Gia, Khẩu Vị Quá Nặng - Chương 376: V131.1: Hợp tác

Gia, Khẩu Vị Quá Nặng Chương 376: V131.1: Hợp tác
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Chan_2711

Chuyện gì thế này?!

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, mọi chuyện phát triển quá bất ngờ, khiến bọn họ cảm nhận được rõ ràng cái gì gọi là vui quá hóa buồn!

Bên trong bệnh viện thành phố Washington, toàn thân mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt Tần Lãnh Nguyệt tái nhợt, cô ta cắn cắn môi. Một tay xoa nhẹ cái bụng suýt chút nữa thì xảy thai, một tay cầm di động gọi điện cho Tần Phá Phong.

Ngày đó, sau khi nhìn thấy cái đầu người đáng sợ kia, cô ta thiếu chút nữa sinh non, hiện tại thai nhi cực kỳ không ổn định. Mấy ngày hôm nay cô ta luôn phải ở trong bệnh viện để phòng ngừa bất chắc. Nhưng điều cô ta không nghĩ tới chính là, dù mọi chuyện xảy ra như thế này vậy mà cô ta không có cách nào liên lạc với Bạch Mạc Ly. Hoặc nói cách khác số điện thoại của cô ta đã bị chặn, tiện nhân Tuyết Khả, nhất định là cô ta cố ý!

Có điều không quan trọng, cô ta biết em trai và em gái mình đã trở lại, cô ta không tin bọn nó dám đối xử tuyệt tình với mình. Đừng quên lúc trước là ai đã dốc lòng nuôi lớn bọn nó. Trừ khi lương tâm bọn nó bị chó tha, bằng không làm sao có thể đối xử tuyệt tình với mình chứ!

Bên Đế chế Bạch, mọi người đều im lặng nhìn két sắt, điện thoại Tần Phá Phong vang lên cũng không thể phá vỡ bầu không khí này. Cậu ta cau mày nhìn điện thoại, xoay người đi ra ngoài cửa. Bên ngoài mưa vẫn rơi, thời tiết có chút lạnh, hơi thở cậu ta phả ra trắng muốt.

“Alo? Chị à?”

“Phá Phong hả? Bây giờ chị đang ở bệnh viện, đứa nhỏ trong bụng suýt chút nữa không còn, em có thể dành chút thòi gian sang đây với chị được không?” âm thanh yếu ớt của Tần Lãnh Nguyệt truyền đến.

Tần Phá Phong đau đầu xoa xoa mi tâm, nhưng vẫn không có cách nào từ chối: “Được, chờ một chút nữa em sẽ qua đó.” Cho dù nhiều lúc cô ta làm những việc ngu xuẩn, nhưng dù gì cô ta cũng là, là người nuôi lớn cậu ta. Thật sự nếu bảo cậu ta bỏ mặc không quan tâm căn bản là không thể.

“Em... Có thể đưa điện thoại cho Bạch đại ca được không? Chị muốn nói mấy câu với anh ấy.”

Tần Phá Phong vô thức nhìn vào trong đại sảnh, có điều rất dễ nhận thấy, hiện tại không phải lúc. Đối với Tần Lãnh Nguyệt, Bạch Mạc Ly đã không còn sự nhẫn lại. Bây giờ Tần Lãnh Nguyệt tìm đến không phải là tự tìm đường chết sao? Tần Phá Phong lắc đầu: “Hiện tại không thể, tâm trạng của Boss không tốt, chị đừng quấy rầy anh ấy.”

“Làm sao vậy?” Tần Lãnh Nguyệt hỏi, nhưng Tần Phá Phong rõ ràng không muốn nhắc đến chuyện này. Cuối cùng cũng không chịu được mấy lời tra hỏi khéo léo của Tần Lãnh Nguyệt, nói cho cô ta biết chuyện két sắt. Tần Phá Phong vẫn luôn cho rằng so với những người khác Tần Lãnh Nguyệt luôn mong Bạch Mạc Ly sống tốt, mong hắn luôn thành công, bởi vì cô ta yêu hắn sâu sắc như vậy. Cho dù có đôi khi sẽ xử dụng mấy thủ đoạn nhỏ bóp nát hoa đào.

Trong phòng bệnh chỉ có tiếng “tít tít” của thiết bị y tế, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên nhẹ nhàng. Tần Lãnh Nguyệt ngồi ở trên giường, đôi mắt hơi trừng lớn, một lúc lâu sau mới chậm rãi bình tĩnh: “Nói cách khác... Mộc Như Lam lừa Giáo Hội? Chìa khóa thật ở trong tay mọi người sao?”

“Đúng.” Tần Phá Phong nhíu mày, cậu ta cảm thấy Tần Lãnh Nguyệt nắm bắt sai trọng điểm, cô ta đáng ra phải hỏi tại sao dùng chìa khóa thật vẫn không mở ra két sắt?

“À... Bác sĩ phải kiểm tra cho chị rồi, không nghe em nói nữa, nhớ đến thăm chị nhé, Phá Phong.”

“... Được.” Tần Phá Phong cúp điện thoại, cảm thấy hình như có chỗ nào không hợp lý, nhưng tạm thời chưa biết không thích hợp ở chỗ nào, cậu ta cúi đầu suy nghĩ. Xoay người vào đại sảnh, ánh mắt dùng trên người Mộc Như Lam đang đứng ở cầu thang nhìn Bạch Mạc Ly, cười nhạt một tiếng, không thèm quan tâm.

Tần Lãnh Nguyệt nắm chặt điện thoại, ánh mắt chuyển động, một giây sau khóe môi lạnh lùng nở một nụ cười. Thật sự không uổng phí công sức, Mộc Như Lam... Lần này xem làm sao cô có thể trốn!

- -- ------ -----

California.

Los Angeles.

Trong biệt thự của Morse, một đám người vẻ mặt ngơ ngác giống bên Bạch Đế, rõ ràng mật mã được nhập hoàn toàn chính xác nhưng két sắt vẫn không mở ra. Một lát sau, điện thoại Morse vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng, y nhìn tên người gọi tới, thiếu kiên nhẫn ấn tắt. Hiện tại y không có một chút tâm trạng nào nghe người phụ nữ kia nói.

Nhưng mà, chiếc điện thoại kia không nghe theo lại vang lên một lần nữa.

Morse thiếu kiên nhẫn ấn nghe.

“Tốt nhất cô nên nói chuyện quan trọng.”

“Các người đã bị Mộc Như Lam lừa.”

Hai giọng nói đồng thời vang lên.

Morse lập tức im lặng, một lúc sau mới làm rõ tin tức: “Cô nói cái gì?”

“Lần trước các người cướp Mộc Như Lam từ Bạch Đế, lấy được một chiếc chìa khóa đúng không? Bây giờ, tôi nói cho anh biết, các người đã bị Mộc Như Lam xem như một kẻ đần độn mà đùa giỡn! Chiếc chìa khóa thật sự đang ở trong tay Bạch Đế, thậm chí bọn họ đã dùng nó để mở két sắt Desno.” Âm thanh châm chọc của Tần Lãnh Nguyệt xuyên qua loa ngoài vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh (bên Giáo Hội. Cô ta tiếp tục nói: “Không phải tôi cố tình nói như vậy, mà là các người khiến tôi không nhịn được muốn châm chọc. Giáo Hội các người ngàn dặm xa xôi cướp người từ Mỹ về Italy, vậy mà cuối cùng chẳng lấy được thứ gì ngược lại bị Mộc Như Lam đùa giỡn. Haha thật sự quá buồn cười, Mộc Như Lam nhất định ở sau lưng nhìn các người cầm chìa khóa giả vui mừng đến phát điên rồi, thiếu chủ Morse! Các người...”

Tần Lãnh Nguyệt còn đang lải nhải, hắt một bát nước bẩn cho Mộc Như Lam, muốn Giáo Hội thù hận cô. Nhưng lúc này, một bàn tay đẹp như tay đánh dương cầm duỗi tới, dưới những họng súng đen ngòm và vô số ánh mắt cảnh giác, lấy đi điện thoại của Morse gần như bóp nát nó.

Thân hình cao lớn của Mặc Khiêm Nhân ở dưới ánh đèn chiếu lên mặt đất thành cái bóng mờ, Tần Lãnh Nguyệt hoàn toàn không biết mỗi câu mỗi chữ mà cô ta nói ra đều lọt vào tai người khác.

“Các người giống kẻ ngốc bị Mộc Như Lam đùa giỡn trong lòng bàn tay, hết sức ngu xuẩn...”

“Tôi nói rồi...” Giọng nói lạnh lùng của Mặc Khiêm Nhân vang lên giống như bên ngoài gió thu mát lạnh đang thổi, khiến cho người ta khó có thể quên. Tần Lãnh Nguyệt đang lảm nhảm nói đột nhiên bị cắt đứt, giọng nói này rõ ràng hoàn toàn khác với giọng Italy của Morse. Cô ta dừng lại, mơ hồ dâng lên một cảm giác bất an, giọng nói này...

“Nếu để tôi phát hiện cô tính kế vợ tôi, cô sẽ biết cái gì gọi là hậu quả.” Vẻ mặt Mặc Khiêm Nhân lành lùng, đôi mắt màu đen yên tĩnh không một gợn sóng, khí lạnh đột nhiên tỏa ra.

Tần Lãnh Nguyệt giật giật khóe miệng, cổ họng gian nan nuốt nước bọt: “Anh...”

Điện thoại trên tay Mặc Khiêm Nhân bị Morse lấy lại, y nhìn Mặc Khiêm Nhân, có vẻ như đã tình táo lại, đôi mắt màu xám vẫn u ám như cũ: “Cô nói Mộc Như Lam cho Bạch Mạc Ly chìa khóa thật, bọn họ đã dùng nó mở két sắt chưa?”

Tần Lãnh Nguyệt vừa ngẩn ra, nhìn điện thoại, vừa rồi... Là cô ta nghe xong suốt hiện ảo giác sao? Không đúng, người đàn ông Mặc Khiêm Nhân kia làm sao có thể ở cùng một chỗ với Morse chứ? Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy chứ?

Morse sốt ruột lại hỏi một câu, Tần Lãnh Nguyệt vội vàng nói: “Đúng vậy. két sắt bên các người bị nổ tung sao? Tôi nghe nói két sắt Desno sau khi mở ra sẽ nổ tung, các người...”

Cô ta còn chưa nói xong Morse đã cúp máy.

Tần Lãnh Nguyệt nhìn cuộc gọi đột nhiên kết thúc, cô ta ném thẳng điện thoại lên tường, làm sao có thể? Bây giờ, tất cả mọi người đều coi thường cô ta. Bạch Mạc Ly, Morse và tất cả mọi người đều coi thường cô ta! Chết tiệt! Từ ngày Mộc Như Lam xuất hiện cô ta đều không có một ngày yên bình, đồ sao chổi xui xẻo, tiện nhân! Mộc Như Lam muốn cô ta trở lại cô nhi viện chết tiệt kia sao? Muốn cô ta trở về cái nơi bi thảm kia sao? Đừng hòng! Đừng hòng! Cả đời này, cô ta chỉ có thể ở xã hội thượng lưu, ở trong phòng lộng lẫy của Bạch Đế! Tuyệt đối sẽ không quay lại cái cô nhi viện kia, tuyệt đối không!!

Tần Lãnh Nguyệt oán hận nhìn di động ở góc phòng, nhưng, rèm cửa đột nhiên bị gió thổi tung, có cái gì đó rơi xuống đất. Cơ thể Tần Lãnh Nguyệt cứng đờ, cúi đầu nhìn về đuôi giường. Cô ta nhìn thấy một túm tóc đen và một con mắt đang chảy máu, cái đầu chậm rãi quay về phía cô ta, hai mắt trừng lớn nhìn cô ta...

“Aaaaaaa! Người đâu! Aaaaaaa mau tới đây!” Tần Lãnh Nguyệt kinh hãi hét lên, cơ thể không ngừng lùi về sau.

Cửa phòng được kéo ra, bác sĩ và y tá chạy vào.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Có đầu, dưới sàn nhà có đầu người!” Tần Lãnh Nguyệt ôm hai chân, sợ tới mức hoa dung thất sắc* run rẩy chỉ xuống đuôi giường.

*hoa dung thất sắc: choáng váng, hoa mắt

Bác sĩ cúi xuống nhìn về đuôi giường, chỉ thấy một cái cốc bằng giấy bị gió thổi lung lay.

Bác sĩ đứng thẳng dậy, nhìn Tần Lãnh Nguyệt bị dọa đến mất trí, thở dài nói với y tá:

“Chuẩn bị thuốc an thần cho cô ấy.”

Y tá thương xót nhìn Tần Lãnh Nguyệt, gật đầu với bác sĩ. Thật đáng thương mà, chưa cưới đã có thai, còn bị vứt bỏ, haizz...

Morse ấn tắt cuộc gọi của Tần Lãnh Nguyệt, nhìn về két sắt không hề có động tĩnh. Đầu tiên không nghĩ đến chuyện Mộc Như Lam lừa y nữa, dựa theo lời Tần Lãnh Nguyệt phía Bạch Mạc Ly chắc chắn đã mở két sắt, thời gian cũng không lệch với y lắm, nhưng két sắt bên bọn họ cũng không bị nổ tung, lẽ nào... bên Bạch Mạc Ly và bên y đều giống nhau, mở không ra?

Morse tìm số Bạch Mạc Ly trong danh bạ, y đứng dậy đi ra ngoài. Nhạc chuông vang lên một lúc, bên kia nhấc mấy.

“Chuyện gì?” giọng Bạch Mạc Ly lãnh khốc giống như tiếng động vọng từ một đầm nước tù

lãnh lẽo.

“Các người dùng chìa khóa mở két sắt rồi sao?”

Mắt ưng lãnh khốc của Bạch Mạc Ly hơi híp lại, những người khác mơ nghe hồ được giọng Morse, kinh ngạc nhìn nhau. Chẳng lẽ phía két sắt bên phía Giáo Hội bị nổ tung rồi sao? Nếu không tại sao lại hỏi bọn họ như vậy?

“A... Không cần nghĩ nhiều, két sắt bên chúng tôi vẫn rất tốt.” Giống như đoán được tâm tư của đám người Bạch Đế, Morse lạnh lùng châm biếm, nói.

“Thật sao? Vậy thì thật là quá đáng tiếc.”giọng Bạch Mạc Ly vẫn lãnh khốc như cũ khiến người nghe sợ hãi. Mắt ưng đảo một vòng quanh đại sảnh, lập tức khiến tim những người có mặt đập mạnh. Rõ ràng có người tiết lộ chuyện này ra ngoài, chỉ có những người ở đây mới biết chuyện két sắt. Bằng không tại sao Morse lại biết két sắt của hắn chưa nổ tung, còn biết cả việc Bạch Đế có chìa khóa thật và dùng nó để mở két.

Không ai bảo ai, tất cả mọi người đều quay lại nhìn Mộc Như Lam đang dựa người trên lan can cầu thang, ánh mắt hoài nghi. Cô là người ngoài duy nhất ở đây, hơn nữa cô từng qua lại với Morse.

Mộc Như Lam khoanh tay, thu hết những ánh mắt kia, đuôi mày khẽ hạ xuống, không nói một từ.

“Có lẽ, anh sẽ hững thú với những điều tôi sắp nói, Bạch đương gia.” Morse đưa tay sờ sờ những con số trên két sắt, nhìn đèn xanh sáng lên, sắc mặt lạnh lẽo.

“Vậy sao?”

“Tôi đã nhập mật mã, hơn nữa mật mã hoàn toàn chính xác nhưng có điều két sắt cũng không mở ra. Anh nói xem, có phải rất thú vị không?”

Từng đôi mắt thoáng chốc bị Morse hấp dẫn trở lại, vô cùng kinh ngạc. (ý chỉ bên Bạch Đế. Mấy đoạn này ở qt đều là bọn họ ý nếu để thế sẽ khó phân biệt nên tớ/em sẽ sửa những chỗ đó cho mn dễ đọc nhe.)

“Quả thật vô cùng thú vị.” Bạch Mạc Ly nhìn chìa khóa vẫn cắm trên két sắt, ý tứ không rõ ràng trả lời Morse.

“Tôi biết Bạch đương gia là người thông minh, tôi và anh đều nghĩ đến một thứ. Giáo Hội và Bạch Đế tranh giành thứ trong két sắt đã năm năm rồi, tính nhẫn lại của anh và tôi cũng giống nhau. Chúng ta nhanh chóng kết thúc chứ nhỉ?”

“Anh muốn thế nào?”

“Nước Mỹ là địa bàn của anh, tôi không có khả năng ở trên địa bàn của anh làm giao dịch với anh được. Italy là địa bàn của tôi, anh chắc chắn cũng sẽ không ở trên địa bàn của tôi làm giao dịch với tôi. Cho nên địa điểm giao dịch sẽ là Nhật Bản, địa bàn của Yakuza* rất thích hợp cho vụ giao dịch và hợp tác lần này của chúng ta. Gần Trung Quốc còn có những thế lực khác vây xem và hạn chế hành động của chúng ta, ai cũng đừng mong một mình nắm đại cục. Ba ngày sau, anh mang theo két sắt và chìa khóa của anh, tôi mang theo két sắt và mật khẩu của tôi, chúng ta tại nơi này gặp mặt, thế nào?”

Nếu ngày hôm này tâm trạng không thay đổi liên tục, có lẽ đôi bên còn có tính nhẫn lại tiếp tục tìm biện pháp, nhưng trải qua một lần như vậy tính nhẫn lại đã mất hết. Giống như cha mẹ quyết định thứ sáu tuần này mua cho bạn đồ chơi mà bạn rất thích, bạn vô cùng chờ đợi, đến ngày đó lòng tràn đầy vui mừng nhưng cha mẹ bạn lại nói để thứ sáu tuần sau sẽ mua cho bạn. Loại cảm giác này so với chẳng bao giờ biết còn khó chịu hơn.

“Quyết định như vậy đi.” Bạch Mạc Ly trả lời. Đúng vậy, hai bên đều dùng mật mã và chìa khóa nhưng lại không mở được két sắt, ngay lúc đó bọn họ đều cùng một suy nghĩ, có lẽ muốn mở két sắt cần phải dùng cả chìa khóa và mật mã.

Nguyên nhân rất đơn giản, tiến sĩ Desno đều đặt bom trong hai két sắt, đồng thời đặt cả ổ khóa và mật khẩu. Đơn giản là ông ta không muốn cả hai tổ chức đoạt được thứ đồ bên trong. Nhưng chẳng lẽ ông ta không đoán được ngộ nhỡ một tổ chức đoạt được két sắt và chìa khóa, tổ chức kia đoạt được két sắt và mật mã. Và đồng thời mở két sắt sao? Cho dù khả năng này rất nhỏ, nhưng ông ta là một nhà khoa học, ít nhất cũng phải tính đến khả năng này chứ?

Nói cách khác, một trong hai két sắt là phế phẩm.

Đế chế Bạch và Giáo Hội quyết định trước tiên mở két sắt ra, sau đó nhìn tình hình mà xem xét. Có điều, chắc chắn lúc đó sẽ xảy ra tranh đoạt, bời vì không bên nào tình nguyện buông tay thứ bên trong két sắt.

Mọi việc đã quyết định xong, Bạch Mạc Ly chuẩn bị cúp máy bên kia lại truyền đến giọng nói u ám của Morse: “Mộc Như Lam vẫn ở chỗ các anh chứ?”

Động tác của Bạch Mạc Ly dừng lại: “Có việc gì?”

“Ha ha ha ha...” Tiếng cười nguy hiểm của Morse truyền tới, không ít người của Đế chế Bạch cau mày, thầm nghĩ ‘không phải quan hệ giữa Mộc Như Lam và hắn ta rất tốt sao?’ Tại sao bây giờ giọng điệu của hắn ta khi hỏi cô lại u ám như vậy?

Một lúc sau, Morse dường như đã cười đủ, giọng nói nhuốm màu u ám, nói: “Bảo cô ta cẩn thận một chút, tôi ghét nhất là bị lừa. Giáo Hội sẽ không bỏ qua cho bất kì ai dám tổn thất đến lợi ích của chúng tôi.” Giống như lúc trước bọn họ không bỏ qua cho cha Mặc Khiêm Nhân. Đối với Giáo Hội, cho dù là người làm tổn thất một chút tiền hay lợi ích của họ, chính là kẻ thù!

Morse tắt điện thoại, đôi mắt u ám màu xám nhạt ẩn chứa sự tức giận nhìn Mặc Khiêm Nhân và Mặc Vô Ngân ở phía đối diện, lạnh lùng lên tiếng: “Ồ, xin lỗi, quên mất các người còn đang ở đây lại nói những lời như vậy. Có vẻ như tình cảm giữa Amon viện trưởng và vị hôn phu của ngài không hề nhỏ, cho nên... Tôi không thể để các người rời đi.”

“Anh!” Mặc Vô Ngân đứng đằng sau lưng Mặc Khiêm Nhân, nắm lấy bàn tay hắn, ánh mắt nhìn những vệ sĩ cầm súng, có chút khẩn trương sợ hãi. Ở thủ đô từ nhỏ tới lớn luôn có ngưởi bảo vệ cô, dù bị trói cũng không ai dám, nói gì đến bị bắn. Vậy mà bây giờ cô bị bắt cóc đến nước Mỹ, lại còn bị nhiều họng súng chĩa vào như vậy. Cô thật sự sợ bị bắn thành cái sàng (ý là bị bắn nhiều phát), vậy mà người này nói không cho hai anh em cô rời đi... Đây là ý gì?

Mặc Khiêm Nhân không nói gì, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn Morse một cách vô cảm.

...............

*Tên gốc bản raw: 乱樱社. Mình tra kanji không ra tên tổ chức này luôn ý, nhờ bà chị học tiếng Trung cũng không tra ra tên tổ chức này. Bạn nào biết tiếng Nhật tra giúp mình với ạ 
chapter content

((( Thế nên mình tìm tên tổ chức mafia lớn nhất Nhật Bản là Yakuza:

Yakuza (やくざ hay ヤクザ), thường được biết đến như là gokudō (極道), là một danh từ thường được dùng để chỉ mafia hay các tổ chức tội phạm truyền thống ở Nhật Bản. Ngày nay Yakuza là một trong những tổ chức tội phạm lớn nhất thế giới. Vào thời kỳ các sứ quân (thời kỳ Ê đô) (1603-1867), Yakuza chỉ gồm những nhóm tội phạm nhỏ, chuyên bảo kê cho các chợ phiên sau đó thì làm lính đánh thuê cho các sứ quân. Năm 1881, Yakuza được tập hợp lại trong một tổ chức có tên "Thương hội Biển đen" - chuyên hoạt động trên biển và giết người thuê.

Cũng theo một số nguồn tin khác, Yakuza xuất phát từ Samurai, vào thời kỳ Tokugawa (1543 - 1616) người sáng lập ra thời kỳ Mạc phủ Edo đã không cần sử dụng hàng chục vạn Samurai, dẫn tới nhiều người trong số này không có kế sinh nhai, chuyển thành đội quân chuyên cướp phá làng mạc tại những nơi mà họ đi qua trong đất nước, và đây cũng là tiền thân cho tổ chức Yakuza sau này.

Từ Yakuza ám chỉ: dãy chữ số "8-9-3" (Ya - Ku - San theo âm Hán Nhật onyomi), một phức hợp số căn bản trong một trò chơi Nhật cổ truyền (Hanafuda); Điều này cũng có nghĩa là "vô dụng" hoặc "đồ bỏ" cách chơi bài Hanafuda theo lối đánh 3 cây khi mà 8 + 9 + 3 hợp thành con số 20 (Con số lớn nhất có thể hợp được từ ba lá bài tuy nhiên lại bị tính là thua cuộc. 8 9 3 là cảm giác khi lặn bài được con 8, con 9 rồi mà lại bị dính con 3 thật là vô dụng).
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận