Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn! - Chương 76: Sập bẫy rồi!
Chương trước- Chương 1: Lần sau đừng say rượu!
- Chương 2: Trọn kiếp nô tài
- Chương 3: À, thì ra ngươi chọn cái chết
- Chương 4: Tiểu nhị, dâng trà
- Chương 5: Làm trâu làm ngựa
- Chương 6: SỨ GIẢ hay sứ GIẢ
- Chương 7: Ma chẩn
- Chương 8: Chữ người tử tù
- Chương 9: Máu đổ!
- Chương 10: Khóc một dòng sông
- Chương 11: Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa
- Chương 12: Sai một li đi một dặm
- Chương 13: "Động phòng"
- Chương 14: Cháy nhà ra mặt chuột
- Chương 15: Man Cử Long
- Chương 16: Làm ơn mắc oán
- Chương 17: Quan san hiểm ải
- Chương 18: Binh bất yếm trá
- Chương 19: Vuốt mắt
- Chương 20: Nguy cấp (1)
- Chương 21: Nguy cấp (2)
- Chương 22: Theo chàng về dinh
- Chương 23: Học lễ học nghĩa
- Chương 24: Chân tướng
- Chương 25: Hổ phụ sinh hổ tử
- Chương 26: Bắt đầu một bi (hài) kịch
- Chương 27: Bắt đầu một bi (hài) kịch (2)
- Chương 28: Những kẻ võ biền
- Chương 29: Thức khuya ta tỉnh bằng trà
- Chương 30: Thức khuya ta tỉnh bằng trà (2)
- Chương 31: Mộng ảo
- Chương 32: Trứng rồng lại nở ra rồng
- Chương 33: Tai bay vạ gió
- Chương 34: Tai bay vạ gió (2)
- Chương 35: Tai bay vạ gió (3)
- Chương 35: Tai bay vạ gió (3)
- Chương 36: Một đoá hồng mai
- Chương 37: Bạn hay bè?
- Chương 38: Ai nợ ai?
- Chương 39: Tôi không phải thần y
- Chương 40: Quan Âm Thị Kính
- Chương 40: Quan Âm Thị Kính
- Chương 41: Hướng giải quyết?
- Chương 41: Hướng giải quyết?
- Chương 42: Không lối thoát
- Chương 43: Không lối thoát (2)
- Chương 44: Thiên la địa võng
- Chương 45: Hiện nguyên hình
- Chương 46: Bốn chín gặp năm mươi
- Chương 46: Bốn chín gặp năm mươi
- Chương 47: Thử hài
- Chương 48: Hội đua thuyền (1)
- Chương 49: Hội đua thuyền (2)
- Chương 50: Bằng lòng toại ý
- Chương 51: Bằng lòng toại ý (2)
- Chương 52: Chạm mặt
- Chương 53: Bánh hạt dẻ (1)
- Chương 54: Bánh hạt dẻ (2)
- Chương 55: Thanh Đình (1)
- Chương 55: Thanh Đình (1)
- Chương 56: Thanh Đình (2)
- Chương 57: Lịch Vũ xấu hổ
- Chương 58: Đam yêu say đắm
- Chương 59: Đam yêu say đắm (2)
- Chương 60: Học cưỡi ngựa (1)
- Chương 61: Học cưỡi ngựa (2)
- Chương 62: Sắm Tết (1)
- Chương 63: Sắm Tết (2)
- Chương 64: Sắm Tết (3)
- Chương 65: Trọng thương
- Chương 66: Suy luận của Long Đĩnh
- Chương 67: Suy luận của Long Đĩnh (2)
- Chương 68: Hôn mê
- Chương 69: Chúa tể bá dơ
- Chương 70: Tư duy toán học
- Chương 71: Ô ăn quan
- Chương 72: Tăm tối
- Chương 73: Trầm cảm có đau không?
- Chương 74: Đến lúc về nhà rồi!
- Chương 75: Chiếc lá thần kỳ
- Chương 76: Sập bẫy rồi!
- Chương 77: Dưới tán bồ đề (1)
- Chương 78: Dưới tán bồ đề (2)
- Chương 79: Cứu nạn ở Hoan Châu
- Chương 80: Cứu nạn ở Hoan Châu (2)
- Chương 81: Lời nguyền chắp lẹo
- Chương 82: Hoá ra người ta yêu nhau là như vậy!
- Chương 83: Đồ háo sắc (1)
- Chương 84: Đồ háo sắc (2)
- Chương 85: Chuyện ở Mai Vị (1)
- Chương 86: Chuyện ở Mai Vị (2)
- Chương 87: Đam ngủ với ai? (1)
- Chương 88: Đam ngủ với ai? (2)
- Chương 89: Đam ngủ với ai? (3)
- Chương 90: Biến cố (1)
- Chương 91: Biến cố (2)
- Chương 92: Biến cố (3)
- Chương 93: Không khuất phục (1)
- Chương 94: Không khuất phục (2)
- Chương 95: Ai đã cứu Đam?
- Chương 96: Bạo quân Lê Long Đĩnh
- Chương 97: Xuống tóc (1)
- Chương 98: Xuống tóc (2)
- Chương 99: Chạy đâu cho khỏi nắng (1)
- Chương 100: Chạy đâu cho khỏi nắng (2)
- Chương 101: Chạy đâu cho khỏi nắng(3)
- Chương 102: Chạy đâu cho khỏi nắng (4)
- Chương 103: Quốc hồn quốc tuý (1)
- Chương 104: Quốc hồn quốc tuý (2)
- Chương 105: Nghênh đón
- Chương 106: Nghênh đón (2)
- Chương 107: Bất phân thắng bại
- Chương 108: Bất phân thắng bại (2)
- Chương 109: Chiếu tướng
- Chương 110: Chiếu tướng (2)
- Chương 111: Qua điền lý hạ
- Chương 112: Qua điền lý hạ (2)
- Chương 113: Qua điền lý hạ (3)
- Chương 114: Gia huấn
- Chương 115: Gia huấn (2)
- Chương 116: Rượu ngọt làm ta đắm say
- Chương 117: Rượu ngọt làm ta đắm say(2)
- Chương 118: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
- Chương 119: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ (2)
- Chương 120: Ba cây đổi lấy một đồng
- Chương 121: Ba cây đổi lấy một đồng (2)
- Chương 122: [Phiên ngoại Valentine]
- Chương 123: Kim tử vinh lộc đại phu (1)
- Chương 124: Kim tử vinh lộc đại phu (2)
- Chương 125: Kỳ duyên hạnh ngộ (1)
- Chương 126: Kỳ duyên hạnh ngộ (2)
- Chương 127: Kỳ duyên hạnh ngộ (3)
- Chương 128: Kỳ duyên hạnh ngộ (4)
- Chương 129: Kỳ duyên hạnh ngộ (5)
- Chương 130: Mời trầu (1)
- Chương 131: Mời trầu (2)
- Chương 132: Vọng nguyệt (1)
- Chương 133: Vọng nguyệt (2)
- Chương 134: Vọng nguyệt (3)
- Chương 135: Vọng nguyệt (4)
- Chương 136: Vọng nguyệt (5)
- Chương 137: Nga nga lưỡng nga nga
- Chương 138: Cáo biệt
- Chương 139: Chân hạnh phúc
- Chương 140: Ly sinh hỷ lạc
- Chương 141: Ly sinh hỷ lạc (2)
- Chương 142: Ca nhiên
- Chương 143: Ca nhiên (2)
- Chương 144: Nhất hồ bạch tửu tiêu trần lự
- Chương 145: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (1)
- Chương 146: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (2)
- Chương 147: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (3)
- Chương 148: Quy hồi
- Chương 149: Quy hồi (2)
- Chương 150: Quy hồi (3)
- Chương 151: Hoạ vô đơn chí
- Chương 152: Hoạ vô đơn chí (2)
- Chương 153: Hoạ vô đơn chí (3)
- Chương 154: Hoạ vô đơn chí (4)
- Chương 155: Thuyết bàn tay vô hình
- Chương 156: Thuyết bàn tay vô hình (2)
- Chương 157: Thuyết bàn tay vô hình (3)
- Chương 157: Thuyết bàn tay vô hình (3)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn!
Chương 76: Sập bẫy rồi!
Vừa từ "cõi chết" trở về nhưng công việc của tôi cũng chẳng rảnh rang là bao. Dù rằng đã cố gắng sắp xếp thời gian để nghỉ ngơi thêm nhưng bệnh nhân mới đến khám, bệnh nhân cũ cần phải tới thăm, rồi lại đến mùa hái thuốc, chẳng lúc nào là tay chân được ngơi nghỉ. Đó là còn chưa kể đến việc tôi tự sám hối sâu sắc về những lỗi lầm mình phạm phải trong quá khứ, không xứng đáng để trở thành học trò của Trần Uy, càng không nói đến việc trở thành một lang y chân chính.
Trong Y Huấn Cách Ngôn của Hải Thượng Lãn Ông đã ghi chú rất rõ:
"Phàm thầy thuốc nên nghĩ đến việc giúp đỡ người, không nên tự ý cầu vui, như mang rượu lên núi, chơi bời ngắm cảnh, vắng nhà chốc lát, nhỡ có bệnh nhân cấp cứu làm cho người ta sốt ruột mong chờ nguy hại đến tính mệnh con người. Vậy cần phải biết nhiệm vụ của mình là quan trọng thế nào?"
Nhớ lại lời y huấn mà tôi không khỏi tự trách móc mình. Nếu tôi dành nhiều thời gian rèn dũa hơn thì đã không có nhiều chuyện đáng tiếng xảy ra. Vậy là tôi vừa ngồi nắn nót viết từng chữ vào bản "phác đồ" dành cho Linh An vừa mải suy nghĩ không thôi.
"Đến lượt chị kìa."
Tôi quay lại nghiêng đầu nhìn Sạ, đang giả đò chăm chỉ bận rộn mà cũng bị phá bĩnh:
"Khai Phong Vương đã đi rồi à?"
Sạ bĩu môi:
"Ta vừa ăn 5 dân của chị mà chị còn không thèm nhìn lấy một cái."
Tôi cười xoà:
"Có nhìn thấy chứ, khả năng multitask của Đam rất tốt."
"Măn ti tát là cái gì?" - Sạ nhướn mày hỏi.
"Là có thể làm nhiều việc một lúc." - Tôi gấp mấy tờ giấy mình đang viết dở lại, quay sang nhìn bàn "ô ăn quan" đầy những viên ngọc trắng - "Hôm nay ta sẽ khiến Khai Phong Vương phải bại trận trở về."
Sạ không thèm trả lời, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh đón nhận lời khiêu khiêu khích. Không biết cái tính hiếu thắng này ở đâu ra nhưng hễ lúc nào rảnh rỗi là thằng bé lại đến tìm tôi tỉ thí, bất kể là giờ nghỉ ở bệnh xá Trần Uy hay khi đang ở phủ Chỉ huy sứ, bất kể là thua bao nhiêu trận. Sạ không những không nản chí mà còn sai người làm một bộ "ô ăn quan" bằng ngọc để tiện mang đi mang lại. Tôi đồ rằng nếu không thắng một lần nào thì cả đời này Sạ cũng không buông tha tôi mất.
"Chị nghĩ có thể đánh bại được ta à?"
"Được chứ! Là ai chưa thắng một lần nào nào?" - Tôi cười đắc chí.
"Đằng nào cũng chơi rồi, vậy thì ván này cược lớn đi." - Sạ trầm giọng.
Tôi nhìn tình thế hiện tại cười gian manh, len lén giấu bộ dạng bỉ ổi bất lương của mình, bình tĩnh hỏi:
"Khai Phong Vương muốn cược gì? Một ván một đồng tiếp ư?"
Sạ cầm viên ngọc từ từ đặt xuống:
"Một dân một đồng. Nếu ăn quan thì sẽ gấp đôi."
Ái chà chà, thằng bé này biết chơi quá!
Một dân một đồng, nhẹ nhàng thì ván này tôi cũng lời mấy chục. Nếu may mắn ăn quan thì có khi đến cả trăm. Hê hê hê hê. Không phải tôi lừa trẻ con, mà là trẻ con tự nguyện bắt tôi lừa nó. Tôi cười thầm trong lòng, một bước lên tiên, một ván này trở thành phú bà hoàn toàn có thật!
"Quân tử nhất ngôn!" - Tôi nói ra bộ mình không màng phú quý tiền tài lắm, đủng đỉnh rải ngọc.
Sạ trầm tư suy nghĩ.
Đợi tôi đi xong, thằng bé bốc một vốc, vụng về đặt từng viên ngọc xuống. Tôi mím môi không dám cười. Lúc Sạ đặt viên cuối cùng tôi nhanh nhẹn dùng đúng hai viên ngọc để ăn trọn 5 dân của Sạ. Thằng bé nín thinh.
Lại một lượt đi nữa, Sạ dùng 3 ngọc đi ngược lại, hoàn toàn hoá giải "bẫy" mà tôi đặt ra ở nước đi trước.
"Thằng bé này may mắn ghê! Đúng là mèo mù vớ cá rán." - Tôi nhủ thầm trong lòng.
Không sao, vậy thì tôi sẽ đi một nước khác vậy.
Đến khi viên ngọc cuối cùng trên tay của tôi đặt xuống, Sạ chạm nhẹ tay trên nhân trung của mình, khẽ mỉm cười rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt thông minh lanh lợi trong giây lát ánh lên một sự lạnh lùng khó nắm bắt:
"Chị chắc chứ?"
Tôi tròn mắt:
"Chưa bao giờ chắc chắn như thế."
Sạ thong thả bốc một ô 5 ngọc lên, ngay lúc đấy tất thảy noron thần kinh não của tôi đình chỉ không chịu hoạt động còn tuyến lệ thì bắt đầu trực trào hơn bao giờ hết:
"Khai Phong Vương tha mạng!" - Tôi lắp bắp.
Sạ không trả lời vẫn thong thả tiếp tục rải ngọc. Giây phút viên ngọc cuối cùng được đặt xuống, tôi gần như ngất lịm. Sạ không chỉ ăn mà còn ăn ngay 9 dân và 1 quan, tổng cộng tôi thua đâu đấy 28 đồng chỉ sau một nước đi. Nghĩ đến số tiền mình vừa mất dưới tay một thằng nhóc 7 tuổi, trong lòng tôi chua xót cồn cào, đau khổ còn hơn một kẻ bệnh dạ dày ăn xoài xanh vào sớm mai.
"A ha! Khai Phong Vương, hình như có nhầm lẫn gì rồi!" - Tôi giả lả định xin đi lại với điệu bộ không thể nào thảo mai hơn.
Đen cho tôi, Sạ không dễ lừa như thế.
"Có nhầm lẫn à? Vậy chị thử đi thêm một nước nữa xem."
Tôi sầm mặt, cân nhắc rồi lại tiếp tục rải ngọc. Bảo sao Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, sau 500 năm thì đến con thú cưỡi của mấy vị thần cũng đánh không lại, tất cả là do không rèn luyện mà ra. Chẳng biết trong lúc tôi mải mê học y huấn, tìm cách trị bệnh cứu người thằng bé kia đã học được từ ai mà quay lại khiến tôi thua trắng tay thế này. Thật là tức đến không nhịn được.
Sạ nhìn tôi cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tỏ vẻ vô cùng thánh thiện, nói:
"Ta nằm gai nếm mật, cuối cùng cũng đến lúc cho chị tận hưởng cảm giác này một chút rồi."
Tôi tức đến xì khói.
Một chút?
Một chút là một nước đi ăn trọn cả tháng lương của tôi ấy hả?
Trời ơi sao tôi lại ngây thơ tin vào tầng lớp cai trị thời phong kiến được? Tôi ngu ngốc quá!
Đến khi Sạ lần lượt ăn từng dân cuối cùng, rồi ăn luôn ô quan còn lại, trái tim tôi vụn vỡ đến mức bụi mịn ở Hà Nội vẫn còn quá to để so bì. Tôi nên khóc hay nên quỳ? Hay là tôi vừa khóc vừa quỳ để xin Sạ xoá nợ cho tôi?
Sạ cười mỉm, ưu nhã thảo cho tôi một tờ giấy ghi nợ:
"Chị ăn được 26 dân, ta ăn được 24 dân, trong đó có 16 dân ăn ở ô có quan, vậy tiền sẽ nhân đôi. Tổng cộng là chị nợ ta 26 đồng nhé!"
Trán tôi đổ mồ hôi ròng ròng.
Thằng bé này có đúng là 7 tuổi không vậy?
Không để tôi phải chờ lâu, Sạ nhanh nhẹn đến lấy tay tôi, lăn qua mực, ấn vào giấy ghi nợ. Tôi hậm hực:
"Người cố tình thua từ ngày đầu tiên đúng không?"
"Không! Ta chỉ học hỏi nhưng cảm giác cho kẻ khác thứ họ không có rồi lấy đi cũng không đến nỗi tệ." - Sạ nhún vai - "Chị có biết chị thua vì sao không?"
Tôi chán nản lắc đầu.
"Một là vì chị khinh địch, chỉ vì chút chiến thắng mà lơ là. Hai là khi vừa mới mất đi lợi thế chị ngay lập tức rối bời, các nước đi tiếp theo hoàn toàn bị thao túng."
Tôi nuốt nước bọt, trong lòng hoang mang cực độ. Đứa bé này đúng là 7 tuổi, nhưng mà lại là con trai 7 tuổi của Lê Long Đĩnh!
Trong Y Huấn Cách Ngôn của Hải Thượng Lãn Ông đã ghi chú rất rõ:
"Phàm thầy thuốc nên nghĩ đến việc giúp đỡ người, không nên tự ý cầu vui, như mang rượu lên núi, chơi bời ngắm cảnh, vắng nhà chốc lát, nhỡ có bệnh nhân cấp cứu làm cho người ta sốt ruột mong chờ nguy hại đến tính mệnh con người. Vậy cần phải biết nhiệm vụ của mình là quan trọng thế nào?"
Nhớ lại lời y huấn mà tôi không khỏi tự trách móc mình. Nếu tôi dành nhiều thời gian rèn dũa hơn thì đã không có nhiều chuyện đáng tiếng xảy ra. Vậy là tôi vừa ngồi nắn nót viết từng chữ vào bản "phác đồ" dành cho Linh An vừa mải suy nghĩ không thôi.
"Đến lượt chị kìa."
Tôi quay lại nghiêng đầu nhìn Sạ, đang giả đò chăm chỉ bận rộn mà cũng bị phá bĩnh:
"Khai Phong Vương đã đi rồi à?"
Sạ bĩu môi:
"Ta vừa ăn 5 dân của chị mà chị còn không thèm nhìn lấy một cái."
Tôi cười xoà:
"Có nhìn thấy chứ, khả năng multitask của Đam rất tốt."
"Măn ti tát là cái gì?" - Sạ nhướn mày hỏi.
"Là có thể làm nhiều việc một lúc." - Tôi gấp mấy tờ giấy mình đang viết dở lại, quay sang nhìn bàn "ô ăn quan" đầy những viên ngọc trắng - "Hôm nay ta sẽ khiến Khai Phong Vương phải bại trận trở về."
Sạ không thèm trả lời, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh đón nhận lời khiêu khiêu khích. Không biết cái tính hiếu thắng này ở đâu ra nhưng hễ lúc nào rảnh rỗi là thằng bé lại đến tìm tôi tỉ thí, bất kể là giờ nghỉ ở bệnh xá Trần Uy hay khi đang ở phủ Chỉ huy sứ, bất kể là thua bao nhiêu trận. Sạ không những không nản chí mà còn sai người làm một bộ "ô ăn quan" bằng ngọc để tiện mang đi mang lại. Tôi đồ rằng nếu không thắng một lần nào thì cả đời này Sạ cũng không buông tha tôi mất.
"Chị nghĩ có thể đánh bại được ta à?"
"Được chứ! Là ai chưa thắng một lần nào nào?" - Tôi cười đắc chí.
"Đằng nào cũng chơi rồi, vậy thì ván này cược lớn đi." - Sạ trầm giọng.
Tôi nhìn tình thế hiện tại cười gian manh, len lén giấu bộ dạng bỉ ổi bất lương của mình, bình tĩnh hỏi:
"Khai Phong Vương muốn cược gì? Một ván một đồng tiếp ư?"
Sạ cầm viên ngọc từ từ đặt xuống:
"Một dân một đồng. Nếu ăn quan thì sẽ gấp đôi."
Ái chà chà, thằng bé này biết chơi quá!
Một dân một đồng, nhẹ nhàng thì ván này tôi cũng lời mấy chục. Nếu may mắn ăn quan thì có khi đến cả trăm. Hê hê hê hê. Không phải tôi lừa trẻ con, mà là trẻ con tự nguyện bắt tôi lừa nó. Tôi cười thầm trong lòng, một bước lên tiên, một ván này trở thành phú bà hoàn toàn có thật!
"Quân tử nhất ngôn!" - Tôi nói ra bộ mình không màng phú quý tiền tài lắm, đủng đỉnh rải ngọc.
Sạ trầm tư suy nghĩ.
Đợi tôi đi xong, thằng bé bốc một vốc, vụng về đặt từng viên ngọc xuống. Tôi mím môi không dám cười. Lúc Sạ đặt viên cuối cùng tôi nhanh nhẹn dùng đúng hai viên ngọc để ăn trọn 5 dân của Sạ. Thằng bé nín thinh.
Lại một lượt đi nữa, Sạ dùng 3 ngọc đi ngược lại, hoàn toàn hoá giải "bẫy" mà tôi đặt ra ở nước đi trước.
"Thằng bé này may mắn ghê! Đúng là mèo mù vớ cá rán." - Tôi nhủ thầm trong lòng.
Không sao, vậy thì tôi sẽ đi một nước khác vậy.
Đến khi viên ngọc cuối cùng trên tay của tôi đặt xuống, Sạ chạm nhẹ tay trên nhân trung của mình, khẽ mỉm cười rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt thông minh lanh lợi trong giây lát ánh lên một sự lạnh lùng khó nắm bắt:
"Chị chắc chứ?"
Tôi tròn mắt:
"Chưa bao giờ chắc chắn như thế."
Sạ thong thả bốc một ô 5 ngọc lên, ngay lúc đấy tất thảy noron thần kinh não của tôi đình chỉ không chịu hoạt động còn tuyến lệ thì bắt đầu trực trào hơn bao giờ hết:
"Khai Phong Vương tha mạng!" - Tôi lắp bắp.
Sạ không trả lời vẫn thong thả tiếp tục rải ngọc. Giây phút viên ngọc cuối cùng được đặt xuống, tôi gần như ngất lịm. Sạ không chỉ ăn mà còn ăn ngay 9 dân và 1 quan, tổng cộng tôi thua đâu đấy 28 đồng chỉ sau một nước đi. Nghĩ đến số tiền mình vừa mất dưới tay một thằng nhóc 7 tuổi, trong lòng tôi chua xót cồn cào, đau khổ còn hơn một kẻ bệnh dạ dày ăn xoài xanh vào sớm mai.
"A ha! Khai Phong Vương, hình như có nhầm lẫn gì rồi!" - Tôi giả lả định xin đi lại với điệu bộ không thể nào thảo mai hơn.
Đen cho tôi, Sạ không dễ lừa như thế.
"Có nhầm lẫn à? Vậy chị thử đi thêm một nước nữa xem."
Tôi sầm mặt, cân nhắc rồi lại tiếp tục rải ngọc. Bảo sao Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, sau 500 năm thì đến con thú cưỡi của mấy vị thần cũng đánh không lại, tất cả là do không rèn luyện mà ra. Chẳng biết trong lúc tôi mải mê học y huấn, tìm cách trị bệnh cứu người thằng bé kia đã học được từ ai mà quay lại khiến tôi thua trắng tay thế này. Thật là tức đến không nhịn được.
Sạ nhìn tôi cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tỏ vẻ vô cùng thánh thiện, nói:
"Ta nằm gai nếm mật, cuối cùng cũng đến lúc cho chị tận hưởng cảm giác này một chút rồi."
Tôi tức đến xì khói.
Một chút?
Một chút là một nước đi ăn trọn cả tháng lương của tôi ấy hả?
Trời ơi sao tôi lại ngây thơ tin vào tầng lớp cai trị thời phong kiến được? Tôi ngu ngốc quá!
Đến khi Sạ lần lượt ăn từng dân cuối cùng, rồi ăn luôn ô quan còn lại, trái tim tôi vụn vỡ đến mức bụi mịn ở Hà Nội vẫn còn quá to để so bì. Tôi nên khóc hay nên quỳ? Hay là tôi vừa khóc vừa quỳ để xin Sạ xoá nợ cho tôi?
Sạ cười mỉm, ưu nhã thảo cho tôi một tờ giấy ghi nợ:
"Chị ăn được 26 dân, ta ăn được 24 dân, trong đó có 16 dân ăn ở ô có quan, vậy tiền sẽ nhân đôi. Tổng cộng là chị nợ ta 26 đồng nhé!"
Trán tôi đổ mồ hôi ròng ròng.
Thằng bé này có đúng là 7 tuổi không vậy?
Không để tôi phải chờ lâu, Sạ nhanh nhẹn đến lấy tay tôi, lăn qua mực, ấn vào giấy ghi nợ. Tôi hậm hực:
"Người cố tình thua từ ngày đầu tiên đúng không?"
"Không! Ta chỉ học hỏi nhưng cảm giác cho kẻ khác thứ họ không có rồi lấy đi cũng không đến nỗi tệ." - Sạ nhún vai - "Chị có biết chị thua vì sao không?"
Tôi chán nản lắc đầu.
"Một là vì chị khinh địch, chỉ vì chút chiến thắng mà lơ là. Hai là khi vừa mới mất đi lợi thế chị ngay lập tức rối bời, các nước đi tiếp theo hoàn toàn bị thao túng."
Tôi nuốt nước bọt, trong lòng hoang mang cực độ. Đứa bé này đúng là 7 tuổi, nhưng mà lại là con trai 7 tuổi của Lê Long Đĩnh!
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Lần sau đừng say rượu!
- Chương 2: Trọn kiếp nô tài
- Chương 3: À, thì ra ngươi chọn cái chết
- Chương 4: Tiểu nhị, dâng trà
- Chương 5: Làm trâu làm ngựa
- Chương 6: SỨ GIẢ hay sứ GIẢ
- Chương 7: Ma chẩn
- Chương 8: Chữ người tử tù
- Chương 9: Máu đổ!
- Chương 10: Khóc một dòng sông
- Chương 11: Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa
- Chương 12: Sai một li đi một dặm
- Chương 13: "Động phòng"
- Chương 14: Cháy nhà ra mặt chuột
- Chương 15: Man Cử Long
- Chương 16: Làm ơn mắc oán
- Chương 17: Quan san hiểm ải
- Chương 18: Binh bất yếm trá
- Chương 19: Vuốt mắt
- Chương 20: Nguy cấp (1)
- Chương 21: Nguy cấp (2)
- Chương 22: Theo chàng về dinh
- Chương 23: Học lễ học nghĩa
- Chương 24: Chân tướng
- Chương 25: Hổ phụ sinh hổ tử
- Chương 26: Bắt đầu một bi (hài) kịch
- Chương 27: Bắt đầu một bi (hài) kịch (2)
- Chương 28: Những kẻ võ biền
- Chương 29: Thức khuya ta tỉnh bằng trà
- Chương 30: Thức khuya ta tỉnh bằng trà (2)
- Chương 31: Mộng ảo
- Chương 32: Trứng rồng lại nở ra rồng
- Chương 33: Tai bay vạ gió
- Chương 34: Tai bay vạ gió (2)
- Chương 35: Tai bay vạ gió (3)
- Chương 35: Tai bay vạ gió (3)
- Chương 36: Một đoá hồng mai
- Chương 37: Bạn hay bè?
- Chương 38: Ai nợ ai?
- Chương 39: Tôi không phải thần y
- Chương 40: Quan Âm Thị Kính
- Chương 40: Quan Âm Thị Kính
- Chương 41: Hướng giải quyết?
- Chương 41: Hướng giải quyết?
- Chương 42: Không lối thoát
- Chương 43: Không lối thoát (2)
- Chương 44: Thiên la địa võng
- Chương 45: Hiện nguyên hình
- Chương 46: Bốn chín gặp năm mươi
- Chương 46: Bốn chín gặp năm mươi
- Chương 47: Thử hài
- Chương 48: Hội đua thuyền (1)
- Chương 49: Hội đua thuyền (2)
- Chương 50: Bằng lòng toại ý
- Chương 51: Bằng lòng toại ý (2)
- Chương 52: Chạm mặt
- Chương 53: Bánh hạt dẻ (1)
- Chương 54: Bánh hạt dẻ (2)
- Chương 55: Thanh Đình (1)
- Chương 55: Thanh Đình (1)
- Chương 56: Thanh Đình (2)
- Chương 57: Lịch Vũ xấu hổ
- Chương 58: Đam yêu say đắm
- Chương 59: Đam yêu say đắm (2)
- Chương 60: Học cưỡi ngựa (1)
- Chương 61: Học cưỡi ngựa (2)
- Chương 62: Sắm Tết (1)
- Chương 63: Sắm Tết (2)
- Chương 64: Sắm Tết (3)
- Chương 65: Trọng thương
- Chương 66: Suy luận của Long Đĩnh
- Chương 67: Suy luận của Long Đĩnh (2)
- Chương 68: Hôn mê
- Chương 69: Chúa tể bá dơ
- Chương 70: Tư duy toán học
- Chương 71: Ô ăn quan
- Chương 72: Tăm tối
- Chương 73: Trầm cảm có đau không?
- Chương 74: Đến lúc về nhà rồi!
- Chương 75: Chiếc lá thần kỳ
- Chương 76: Sập bẫy rồi!
- Chương 77: Dưới tán bồ đề (1)
- Chương 78: Dưới tán bồ đề (2)
- Chương 79: Cứu nạn ở Hoan Châu
- Chương 80: Cứu nạn ở Hoan Châu (2)
- Chương 81: Lời nguyền chắp lẹo
- Chương 82: Hoá ra người ta yêu nhau là như vậy!
- Chương 83: Đồ háo sắc (1)
- Chương 84: Đồ háo sắc (2)
- Chương 85: Chuyện ở Mai Vị (1)
- Chương 86: Chuyện ở Mai Vị (2)
- Chương 87: Đam ngủ với ai? (1)
- Chương 88: Đam ngủ với ai? (2)
- Chương 89: Đam ngủ với ai? (3)
- Chương 90: Biến cố (1)
- Chương 91: Biến cố (2)
- Chương 92: Biến cố (3)
- Chương 93: Không khuất phục (1)
- Chương 94: Không khuất phục (2)
- Chương 95: Ai đã cứu Đam?
- Chương 96: Bạo quân Lê Long Đĩnh
- Chương 97: Xuống tóc (1)
- Chương 98: Xuống tóc (2)
- Chương 99: Chạy đâu cho khỏi nắng (1)
- Chương 100: Chạy đâu cho khỏi nắng (2)
- Chương 101: Chạy đâu cho khỏi nắng(3)
- Chương 102: Chạy đâu cho khỏi nắng (4)
- Chương 103: Quốc hồn quốc tuý (1)
- Chương 104: Quốc hồn quốc tuý (2)
- Chương 105: Nghênh đón
- Chương 106: Nghênh đón (2)
- Chương 107: Bất phân thắng bại
- Chương 108: Bất phân thắng bại (2)
- Chương 109: Chiếu tướng
- Chương 110: Chiếu tướng (2)
- Chương 111: Qua điền lý hạ
- Chương 112: Qua điền lý hạ (2)
- Chương 113: Qua điền lý hạ (3)
- Chương 114: Gia huấn
- Chương 115: Gia huấn (2)
- Chương 116: Rượu ngọt làm ta đắm say
- Chương 117: Rượu ngọt làm ta đắm say(2)
- Chương 118: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
- Chương 119: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ (2)
- Chương 120: Ba cây đổi lấy một đồng
- Chương 121: Ba cây đổi lấy một đồng (2)
- Chương 122: [Phiên ngoại Valentine]
- Chương 123: Kim tử vinh lộc đại phu (1)
- Chương 124: Kim tử vinh lộc đại phu (2)
- Chương 125: Kỳ duyên hạnh ngộ (1)
- Chương 126: Kỳ duyên hạnh ngộ (2)
- Chương 127: Kỳ duyên hạnh ngộ (3)
- Chương 128: Kỳ duyên hạnh ngộ (4)
- Chương 129: Kỳ duyên hạnh ngộ (5)
- Chương 130: Mời trầu (1)
- Chương 131: Mời trầu (2)
- Chương 132: Vọng nguyệt (1)
- Chương 133: Vọng nguyệt (2)
- Chương 134: Vọng nguyệt (3)
- Chương 135: Vọng nguyệt (4)
- Chương 136: Vọng nguyệt (5)
- Chương 137: Nga nga lưỡng nga nga
- Chương 138: Cáo biệt
- Chương 139: Chân hạnh phúc
- Chương 140: Ly sinh hỷ lạc
- Chương 141: Ly sinh hỷ lạc (2)
- Chương 142: Ca nhiên
- Chương 143: Ca nhiên (2)
- Chương 144: Nhất hồ bạch tửu tiêu trần lự
- Chương 145: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (1)
- Chương 146: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (2)
- Chương 147: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (3)
- Chương 148: Quy hồi
- Chương 149: Quy hồi (2)
- Chương 150: Quy hồi (3)
- Chương 151: Hoạ vô đơn chí
- Chương 152: Hoạ vô đơn chí (2)
- Chương 153: Hoạ vô đơn chí (3)
- Chương 154: Hoạ vô đơn chí (4)
- Chương 155: Thuyết bàn tay vô hình
- Chương 156: Thuyết bàn tay vô hình (2)
- Chương 157: Thuyết bàn tay vô hình (3)
- Chương 157: Thuyết bàn tay vô hình (3)