Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn! - Chương 79: Cứu nạn ở Hoan Châu
Chương trước- Chương 1: Lần sau đừng say rượu!
- Chương 2: Trọn kiếp nô tài
- Chương 3: À, thì ra ngươi chọn cái chết
- Chương 4: Tiểu nhị, dâng trà
- Chương 5: Làm trâu làm ngựa
- Chương 6: SỨ GIẢ hay sứ GIẢ
- Chương 7: Ma chẩn
- Chương 8: Chữ người tử tù
- Chương 9: Máu đổ!
- Chương 10: Khóc một dòng sông
- Chương 11: Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa
- Chương 12: Sai một li đi một dặm
- Chương 13: "Động phòng"
- Chương 14: Cháy nhà ra mặt chuột
- Chương 15: Man Cử Long
- Chương 16: Làm ơn mắc oán
- Chương 17: Quan san hiểm ải
- Chương 18: Binh bất yếm trá
- Chương 19: Vuốt mắt
- Chương 20: Nguy cấp (1)
- Chương 21: Nguy cấp (2)
- Chương 22: Theo chàng về dinh
- Chương 23: Học lễ học nghĩa
- Chương 24: Chân tướng
- Chương 25: Hổ phụ sinh hổ tử
- Chương 26: Bắt đầu một bi (hài) kịch
- Chương 27: Bắt đầu một bi (hài) kịch (2)
- Chương 28: Những kẻ võ biền
- Chương 29: Thức khuya ta tỉnh bằng trà
- Chương 30: Thức khuya ta tỉnh bằng trà (2)
- Chương 31: Mộng ảo
- Chương 32: Trứng rồng lại nở ra rồng
- Chương 33: Tai bay vạ gió
- Chương 34: Tai bay vạ gió (2)
- Chương 35: Tai bay vạ gió (3)
- Chương 35: Tai bay vạ gió (3)
- Chương 36: Một đoá hồng mai
- Chương 37: Bạn hay bè?
- Chương 38: Ai nợ ai?
- Chương 39: Tôi không phải thần y
- Chương 40: Quan Âm Thị Kính
- Chương 40: Quan Âm Thị Kính
- Chương 41: Hướng giải quyết?
- Chương 41: Hướng giải quyết?
- Chương 42: Không lối thoát
- Chương 43: Không lối thoát (2)
- Chương 44: Thiên la địa võng
- Chương 45: Hiện nguyên hình
- Chương 46: Bốn chín gặp năm mươi
- Chương 46: Bốn chín gặp năm mươi
- Chương 47: Thử hài
- Chương 48: Hội đua thuyền (1)
- Chương 49: Hội đua thuyền (2)
- Chương 50: Bằng lòng toại ý
- Chương 51: Bằng lòng toại ý (2)
- Chương 52: Chạm mặt
- Chương 53: Bánh hạt dẻ (1)
- Chương 54: Bánh hạt dẻ (2)
- Chương 55: Thanh Đình (1)
- Chương 55: Thanh Đình (1)
- Chương 56: Thanh Đình (2)
- Chương 57: Lịch Vũ xấu hổ
- Chương 58: Đam yêu say đắm
- Chương 59: Đam yêu say đắm (2)
- Chương 60: Học cưỡi ngựa (1)
- Chương 61: Học cưỡi ngựa (2)
- Chương 62: Sắm Tết (1)
- Chương 63: Sắm Tết (2)
- Chương 64: Sắm Tết (3)
- Chương 65: Trọng thương
- Chương 66: Suy luận của Long Đĩnh
- Chương 67: Suy luận của Long Đĩnh (2)
- Chương 68: Hôn mê
- Chương 69: Chúa tể bá dơ
- Chương 70: Tư duy toán học
- Chương 71: Ô ăn quan
- Chương 72: Tăm tối
- Chương 73: Trầm cảm có đau không?
- Chương 74: Đến lúc về nhà rồi!
- Chương 75: Chiếc lá thần kỳ
- Chương 76: Sập bẫy rồi!
- Chương 77: Dưới tán bồ đề (1)
- Chương 78: Dưới tán bồ đề (2)
- Chương 79: Cứu nạn ở Hoan Châu
- Chương 80: Cứu nạn ở Hoan Châu (2)
- Chương 81: Lời nguyền chắp lẹo
- Chương 82: Hoá ra người ta yêu nhau là như vậy!
- Chương 83: Đồ háo sắc (1)
- Chương 84: Đồ háo sắc (2)
- Chương 85: Chuyện ở Mai Vị (1)
- Chương 86: Chuyện ở Mai Vị (2)
- Chương 87: Đam ngủ với ai? (1)
- Chương 88: Đam ngủ với ai? (2)
- Chương 89: Đam ngủ với ai? (3)
- Chương 90: Biến cố (1)
- Chương 91: Biến cố (2)
- Chương 92: Biến cố (3)
- Chương 93: Không khuất phục (1)
- Chương 94: Không khuất phục (2)
- Chương 95: Ai đã cứu Đam?
- Chương 96: Bạo quân Lê Long Đĩnh
- Chương 97: Xuống tóc (1)
- Chương 98: Xuống tóc (2)
- Chương 99: Chạy đâu cho khỏi nắng (1)
- Chương 100: Chạy đâu cho khỏi nắng (2)
- Chương 101: Chạy đâu cho khỏi nắng(3)
- Chương 102: Chạy đâu cho khỏi nắng (4)
- Chương 103: Quốc hồn quốc tuý (1)
- Chương 104: Quốc hồn quốc tuý (2)
- Chương 105: Nghênh đón
- Chương 106: Nghênh đón (2)
- Chương 107: Bất phân thắng bại
- Chương 108: Bất phân thắng bại (2)
- Chương 109: Chiếu tướng
- Chương 110: Chiếu tướng (2)
- Chương 111: Qua điền lý hạ
- Chương 112: Qua điền lý hạ (2)
- Chương 113: Qua điền lý hạ (3)
- Chương 114: Gia huấn
- Chương 115: Gia huấn (2)
- Chương 116: Rượu ngọt làm ta đắm say
- Chương 117: Rượu ngọt làm ta đắm say(2)
- Chương 118: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
- Chương 119: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ (2)
- Chương 120: Ba cây đổi lấy một đồng
- Chương 121: Ba cây đổi lấy một đồng (2)
- Chương 122: [Phiên ngoại Valentine]
- Chương 123: Kim tử vinh lộc đại phu (1)
- Chương 124: Kim tử vinh lộc đại phu (2)
- Chương 125: Kỳ duyên hạnh ngộ (1)
- Chương 126: Kỳ duyên hạnh ngộ (2)
- Chương 127: Kỳ duyên hạnh ngộ (3)
- Chương 128: Kỳ duyên hạnh ngộ (4)
- Chương 129: Kỳ duyên hạnh ngộ (5)
- Chương 130: Mời trầu (1)
- Chương 131: Mời trầu (2)
- Chương 132: Vọng nguyệt (1)
- Chương 133: Vọng nguyệt (2)
- Chương 134: Vọng nguyệt (3)
- Chương 135: Vọng nguyệt (4)
- Chương 136: Vọng nguyệt (5)
- Chương 137: Nga nga lưỡng nga nga
- Chương 138: Cáo biệt
- Chương 139: Chân hạnh phúc
- Chương 140: Ly sinh hỷ lạc
- Chương 141: Ly sinh hỷ lạc (2)
- Chương 142: Ca nhiên
- Chương 143: Ca nhiên (2)
- Chương 144: Nhất hồ bạch tửu tiêu trần lự
- Chương 145: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (1)
- Chương 146: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (2)
- Chương 147: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (3)
- Chương 148: Quy hồi
- Chương 149: Quy hồi (2)
- Chương 150: Quy hồi (3)
- Chương 151: Hoạ vô đơn chí
- Chương 152: Hoạ vô đơn chí (2)
- Chương 153: Hoạ vô đơn chí (3)
- Chương 154: Hoạ vô đơn chí (4)
- Chương 155: Thuyết bàn tay vô hình
- Chương 156: Thuyết bàn tay vô hình (2)
- Chương 157: Thuyết bàn tay vô hình (3)
- Chương 157: Thuyết bàn tay vô hình (3)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn!
Chương 79: Cứu nạn ở Hoan Châu
Mùa Xuân, tháng Hai, Hoan Châu có nạn đói to.
Kể từ khi vua Lê Đại Hành chém Bê Mi Thuê(1), đã lâu lắm Đại Cồ Việt mới có nơi xảy ra nạn đói.
Trận chiến ở sông Cùng Giang đã dẹp tan ý đồ dòm ngó bờ cõi của quân Man Cử Long, dẫu vậy người dân sinh sống ở các châu lân cận vẫn thường xuyên bị quấy phá, cướp bóc. Tháng Mười Một ngăm ngoái Hoan Châu đón bão lớn, nghe đâu có nơi nước dâng lên tận xà nhà, mùa màng mất sạch cả.
Nạn đói xảy ra, dân chúng rơi vào cảnh không nhà cửa, không lương thực, bệnh dịch hoành hành, lầm than không sao kể xiết. Long Đĩnh không chần chừ hạ chỉ xuất quốc khố, sai Lịch Vũ tức tốc ngày đêm chi viện đến Hoan Châu. Mười ngày sau toàn bộ người của Thái y ty cũng lĩnh chỉ rời Hoa Lư, theo đường thuỷ tới Hoan Châu giúp dân trị bệnh.
Tôi nằm vắt vẻo trên lưng lừa, mắt không thể mở nổi.
Chỉ có trời mới biết Hoan Châu lại xa tới thế. Tôi vốn dĩ nghĩ rất đơn giản, Hoa Lư rồi đến Ái Châu, Hoan Châu; theo bản đồ hiện đại sẽ là Ninh Bình rồi đến Thanh Hoá, Nghệ An. Nhưng tại sao không ai bổ sung kiến thức địa lý để tôi biết rằng Thanh Hoá và Nghệ An đất lại rộng tới vậy? Rộng tới mức gấp ba gấp bốn lần một châu khác. Đấy là còn chưa kể đi suốt mấy ngày đêm, hết đi thuyền rồi lại cưỡi lừa, rồi tiếp tục đi thuyền, thân thể vốn không lấy gì làm khoẻ mạnh của tôi hưởng trọn đủ combo say sóng, đau lưng, mỏi gối, tê tay... Lúc lên thuyền thì nôn thấy mật xanh mật vàng, lúc cưỡi lừa thì không rõ ai là lừa ai là chủ. Tôi nhắm nghiền mắt tưởng chừng mình sắp vĩnh biệt trần thế đến nơi, mặc cho An Tường vừa cưỡi ngựa của y vừa phải dắt dây kéo theo tôi cùng con lừa chậm chạp khốn khổ của mình.
Mất ba, bốn ngày đường chúng tôi mới tới Hoan Châu.
Trời vẫn đương mùa xuân nhưng ở đây đã bắt đầu cảm thấy oi nóng. Một phần là vì vị trí địa lý Hoan Châu có phần gần xích đạo hơn, một phần do khắp nơi đều đốt bồ kết hay lá sả để xua đi mùi tử khí. Hơi nóng bốc lên hầm hập trên mặt đất bất kể ngày đêm.
Bệnh xá của Thái y ty đã được quân lính dựng sẵn, người dân đổ về nằm la liệt. Tôi còn chưa kịp định thần, vừa đến nơi đã nhìn thấy người đông nghìn nghịt, ai nấy rách rưới, hom hem nằm vật vạ từ trên chõng tre đến dưới đất, không nhịn được mà giật giật gấu áo Tường. Tường quay sang nhìn tôi, nhỏ giọng:
"Nếu anh mệt thì có thể về nghỉ, ngày mai quay lại."
Tôi lắc đầu:
"Không cần, tôi uống chút nước cho tỉnh rồi sẽ qua phụ anh."
Tường chẳng nói chẳng rằng đi đến bên yên ngựa, tháo ra hai ống nước bằng tre, mở nút một ống đưa cho tôi. Tôi đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi thơm thơm chua chua, thanh mát thực sự dễ chịu. Đồ ngon đến miệng không ăn sẽ bị trời phạt, tôi đón lấy rồi tu thẳng một hơi không suy nghĩ.
"Khà... "
"Có đỡ cảm giác buồn nôn không?" - Tường hỏi.
Tôi gật đầu lia lịa:
"Ngon lắm, uống vào khoẻ ngay. Sao trên đường đi anh không cho tôi sớm hơn?"
Tường nhìn tôi không trả lời. Tôi cười hề hề, bỗng chốc thấy trong mình hừng hực tinh thần đại nghĩa trị bệnh cứu đời. Bao gian truân mỏi mệt dọc đường đã bay đi hết.
Nói là vậy chứ thực chất trong lòng tôi hiểu rõ chuyến này đi đủ chuyện bộn bề, không thể để mình Tường càng đáng. Vốn dĩ phải có Giáo thụ đi cùng nhưng Trần Uy lại không may bị trật khớp cách đây mấy ngày, thành ra người nhận trọng trách không ai khác ngoài trưởng tràng Lý An Tường. Luận y học lẫn y đức, nói không ngoa ngoài Trần Uy người tôi ngưỡng mộ nhất là Tường. Thể theo quan sát của tôi mà nói, con người này hoàn toàn không có chấp niệm gì với danh vọng, càng là một người sùng đạo Phật, ăn chay trường, không có tà niệm. Nếu tính đơn giản vài năm nữa cho dù cha y - Lý Công Uẩn có lên ngôi xưng đế thì cái danh hoàng tử Đại Cồ Việt kia chỉ e rằng đến nhìn một cái Tường cũng không thèm.
***
Chúng tôi chuẩn bị vài thao tác đơn giản rồi bắt tay vào chẩn bệnh. Ở mỗi địa điểm người triều đình sẽ dừng lại bốn ngày bao gồm thời gian phát lương thực cứu đói và chữa bệnh. Có bảy điểm khắp Hoan Châu, người từ Thái y ty được phân ra luân phiên thay nhau túc trực.
Sau trận lũ, đất đai ẩm ướt là môi trường tuyệt vời cho virus, vi khuẩn phát triển. Không ngạc nhiên gì khi người bệnh ở đây lại nhiều đến vậy, hơn nữa còn có khả năng bùng thành dịch, không phải là một bệnh mà là rất nhiều bệnh.
Tôi nhìn người bệnh ngồi trước mặt mình, lòng trắng người nọ đổi sang màu đỏ tươi, sợ ánh sáng, nhiều nước mắt, dử đặc. Quay sang phía bên Tường, bên đấy cũng chẳng khá gì hơn. Người nọ hai mắt sưng to như hai quả đào, nước mắt nước mũi đầm đìa, mặt mày đỏ phừng phừng, xem chừng đã sốt cao lắm. Có lẽ chúng tôi đã đến chậm một bước. Nhìn sơ qua hàng dài người đang đứng chờ đến lượt ở kia thì dễ có đến gần phân nửa người mắt đỏ au, đục ngầu. Đau mắt đỏ tuy không nghiêm trọng tới tính mạng nhưng nếu không chữa ngay thì lòng đen sinh màng, hoàn toàn có thể bị bội nhiễm, tổn thương giác mạc, có nguy cơ mù loà vĩnh viễn. Một khi đau mắt đỏ bùng thành đại dịch thì rất khó kiểm soát.
Kể từ khi vua Lê Đại Hành chém Bê Mi Thuê(1), đã lâu lắm Đại Cồ Việt mới có nơi xảy ra nạn đói.
Trận chiến ở sông Cùng Giang đã dẹp tan ý đồ dòm ngó bờ cõi của quân Man Cử Long, dẫu vậy người dân sinh sống ở các châu lân cận vẫn thường xuyên bị quấy phá, cướp bóc. Tháng Mười Một ngăm ngoái Hoan Châu đón bão lớn, nghe đâu có nơi nước dâng lên tận xà nhà, mùa màng mất sạch cả.
Nạn đói xảy ra, dân chúng rơi vào cảnh không nhà cửa, không lương thực, bệnh dịch hoành hành, lầm than không sao kể xiết. Long Đĩnh không chần chừ hạ chỉ xuất quốc khố, sai Lịch Vũ tức tốc ngày đêm chi viện đến Hoan Châu. Mười ngày sau toàn bộ người của Thái y ty cũng lĩnh chỉ rời Hoa Lư, theo đường thuỷ tới Hoan Châu giúp dân trị bệnh.
Tôi nằm vắt vẻo trên lưng lừa, mắt không thể mở nổi.
Chỉ có trời mới biết Hoan Châu lại xa tới thế. Tôi vốn dĩ nghĩ rất đơn giản, Hoa Lư rồi đến Ái Châu, Hoan Châu; theo bản đồ hiện đại sẽ là Ninh Bình rồi đến Thanh Hoá, Nghệ An. Nhưng tại sao không ai bổ sung kiến thức địa lý để tôi biết rằng Thanh Hoá và Nghệ An đất lại rộng tới vậy? Rộng tới mức gấp ba gấp bốn lần một châu khác. Đấy là còn chưa kể đi suốt mấy ngày đêm, hết đi thuyền rồi lại cưỡi lừa, rồi tiếp tục đi thuyền, thân thể vốn không lấy gì làm khoẻ mạnh của tôi hưởng trọn đủ combo say sóng, đau lưng, mỏi gối, tê tay... Lúc lên thuyền thì nôn thấy mật xanh mật vàng, lúc cưỡi lừa thì không rõ ai là lừa ai là chủ. Tôi nhắm nghiền mắt tưởng chừng mình sắp vĩnh biệt trần thế đến nơi, mặc cho An Tường vừa cưỡi ngựa của y vừa phải dắt dây kéo theo tôi cùng con lừa chậm chạp khốn khổ của mình.
Mất ba, bốn ngày đường chúng tôi mới tới Hoan Châu.
Trời vẫn đương mùa xuân nhưng ở đây đã bắt đầu cảm thấy oi nóng. Một phần là vì vị trí địa lý Hoan Châu có phần gần xích đạo hơn, một phần do khắp nơi đều đốt bồ kết hay lá sả để xua đi mùi tử khí. Hơi nóng bốc lên hầm hập trên mặt đất bất kể ngày đêm.
Bệnh xá của Thái y ty đã được quân lính dựng sẵn, người dân đổ về nằm la liệt. Tôi còn chưa kịp định thần, vừa đến nơi đã nhìn thấy người đông nghìn nghịt, ai nấy rách rưới, hom hem nằm vật vạ từ trên chõng tre đến dưới đất, không nhịn được mà giật giật gấu áo Tường. Tường quay sang nhìn tôi, nhỏ giọng:
"Nếu anh mệt thì có thể về nghỉ, ngày mai quay lại."
Tôi lắc đầu:
"Không cần, tôi uống chút nước cho tỉnh rồi sẽ qua phụ anh."
Tường chẳng nói chẳng rằng đi đến bên yên ngựa, tháo ra hai ống nước bằng tre, mở nút một ống đưa cho tôi. Tôi đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi thơm thơm chua chua, thanh mát thực sự dễ chịu. Đồ ngon đến miệng không ăn sẽ bị trời phạt, tôi đón lấy rồi tu thẳng một hơi không suy nghĩ.
"Khà... "
"Có đỡ cảm giác buồn nôn không?" - Tường hỏi.
Tôi gật đầu lia lịa:
"Ngon lắm, uống vào khoẻ ngay. Sao trên đường đi anh không cho tôi sớm hơn?"
Tường nhìn tôi không trả lời. Tôi cười hề hề, bỗng chốc thấy trong mình hừng hực tinh thần đại nghĩa trị bệnh cứu đời. Bao gian truân mỏi mệt dọc đường đã bay đi hết.
Nói là vậy chứ thực chất trong lòng tôi hiểu rõ chuyến này đi đủ chuyện bộn bề, không thể để mình Tường càng đáng. Vốn dĩ phải có Giáo thụ đi cùng nhưng Trần Uy lại không may bị trật khớp cách đây mấy ngày, thành ra người nhận trọng trách không ai khác ngoài trưởng tràng Lý An Tường. Luận y học lẫn y đức, nói không ngoa ngoài Trần Uy người tôi ngưỡng mộ nhất là Tường. Thể theo quan sát của tôi mà nói, con người này hoàn toàn không có chấp niệm gì với danh vọng, càng là một người sùng đạo Phật, ăn chay trường, không có tà niệm. Nếu tính đơn giản vài năm nữa cho dù cha y - Lý Công Uẩn có lên ngôi xưng đế thì cái danh hoàng tử Đại Cồ Việt kia chỉ e rằng đến nhìn một cái Tường cũng không thèm.
***
Chúng tôi chuẩn bị vài thao tác đơn giản rồi bắt tay vào chẩn bệnh. Ở mỗi địa điểm người triều đình sẽ dừng lại bốn ngày bao gồm thời gian phát lương thực cứu đói và chữa bệnh. Có bảy điểm khắp Hoan Châu, người từ Thái y ty được phân ra luân phiên thay nhau túc trực.
Sau trận lũ, đất đai ẩm ướt là môi trường tuyệt vời cho virus, vi khuẩn phát triển. Không ngạc nhiên gì khi người bệnh ở đây lại nhiều đến vậy, hơn nữa còn có khả năng bùng thành dịch, không phải là một bệnh mà là rất nhiều bệnh.
Tôi nhìn người bệnh ngồi trước mặt mình, lòng trắng người nọ đổi sang màu đỏ tươi, sợ ánh sáng, nhiều nước mắt, dử đặc. Quay sang phía bên Tường, bên đấy cũng chẳng khá gì hơn. Người nọ hai mắt sưng to như hai quả đào, nước mắt nước mũi đầm đìa, mặt mày đỏ phừng phừng, xem chừng đã sốt cao lắm. Có lẽ chúng tôi đã đến chậm một bước. Nhìn sơ qua hàng dài người đang đứng chờ đến lượt ở kia thì dễ có đến gần phân nửa người mắt đỏ au, đục ngầu. Đau mắt đỏ tuy không nghiêm trọng tới tính mạng nhưng nếu không chữa ngay thì lòng đen sinh màng, hoàn toàn có thể bị bội nhiễm, tổn thương giác mạc, có nguy cơ mù loà vĩnh viễn. Một khi đau mắt đỏ bùng thành đại dịch thì rất khó kiểm soát.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Lần sau đừng say rượu!
- Chương 2: Trọn kiếp nô tài
- Chương 3: À, thì ra ngươi chọn cái chết
- Chương 4: Tiểu nhị, dâng trà
- Chương 5: Làm trâu làm ngựa
- Chương 6: SỨ GIẢ hay sứ GIẢ
- Chương 7: Ma chẩn
- Chương 8: Chữ người tử tù
- Chương 9: Máu đổ!
- Chương 10: Khóc một dòng sông
- Chương 11: Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa
- Chương 12: Sai một li đi một dặm
- Chương 13: "Động phòng"
- Chương 14: Cháy nhà ra mặt chuột
- Chương 15: Man Cử Long
- Chương 16: Làm ơn mắc oán
- Chương 17: Quan san hiểm ải
- Chương 18: Binh bất yếm trá
- Chương 19: Vuốt mắt
- Chương 20: Nguy cấp (1)
- Chương 21: Nguy cấp (2)
- Chương 22: Theo chàng về dinh
- Chương 23: Học lễ học nghĩa
- Chương 24: Chân tướng
- Chương 25: Hổ phụ sinh hổ tử
- Chương 26: Bắt đầu một bi (hài) kịch
- Chương 27: Bắt đầu một bi (hài) kịch (2)
- Chương 28: Những kẻ võ biền
- Chương 29: Thức khuya ta tỉnh bằng trà
- Chương 30: Thức khuya ta tỉnh bằng trà (2)
- Chương 31: Mộng ảo
- Chương 32: Trứng rồng lại nở ra rồng
- Chương 33: Tai bay vạ gió
- Chương 34: Tai bay vạ gió (2)
- Chương 35: Tai bay vạ gió (3)
- Chương 35: Tai bay vạ gió (3)
- Chương 36: Một đoá hồng mai
- Chương 37: Bạn hay bè?
- Chương 38: Ai nợ ai?
- Chương 39: Tôi không phải thần y
- Chương 40: Quan Âm Thị Kính
- Chương 40: Quan Âm Thị Kính
- Chương 41: Hướng giải quyết?
- Chương 41: Hướng giải quyết?
- Chương 42: Không lối thoát
- Chương 43: Không lối thoát (2)
- Chương 44: Thiên la địa võng
- Chương 45: Hiện nguyên hình
- Chương 46: Bốn chín gặp năm mươi
- Chương 46: Bốn chín gặp năm mươi
- Chương 47: Thử hài
- Chương 48: Hội đua thuyền (1)
- Chương 49: Hội đua thuyền (2)
- Chương 50: Bằng lòng toại ý
- Chương 51: Bằng lòng toại ý (2)
- Chương 52: Chạm mặt
- Chương 53: Bánh hạt dẻ (1)
- Chương 54: Bánh hạt dẻ (2)
- Chương 55: Thanh Đình (1)
- Chương 55: Thanh Đình (1)
- Chương 56: Thanh Đình (2)
- Chương 57: Lịch Vũ xấu hổ
- Chương 58: Đam yêu say đắm
- Chương 59: Đam yêu say đắm (2)
- Chương 60: Học cưỡi ngựa (1)
- Chương 61: Học cưỡi ngựa (2)
- Chương 62: Sắm Tết (1)
- Chương 63: Sắm Tết (2)
- Chương 64: Sắm Tết (3)
- Chương 65: Trọng thương
- Chương 66: Suy luận của Long Đĩnh
- Chương 67: Suy luận của Long Đĩnh (2)
- Chương 68: Hôn mê
- Chương 69: Chúa tể bá dơ
- Chương 70: Tư duy toán học
- Chương 71: Ô ăn quan
- Chương 72: Tăm tối
- Chương 73: Trầm cảm có đau không?
- Chương 74: Đến lúc về nhà rồi!
- Chương 75: Chiếc lá thần kỳ
- Chương 76: Sập bẫy rồi!
- Chương 77: Dưới tán bồ đề (1)
- Chương 78: Dưới tán bồ đề (2)
- Chương 79: Cứu nạn ở Hoan Châu
- Chương 80: Cứu nạn ở Hoan Châu (2)
- Chương 81: Lời nguyền chắp lẹo
- Chương 82: Hoá ra người ta yêu nhau là như vậy!
- Chương 83: Đồ háo sắc (1)
- Chương 84: Đồ háo sắc (2)
- Chương 85: Chuyện ở Mai Vị (1)
- Chương 86: Chuyện ở Mai Vị (2)
- Chương 87: Đam ngủ với ai? (1)
- Chương 88: Đam ngủ với ai? (2)
- Chương 89: Đam ngủ với ai? (3)
- Chương 90: Biến cố (1)
- Chương 91: Biến cố (2)
- Chương 92: Biến cố (3)
- Chương 93: Không khuất phục (1)
- Chương 94: Không khuất phục (2)
- Chương 95: Ai đã cứu Đam?
- Chương 96: Bạo quân Lê Long Đĩnh
- Chương 97: Xuống tóc (1)
- Chương 98: Xuống tóc (2)
- Chương 99: Chạy đâu cho khỏi nắng (1)
- Chương 100: Chạy đâu cho khỏi nắng (2)
- Chương 101: Chạy đâu cho khỏi nắng(3)
- Chương 102: Chạy đâu cho khỏi nắng (4)
- Chương 103: Quốc hồn quốc tuý (1)
- Chương 104: Quốc hồn quốc tuý (2)
- Chương 105: Nghênh đón
- Chương 106: Nghênh đón (2)
- Chương 107: Bất phân thắng bại
- Chương 108: Bất phân thắng bại (2)
- Chương 109: Chiếu tướng
- Chương 110: Chiếu tướng (2)
- Chương 111: Qua điền lý hạ
- Chương 112: Qua điền lý hạ (2)
- Chương 113: Qua điền lý hạ (3)
- Chương 114: Gia huấn
- Chương 115: Gia huấn (2)
- Chương 116: Rượu ngọt làm ta đắm say
- Chương 117: Rượu ngọt làm ta đắm say(2)
- Chương 118: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
- Chương 119: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ (2)
- Chương 120: Ba cây đổi lấy một đồng
- Chương 121: Ba cây đổi lấy một đồng (2)
- Chương 122: [Phiên ngoại Valentine]
- Chương 123: Kim tử vinh lộc đại phu (1)
- Chương 124: Kim tử vinh lộc đại phu (2)
- Chương 125: Kỳ duyên hạnh ngộ (1)
- Chương 126: Kỳ duyên hạnh ngộ (2)
- Chương 127: Kỳ duyên hạnh ngộ (3)
- Chương 128: Kỳ duyên hạnh ngộ (4)
- Chương 129: Kỳ duyên hạnh ngộ (5)
- Chương 130: Mời trầu (1)
- Chương 131: Mời trầu (2)
- Chương 132: Vọng nguyệt (1)
- Chương 133: Vọng nguyệt (2)
- Chương 134: Vọng nguyệt (3)
- Chương 135: Vọng nguyệt (4)
- Chương 136: Vọng nguyệt (5)
- Chương 137: Nga nga lưỡng nga nga
- Chương 138: Cáo biệt
- Chương 139: Chân hạnh phúc
- Chương 140: Ly sinh hỷ lạc
- Chương 141: Ly sinh hỷ lạc (2)
- Chương 142: Ca nhiên
- Chương 143: Ca nhiên (2)
- Chương 144: Nhất hồ bạch tửu tiêu trần lự
- Chương 145: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (1)
- Chương 146: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (2)
- Chương 147: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (3)
- Chương 148: Quy hồi
- Chương 149: Quy hồi (2)
- Chương 150: Quy hồi (3)
- Chương 151: Hoạ vô đơn chí
- Chương 152: Hoạ vô đơn chí (2)
- Chương 153: Hoạ vô đơn chí (3)
- Chương 154: Hoạ vô đơn chí (4)
- Chương 155: Thuyết bàn tay vô hình
- Chương 156: Thuyết bàn tay vô hình (2)
- Chương 157: Thuyết bàn tay vô hình (3)
- Chương 157: Thuyết bàn tay vô hình (3)
- bình luận