Gia, Khẩu Vị Quá Nặng - Chương 59: V4: Thiên sứ biến thái đang cận kề (9)

Gia, Khẩu Vị Quá Nặng Chương 59: V4: Thiên sứ biến thái đang cận kề (9)
Đại hội thể thao giữa Lưu Tư Lan và Tử Viên cuối cùng cũng đến.

Đại hội này được tiến hành lần đầu vào hai mươi năm trước khi hai bên học viện chưa có xích mích, sau đó cứ mỗi học kỳ lại tổ chức một lần, sơ trung giao lưu vào mùa xuân, còn trung học thì giao lưu vào mùa thu, địa điểm được thay đổi luân phiên, đợt trước đã tổ chức tại học viện Lưu Tư Lan nên lần này sẽ đến lượt học viện Tử Viên.

Học viện Tử Viên chỉ cách Lưu Tư Lan nửa giờ chạy xe, so với học viện Mộ Hoa xa tận chân trời thì khoảng cách này quả thực quá gần.

Tại bãi đậu xe bên ngoài học viện Lưu Tư Lan đã đậu sẵn hai mươi chiếc xe buýt sang trọng, các học sinh trung học có mặt từ sáng sớm, đợi đến đúng giờ thì bắt đầu xếp hàng lên xe.

Tuy rằng mỗi khối đều chia đến tận lớp F nhưng thực ra số lượng học sinh cũng không nhiều đến mức đó, dù sao thì Lưu Tư Lan cũng chỉ là một học viện quý tộc thuần túy không bao giờ chiêu sinh. Chính vì vậy, hai mươi dđlq.đ chiếc xe buýt sang trọng, mỗi chiếc gần 100 chỗ ngồi là hoàn toàn dư dả.

Do đi lại không tiện nên Mộc Như Lam đến chậm, khi cô tới nơi thì xe buýt chở năm một và năm hai đã khởi hành cả rồi, lớp A năm ba cũng đã ngồi vào chỗ, lớp B thì đang lục tục bước lên xe, xe phải kín chỗ ngồi thì học sinh mới chuyển sang chiếc tiếp theo, nói cách khác, Mộc Như Lam hiện tại không thể ngồi lên chiếc thứ nhất.

Đây là lần đầu tiên Mộc Như Lam bị lớp A lãng quên, trước kia cô hay đến muộn một chút vì bận xử lý chuyện của hội học sinh, thế nhưng cho dù cô đến muộn tới đâu, cho dù cô nói mình có thể ngồi xe lớp khác thế nào, những người lớp A vẫn luôn luôn chừa cho cô một chỗ, chưa bao giờ dđlq.đ để xảy ra những chuyện như Mộc Như Lam phải đứng ngoài như bây giờ.

Đáng kinh ngạc hơn nữa là Bạch Tố Tình cũng ở trên xe, thậm chí còn ngồi ngay bên cạnh Âu Khải Thần.

Mộc Như Lam đứng trước cửa xe, còn Bạch Tố Tình và Âu Khải Thần thì ngồi tại hàng ghế thứ nhất, trong một thoáng, Bạch Tố Tình quay đầu sang nhìn, sau đó lập tức im lặng quay trở về, giống như cô ta chỉ là lơ đãng liếc qua thôi, mà dđlq.đ ngay sau khi Bạch Tố Tình quay đầu trở về, chiếc xe buýt bắt đầu rục rịch lăn bánh.

Trong một tháng Mộc Như Lam vắng mặt, dường như Bạch Tố Tình bắt đầu phong sinh khởi thủy tại học viện Lưu Tư Lan thì phải, lẽ nào là… được ai đó giúp đỡ?

Bỗng nhiên nhận thấy có người đang nhìn mình chằm chặp, Mộc Như Lam ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Thư Mẫn – người đang đứng ở cánh cửa thứ hai của chiếc xe.

Nắng sớm không quá gay gắt nhưng cũng đủ khiến người ta chói mắt, ấy vậy mà Thư Mẫn lại cảm thấy, nụ cười của cô gái đối diện còn rực rỡ hơn cả mặt trời.

“Hả?! Lam Lam?!” Có người vô tình nhìn xuống, thấy Mộc Như Lam thì lập tức kinh ngạc hô lên, cửa sổ xe buýt được làm từ vật liệu dđlq.đ cách âm, không lọt được bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài, thế nhưng tiếng động bên trong thì lại nghe được rất rõ ràng.

Chiếc xe trong nháy mắt trở nên im lặng, giây tiếp theo, mọi người thi nhau nhìn ra cửa sổ, quả nhiên là nữ thần mà bọn họ đã lâu không gặp!

“Tài xế! Dừng xe lại ngay! Mở cửa! Dám nhốt nữ thần của chúng tôi ở bên ngoài, ông muốn chết à!”

“Mở cửa nhanh lên! Con mẹ nó, thấy Lam Lam ở ngoài mà không lên tiếng, đã vậy còn dám nổ máy chạy đi, ông không thấy tội lỗi hả? Đi ngủ sẽ gặp ác mộng cho xem!”

“…” Lái xe im lặng mở cửa, ông ta ủy khuất liếc Bạch Tố Tình một cái, rõ ràng chính cô gái này đã nói là mọi người lên hết rồi, nên khởi hành đi thôi, thế quái nào bây giờ ông lại trở thành tội đồ… Con cái nhà giàu, quả thật là vô lý.

Mộc Như Lam đang chuẩn bị đi về phía xe của lớp F thì cửa xe lớp A bỗng nhiên bật mở, lớp trưởng mặt trẻ con Mễ Na dđlq.đ lập tức lao ra, thiếu chút nữa thì ôm Mộc Như Lam ngã xuống đất, Mễ Na lúc này mới chú ý thấy chân Mộc Như Lam vẫn đang bó bột, nhất thời cẩn thận nâng niu cô như một viên ngọc dễ vỡ.

“Sao em tại tới đây?” Âu Khải Thần cũng không chậm trễ, hắn cau mày nhìn cẳng chân bó bột của Mộc Như Lam.

“Hội trưởng, không phải là cậu không đi Tử Viên à? Sao bây giờ lại…” Trần Thanh vừa tựa tay vào khung cửa vừa lên tiếng hỏi.

Mộc Như Lam nháy mắt mấy cái rồi mỉm cười, “Mình nói không đi bao giờ?”

Tất cả nhìn về phía Bạch Tố Tình đang ngồi ở hàng đầu, ánh mắt dần dần lạnh đi.

Bạch Tố Tình vội vàng xua tay, “Là do em thấy chân chị ấy chưa khỏi hẳn nên mới tưởng chị ấy không đi, hơn nữa Kha di cũng nói dì ấy muốn chị ở nhà nghỉ ngơi.”

“Không cần cô lắm mồm!” Khuôn mặt hồng hào đáng yêu của Mễ Na lập tức trở nên nghiêm nghị, nói chuyện cũng không khách khí một chút nào.

Ác cảm của Mễ Na đối với Bạch Tố Tình có thể nói là tăng đột biến trong vòng một tháng nay, đầu tiên là Bạch Tố Tình gia nhập hội học sinh, sau đó cô ta ngày ngày bám chân Thư Mẫn một câu hội trưởng hai câu hội trưởng, ai nhìn vào có khi còn tưởng Mộc Như Lam đã xuống đài rồi đấy.

Hơn nữa từ khi cô ta trở thành hội viên hội học sinh, đám học sinh năm một bắt đầu công kích Mộc Như Lam trên diễn đàn, hô hào đòi Mộc Như Lam xuống đài để Thư Mẫn thượng vị. Mễ Na là dđlq.đ cao thủ máy tính, ba đời nhà cô đều là hacker quốc tế, muốn tra xem ai đầu têu vụ này còn không phải quá dễ dàng sao?

Thời điểm phát hiện Bạch Tố Tình chính là Thiên sứ rác rưởi, Mễ Na quả thật muốn đập chết con bé này, thế nhưng cô vẫn có điểm cố kỵ, nếu Mộc Như Lam biết chuyện cô gây khó dễ cho em gái mình thì e rằng cô ấy sẽ không vui.

Là một thành phần ủng hộ Mộc Như Lam đến cực đoan, Mễ Na đành phải cắn răng nuốt giận, dự định sẽ âm thầm xử lý Bạch Tố Tình sau, nào ngờ cô còn chưa kịp ra tay thì Mộc Như Lam đã tới.

“Nói gì thì nói, cậu đến là tốt rồi, đại hội lần này ít ra sẽ không quá tẻ nhạt.” Trần Thanh lên tiếng giải vây, tuy hắn cũng rất khó chịu với Bạch Tố Tình nhưng hiện tại không nhất thiết phải lãng phí thời gian, Mộc Như Lam đã trở về rồi, còn sợ không giải quyết được cô ta sao?

Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu, “Các cậu đi trước đi.”

“Ôi chao! Lam Lam, cậu đi đâu thế?” Thấy Mộc Như Lam muốn chống nạng đến chỗ chiếc xe khác, Mễ Na lập tức giữ chặt lấy cô.

“Chiếc xe này đã kín chỗ rồi, không sao đâu, các cậu cứ đi trước đi, mình ngồi chiếc khác cũng được.” Mộc Như Lam nhu hòa thân thiện như thế lại càng khiến người ta không muốn cô phải đi chỗ khác.

“Làm gì mà kín chỗ? Mỗi lớp ngồi một xe, Lam Lam là người lớp A, ở đâu ra chuyện cậu phải ủy khuất lên xe lớp khác?” Mễ Na nghiêm nghị gằn từng tiếng.

“Nhưng trên xe...”

“Trên xe còn có một con tu hú không thuộc lớp ABC nhưng vẫn dám chạy đến chiếm tổ chim khách.” Mễ Na nhìn về phía Bạch Tố Tình, giọng nói của cô truyền qua cửa xe, lọt vào lỗ tai từng người một.

Mọi người căn bản cũng không hiểu tại sao Bạch Tố Tình lại ngồi trên xe lớp họ, có điều suốt một tháng nay cô ta vẫn thường xuyên chạy đến lớp A, bọn họ nhìn mãi cũng quen mắt, vì vậy khi thấy cô ta ngồi xuống chỗ đó thì liền theo bản năng xem nhẹ chuyện này, bây giờ nghe Mễ Na nói vậy mới để ý, cô ta dám chiếm chỗ ngồi của Lam Lam!

“Sao cô ta còn chưa đi xuống?”

“Giỡn mặt hả? Bộ phải chờ chúng ta đuổi thì mới chịu đi à? Cái đồ không biết điều.”

“...” Những âm thanh bất mãn đồng loạt vang lên khiến học sinh lớp B lớp C phía sau không khỏi tò mò, ai mà mặt dày thế?

Hốc mắt Bạch Tố Tình đo đỏ, cô ta chầm chậm cà nhắc xuống xe, trong mắt các học sinh khác, cả lớp A nhất thời trở thành tiểu nhân keo kiệt, người ta bị đau mà cũng nỡ đuổi xuống, cùng lắm là một chỗ ngồi thôi mà.

Trong số những kẻ não phẳng ủng hộ Bạch Tố Tình, có một tên thuộc lớp C, hiện tại vừa mới an vị ở hàng ghế cuối, hắn mở cửa sổ, nhô đầu ra lớn tiếng với Mộc Như Lam, “Được gọi là thiên sứ này nọ mà đến cả một cái ghế cũng không muốn nhường em gái, chân của cô quý giá ghê, bị thương nằm viện một tháng, bộ chân của Bạch Tố Tình không quý giá chắc? Người ta cũng bị thương mà vẫn đến trường đều đặn, hơn nữa còn cẩn thận xử lý tốt chuyện của hội học sinh. Tôi thấy cô chẳng qua là tới sớm hơn Bạch đồng học mấy năm nên địa vị mới được như bây giờ, nếu cô ấy cũng có điều kiện như cô thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu!” Giọng hắn rất to, cả bãi đỗ xe trong nháy mắt liền lặng đi, những người đang lần lượt lên xe cũng dừng động tác, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía này.

Lẫn trong vẻ trầm mặc, có thứ gì đó bắt đầu nhấp nhô.

Thiếu niên nhô đầu ra cửa sổ thấy không khí trầm xuống thì không khỏi co rúm lại, thế nhưng vẫn ra vẻ “ông đây ăn ngay nói thật”, sau đó đắc ý nhìn về phía Bạch Tố Tình, trên mặt viết rõ ràng “thấy không, hắn thật tốt, giúp cô lấy lại công đạo”.

Bạch Tố Tình thất kinh, cô ta liên tục xua tay, “Sao anh có thể nói vậy? Em làm thế nào so được với chị ấy, đừng nói…”

“Em không việc gì phải sợ! Thực lực của em ai cũng thấy rõ, không hề kém Mộc Như Lam dù chỉ nửa phần!” Thiếu niên kia cho là Bạch Tố Tình quá mức khiêm tốn, hắn tin rằng trong năm ba cũng có rất nhiều người hiểu chuyện, chẳng qua là vì e ngại tầm ảnh hưởng của Mộc Như Lam nên mới không dám lên tiếng bênh vực Bạch Tố Tình thôi, bây giờ hắn dẫn đầu xông lên trước, nhất định sẽ được đông đảo hùa theo!

Bạch Tố Tình nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé xác thiếu niên kia.

Không khí căng như dây đàn, áp lực xung quanh giảm đến điểm thấp nhất, có người nhịn không được nữa, giận dữ hô to, “Mẹ nó thằng này bị ngu à?!”

Ngòi nổ được châm lên, mọi người hùng hổ tiến lại gần chiếc xe lớp C, cảnh tượng ấy khiến thiếu niên không khỏi rụt đầu vào trong, thế nhưng còn chưa kịp ngồi yên thì đã lập tức ăn ngay một đấm, sau đó là vô số nắm đấm và lời chửi rủa.

“Đm mày! Não mày bị dị tật hả?! Ai cho cái mồm thối của mày đàm tiếu hội trưởng đại nhân?!”

“Khốn kiếp! Bôi nhọ lớp C chúng ta!”

“Từ lâu đã không ưa nổi thằng này! Thiên sứ trong mắt người ta, hắn lại nhìn thành đống phân chó! Con mẹ nó đồ điên!”

“…” Thân xe buýt không ngừng rung rung.

Tên đần độn kia đã có người trong xe xử lý, người đứng ngoài đương nhiên chuyển lửa giận sang Bạch Tố Tình.

“Ghê thật đấy Bạch Tố Tình! Không ngờ dã tâm cô lớn như vậy!”

“Cô nghĩ cô đặc biệt lắm hả? Chân cô bị thương thế nào? Hội trưởng của tụi này bị thương vì lý do gì, hạng tép riu như cô làm sao có thể so sánh? Hội trưởng đúng là quý giá hơn cô đấy rồi sao? Cô ấy chỉ rụng một sợi tóc thì tụi này cũng đau lòng!”

“Mẹ kiếp! Cút xéo khỏi năm ba ngay cho tao! Còn đến đây thì đừng trách tao chỉnh chết mày!”

“Từ khi nào mà loại nhãi nhép này có thể gia nhập hội học sinh thế? Thư hội phó chỉ đại diện hội trưởng có vài ngày thôi mà đã cho rằng mình có thể thay thế Lam Lam sao?”

“…” Các nữ sinh tức giận mắng, nam sinh thì ngại Bạch Tố Tình là nữ nên không lên tiếng, mặc dù bọn họ cũng phẫn nộ không kém.

Bạch Tố Tình cúi đầu đứng run rẩy không dám phản bác, trong lòng cô ta hận chết tên đần độn kia.

Người ta hay nói không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, lời này quả thật chính xác! Con heo chết tiệt! Những chuyện như vậy nói ở năm một năm hai thì may ra còn tìm được đồng minh, nhưng nơi này là năm ba! Là toàn bộ lực lượng ủng hộ vững chắc nhất của Mộc Như Lam! Con heo kia dám ngồi đây mà bôi nhọ nữ thần trong lòng bọn họ, bộ chán sống rồi sao?! Đã vậy còn kéo luôn cô ta xuống bùn, phá hỏng hết kế hoạch của cô ta!

Mộc Như Lam trầm mặc đứng nhìn, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng lắc đầu, nhóm nữ sinh đang chửi hăng máu thấy thế thì dần im lặng. Mộc Như Lam và Bạch Tố Tình đứng chung một chỗ, hình ảnh đối lập này khiến bọn họ giận sôi lên, mẹ nó, chỉ là một con chim trĩ mà cũng dám so đo với phượng hoàng, còn không tự soi gương xem mình có đủ năng lực và tư cách hay không!

Mộc Như Lam thở dài một hơi, nhất thời khiến mọi người khẩn trương cả lên, cô nói, “Bỏ đi, xem ra đã đến lúc học viện Lưu Tư Lan cần thay máu.”

“Hội trưởng!” Trần Thanh là người phản ứng đầu tiên, ý của Mộc Như Lam chẳng lẽ là muốn tiến hành một đợt tranh cử mới?

“Chuyện này đợi đến khi hội trao đổi kết thúc rồi nói tiếp, bây giờ mọi người lên xe đi, chúng ta xuất phát đến Tử Viên.”

“Được!” Đáp lại mệnh lệnh là một tiếng hô đồng thanh thật chỉnh tề, cơ hồ như muốn thổi tung trần xe buýt.

Bạch Tố Tình cúi đầu đứng ở cửa, Mộc Như Lam im lặng bước ngang qua, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng và ưu thương, nhóm người ủng hộ thấy vậy thì càng thêm căm hận, mỗi người đều khinh bỉ xì một tiếng, lúc Bạch Tố Tình còn chưa đến Lưu Tư Lan, Mộc Như Lam đã tất tả chạy ngược chạy xuôi giúp cô ta chuẩn bị, vậy mà cuối cùng cô ta lại lấy oán trả ơn như thế này đây!

Tên đần lớp C kia cũng bị đuổi khỏi xe, hắn đứng chung một chỗ với Bạch Tố Tình, không có bất kỳ lớp nào đồng ý cho bọn họ lên xe, kể cả lớp F năm ba cũng vậy.

Xe buýt cứ một chiếc lại một chiếc lướt qua mặt bọn họ, hai người đứng dưới ánh mặt trời, trông thật đáng xấu hổ. Lúc chiếc xe cuối cùng đi ngang qua, có người nhô đầu ra cửa sổ rồi phun một ngụm nước vào tên đần độn, bất quá tên này tuy mặt mũi bầm dập nhưng chân cẳng thì vẫn rất nhanh nhẹn, hắn vội vàng trốn sau lưng Bạch Tố Tình, kết quả là toàn bộ nước bẩn đều phun lên mặt cô ta.

Trong xe truyền ra một tràng cười ầm ĩ, sau đó dần dần rời xa.

Giữa khu đỗ xe rộng lớn, Bạch Tố Tình cúi đầu, nước bẩn theo sợi tóc tí tách nhỏ từng giọt lên mặt đất, thoạt nhìn cực kỳ chật vật, thiếu niên kia trừng mắt theo bóng xe đang dần khuất dạng, “Chết tiệt…”

Hắn bỗng dưng im bặt đi, trong mắt lộ rõ vẻ kinh hoảng, hắn nhìn thấy, Bạch Tố Tình hơi ngẩng đầu, đôi mắt mang theo một loại oán hận đẫm máu, cực kỳ giống đôi mắt của những nữ quỷ giết người đòi mạng…

Thật đáng sợ…
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận