúc.

Mặc Vô Ngân nhìn Mộc Như Lam phẫu thuật thành công, lại lo lắng nhìn về phía cạnh của đang đóng chặt bên cạnh.

Ive không ra ngoài.

Hắn ta đứng ở đuôi bàn mổ, trên tay cầm con dao phẫu thuật, đôi mắt màu lam sâu thẳm nhìn Mặc Khiêm Nhân vẫn đang phẫu thuật ở phòng bên cạnh. Hắn ta vô cùng khó hiểu, cũng vô cùng tò mò, nếu là trước đây hắn ta sẽ không thể nào tưởng tượng ra bộ dạng yếu ớt của Mặc Khiêm Nhân. Yêu một người, vì người đó mà bất chấp tất cả, phạm nhân trong bện viện tâm thần Coen đều biết rõ, gia hỏa này không chính không tà, làm việc hầu như đều dựa vào tâm trạng. Là một người kiêu ngạo lại lạnh lùng, biến thái vào tay hắn căn bản không có cơ hội chạy thoát. Ive hắn ta là một trường hợp duy nhất chạy trốn thành công sau khi Mặc Khiêm Nhân đảm nhiệm chức viện trưởng Coen––đương nhiên cũng là do hắn ta may mắn, gặp đúng nghị sĩ ngu xuẩn kia––mà cái tên kia, nếu lúc đó hắn ta không kêu ngừng, hắn sẽ thật sự quỳ xuống cầu xin hắn ta sao?

Hừ, đáng ra lúc đó hắn ta nên nhìn thấy kết quả rồi mới cứu Mộc Như Lam, hiện tại hắn ta tò mò muốn điên lên, tại sao lúc đó đầu óc hắn ta không được bình thường chứ? Thật sự là bị ma quỷ kích động mà!!

Có điều mạng sống của hai vợ chồng này đúng là mạnh mẽ đến dọa người, bị thương ở vị trí nguy hiểm như vậy mà không chết, thật sự là quá biến thái.

Không lẽ tình yêu thật sự có tác dụng lớn như vậy sao? Ive vô cùng nghi hoặc, có lẽ hắn ta phải nghiên cứu hạng mục này mới được. Chẳng hạn như hooc-mon tình yêu...

Hai giờ sau cuộc phẫu thuật của Mặc Khiêm Nhân cũng hoàn thành, Mặc Vô Ngân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hai chân mềm nhũn, ngồi bệt trên mặt đất, vừa khóc vừa cười.

Mặc Khiêm Nhân được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt để chờ qua cơn nguy kịch, đối diện với phòng của Mộc Như Lam.

Đoạn Nghiêu đứng ở bên ngoài cửa sổ nhìn Mộc Như Lam, quay người lại nhìn Mặc Khiêm Nhân cơ thể cắm đầy các loại dây. Đôi mắt hoa đào hơi trầm xuống, tay nắm chặt nắm đấm, sau đó lại buông ra.

"Đương gia, đã bắt được người phụ nữ kia." Có thuộc hạ đi tới báo cáo với Đoạn Nghiêu.

Mắt Đoạn Nghiêu trầm xuống, xoay người nói: "Cho người đến trông coi trước cửa phòng bệnh."

"Vâng."

Thiếu niên tức giận bước ra ngoài, hơi thở toàn thân sắc bén, giống như một thanh kiếm sắc bén, không cẩn thận tới gần sẽ bị chém một nhát. Người phụ nữ kia dám xuống tay với cô, hắn nhất định khiến cô ta sống không bằng chết!
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận