Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn! - Chương 82: Hoá ra người ta yêu nhau là như vậy!
Chương trước- Chương 1: Lần sau đừng say rượu!
- Chương 2: Trọn kiếp nô tài
- Chương 3: À, thì ra ngươi chọn cái chết
- Chương 4: Tiểu nhị, dâng trà
- Chương 5: Làm trâu làm ngựa
- Chương 6: SỨ GIẢ hay sứ GIẢ
- Chương 7: Ma chẩn
- Chương 8: Chữ người tử tù
- Chương 9: Máu đổ!
- Chương 10: Khóc một dòng sông
- Chương 11: Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa
- Chương 12: Sai một li đi một dặm
- Chương 13: "Động phòng"
- Chương 14: Cháy nhà ra mặt chuột
- Chương 15: Man Cử Long
- Chương 16: Làm ơn mắc oán
- Chương 17: Quan san hiểm ải
- Chương 18: Binh bất yếm trá
- Chương 19: Vuốt mắt
- Chương 20: Nguy cấp (1)
- Chương 21: Nguy cấp (2)
- Chương 22: Theo chàng về dinh
- Chương 23: Học lễ học nghĩa
- Chương 24: Chân tướng
- Chương 25: Hổ phụ sinh hổ tử
- Chương 26: Bắt đầu một bi (hài) kịch
- Chương 27: Bắt đầu một bi (hài) kịch (2)
- Chương 28: Những kẻ võ biền
- Chương 29: Thức khuya ta tỉnh bằng trà
- Chương 30: Thức khuya ta tỉnh bằng trà (2)
- Chương 31: Mộng ảo
- Chương 32: Trứng rồng lại nở ra rồng
- Chương 33: Tai bay vạ gió
- Chương 34: Tai bay vạ gió (2)
- Chương 35: Tai bay vạ gió (3)
- Chương 35: Tai bay vạ gió (3)
- Chương 36: Một đoá hồng mai
- Chương 37: Bạn hay bè?
- Chương 38: Ai nợ ai?
- Chương 39: Tôi không phải thần y
- Chương 40: Quan Âm Thị Kính
- Chương 40: Quan Âm Thị Kính
- Chương 41: Hướng giải quyết?
- Chương 41: Hướng giải quyết?
- Chương 42: Không lối thoát
- Chương 43: Không lối thoát (2)
- Chương 44: Thiên la địa võng
- Chương 45: Hiện nguyên hình
- Chương 46: Bốn chín gặp năm mươi
- Chương 46: Bốn chín gặp năm mươi
- Chương 47: Thử hài
- Chương 48: Hội đua thuyền (1)
- Chương 49: Hội đua thuyền (2)
- Chương 50: Bằng lòng toại ý
- Chương 51: Bằng lòng toại ý (2)
- Chương 52: Chạm mặt
- Chương 53: Bánh hạt dẻ (1)
- Chương 54: Bánh hạt dẻ (2)
- Chương 55: Thanh Đình (1)
- Chương 55: Thanh Đình (1)
- Chương 56: Thanh Đình (2)
- Chương 57: Lịch Vũ xấu hổ
- Chương 58: Đam yêu say đắm
- Chương 59: Đam yêu say đắm (2)
- Chương 60: Học cưỡi ngựa (1)
- Chương 61: Học cưỡi ngựa (2)
- Chương 62: Sắm Tết (1)
- Chương 63: Sắm Tết (2)
- Chương 64: Sắm Tết (3)
- Chương 65: Trọng thương
- Chương 66: Suy luận của Long Đĩnh
- Chương 67: Suy luận của Long Đĩnh (2)
- Chương 68: Hôn mê
- Chương 69: Chúa tể bá dơ
- Chương 70: Tư duy toán học
- Chương 71: Ô ăn quan
- Chương 72: Tăm tối
- Chương 73: Trầm cảm có đau không?
- Chương 74: Đến lúc về nhà rồi!
- Chương 75: Chiếc lá thần kỳ
- Chương 76: Sập bẫy rồi!
- Chương 77: Dưới tán bồ đề (1)
- Chương 78: Dưới tán bồ đề (2)
- Chương 79: Cứu nạn ở Hoan Châu
- Chương 80: Cứu nạn ở Hoan Châu (2)
- Chương 81: Lời nguyền chắp lẹo
- Chương 82: Hoá ra người ta yêu nhau là như vậy!
- Chương 83: Đồ háo sắc (1)
- Chương 84: Đồ háo sắc (2)
- Chương 85: Chuyện ở Mai Vị (1)
- Chương 86: Chuyện ở Mai Vị (2)
- Chương 87: Đam ngủ với ai? (1)
- Chương 88: Đam ngủ với ai? (2)
- Chương 89: Đam ngủ với ai? (3)
- Chương 90: Biến cố (1)
- Chương 91: Biến cố (2)
- Chương 92: Biến cố (3)
- Chương 93: Không khuất phục (1)
- Chương 94: Không khuất phục (2)
- Chương 95: Ai đã cứu Đam?
- Chương 96: Bạo quân Lê Long Đĩnh
- Chương 97: Xuống tóc (1)
- Chương 98: Xuống tóc (2)
- Chương 99: Chạy đâu cho khỏi nắng (1)
- Chương 100: Chạy đâu cho khỏi nắng (2)
- Chương 101: Chạy đâu cho khỏi nắng(3)
- Chương 102: Chạy đâu cho khỏi nắng (4)
- Chương 103: Quốc hồn quốc tuý (1)
- Chương 104: Quốc hồn quốc tuý (2)
- Chương 105: Nghênh đón
- Chương 106: Nghênh đón (2)
- Chương 107: Bất phân thắng bại
- Chương 108: Bất phân thắng bại (2)
- Chương 109: Chiếu tướng
- Chương 110: Chiếu tướng (2)
- Chương 111: Qua điền lý hạ
- Chương 112: Qua điền lý hạ (2)
- Chương 113: Qua điền lý hạ (3)
- Chương 114: Gia huấn
- Chương 115: Gia huấn (2)
- Chương 116: Rượu ngọt làm ta đắm say
- Chương 117: Rượu ngọt làm ta đắm say(2)
- Chương 118: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
- Chương 119: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ (2)
- Chương 120: Ba cây đổi lấy một đồng
- Chương 121: Ba cây đổi lấy một đồng (2)
- Chương 122: [Phiên ngoại Valentine]
- Chương 123: Kim tử vinh lộc đại phu (1)
- Chương 124: Kim tử vinh lộc đại phu (2)
- Chương 125: Kỳ duyên hạnh ngộ (1)
- Chương 126: Kỳ duyên hạnh ngộ (2)
- Chương 127: Kỳ duyên hạnh ngộ (3)
- Chương 128: Kỳ duyên hạnh ngộ (4)
- Chương 129: Kỳ duyên hạnh ngộ (5)
- Chương 130: Mời trầu (1)
- Chương 131: Mời trầu (2)
- Chương 132: Vọng nguyệt (1)
- Chương 133: Vọng nguyệt (2)
- Chương 134: Vọng nguyệt (3)
- Chương 135: Vọng nguyệt (4)
- Chương 136: Vọng nguyệt (5)
- Chương 137: Nga nga lưỡng nga nga
- Chương 138: Cáo biệt
- Chương 139: Chân hạnh phúc
- Chương 140: Ly sinh hỷ lạc
- Chương 141: Ly sinh hỷ lạc (2)
- Chương 142: Ca nhiên
- Chương 143: Ca nhiên (2)
- Chương 144: Nhất hồ bạch tửu tiêu trần lự
- Chương 145: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (1)
- Chương 146: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (2)
- Chương 147: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (3)
- Chương 148: Quy hồi
- Chương 149: Quy hồi (2)
- Chương 150: Quy hồi (3)
- Chương 151: Hoạ vô đơn chí
- Chương 152: Hoạ vô đơn chí (2)
- Chương 153: Hoạ vô đơn chí (3)
- Chương 154: Hoạ vô đơn chí (4)
- Chương 155: Thuyết bàn tay vô hình
- Chương 156: Thuyết bàn tay vô hình (2)
- Chương 157: Thuyết bàn tay vô hình (3)
- Chương 157: Thuyết bàn tay vô hình (3)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Lúc Biết Xuyên Không Thì Đã Muộn!
Chương 82: Hoá ra người ta yêu nhau là như vậy!
Nếu có việc gì gian truân hơn việc làm Thái y, chắc chắn là việc làm Thái y cho Lê Long Đĩnh! Đã phải đi cứu nạn ở Hoan Châu chịu cảnh màn trời chiếu đất thì chớ tôi lại còn phải đèo bòng thêm gánh nặng là bệnh chắp lẹo của y.
Chắp lẹo thì không có gì nguy hiểm nhưng ngộ nhỡ đến lúc kết mủ tôi chích ra mà làm không sạch sẽ thì kiếp này coi như bỏ. Đấy là còn chưa kể đến khả năng viêm nhiễm hay nhiễm trùng trong quá trình chích lẹo. Ở thời hiện đại có kháng sinh thì không nói làm gì, sao tôi lại có thể phát ngôn hồ đồ mà chưa tính hết các khả năng cho được.
Tôi đứng trước cổng trại đi đi đi lại một hồi mà vẫn chưa nghĩ ra cách nào khả quan hơn. Trong trăm ngàn cách chữa, nhất định phải chọn cách nào hiệu quả nhất cho Long Đĩnh mà ít rủi ro nhất cho tôi. Tôi vò đầu bứt tai, não trái não phải đều đình công không chịu hoạt động. Cũng đúng thôi, cả ngày hôm nay tôi tiếp bệnh nhân nhiều đến mức đếm không xuể. Đến nhân viên văn phòng cũng chỉ làm việc 8 tiếng một ngày, giỏi lắm thì tăng ca lên 10, 12 tiếng, ấy vậy mà tôi bắt não mình hoạt động triền miên không ngơi nghỉ. Phải tôi tôi đã đình công từ đời tám hoánh rồi!
Tự thấy thương thay cho phận má hồng truân chuyên, tôi vòng tay qua ôm lấy bản thân mình rồi vỗ vỗ nhẹ vào đầu an ủi "bạn não" đầy trìu mến, ấy vậy mà hình ảnh này lọt vào mắt Bạch Vỹ lại trở nên quỷ dị. Y lộ rõ vẻ khinh miệt nhếch môi hỏi tôi:
"Chúa thượng đánh ngươi phát điên rồi à?"
"Ngươi điên thì có." - Tôi cong cớn đáp lại.
Bạch Vỹ không nói gì, y đi phía trước, tỏ ý muốn đi cùng tôi một đoạn. Tôi bước vội mấy bước tiến lên đi song song, Vỹ mở lời:
"Chuyện nhà Kinh lược sứ ổn chứ?"
Tôi nhướn mày:
"La Đạc á? Hắn thì có gì mà không ổn?"
Thấy vẻ mặt hơi mất tự nhiên của Bạch Vỹ tôi biết y đang hỏi đến Linh An liền nhỏ giọng:
"Chuyện của bệnh nhân ta không thể tuỳ tiện tiết lộ nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ cố hết sức."
Bạch Vỹ gật nhẹ, hơi cúi đầu chỉ nhìn mũi giày mà đi. Tôi không phải người dạn dày trong chuyện tình cảm, càng thấy mối quan hệ này phức tạp đến mức không lí giải nổi liền hỏi:
"Nhưng ta không hiểu, rõ ràng Hoàng Linh An là tình địch của ngươi, hà cớ gì ngươi lại phải đóng vai người tốt như thế?"
Vỹ nhìn tôi, chỉ trong một cái chớp mắt mà đôi con ngươi ươn ướt, long lanh như ngấn lệ. Vỹ cười chua xót, đoạn chắp tay sau lưng rồi quay đi:
"Ta và Kinh lược sứ có duyên không có phận. Nếu người ở cạnh người khác mà hạnh phúc ta không cam lòng, nhưng nếu người không hạnh phúc thì ta sẽ đau lòng."
Vỹ nói đến đây rồi chẳng thêm gì nữa.
Dưới mảnh trăng non bàng bạc của những ngày cuối xuân, bóng hình mảnh dẻ của Vỹ cô quạnh in hằn trên nền đất Hoan Châu ẩm ướt. Tôi bước chầm chậm phía sau y, lấy mũi hài sủi lên vài chồi cỏ non mới mọc, trong cái đầu nhỏ bé như vừa vỡ ra nhiều điều mà bấy lâu nay tôi chẳng thể hiểu nổi.
À, hoá ra người ta yêu nhau là như vậy...
***
Việc Long Đĩnh đích thân di giá đến Hoan Châu giám sát việc cứu nạn ngoại trừ những người hầu cận hay thân tín thì không một ai hay biết, ngay cả đến quan viên trong vùng hay binh lính cũng đều bị phong toả thông tin.
Mới sáng sớm Lịch Vũ đã qua tìm Long Đĩnh bàn chuyện, vì Long Đĩnh đã hạ lệnh tôi chỉ được đến khám bệnh vào buổi tối nên tôi canh giờ dùng thiện đứng sẵn bên ngoài cửa lều, chặn khay đồ ăn Bạch Vỹ mang đến.
"Ngươi làm cái gì đấy?" - Vỹ hớt hải vì suýt nữa vì tôi mà đổ bể cả.
Tôi nhìn một loạt mấy món được bày biện cẩn thận, nhẹ nhàng nhón tay lấy đĩa cá đi:
"Cái này đồ tanh, không ăn được."
Mặt Bạch Vỹ tái mét:
"Này, món đấy chúa thượng thích ăn."
Tôi nhún vai:
"Rất tiếc, không ăn được nữa."
Vỹ còn chưa kịp đi vào lều thì tôi đã kéo lại, tiện tay lấy luôn đĩa rau củ muối chua:
"Cái này cũng không ăn được."
"Ngươi nhìn xem thế này thì còn ăn uống gì nữa?"
Tôi nhìn khay đồ ăn có phần "đạm bạc" hơn ngày thường của Long Đĩnh, con quỷ xấu xa trong tôi lại không nhịn được mà thúc giục làm thêm mấy điều bỉ ổi nữa. Vậy là trong ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa van nài của Bạch Vỹ, tôi lấy nốt đĩa rau muống xào thịt đi.
"Rau muống cũng không ăn được!"
Mặt Vỹ đỏ gay, khay đồ ăn của vị "chúa thượng" kia khi đi cứu đói vốn đã sơ sài giờ còn thảm thương đến mức buồn cười.
"Đam, ngươi điên rồi!" - Vỹ gào lên.
Nghe thấy um xùm phía ngoài, từ trong lều truyền đến tiếng nói lạnh người của Long Đĩnh:
"Có chuyện gì thế?"
Nhân lúc Bạch Vỹ vì quá tức giận mà chưa mở lời được, tôi khệ nệ cầm mấy đĩa đồ ăn thơm phức nóng nổi rồi chạy biến đi. Gan to bằng trời tôi cũng không dám cướp đồ ăn của Lê Long Đĩnh nhưng nghĩ mà xem, trăm sự tại trời. Trời phạt y bị chắp lẹo thì cũng là bằng lòng để Thái y tôi ngăn cản y ăn mấy món tanh này kẻo bệnh tình trở nặng. Thời cơ nghìn năm có một để tôi báo thù Long Đĩnh mà không lo sợ bị chặt đầu thì dễ gì tôi bỏ qua?
Về việc điều trị bệnh chắp lẹo kia tôi đã bàn bạc với Tường, tạm thời không kê thuốc vội. Trước mắt thay vì dùng thuốc tôi sẽ sử dụng phương pháp châm cứu kết hợp. Ngày đều đặn bốn lần lá trầu không tươi được đem đun nước, cẩn thận vệ sinh vùng mắt. Tối đến tập trung châm cứu, liên tục trong ba đến bốn ngày là vết chắp lẹo kia có cơ may xẹp hoàn toàn.
Việc cứu trợ ở Hoan Châu khiến cả binh lính lẫn Thái y bận đến tối tăm mặt mũi, ấy vậy mà có vẻ như Long Đĩnh cũng chẳng rảnh rang gì. Mỗi ngày có đến vài lượt Lịch Vũ hay La Đạc vào ra không ngớt, bộ dạng lúc nào cũng rất nghiêm trọng khẩn trương. Không rõ gì lí do gì mà trong những người ốm đói đến lả đi hay bệnh tật lở loét lại có cả vài kẻ bị thương, mình đầy vết chém lẫn vết dầm bập. Tôi vốn dĩ còn định gặng hỏi nhưng mấy bệnh nhân đó đều có ý tránh, thành ra cố quá cũng không đem lại kết quả. Song tôi không để ý không có nghĩa là Lịch Vũ cũng cho qua. Trong lúc tôi bận chẩn mạch cho bệnh nhân khác thì đã thấy y đi tới, chỉ qua vài ba câu mà mấy bệnh nhân kia run như cầy sấy, vừa trả lời vừa dập đầu không ngớt.
Tôi rất thông cảm cho họ, dễ gì sống nổi khi không dưng trước mặt mình có một vị cao to như Hộ Pháp, mặc giáp đeo gươm, lại có vết sẹo trên má dài đến cả gang tay, mặt hằm hằm hỏi này hỏi nọ.
Lịch Vũ khi nghiêm túc rất đáng sợ.
Chính là vẻ đáng sợ của một vị tướng.
Sợ đến mức cho dù đẹp trai cũng không thể nào khiến đối phương trấn tĩnh được nhưng rất tiếc, hiếm khi nào tôi nhìn thấy nét mặt này của y.
Chắp lẹo thì không có gì nguy hiểm nhưng ngộ nhỡ đến lúc kết mủ tôi chích ra mà làm không sạch sẽ thì kiếp này coi như bỏ. Đấy là còn chưa kể đến khả năng viêm nhiễm hay nhiễm trùng trong quá trình chích lẹo. Ở thời hiện đại có kháng sinh thì không nói làm gì, sao tôi lại có thể phát ngôn hồ đồ mà chưa tính hết các khả năng cho được.
Tôi đứng trước cổng trại đi đi đi lại một hồi mà vẫn chưa nghĩ ra cách nào khả quan hơn. Trong trăm ngàn cách chữa, nhất định phải chọn cách nào hiệu quả nhất cho Long Đĩnh mà ít rủi ro nhất cho tôi. Tôi vò đầu bứt tai, não trái não phải đều đình công không chịu hoạt động. Cũng đúng thôi, cả ngày hôm nay tôi tiếp bệnh nhân nhiều đến mức đếm không xuể. Đến nhân viên văn phòng cũng chỉ làm việc 8 tiếng một ngày, giỏi lắm thì tăng ca lên 10, 12 tiếng, ấy vậy mà tôi bắt não mình hoạt động triền miên không ngơi nghỉ. Phải tôi tôi đã đình công từ đời tám hoánh rồi!
Tự thấy thương thay cho phận má hồng truân chuyên, tôi vòng tay qua ôm lấy bản thân mình rồi vỗ vỗ nhẹ vào đầu an ủi "bạn não" đầy trìu mến, ấy vậy mà hình ảnh này lọt vào mắt Bạch Vỹ lại trở nên quỷ dị. Y lộ rõ vẻ khinh miệt nhếch môi hỏi tôi:
"Chúa thượng đánh ngươi phát điên rồi à?"
"Ngươi điên thì có." - Tôi cong cớn đáp lại.
Bạch Vỹ không nói gì, y đi phía trước, tỏ ý muốn đi cùng tôi một đoạn. Tôi bước vội mấy bước tiến lên đi song song, Vỹ mở lời:
"Chuyện nhà Kinh lược sứ ổn chứ?"
Tôi nhướn mày:
"La Đạc á? Hắn thì có gì mà không ổn?"
Thấy vẻ mặt hơi mất tự nhiên của Bạch Vỹ tôi biết y đang hỏi đến Linh An liền nhỏ giọng:
"Chuyện của bệnh nhân ta không thể tuỳ tiện tiết lộ nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ cố hết sức."
Bạch Vỹ gật nhẹ, hơi cúi đầu chỉ nhìn mũi giày mà đi. Tôi không phải người dạn dày trong chuyện tình cảm, càng thấy mối quan hệ này phức tạp đến mức không lí giải nổi liền hỏi:
"Nhưng ta không hiểu, rõ ràng Hoàng Linh An là tình địch của ngươi, hà cớ gì ngươi lại phải đóng vai người tốt như thế?"
Vỹ nhìn tôi, chỉ trong một cái chớp mắt mà đôi con ngươi ươn ướt, long lanh như ngấn lệ. Vỹ cười chua xót, đoạn chắp tay sau lưng rồi quay đi:
"Ta và Kinh lược sứ có duyên không có phận. Nếu người ở cạnh người khác mà hạnh phúc ta không cam lòng, nhưng nếu người không hạnh phúc thì ta sẽ đau lòng."
Vỹ nói đến đây rồi chẳng thêm gì nữa.
Dưới mảnh trăng non bàng bạc của những ngày cuối xuân, bóng hình mảnh dẻ của Vỹ cô quạnh in hằn trên nền đất Hoan Châu ẩm ướt. Tôi bước chầm chậm phía sau y, lấy mũi hài sủi lên vài chồi cỏ non mới mọc, trong cái đầu nhỏ bé như vừa vỡ ra nhiều điều mà bấy lâu nay tôi chẳng thể hiểu nổi.
À, hoá ra người ta yêu nhau là như vậy...
***
Việc Long Đĩnh đích thân di giá đến Hoan Châu giám sát việc cứu nạn ngoại trừ những người hầu cận hay thân tín thì không một ai hay biết, ngay cả đến quan viên trong vùng hay binh lính cũng đều bị phong toả thông tin.
Mới sáng sớm Lịch Vũ đã qua tìm Long Đĩnh bàn chuyện, vì Long Đĩnh đã hạ lệnh tôi chỉ được đến khám bệnh vào buổi tối nên tôi canh giờ dùng thiện đứng sẵn bên ngoài cửa lều, chặn khay đồ ăn Bạch Vỹ mang đến.
"Ngươi làm cái gì đấy?" - Vỹ hớt hải vì suýt nữa vì tôi mà đổ bể cả.
Tôi nhìn một loạt mấy món được bày biện cẩn thận, nhẹ nhàng nhón tay lấy đĩa cá đi:
"Cái này đồ tanh, không ăn được."
Mặt Bạch Vỹ tái mét:
"Này, món đấy chúa thượng thích ăn."
Tôi nhún vai:
"Rất tiếc, không ăn được nữa."
Vỹ còn chưa kịp đi vào lều thì tôi đã kéo lại, tiện tay lấy luôn đĩa rau củ muối chua:
"Cái này cũng không ăn được."
"Ngươi nhìn xem thế này thì còn ăn uống gì nữa?"
Tôi nhìn khay đồ ăn có phần "đạm bạc" hơn ngày thường của Long Đĩnh, con quỷ xấu xa trong tôi lại không nhịn được mà thúc giục làm thêm mấy điều bỉ ổi nữa. Vậy là trong ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa van nài của Bạch Vỹ, tôi lấy nốt đĩa rau muống xào thịt đi.
"Rau muống cũng không ăn được!"
Mặt Vỹ đỏ gay, khay đồ ăn của vị "chúa thượng" kia khi đi cứu đói vốn đã sơ sài giờ còn thảm thương đến mức buồn cười.
"Đam, ngươi điên rồi!" - Vỹ gào lên.
Nghe thấy um xùm phía ngoài, từ trong lều truyền đến tiếng nói lạnh người của Long Đĩnh:
"Có chuyện gì thế?"
Nhân lúc Bạch Vỹ vì quá tức giận mà chưa mở lời được, tôi khệ nệ cầm mấy đĩa đồ ăn thơm phức nóng nổi rồi chạy biến đi. Gan to bằng trời tôi cũng không dám cướp đồ ăn của Lê Long Đĩnh nhưng nghĩ mà xem, trăm sự tại trời. Trời phạt y bị chắp lẹo thì cũng là bằng lòng để Thái y tôi ngăn cản y ăn mấy món tanh này kẻo bệnh tình trở nặng. Thời cơ nghìn năm có một để tôi báo thù Long Đĩnh mà không lo sợ bị chặt đầu thì dễ gì tôi bỏ qua?
Về việc điều trị bệnh chắp lẹo kia tôi đã bàn bạc với Tường, tạm thời không kê thuốc vội. Trước mắt thay vì dùng thuốc tôi sẽ sử dụng phương pháp châm cứu kết hợp. Ngày đều đặn bốn lần lá trầu không tươi được đem đun nước, cẩn thận vệ sinh vùng mắt. Tối đến tập trung châm cứu, liên tục trong ba đến bốn ngày là vết chắp lẹo kia có cơ may xẹp hoàn toàn.
Việc cứu trợ ở Hoan Châu khiến cả binh lính lẫn Thái y bận đến tối tăm mặt mũi, ấy vậy mà có vẻ như Long Đĩnh cũng chẳng rảnh rang gì. Mỗi ngày có đến vài lượt Lịch Vũ hay La Đạc vào ra không ngớt, bộ dạng lúc nào cũng rất nghiêm trọng khẩn trương. Không rõ gì lí do gì mà trong những người ốm đói đến lả đi hay bệnh tật lở loét lại có cả vài kẻ bị thương, mình đầy vết chém lẫn vết dầm bập. Tôi vốn dĩ còn định gặng hỏi nhưng mấy bệnh nhân đó đều có ý tránh, thành ra cố quá cũng không đem lại kết quả. Song tôi không để ý không có nghĩa là Lịch Vũ cũng cho qua. Trong lúc tôi bận chẩn mạch cho bệnh nhân khác thì đã thấy y đi tới, chỉ qua vài ba câu mà mấy bệnh nhân kia run như cầy sấy, vừa trả lời vừa dập đầu không ngớt.
Tôi rất thông cảm cho họ, dễ gì sống nổi khi không dưng trước mặt mình có một vị cao to như Hộ Pháp, mặc giáp đeo gươm, lại có vết sẹo trên má dài đến cả gang tay, mặt hằm hằm hỏi này hỏi nọ.
Lịch Vũ khi nghiêm túc rất đáng sợ.
Chính là vẻ đáng sợ của một vị tướng.
Sợ đến mức cho dù đẹp trai cũng không thể nào khiến đối phương trấn tĩnh được nhưng rất tiếc, hiếm khi nào tôi nhìn thấy nét mặt này của y.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Lần sau đừng say rượu!
- Chương 2: Trọn kiếp nô tài
- Chương 3: À, thì ra ngươi chọn cái chết
- Chương 4: Tiểu nhị, dâng trà
- Chương 5: Làm trâu làm ngựa
- Chương 6: SỨ GIẢ hay sứ GIẢ
- Chương 7: Ma chẩn
- Chương 8: Chữ người tử tù
- Chương 9: Máu đổ!
- Chương 10: Khóc một dòng sông
- Chương 11: Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa
- Chương 12: Sai một li đi một dặm
- Chương 13: "Động phòng"
- Chương 14: Cháy nhà ra mặt chuột
- Chương 15: Man Cử Long
- Chương 16: Làm ơn mắc oán
- Chương 17: Quan san hiểm ải
- Chương 18: Binh bất yếm trá
- Chương 19: Vuốt mắt
- Chương 20: Nguy cấp (1)
- Chương 21: Nguy cấp (2)
- Chương 22: Theo chàng về dinh
- Chương 23: Học lễ học nghĩa
- Chương 24: Chân tướng
- Chương 25: Hổ phụ sinh hổ tử
- Chương 26: Bắt đầu một bi (hài) kịch
- Chương 27: Bắt đầu một bi (hài) kịch (2)
- Chương 28: Những kẻ võ biền
- Chương 29: Thức khuya ta tỉnh bằng trà
- Chương 30: Thức khuya ta tỉnh bằng trà (2)
- Chương 31: Mộng ảo
- Chương 32: Trứng rồng lại nở ra rồng
- Chương 33: Tai bay vạ gió
- Chương 34: Tai bay vạ gió (2)
- Chương 35: Tai bay vạ gió (3)
- Chương 35: Tai bay vạ gió (3)
- Chương 36: Một đoá hồng mai
- Chương 37: Bạn hay bè?
- Chương 38: Ai nợ ai?
- Chương 39: Tôi không phải thần y
- Chương 40: Quan Âm Thị Kính
- Chương 40: Quan Âm Thị Kính
- Chương 41: Hướng giải quyết?
- Chương 41: Hướng giải quyết?
- Chương 42: Không lối thoát
- Chương 43: Không lối thoát (2)
- Chương 44: Thiên la địa võng
- Chương 45: Hiện nguyên hình
- Chương 46: Bốn chín gặp năm mươi
- Chương 46: Bốn chín gặp năm mươi
- Chương 47: Thử hài
- Chương 48: Hội đua thuyền (1)
- Chương 49: Hội đua thuyền (2)
- Chương 50: Bằng lòng toại ý
- Chương 51: Bằng lòng toại ý (2)
- Chương 52: Chạm mặt
- Chương 53: Bánh hạt dẻ (1)
- Chương 54: Bánh hạt dẻ (2)
- Chương 55: Thanh Đình (1)
- Chương 55: Thanh Đình (1)
- Chương 56: Thanh Đình (2)
- Chương 57: Lịch Vũ xấu hổ
- Chương 58: Đam yêu say đắm
- Chương 59: Đam yêu say đắm (2)
- Chương 60: Học cưỡi ngựa (1)
- Chương 61: Học cưỡi ngựa (2)
- Chương 62: Sắm Tết (1)
- Chương 63: Sắm Tết (2)
- Chương 64: Sắm Tết (3)
- Chương 65: Trọng thương
- Chương 66: Suy luận của Long Đĩnh
- Chương 67: Suy luận của Long Đĩnh (2)
- Chương 68: Hôn mê
- Chương 69: Chúa tể bá dơ
- Chương 70: Tư duy toán học
- Chương 71: Ô ăn quan
- Chương 72: Tăm tối
- Chương 73: Trầm cảm có đau không?
- Chương 74: Đến lúc về nhà rồi!
- Chương 75: Chiếc lá thần kỳ
- Chương 76: Sập bẫy rồi!
- Chương 77: Dưới tán bồ đề (1)
- Chương 78: Dưới tán bồ đề (2)
- Chương 79: Cứu nạn ở Hoan Châu
- Chương 80: Cứu nạn ở Hoan Châu (2)
- Chương 81: Lời nguyền chắp lẹo
- Chương 82: Hoá ra người ta yêu nhau là như vậy!
- Chương 83: Đồ háo sắc (1)
- Chương 84: Đồ háo sắc (2)
- Chương 85: Chuyện ở Mai Vị (1)
- Chương 86: Chuyện ở Mai Vị (2)
- Chương 87: Đam ngủ với ai? (1)
- Chương 88: Đam ngủ với ai? (2)
- Chương 89: Đam ngủ với ai? (3)
- Chương 90: Biến cố (1)
- Chương 91: Biến cố (2)
- Chương 92: Biến cố (3)
- Chương 93: Không khuất phục (1)
- Chương 94: Không khuất phục (2)
- Chương 95: Ai đã cứu Đam?
- Chương 96: Bạo quân Lê Long Đĩnh
- Chương 97: Xuống tóc (1)
- Chương 98: Xuống tóc (2)
- Chương 99: Chạy đâu cho khỏi nắng (1)
- Chương 100: Chạy đâu cho khỏi nắng (2)
- Chương 101: Chạy đâu cho khỏi nắng(3)
- Chương 102: Chạy đâu cho khỏi nắng (4)
- Chương 103: Quốc hồn quốc tuý (1)
- Chương 104: Quốc hồn quốc tuý (2)
- Chương 105: Nghênh đón
- Chương 106: Nghênh đón (2)
- Chương 107: Bất phân thắng bại
- Chương 108: Bất phân thắng bại (2)
- Chương 109: Chiếu tướng
- Chương 110: Chiếu tướng (2)
- Chương 111: Qua điền lý hạ
- Chương 112: Qua điền lý hạ (2)
- Chương 113: Qua điền lý hạ (3)
- Chương 114: Gia huấn
- Chương 115: Gia huấn (2)
- Chương 116: Rượu ngọt làm ta đắm say
- Chương 117: Rượu ngọt làm ta đắm say(2)
- Chương 118: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
- Chương 119: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ (2)
- Chương 120: Ba cây đổi lấy một đồng
- Chương 121: Ba cây đổi lấy một đồng (2)
- Chương 122: [Phiên ngoại Valentine]
- Chương 123: Kim tử vinh lộc đại phu (1)
- Chương 124: Kim tử vinh lộc đại phu (2)
- Chương 125: Kỳ duyên hạnh ngộ (1)
- Chương 126: Kỳ duyên hạnh ngộ (2)
- Chương 127: Kỳ duyên hạnh ngộ (3)
- Chương 128: Kỳ duyên hạnh ngộ (4)
- Chương 129: Kỳ duyên hạnh ngộ (5)
- Chương 130: Mời trầu (1)
- Chương 131: Mời trầu (2)
- Chương 132: Vọng nguyệt (1)
- Chương 133: Vọng nguyệt (2)
- Chương 134: Vọng nguyệt (3)
- Chương 135: Vọng nguyệt (4)
- Chương 136: Vọng nguyệt (5)
- Chương 137: Nga nga lưỡng nga nga
- Chương 138: Cáo biệt
- Chương 139: Chân hạnh phúc
- Chương 140: Ly sinh hỷ lạc
- Chương 141: Ly sinh hỷ lạc (2)
- Chương 142: Ca nhiên
- Chương 143: Ca nhiên (2)
- Chương 144: Nhất hồ bạch tửu tiêu trần lự
- Chương 145: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (1)
- Chương 146: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (2)
- Chương 147: Biến cố trên đỉnh Am Tiên (3)
- Chương 148: Quy hồi
- Chương 149: Quy hồi (2)
- Chương 150: Quy hồi (3)
- Chương 151: Hoạ vô đơn chí
- Chương 152: Hoạ vô đơn chí (2)
- Chương 153: Hoạ vô đơn chí (3)
- Chương 154: Hoạ vô đơn chí (4)
- Chương 155: Thuyết bàn tay vô hình
- Chương 156: Thuyết bàn tay vô hình (2)
- Chương 157: Thuyết bàn tay vô hình (3)
- Chương 157: Thuyết bàn tay vô hình (3)