Gia, Khẩu Vị Quá Nặng - Chương 309: Chương V99.3: Đáp trả (3)

Gia, Khẩu Vị Quá Nặng Chương 309: Chương V99.3: Đáp trả (3)
Editor: MDL, Piscestar

Beta-er: Misery De Luvi

Sóng nối từng cơn lăn tăn trên bờ biển, cuối cùng vỡ tan thành những đóa bọt trắng rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.

Vài ba con ốc mượn hồn theo sóng dạt lên dải cát, chúng vội vàng bò về dòng nước để rồi một lần nữa bị đẩy trở lại bờ.

Có dấu chân ai trải dài trên bãi biển vắng ngắt, ánh hoàng hôn rực lửa in xuống làn cát chiếc bóng nghiêng nghiêng của một người đàn ông.

Mặc Khiêm Nhân đứng nhìn hai căn biệt thự cách đó không xa. Ở một đất nước theo chủ nghĩa tư bản, quyền tư hữu tài sản được pháp luật bảo vệ rất tốt, công dân có quyền tư hữu vĩnh viễn với nhà cửa và đất đai mà mình đã mua hợp pháp.

Vì thế, một trong hai căn biệt thự này thuộc sở hữu của Mặc gia.

Ở đây không khí nóng bức được gió biển xua đi, cả cái nắng gay gắt của California cũng dịu đi rất nhiều, là một nơi tuyệt hảo để đến nghỉ mát thư giãn – nếu không có tin đồn rằng ở đây từng xảy ra một vụ án biến thái giết người kinh hoàng.

Nghe nói hai căn biệt thự này là do một cô gái xây cho mình và cho cha mẹ. Cô ấy muốn sống tự lập nhưng cũng không muốn xa cha mẹ nên đã thuê người xây hai căn biệt thự gần nhau. Lúc chuẩn bị mua nhà, ba Mặc thấy không cần phải mua đến hai căn, hơn nữa có hàng xóm kế bên cũng tốt, vì thế chỉ mua một căn.  

Đó chính là khởi đầu của cơn ác mộng Mặc gia.

Và cũng là khởi đầu chấp niệm của Mặc Khiêm Nhân.

Mặc Khiêm Nhân chưa bao giờ quay lại nơi này, suốt mười mấy năm qua, hôm nay là lần đầu tiên.

Hắn thả bộ đến căn biệt thự thuộc về mình, đài phun nước trước cửa nay đã bị gió biển thổi cạn sau một thời gian dài, thay vào đó là một lớp bụi dày. Hẳn đẩy nhẹ cửa, một cơn gió thổi vào làm bụi bặm trong nhà bay tán loạn.

Mặc Khiêm Nhân đứng đợi một lát rồi đeo khẩu trang đi vào.

Cảnh tượng bên trong vẫn không hề thay đổi: chiếc sôpha bị rạch nát bởi dao, chiếc ghế dựa đổ nghiêng cùng chiếc bàn trà nằm chỏng chơ trên đất, thậm chí trong tủ lạnh vẫn còn trái cây và thức ăn đóng hộp đã hết hạn nhiều năm, ngoài ra còn có những mảng máu khô đóng bụi, những mặt tường gồ ghề, và cả sợi dây thừng đã từng siết chặt tay chân hắn. Dường như cát bụi đã ngưng đọng mọi thứ vào khoảnh khắc ấy và khảm chúng xuống thật sâu, dù có ai mang thứ gì đi thì dấu tích ngày hôm đó vẫn hiện rõ mồn một.

Căn nhà này là tài sản của Mặc gia nên không có ai khác giúp họ dọn dẹp, còn họ thì đã chọn cách lãng quên nó.

Yên lặng bao trùm, ánh chiều tà hắt qua khung cửa sổ, rọi vào căn nhà cô tịch hoang vắng.

Hắn đứng đó, cảm thấy như được quay về mười lăm năm trước, khi hắn vẫn còn là một cậu bé trói gà không chặt hay núp sau tấm lưng gầy của bố, được bố hết mực bảo bọc…

Chợt bóng tối ập đến, hắn cúi đầu, tóc mái che đi cảm xúc trong đôi mắt đen, đến khi ngẩng lên thì còn lại chỉ là vẻ lạnh nhạt bàng quan trước mọi sầu khổ.

Hắn thờ ơ nhìn cái góc phòng nơi cậu bé mang đôi mắt giống hắn đang bị trói chặt, người nó run lên bần bật, mặt giàn giụa nước mắt… Hắn lạnh lùng dời mắt đi, tiếp tục bước về trước. 

Quá khứ đó, đối với hắn chỉ là một tấm gương đã vỡ tan tành.

Hắn sẽ không bị quá khứ đánh bại, không ai có thể quật ngã hắn, kể cả chính hắn.

Từng dấu chân in xuống mặt sàn đầy bụi, hắn đi lên tầng hai, một vết máu mới tinh đập vào mắt, sau một hồi ngập ngừng, hắn lần theo vết máu lên tầng ba.

Xung quanh im lặng như tờ, tiếng bước chân của hắn cũng khẽ khàng vô cùng.

Đứng trên cầu thang, Mặc Khiêm Nhân ngẩng đầu nhìn máu chảy xuống từ mặt sàn tầng ba.   

Ngay trước đầu cầu thang lên tầng ba là một xác chết lõa thể bị đóng đinh vào thánh giá giống như Jesus, máu từ cổ họng cô gái chảy lỏng tỏng xuống sàn, chỉ một chút nữa thôi, chất lỏng sềnh sệch và ngọt ngào ấy sẽ chạm vào đôi giày của Mặc Khiêm Nhân.

Mặc Khiêm Nhân nhấc chân bước lên phần sàn không bị dính máu. Đứng trước thi thể, hắn đeo vào đôi găng cao su vừa lấy từ trong túi rồi nhẹ nhàng nâng đầu cô gái lên, bấm mạnh vào má để cô ta mở miệng, quả nhiên sâu trong khoang họng có một mảnh giấy.

Hắn lấy tờ giấy ra, trên đó viết một bài thơ tiếng Anh chứa chút ít thông tin.

Sau mười mấy năm chờ đợi, cuối cùng hắn cũng nhận được lá thư mời chết chóc của tên thủ phạm, để xem lần này ai mới là kẻ phải chết.

Lạnh lùng nhìn thi thể vô tội bị dùng làm mồi câu, hắn lấy di động gọi FBI tới xử lý.

Kẻ thích trò chơi kiểu này, đảm bảo không phải hạng vừa.

Đây là một vụ giết người nhắm vào Mặc Khiêm Nhân, hung thủ muốn dẫn dụ hắn.

FBI tỏ ra khá bất mãn khi biết Mặc Khiêm Nhân là nguyên nhân khiến người vô tội bị sát hại, yêu cầu hắn phải cấp tốc phá án trong tối đa là một tháng.

“Tôi sẽ giải quyết vụ này.” Mặc Khiêm Nhân nói đoạn rời khỏi văn phòng FBI, giọng điệu vẫn lạnh lùng như mọi khi nhưng lại khiến người ta có cảm giác lần này hắn sẽ không dừng tay cho đến khi nghiến nát được tên hung thủ.

Schmidt mở cửa xe Mặc Khiêm Nhân rồi lái xe đến bệnh viện tâm thần Coen. Nhìn Mặc Khiêm Nhân nhắm mắt tựa lưng vào ghế, Schmidt không khỏi lo lắng, “Amon, cậu không sao chứ?” Kẻ thù giết cha hắn đã lộ diện, hơn nữa gã còn muốn chơi trò đuổi bắt với hắn.

Mặc Khiêm Nhân hơi hé mắt để lộ ánh nhìn lạnh buốt. Tim Schmidt thịch một cái, cộng tác và lái xe miễn phí cho Mặc Khiêm Nhân đã lâu, Schmidt cũng phần nào hiểu tính tình của hắn. Mặc Khiêm Nhân gần như là người vô cảm, vẻ bàng quan luôn thường trực trên khuôn mặt hắn, tựa hồ thế giới này không hề tương xứng với hắn.

Vậy mà bây giờ… Chẳng lẽ hắn đã bị kích thích?

“Amon, cậu…”

“Tôi sẽ biến mất trong hai tháng.” Mặc Khiêm Nhân nói, “Tuyệt đối không được cho bất cứ ai biết nơi ở của tôi.”

Schmidt tròn mắt, rốt cuộc hắn định làm gì?

“Anh bảo vệ cho cô ấy.” Mặc Khiêm Nhân nhìn ra cửa sổ, đôi mắt đen nhánh như hòa vào màn đêm, không biết từ khi nào, hắn đã có một người mà hắn không thể để mất.

“Cô ấy” là ai khỏi nói cũng biết, thế nhưng Schmidt vẫn lo, “Rốt cuộc cậu định làm gì?” Đừng có mù quáng vì thù hận rồi gây chuyện gì tày trời nhé!

Mặc Khiêm Nhân nhắm mắt lại, lông mi phủ lên làn da tái nhợt hai bóng đen nho nhỏ. Khi đôi mắt sắc bén đã khép lại, vẻ thanh nhã của hắn khiến người ta khó thể tưởng tượng được sự cường đại bên trong.

++++

Sau bốn giờ chiều mới hết tiết cuối, giảng viên đứng trên bục giảng bài còn Mộc Như Lam thì ngồi dưới làm bài tập riêng. Chương trình học của năm nhất hầu như đều là kiến thức căn bản, mà mấy cái đó Mộc Như Lam đã tự học hồi năm ba cao trung rồi. Đại học học theo hệ thống tín chỉ, Mộc Như Lam có thể tự phân phối chương trình, vì vậy cô đã đăng ký thêm vài môn kì sau, phải học trước thì mới tốt nghiệp sớm được. Còn chuyện làm luận văn, đợi tới đó hẵng hay. 

Mộc Như Lam định đi đến chỗ hội sinh viên nhưng vừa mới ra khỏi cổng trường Y thì đã chạm mặt Tần Tịch Dương, Tần Nhược Liễu và Tần Xuất Vân.

“Sao hồi trưa cô không đến nhà hát?” Tần Xuất Vân không vui, trang phục đã được chuẩn bị xong, sân khấu cũng đã dàn dựng đâu vào đấy, vậy mà Mộc Như Lam lại dám cho bọn họ leo cây?

“Chị đừng giận mà.” Tần Nhược Liễu nhìn thoáng qua Mộc Như Lam, “Có lẽ là bạn Mộc bận quá, chắc ngôi vị đứng đầu cả nước làm bạn ấy vất vả lắm.”

Ôi trời, lại nữa, lại là cái thể loại độc địa thích thêm mắm dặm muối châm ngòi ly gián người khác.

Mộc Như Lam gật gật đầu, “Tôi bận lắm.”

“Bận bịu không phải là lý do để cô cho bọn tôi leo cây!” Tần Xuất Vân càng cáu tiết hơn, sao nó dám tỉnh bơ như thế!

“Tôi cứ cho các người leo cây đó.” Mộc Như Lam nghiêng đầu cười vô tội.

“Cô…”

“Không chỉ hôm nay mà cả ngày mai lẫn ngày mốt tôi cũng sẽ không đi tập diễn. Cô không chịu thì cứ mời người khác đóng, ok?” Mộc Như Lam vừa nói vừa cười, Tần Xuất Vân tức đến mức đầu bốc khói, Tần Nhược Liễu cắn môi, Tần Tịch Dương thì lại hơi hơi thấy nể… Không! Còn lâu mình mới nể! Mình cũng rất tức!

Tần Xuất Vân không biết phải đáp trả ra sao, bọn họ vốn muốn bôi bác Mộc Như Lam nên mới cho cô đóng vai phù thủy, vai phù thủy trong kịch bản của họ đảm bảo ghê tởm tới độ khiến khán giả muốn quăng trứng thối, nào ngờ, con cừu này dám chơi họ như thế! Tức chết mất!

“Mộc tiểu thư không thấy mình làm vậy là quá đáng à?” Tần Nhược Liễu cau mày.

“Có hả?” Mộc Như Lam vẫn nhìn bọn họ mà cười, chính điều này càng làm họ khó chịu hơn, “So với hành động hà hiếp một cô gái yếu ớt của các người, tôi tự thấy mình còn thua xa.”

Có người dừng chân cách đó không xa.

Ồ, hóa ra không phải là một con cừu nhu nhược mà là một cô mèo hung hăng.

Tần Phá Phong không biết ở đâu chui ra, định bá cổ Mộc Như Lam nhưng cô đã kịp lùi sang hai bước làm hắn chụp hụt.

Ấy thế mà Tần Phá Phong không hề tỏ ra lúng túng, hắn đút tay vào túi rồi híp mắt cười tỉnh rụi, “Ai bắt nạt tiểu thiên sứ đáng yêu thế này? Hửm?”

Cái kiểu “mèo khóc chuột” này đúng là buồn nôn.

Mộc Như Lam cười nhạt dần, ai nhìn vào cũng biết cô không vui.

“Nói tóm lại, hoặc là các người tìm người khác đóng vai phù thủy, còn không thì đừng có ra lệnh cho tôi.” Nụ cười của Mộc Như Lam tắt hẳn, khí thể nghiêm nghiêm của hội trưởng hội học sinh Lưu Tư Lan toát ra, đôi mắt trong trẻo không còn ấm áp như trước nữa, “Tôi đã quen đứng trên cao, vậy nên tôi rất xem thường những thành phần hạ đẳng suốt ngày ảo tưởng về vị thế của mình.”

Đừng thấy cô tốt tính mà tưởng cô ngốc, ý xấu của bọn họ rõ rành rành ra đó, ai mà chẳng biết. Nguyên tắc của cô là người ta kính cô một thước, cô kính lại họ đúng một thước.

Lũ ngu xuẩn.

Mộc Như Lam quay lưng đi tới chỗ Morse – không biết hắn đã khoanh tay đứng đó nhìn họ từ bao giờ – mặc kệ những kẻ đang á khẩu trước lời lẽ sắc bén của cô.

Nhìn Mộc Như Lam, Morse nở một nụ cười khích lệ hiếm thấy, “Khá lắm.”

“Cảm ơn.” Mộc Như Lam cười.

“Đi thôi.” Morse đi trước, Mộc Như Lam theo sau, trông có vẻ chậm nhưng thật ra cô không hề bị tụt lại.

Morse thấy thật thú vị, nhớ lại câu Mộc Như Lam nói lúc nãy, anh ta càng không kiềm được nụ cười, đôi mắt xám ánh lên vẻ thâm thúy. Cô gái kiêu ngạo này, chẳng lẽ cô không biết nói thế sẽ càng làm chúng muốn lôi cô xuống bùn hơn?

Đến khi bóng dáng Mộc Như Lam và Morse mất hút sau góc ngoặt thì mấy người Tần gia mới hoàn hồn, à không, trừ Tần Tịch Dương, cô nàng tròn mắt ngơ ngác, dáng vẻ hồi nãy của Mộc Như Lam… Sao mà ngầu quá đi!

“… Cô ta đi chung với Morse đấy hả?” Sắc mặt Tần Xuất Vân rất không tốt.

“Đúng là Morse đấy.” Tần Phá Phong hờ hững đáp. Hắn tháo kính xuống hà vài hơi vào tròng, mắt tóe lửa căm thù, được lắm, con ả này dám chọc tức hắn! Rõ ràng nó mới là kẻ phải bò dưới đáy, được đứng trên cao chỉ là nhờ ăn cướp của người khác mà thôi! Nó dựa vào cái gì mà dám nói câu đó!

“Mẹ kiếp! Cô ta không coi lời mình ra gì cả!” Trán Tần Xuất Vân nổi gân xanh, hiếm lắm cô ta mới có ý tốt cảnh báo Mộc Như Lam tránh xa Morse ra, vậy mà nó lại tự chui vào chỗ chết? Thôi được, cô ta thừa nhận thực ra cũng không phải là mình có ý tốt gì, chỉ là sợ Mộc Như Lam ngủm nhanh quá, bọn họ chơi không đã!

“Người ta vốn dĩ đứng ở trên cao…” Tần Nhược Liễu nhẹ nhàng đổ thêm dầu vào lửa, khỏi cần nói cũng biết vế sau chính là “đời nào chịu nghe lời chị.”

Nhìn mọi người thế này, Tần Tịch Dương bỗng nhận ra dường như mình không thương anh chị em cho lắm, bọn họ bị chọc tức phát điên mà mình lại thấy Mộc Như Lam thật ngầu, vì vậy bèn siết tay nói hùng hồn, “Anh chị em mình không phải hạng hạ đẳng! Trừ Nhược Liễu ra!”

Vừa đắc ý chưa được mấy giây, Tần Nhược Liễu nghe vậy thì sầm mặt, cô ta nghiến răng, tất cả đều xuất thân từ cùng một cô nhi viện, thế quái nào bọn họ thân thiết với nhau mà lại trừ cô ta ra?!

Thế nhưng Tần Phá Phong và Tần Xuất Vân lại không thấy Tần Tịch Dương nói có gì sai, một người nửa giận nửa cười ôm Tần Tịch Dương vò đầu, người còn lại thì trừng mắt, ý bảo em đi chỗ khác chơi đi, đừng có ở đây ham vui.

++++

Morse dẫn Mộc Như Lam vào trường Y, trường Y rất rộng, Mộc Như Lam quẹo trái quẹo phải một hồi mà chóng cả mặt.

Hành lang đích đến của họ gây cảm giác lạnh lẽo như thể có hàn khí không ngừng tuôn ra từ mỗi căn phòng, Mộc Như Lam không khỏi nổi da gà.

Thần sắc của Morse vẫn rất bình thản, anh ta nhẹ nhàng mở cửa căn phòng cuối cùng, một luồng khí lạnh phả vào mặt hai người, sau đó đập vào mắt là những thi thể ngâm trong bình chất lỏng…

====

Mị vẫn còn sống đây…
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận