Lục Gia Tiểu Tức Phụ - Chương 100
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160:
- Chương 161:
- Chương 162:
- Chương 163:
- Chương 164:
- Chương 165:
- Chương 166:
- Chương 167:
- Chương 168:
- Chương 169:
- Chương 170:
- Chương 171:
- Chương 172:
- Chương 173:
- Chương 174:
- Chương 175:
- Chương 176:
- Chương 177:
- Chương 178:
- Chương 179:
- Chương 180:
- Chương 181:
- Chương 182:
- Chương 183:
- Chương 184:
- Chương 185:
- Chương 186:
- Chương 187:
- Chương 188:
- Chương 189:
- Chương 190:
- Chương 191:
- Chương 192:
- Chương 193:
- Chương 194:
- Chương 195:
- Chương 196:
- Chương 197:
- Chương 198:
- Chương 199:
- Chương 200:
- Chương 201:
- Chương 202:
- Chương 203:
- Chương 204:
- Chương 205:
- Chương 206:
- Chương 207:
- Chương 208:
- Chương 209:
- Chương 210:
- Chương 211:
- Chương 212:
- Chương 213:
- Chương 214:
- Chương 215:
- Chương 216:
- Chương 217:
- Chương 218:
- Chương 219:
- Chương 220:
- Chương 221:
- Chương 222:
- Chương 223:
- Chương 224:
- Chương 225:
- Chương 226:
- Chương 227:
- Chương 228:
- Chương 229:
- Chương 230:
- Chương 231:
- Chương 232:
- Chương 233:
- Chương 234:
- Chương 235:
- Chương 236:
- Chương 237:
- Chương 238:
- Chương 239:
- Chương 240:
- Chương 241:
- Chương 242:
- Chương 243:
- Chương 244:
- Chương 245:
- Chương 246:
- Chương 247:
- Chương 248:
- Chương 249:
- Chương 250:
- Chương 251:
- Chương 252:
- Chương 253:
- Chương 254:
- Chương 255:
- Chương 256:
- Chương 257:
- Chương 258:
- Chương 259:
- Chương 260:
- Chương 261:
- Chương 262:
- Chương 263:
- Chương 264:
- Chương 265:
- Chương 266:
- Chương 267:
- Chương 268:
- Chương 269:
- Chương 270:
- Chương 271:
- Chương 272:
- Chương 273:
- Chương 274:
- Chương 275:
- Chương 276:
- Chương 277:
- Chương 278:
- Chương 279:
- Chương 280:
- Chương 281:
- Chương 282:
- Chương 283:
- Chương 284:
- Chương 285:
- Chương 286:
- Chương 287:
- Chương 288:
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Lục Gia Tiểu Tức Phụ
Chương 100
Bùi Cảnh Hàn lắc đầu, nâng chén trà lên, yên lặng nhớ lại vài câu thơ vừa rồi Tố Nguyệt mới đọc.
Bước vào bên trong phòng, Tố Nguyệt nhìn Ngưng Hương đã thay xong xiêm y tơ lụa, buồn bực nói: "Đúng rồi, sao hôm nay lại về muộn như vậy?"
Ngưng Hương đã nghĩ xong lý do, vừa chải đầu vừa nói: "Đã lâu muội vẫn chưa đi dạo trên đường, sau vào thành sau liền đi vòng vòng, còn ngươi thì sao, hai ngày nay không có chuyện gì chứ?"
"Ta có thể gặp chuyện gì." Tố Nguyệt đi tới, đoạt lấy chiếc lược trong tay giúp đỡ nàng, nhẹ giọng nhắc nhở: "Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn rồi đó, hắn nói cái gì thì nghe vậy đi, cãi lại làm gì?"
Ngưng Hương nắm chặt tay, nhìn mình trong gương nói: "Mặt của muội thật sự đen sao?" Rõ ràng là do Bùi Cảnh Hàn nhặt xương trong trứng.
Tố Nguyệt ngẩn người, xì một tiếng nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn nàng, "Thì ra là ngươi không thích nghe hắn nói đen sao? Chậc chậc, thì ra Ngưng Hương của chúng ta cũng thích được khen tặng, bình thường nhìn ngươi không quan tâm cách ăn mặc, ta còn tưởng rằng ngươi đối với khuôn mặt của mình cũng không quan tâm chứ."
Hiển nhiên thấy nàng ấy đã hiểu lầm mình, Ngưng Hương vừa muốn giải thích, suy nghĩ một chút lại ngậm miệng lại.
Thu dọn xong, Tố Nguyệt để cho nàng đi hầu hạ Bùi Cảnh Hàn, còn mình thì lấy giấy bút, thừa dịp Ngưng Hương không có ở đây viết tràn đầy hai trang giấy kịp thời giao cho Bùi Cảnh Hàn trước bữa cơm tối. Kiếp trước Ngưng Hương không quan tâm tới Bùi Cảnh Hàn với Thẩm Từ Từ, nhưng cũng đã từng nghe qua Bùi Cảnh Hàn hoặc tiểu nha hoàn truyền qua truyền lại hai câu, Tố Nguyệt tạm thời không muốn Ngưng Hương bởi vì vài câu thơ này mà đoán được nàng cũng trùng sinh , đỡ cho Ngưng Hương có lòng tốt xử lý sai chuyện, hư hết kế hoạch của nàng.
"Chữ của ngươi cần phải luyện tập thêm một chút đi." Sau khi tiếp nhận giấy tờ, Bùi Cảnh Hàn trước tiên phê bình chữ của Tố Nguyệt một phen.
"Ta lại không thi trạng nguyên, luyện chữ làm gì." Tố Nguyệt lơ đễnh nói.
Bùi Cảnh Hàn lắc đầu, chuyên tâm nhìn lại, càng nhìn mắt phượng càng sáng, "Hay một câu 'Phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên', một câu thơ mỹ lệ đồ sộ như vậy, vì sao lại không rộng rãi lưu truyền cho hậu thế?"
Tố Nguyệt đi tới gần nhìn một chút, giống như đột nhiên nghĩ đến ý kiến hay ho liền nói: "Thế tử xem nhiều sách như vậy nhưng đều chưa nhìn thấy qua loại thơ này, có thể thấy được trên đời rất ít người biết được nó, không bằng thế tử đem những này câu thơ này sửa chữa lại toàn bộ, sau đó liền nói là của mình làm được không?"
Bùi Cảnh Hàn hắng giọng cười to, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nàng, "Không lẽ thế tử của ta lại là người vô sỉ như vậy sao? Đừng nói ta không có tài hoa chắp vá, cho dù là có, cũng khinh thường chuyện lừa đời lấy tiếng."
"Đúng, thế tử chính là quân tử đầu đội trời chân đạp đất!" Tố Nguyệt đẩy tay hắn ra, tươi cười nịnh nọt nói.
Bùi Cảnh Hàn nhìn hai trang giấy tràn đầy câu thơ hết sức hài lòng, cúi đầu hỏi: "Nói đi, muốn ta thưởng gì cho ta đây, muốn cái gì ta đều cho ta cái đó."
Tố Nguyệt chuẩn bị mở miệng thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của Ngưng Hương, hẳn là đến kêu Bùi Cảnh Hàn dùng cơm.
Nàng thật nhanh đoạt lấy tờ giấy giấu vào trong tay, nhìn vào khuôn mặt lộ vẻ nghi ngờ của nam nhân thấp giọng cầu xin, "Thế tử, việc này đừng để cho Ngưng Hương biết được không? Ta, ta sợ nàng..."
"Sợ nàng ghen?" Bùi Cảnh Hàn nhìn ra cửa thư phòng, khéo hiểu lòng người nói.
Tố Nguyệt cắn môi gật đầu.
Bùi Cảnh Hàn nở nụ cười, nhìn chằm chằm môi nàng nói: "Đêm nay cho ta hôn ta một cái, ta sẽ giúp ngươi gạt nàng ấy."
Khuôn mặt Tố Nguyệt đỏ như ráng mây chiều.
Ngưng Hương trong lúc đi vào, nhìn thấy Bùi Cảnh Hàn đang ngồi ở bàn đọc sách ý tứ sâu xa nhìn chằm chằm nàng, bên cạnh khuôn mặt Tố Nguyệt đang đỏ rực một mảnh, nàng mơ hồ đoán được hơn phân nửa là do mình quấy rầy Bùi Cảnh Hàn bắt nạt Tố Nguyệt, bất mãn nhíu mi, lập tức may mắn cảm thấy mình đã tới kịp lúc.
"Thế tử, bữa tối đã dọn xong." Nàng rất tự nhiên nói.
Bùi Cảnh Hàn lại đem hình ảnh nàng nhíu mày cùng giả bộ bình tĩnh, lý giải thành ghen tuông cố ý cắt đứt hắn sủng ái Tố Nguyệt.
Nhìn Ngưng Hương bình thường dịu dàng, bây giờ lại có chút thẹn quá hoá giận trừng hắn cùng với Tố Nguyệt, Bùi Cảnh Hàn sung sướng cười ra tiếng.
Còn tưởng rằng người có lòng dạ hẹp hòi, kỳ thật lại rộng lượng, còn người lại tưởng rằng không tranh quyền thế, ngược lại là bình dấm chua nhỏ.
Xem ra hắn đã tìm được cơ hội tốt khiến Ngưng Hương đau lòng.
Bước vào bên trong phòng, Tố Nguyệt nhìn Ngưng Hương đã thay xong xiêm y tơ lụa, buồn bực nói: "Đúng rồi, sao hôm nay lại về muộn như vậy?"
Ngưng Hương đã nghĩ xong lý do, vừa chải đầu vừa nói: "Đã lâu muội vẫn chưa đi dạo trên đường, sau vào thành sau liền đi vòng vòng, còn ngươi thì sao, hai ngày nay không có chuyện gì chứ?"
"Ta có thể gặp chuyện gì." Tố Nguyệt đi tới, đoạt lấy chiếc lược trong tay giúp đỡ nàng, nhẹ giọng nhắc nhở: "Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn rồi đó, hắn nói cái gì thì nghe vậy đi, cãi lại làm gì?"
Ngưng Hương nắm chặt tay, nhìn mình trong gương nói: "Mặt của muội thật sự đen sao?" Rõ ràng là do Bùi Cảnh Hàn nhặt xương trong trứng.
Tố Nguyệt ngẩn người, xì một tiếng nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn nàng, "Thì ra là ngươi không thích nghe hắn nói đen sao? Chậc chậc, thì ra Ngưng Hương của chúng ta cũng thích được khen tặng, bình thường nhìn ngươi không quan tâm cách ăn mặc, ta còn tưởng rằng ngươi đối với khuôn mặt của mình cũng không quan tâm chứ."
Hiển nhiên thấy nàng ấy đã hiểu lầm mình, Ngưng Hương vừa muốn giải thích, suy nghĩ một chút lại ngậm miệng lại.
Thu dọn xong, Tố Nguyệt để cho nàng đi hầu hạ Bùi Cảnh Hàn, còn mình thì lấy giấy bút, thừa dịp Ngưng Hương không có ở đây viết tràn đầy hai trang giấy kịp thời giao cho Bùi Cảnh Hàn trước bữa cơm tối. Kiếp trước Ngưng Hương không quan tâm tới Bùi Cảnh Hàn với Thẩm Từ Từ, nhưng cũng đã từng nghe qua Bùi Cảnh Hàn hoặc tiểu nha hoàn truyền qua truyền lại hai câu, Tố Nguyệt tạm thời không muốn Ngưng Hương bởi vì vài câu thơ này mà đoán được nàng cũng trùng sinh , đỡ cho Ngưng Hương có lòng tốt xử lý sai chuyện, hư hết kế hoạch của nàng.
"Chữ của ngươi cần phải luyện tập thêm một chút đi." Sau khi tiếp nhận giấy tờ, Bùi Cảnh Hàn trước tiên phê bình chữ của Tố Nguyệt một phen.
"Ta lại không thi trạng nguyên, luyện chữ làm gì." Tố Nguyệt lơ đễnh nói.
Bùi Cảnh Hàn lắc đầu, chuyên tâm nhìn lại, càng nhìn mắt phượng càng sáng, "Hay một câu 'Phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên', một câu thơ mỹ lệ đồ sộ như vậy, vì sao lại không rộng rãi lưu truyền cho hậu thế?"
Tố Nguyệt đi tới gần nhìn một chút, giống như đột nhiên nghĩ đến ý kiến hay ho liền nói: "Thế tử xem nhiều sách như vậy nhưng đều chưa nhìn thấy qua loại thơ này, có thể thấy được trên đời rất ít người biết được nó, không bằng thế tử đem những này câu thơ này sửa chữa lại toàn bộ, sau đó liền nói là của mình làm được không?"
Bùi Cảnh Hàn hắng giọng cười to, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nàng, "Không lẽ thế tử của ta lại là người vô sỉ như vậy sao? Đừng nói ta không có tài hoa chắp vá, cho dù là có, cũng khinh thường chuyện lừa đời lấy tiếng."
"Đúng, thế tử chính là quân tử đầu đội trời chân đạp đất!" Tố Nguyệt đẩy tay hắn ra, tươi cười nịnh nọt nói.
Bùi Cảnh Hàn nhìn hai trang giấy tràn đầy câu thơ hết sức hài lòng, cúi đầu hỏi: "Nói đi, muốn ta thưởng gì cho ta đây, muốn cái gì ta đều cho ta cái đó."
Tố Nguyệt chuẩn bị mở miệng thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của Ngưng Hương, hẳn là đến kêu Bùi Cảnh Hàn dùng cơm.
Nàng thật nhanh đoạt lấy tờ giấy giấu vào trong tay, nhìn vào khuôn mặt lộ vẻ nghi ngờ của nam nhân thấp giọng cầu xin, "Thế tử, việc này đừng để cho Ngưng Hương biết được không? Ta, ta sợ nàng..."
"Sợ nàng ghen?" Bùi Cảnh Hàn nhìn ra cửa thư phòng, khéo hiểu lòng người nói.
Tố Nguyệt cắn môi gật đầu.
Bùi Cảnh Hàn nở nụ cười, nhìn chằm chằm môi nàng nói: "Đêm nay cho ta hôn ta một cái, ta sẽ giúp ngươi gạt nàng ấy."
Khuôn mặt Tố Nguyệt đỏ như ráng mây chiều.
Ngưng Hương trong lúc đi vào, nhìn thấy Bùi Cảnh Hàn đang ngồi ở bàn đọc sách ý tứ sâu xa nhìn chằm chằm nàng, bên cạnh khuôn mặt Tố Nguyệt đang đỏ rực một mảnh, nàng mơ hồ đoán được hơn phân nửa là do mình quấy rầy Bùi Cảnh Hàn bắt nạt Tố Nguyệt, bất mãn nhíu mi, lập tức may mắn cảm thấy mình đã tới kịp lúc.
"Thế tử, bữa tối đã dọn xong." Nàng rất tự nhiên nói.
Bùi Cảnh Hàn lại đem hình ảnh nàng nhíu mày cùng giả bộ bình tĩnh, lý giải thành ghen tuông cố ý cắt đứt hắn sủng ái Tố Nguyệt.
Nhìn Ngưng Hương bình thường dịu dàng, bây giờ lại có chút thẹn quá hoá giận trừng hắn cùng với Tố Nguyệt, Bùi Cảnh Hàn sung sướng cười ra tiếng.
Còn tưởng rằng người có lòng dạ hẹp hòi, kỳ thật lại rộng lượng, còn người lại tưởng rằng không tranh quyền thế, ngược lại là bình dấm chua nhỏ.
Xem ra hắn đã tìm được cơ hội tốt khiến Ngưng Hương đau lòng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160:
- Chương 161:
- Chương 162:
- Chương 163:
- Chương 164:
- Chương 165:
- Chương 166:
- Chương 167:
- Chương 168:
- Chương 169:
- Chương 170:
- Chương 171:
- Chương 172:
- Chương 173:
- Chương 174:
- Chương 175:
- Chương 176:
- Chương 177:
- Chương 178:
- Chương 179:
- Chương 180:
- Chương 181:
- Chương 182:
- Chương 183:
- Chương 184:
- Chương 185:
- Chương 186:
- Chương 187:
- Chương 188:
- Chương 189:
- Chương 190:
- Chương 191:
- Chương 192:
- Chương 193:
- Chương 194:
- Chương 195:
- Chương 196:
- Chương 197:
- Chương 198:
- Chương 199:
- Chương 200:
- Chương 201:
- Chương 202:
- Chương 203:
- Chương 204:
- Chương 205:
- Chương 206:
- Chương 207:
- Chương 208:
- Chương 209:
- Chương 210:
- Chương 211:
- Chương 212:
- Chương 213:
- Chương 214:
- Chương 215:
- Chương 216:
- Chương 217:
- Chương 218:
- Chương 219:
- Chương 220:
- Chương 221:
- Chương 222:
- Chương 223:
- Chương 224:
- Chương 225:
- Chương 226:
- Chương 227:
- Chương 228:
- Chương 229:
- Chương 230:
- Chương 231:
- Chương 232:
- Chương 233:
- Chương 234:
- Chương 235:
- Chương 236:
- Chương 237:
- Chương 238:
- Chương 239:
- Chương 240:
- Chương 241:
- Chương 242:
- Chương 243:
- Chương 244:
- Chương 245:
- Chương 246:
- Chương 247:
- Chương 248:
- Chương 249:
- Chương 250:
- Chương 251:
- Chương 252:
- Chương 253:
- Chương 254:
- Chương 255:
- Chương 256:
- Chương 257:
- Chương 258:
- Chương 259:
- Chương 260:
- Chương 261:
- Chương 262:
- Chương 263:
- Chương 264:
- Chương 265:
- Chương 266:
- Chương 267:
- Chương 268:
- Chương 269:
- Chương 270:
- Chương 271:
- Chương 272:
- Chương 273:
- Chương 274:
- Chương 275:
- Chương 276:
- Chương 277:
- Chương 278:
- Chương 279:
- Chương 280:
- Chương 281:
- Chương 282:
- Chương 283:
- Chương 284:
- Chương 285:
- Chương 286:
- Chương 287:
- Chương 288:
- bình luận