Gia, Khẩu Vị Quá Nặng - Chương 285: Chương V83.1: Sau này (1)

Gia, Khẩu Vị Quá Nặng Chương 285: Chương V83.1: Sau này (1)
Mộc Như Lam nhân thời gian nghỉ giữa trận bóng bên Mộ Hoa để liên lạc với học viện Lưu Tư Lan, may sao vừa kịp lúc.

Đứng vây quanh Mộc Như Lam nhưng không lọt vào ống kính webcam, các nam sinh nghe thấy tiếng hò hét inh tai phát ra từ máy tính không khỏi giật giật miệng. Tin đồn quả không sai, sức kêu gọi của Mộc Như Lam thật đáng sợ, chỉ lộ mặt thôi mà đã khiến bọn họ kích động đến nhường này, ai không biết còn tưởng là siêu sao quốc tế ấy chứ.

“Lam Lam của chúng ta quá lợi hại! Good! Good! Very good!” Liễu Phong Phong mặc áo số chín cũng phấn khích lắc hông.

“Thôi, đừng làm ồn.” Hoắc Dạ Chu vừa lau mồ hôi vừa nói, “Nghỉ đi cho lại sức, lát nữa còn phải lên sân.”

“A ha ha ha đánh cho tụi nó te tua luôn!”

“Ai mới nãy té dập mông thế nhỉ.”

“…”

Bên Mộ Hoa hơi ồn nhưng không lọt tiếng qua micro của Mộc Như Lam nên ở Lưu Tư Lan vẫn không nghe thấy tạp âm gì.

Các học sinh ngồi trong hội trường mái trần kiên nhẫn chờ Mộc Như Lam lên tiếng, chỉ có một phần nhỏ học sinh mới chưa biết nhiều về Mộc Như Lam là xì xào hỏi quanh vì quá kinh ngạc.

Phỉ Phi lặng lẽ hít sâu vài hơi rồi treo lên nụ cười dịu dàng, thoạt nhìn ngay thẳng như thể cô ta vốn là thế chứ không hề bắt chước ai, “Mộc học tỷ, rất vui được thấy chị, chị quả là đầy trách nhiệm, ở thủ đô bận rộn như thế mà vẫn muốn ra mặt chủ trì cuộc tranh cử.”

Đây là ám chỉ cô lãng phí thời gian, bây giờ đang là lúc tranh cử chứ không phải lúc cho cô nói những thứ không liên quan!

Phỉ Phi không tin đến bước này mà vẫn có thứ gì đó ngăn cản được cô ta! Cuộc tranh cử đã bắt đầu rồi, học viện Lưu Tư Lan trông thì rất ưu tú nhưng thực sự xuất sắc lại chẳng được mấy người, cô ta tự tin không có ai có thể đánh bại mình!

Trên màn hình, Mộc Như Lam dời mắt sang Phỉ Phi, “Phải rồi nhỉ, vui quá nên không nghĩ đến chuyện lãng phí thời gian của các cậu, cho mình xin lỗi nhé.”

“Nói bậy đó! Không lãng phí chút nào hết!”

“Lam Lam nói thêm đi! Nói thêm đi! Đừng nghe con khỉ đầu chó kia sủa linh tinh!”

“Đúng đấy!”

“…”

Phỉ Phi bất cẩn làm đám đông nổi giận mất rồi.

Những cái trừng mắt căm ghét làm mặt Phỉ Phi hết xanh lại trắng, cô ta đã xem thường sức kêu gọi và địa vị của Mộc Như Lam trong lòng các học sinh! Cứ như thể Mộc Như Lam khống chế tâm trí của họ vậy!

“Đừng nói thế, quá thất lễ.” Mộc Như Lam nghiêm túc bảo, các học sinh lập tức nhỏ giọng lại nhưng vẫn không quên trừng Phi Phi thêm vài cái, chẳng ai nhớ rằng mới nãy mình còn định để Phỉ Phi thượng vị để tìm cái an ủi khi Mộc Như Lam không còn ở học viện Lưu Tư Lan nữa.

Sắc mặt Phỉ Phi càng tệ hơn nữa, cái con người này… Vừa đấm vừa xoa mà cứ làm như mình vô tội, đã thế tất cả mọi người lại về phe cô ta!

Thái Sử Nương Tử đảo mắt mỉa mai, cô đã nói rồi, nếu cô ta thực sự không có ý xấu thì cứ tiếp tục vui vẻ trong học viện Lưu Tư Lan; nhưng nếu ngược lại thì, chờ tới khi Mộc Như Lam trở về, cô ta sẽ biết cái gì gọi là ghen hận! Nhất là cái ngữ ảo tưởng đi bắt chước Mộc Như Lam, khi bản gốc Mộc Như Lam xuất hiện thì sự đối lập sẽ càng thêm rõ ràng, lửa ghen cũng sẽ càng bùng cao, đúng là tự mình hại mình, đáng đời!

“Vậy ta tiếp tục cuộc tranh cử nhé?” Mộc Như Lam nói.

“Được!”

“Ừm… Là hội trưởng hội học sinh Lưu Tư Lan đầu tiên sau cải cách, mình nghĩ mình hẳn có tư cách đặt ra một tiền lệ, đương nhiên đây chỉ là đề cử, quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay các cậu, được không?”

“Được!” Bọn họ thích một nói một đáp với Mộc Như Lam như vậy, không hiểu sao cảm thấy vui sướng và tự hào ghê.

Phỉ Phi bỗng có linh cảm xấu…

Quả nhiên, ngay sau đó Mộc Như Lam nói, “Mình đề cử — Thái Sử Nương Tử lớp F — trở thành hội trưởng hội học sinh nhiệm kì tiếp theo.”

Thái Sử Nương Tử đang định lớn tiếng hùa theo nghe vậy thì quay phắt lại nhìn Mộc Như Lam, hả?

Học sinh trong hội trường lặng đi. Họ nhìn nhau nghi hoặc. Sao lại tiến cử học sinh lớp F làm hội trưởng? Thật khó hiểu, ít nhất cũng phải là một ai đó thành tích đứng top chứ, chẳng lẽ hội trưởng đại nhân hoàn hảo như thế mà sau hội trưởng lại là một tên ăn hại?

Lễ Thân khoanh tay đứng hậu trường, mắt hơi nheo lại, thần sắc phức tạp.

“Không ai sinh ra đã năng lực làm chuyện này chuyện nọ. Mình cũng không hoàn hảo, tất cả là nhờ nỗ lực hết mình nên mới được các cậu ủng hộ, đây là là niềm hạnh phúc và may măn lớn nhất của mình. Mình tin rằng, khi ai đó sẵn sàng nỗ lực gấp trăm lần ngàn lần người khác thì họ nhất định sẽ đứng ở nơi cao hơn, nhìn ngắm những quang cảnh đẹp hơn. Thay vì thiên tài, mình thích những người chịu nỗ lực 200% để đạt đến mục tiêu hơn, sự kiên trì bền bỉ đó thực sự làm mình cảm động.”

“— Thái Sử Nương Tử, mình vẫn còn nhớ hồi cô ấy túc trực tại bệnh viện suốt một ngày một đêm để chăm sóc cho mình, đó lần đầu tiên tụi mình gặp mặt, mình thậm chí còn không biết tên của cô ấy, chỉ là do mình cứu một người bạn của cô ấy thôi. Chân thành, biết tri ân, dũng cảm, nghĩa khí, nhiệt huyết hừng hực như lửa, là một người đáng tin. Nếu nói thời gian mình làm lãnh đạo cho mọi người cảm giác bình yên như nước chảy thì mình nghĩ bây giờ cũng nên đổi khẩu vị. Người không khinh cuồng uổng phí tuổi trẻ, mình hy vọng sau này khi nhìn lại, các cậu sẽ thấy hình ảnh mình giỏi giang mà vô tư giữa những năm tháng đáng để quay trở lại…”

Giọng cô nhẹ nhàng đượm vị thanh lệ, nghe mà như say sưa.

Phỉ Phi lạnh lùng nhìn Mộc Như Lam, miệng cười cứng đơ, nỗi ghen hận đang ăn mòn cô ta từ bên trong.

Thái Sử Nương Tử thiếu điều bật khóc, Mộc Như Lam chưa bao giờ nhận xét bọn họ, cô chỉ lẳng lặng quan sát rồi ghi tạc trong lòng. Không gì làm người ta xúc động hơn một sự quan tâm thầm lặng, vì thế Thái Sử Nương Tử nhất thời tràn ngập lòng tin, kiên định hét vào micro, “Mình tuyệt đối sẽ không làm Lam Lam thất vọng!” Siết nắm tay!

Lễ Thân suýt không đứng vững được nữa.

“Những gì cần nói mình đã nói cả rồi, quyền quyết định cuối cùng vẫn thuộc về các cậu, dù sao học viện Lưu Tư Lan sau này cũng là của các cậu mà.”

Đã nói vậy rồi thì còn quyền quyết định gì nữa?! Phỉ Phi nghiến răng, thấy sức kêu gọi của Mộc Như Lam với đám học sinh này là đã biết kết quả rồi!

Mọi người nhìn nhau, hai ứng cử viên, một người cho họ cảm giác giỏi giang dịu dàng giống Mộc Như Lam, có điều bây giờ bọn họ đã hơi bài xích sự tương đồng này; còn Thái Sử Nương Tử thì lúc trước có tiếng xấu nhưng nay đã không còn gây tai họa gì nữa…

Bỗng đột nhiên, “Mộc hội trưởng nói vậy rõ ràng là bất công.”

Mọi người theo phản xạ nhìn về phía người vừa nói, thật không ngờ đó lại là Âu Khải Thần. Họ không khỏi nghĩ rằng, chẳng lẽ hắn di tình biệt luyến hay là yêu quá hóa hận rồi? Nếu đúng thế thì hơi tệ nha.

Âu Khải Thần nhìn Mộc Như Lam trên màn hình, tóc mái che đi đôi mắt hắn, khuôn mặt lãnh khốc phủ một lớp băng lạnh lẽo, tựa như đóa hoa cao lĩnh khiến người ta chỉ dám nhìn từ xa.

“Thái Sử Nương Tử là bạn cô, ai cũng biết sức ảnh hưởng của cô ở học viện Lưu Tư Lan lớn thế nào, bây giờ cô nói thế rõ ràng là nâng Thái Sử Nương Tử thượng vị, người khác nỗ lực mấy cũng chỉ bỏ đi.” Âu Khải Thần lại nói.

Phi Phi nhìn Âu Khải Thần, không ngờ Âu Khải Thần lại nói giúp mình. Cô ta cong khóe môi, trông qua ôn hòa và điềm tĩnh như không hề bị uất ức hay đối xử bất công, mà chính vì thế nên mới làm người nhìn thấy cảm thông và có thiện cảm.

“Không sao, có lẽ Thái Sử đồng học quả thật giỏi hơn mình.” Phi Phi dịu dàng nói, có vẻ rất lễ độ và hiểu chuyện.

Trong phút chốc, các học sinh hơi hoang mang, nếu Thái Sử Nương Tử là Mộc Như Lam thì họ đương nhiên sẽ bầu cho cô không chút do dự, ngặt nỗi họ không quen gì Thái Sử Nương Tử. Tuy rằng lời Mộc Như Lam nói nghe rất thích - ai cũng muốn có một tuổi thanh xuân nhiệt huyết và vô tư, nhưng mà như Âu Khải Thần nói đấy, Thái Sử Nương Tử với Mộc Như Lam là bạn bè, có lẽ Thái Sử Nương Tử đối với bạn bè mới tốt như thế, cũng có thể vì Thái Sử Nương Tử là bạn bè nên mới gây cho Mộc Như Lam cảm giác đó…

Đối với họ, hội trưởng hội học sinh tương lai quả thật vô cùng vô cùng quan trọng, nếu tướng lĩnh ngu xuẩn thì binh lính có lợi hại mấy cũng bằng thừa.

Mộc Như Lam vẫn cười, “Tôi nghĩ mỗi người có cách suy xét riêng, theo tôi Nương Tử rất hợp làm hội trưởng, tôi cũng tin tưởng năng lực của cô ấy; còn chuyện những học sinh khác nghĩ sao thì tôi không có tư cách hay quyền nhúng tay vào. Vì thế tôi chỉ đề cử, phần còn lại do các học sinh tự mình quyết định, tôi tin họ hiểu rõ tương lai họ cần một người lãnh đạo như thế nào.”

“Cô vừa nói là cuộc tranh cử đã không công bằng rồi.”

“Tôi không nói thì cuộc tranh cử công bằng chắc?”

Âu Khải Thần riết nắm đấm, nhìn Mộc Như Lam đầy khó chịu, hắn vừa yêu vừa hận cô gái này, trời biết lúc bất ngờ hay tin cô đính hôn hắn đã suy sụp thế nào, cô chẳng nói chẳng rằng đính hôn với một tên đàn ông từ đâu đâu tới mà không coi hắn ra cái đinh gì cả. Và rồi Phỉ Phi xuất hiện. Phỉ Phi giống Mộc Như Lam, nhưng cô ta không khi gần khi xa với hắn, cô ta không làm hắn đau lòng.

Bây giờ hắn đã đáp ứng giúp Phỉ Phi thì sẽ giúp đến cùng, hắn nghẹn trong lòng bao lâu nay nên đâm ra bất mãn với Mộc Như Lam rồi.

Hai người giương cung bạt kiếm trong vô hình, ai nhìn vào cũng nhận ra vấn đề: Âu Khải Thần muốn Phỉ Phi thượng vị còn Mộc Như Lam lại nâng Thái Sử Nương Tử, sau tất cả, Phỉ Phi im lặng mới là ngư ông đắc lợi.

“Xem ra mình không nên dài dòng làm gì, cứ nói thẳng ra thì hơn nhỉ?” Bỗng Mộc Như Lam nghiêng đầu cười trong vắt, “Mình hy vọng sau này Thái Sử Nương Tử sẽ thay mình bảo vệ học viện Lưu Tư Lan. Lưu Tư Lan là nơi mình đã lớn lên, mình yêu nó vô cùng. Đây là nguyện vọng của mình, các cậu giúp mình thực hiện được không?”

Nói thẳng, quá thẳng. Và cũng quá thất lễ. Quá kiêu ngạo.

Cả hội trường lặng ngắt.

Phỉ Phi cơ hồ không kìm được nụ cười nhạo báng. Mộc Như Lam đúng là ỷ sủng mà kiêu, tình cảm của người ta cho mi là có giới hạn, giống như chuyện yêu ai đó mà mệt mỏi quá thì sẽ từ bỏ vậy. Mộc Như Lam tự tiện quyết định một chuyện đáng lẽ phải do họ quyết định, bộ không sợ bọn họ phản cảm hay sao?

“Ha ha ha ha!” Phỉ Phi thầm cười nhạo, nào có ngờ ngay sau đó là trận sóng thần âm thanh kinh thiên động địa.

“Chúng mình nhất định sẽ giúp hội trưởng đại nhân thực hiện nguyện vọng!”

“Chúng mình nhất định sẽ bảo vệ học viện Lưu Tư Lan!”

“Hội trưởng đại nhân! Aaaaa mình yêu cậu nhất!”

“…”

Đáng lẽ chuyện này không thể xảy ra, nó quá cường điệu đi, sao có thể có một nữ sinh được yêu thương sùng bái điên cuồng đến mức này?

Phỉ Phi nhìn chúng học sinh hò hét như gặp được thần tượng, thật không thể tin nổi, sao lại thế này được? Bọn họ đáng lẽ phải phản cảm với lời đề nghị vô lý của Mộc Như Lam chứ! Bọn họ đáng lẽ phải sinh tâm lý đối nghịch muốn phá hủy nguyện vọng của nó chứ, vì sao lại…

“Cô quá xem thường mối liên kết giữ học viện Lưu Tư Lan và hội trưởng của chúng tôi, và cũng quá xem thường mối liên kết giữa họ và hội trưởng của chúng tôi.” Thư Mẫn không biết từ khi nào thì đã đứng bên cạnh Phỉ Phi, cô lạnh nhạt nói trong khi mắt nhìn đau đáu vào cô gái trên màn hình rộng, trái tim cô đập thình thịch những cảm xúc và sức sống.

Năm đó Thư Mẫn cũng cho rằng chuyện này quá cường điệu và khó tin, thế nhưng sau khi hiểu được mối liên kết giữa họ, cô lại thấy mọi thứ thật hiển nhiên.

Mi đâu có một nhóm bạn chơi với nhau từ nhỏ như thế này. Từ tiểu học, sơ trung, rồi cao trung, bọn họ luôn ở canh nhau nhìn nhau trưởng thành. Những học sinh năm một mới vào trường thì không tính, nhưng học sinh năm hai năm ba với Mộc Như Lam đã có ít nhất mười năm tình nghĩa, Mộc Như Lam lại nhỏ tuổi hơn tất cả mọi người, nói cô lớn lên dưới sự chứng kiến của họ cũng không sai.

Nhìn cô thuở nhỏ đáng yêu mà điềm tĩnh, nhìn cô ngày một trưởng thành, ngày một xinh đẹp và ưu tú, cái cảm giác đó rất đặc biệt, cứ như mi tận mắt chứng kiến hay thậm chí góp tay nuôi lớn một đứa trẻ vậy, đến khi nó đã lớn lên thành người tài giỏi, mi sẽ hận không thể dâng cả thế giới cho nó, cho dù nó có ngỗ nghịch thế nào đi nữa, trong mắt mi nó vẫn là đáng yêu nhất.

Ai tiếp xúc với Mộc Như Lam cũng thích cô thì sao mà những người ở cạnh cô mười năm không yêu cô sâu đậm cho được? Có người nói, chỉ cần nghĩ đến chuyện thế giới này có Mộc Như Lam thì cho dù tương lai có kinh khủng ra sao, cậu ta vẫn thấy còn sống là điều hạnh phúc. Mà người này, trước đây đã từng lên sân thượng dãy phòng học năm ba Lưu Tư Lan định nhảy lầu tự sát.

Phỉ Phi nghĩ quá đơn giản nên cầm chắc thất bại, không tính năm nhất, số phiếu của năm hai và năm ba đã thừa sức để Thái Sử Nương Tử chiến thắng.

Thái Sử Nương Tử thắng là chuyện không cần phải bàn cãi, tuy cũng có vài người bỏ phiếu cho Phỉ Phi nhưng vẫn không thể làm sắc mặt cô ta khá hơn.

Thái Sử Nương Tử thấy âm mưu của Phỉ Phi thất bại thì vui cực, mãi đến lúc buổi tranh cử hội trưởng chấm dứt, cô chắc chắn là tân hội trưởng, Thái Sử Nương Tử mới đột nhiên mếu máo quay sang nhìn Lễ Thân, “Tớ là tân hội trưởng hội học sinh học viện Lưu Tư Lan?”

“Đúng vậy, hội trưởng đại nhân.” Lễ Thân khoanh tay tức giận.

Thái Sử Nương Tử cuống lên, “Ôi mẹ ơi, tớ là hội trưởng hội học sinh… Hội trưởng là làm như nào? Tớ phải làm gì đây? Phải dạy bảo người ta à? Phải tiếu lí tàng đao ra oai phủ đầu à? Đánh thẳng tay luôn được không? Aaaaaa!!” Đời này Thái Sử Nương Tử chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày ngồi lên vương vị Mộc Như Lam từng ngồi, mặc dù bây giờ nó đã ở ngay dưới mông cô rồi nhưng cô vẫn cảm thấy không thật, trái lại còn hơi sợ hãi, nhỡ cô không đáp ứng được sự kỳ vọng của Mộc Như Lam thì sao? Nhỡ người ta thấy cô kém cỏi làm mất mặt Mộc Như Lam thì sao? Aaaaa làm sao bây giờ?!

Lễ Thân một tay cấu lấy vai Thái Sử Nương Tử, một tay dúng sức vò đầu cô, hắn nghiến răng rít, “Này thì nói cho sướng cái miệng!” Nhất định sẽ không làm Mộc Như Lam thất vọng cơ đấy! Cái người này chỉ biết đâm đầu về trước mà không chịu nghĩ đến hậu quả!

“Aaaaa…”

“… Thôi đừng rống lên nữa, dù gì cũng là tân hội trưởng hội học sinh, cậu giữ hình tượng chút coi.”

“Huhu…” Thái Sử Nương Tử nhìn trúc mã bằng ánh mắt đáng thương, bảo cô dẫn đầu đám nữ quái đi dánh nhau còn được, chứ bắt cô lãnh đạo một đám thiên chi kiêu tử “trâu” hơn mình mấy lần đi học tập và lao động thì… Áp lực nặng như núi a!

“Đồ ngốc!” Lễ Thân nhịn không được lấy tay giày xéo khuôn mặt cô, đoạn quay lưng bỏ đi.

Thái Sử Nương Tử lập tức chạy theo, “Cậu đi đâu đấy?”

“Tranh thủ còn giờ, tớ đi chuẩn bị bài diễn thuyết.” Lễ Thân nói, hắn không thể trông cậy vào cửa sau rồi.

“Bài diễn thuyết gì?”

“Bài diễn thuyết tranh cử phó hội trưởng.”

“… Oaaaa Tiểu Thân Thân cậu tốt quá!” Thái Sử Nương Tử cười tươi rói, cao hứng nhảy phốc lên lưng hắn.

“Giờ mới biết tớ tốt à? Cậu nữ tính lên một chút có được không?” Lễ Thân vội vàng đứng vững lại, hai tay đỡ lấy đùi Thái Sử Nương Tử vắt ngang hông hắn, cứ thế cõng cô đi, “Điềm tĩnh một chút, nhã nhặn một chút, dịu dàng một chút…”

“Dẹp đi, đừng có áp cái tiêu chuẩn con gái cậu thích lên người tớ.” Thái Sử Nương Tử lấy đầu đập đầu Lễ Thân.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận