Lục Gia Tiểu Tức Phụ - Chương 152:
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160:
- Chương 161:
- Chương 162:
- Chương 163:
- Chương 164:
- Chương 165:
- Chương 166:
- Chương 167:
- Chương 168:
- Chương 169:
- Chương 170:
- Chương 171:
- Chương 172:
- Chương 173:
- Chương 174:
- Chương 175:
- Chương 176:
- Chương 177:
- Chương 178:
- Chương 179:
- Chương 180:
- Chương 181:
- Chương 182:
- Chương 183:
- Chương 184:
- Chương 185:
- Chương 186:
- Chương 187:
- Chương 188:
- Chương 189:
- Chương 190:
- Chương 191:
- Chương 192:
- Chương 193:
- Chương 194:
- Chương 195:
- Chương 196:
- Chương 197:
- Chương 198:
- Chương 199:
- Chương 200:
- Chương 201:
- Chương 202:
- Chương 203:
- Chương 204:
- Chương 205:
- Chương 206:
- Chương 207:
- Chương 208:
- Chương 209:
- Chương 210:
- Chương 211:
- Chương 212:
- Chương 213:
- Chương 214:
- Chương 215:
- Chương 216:
- Chương 217:
- Chương 218:
- Chương 219:
- Chương 220:
- Chương 221:
- Chương 222:
- Chương 223:
- Chương 224:
- Chương 225:
- Chương 226:
- Chương 227:
- Chương 228:
- Chương 229:
- Chương 230:
- Chương 231:
- Chương 232:
- Chương 233:
- Chương 234:
- Chương 235:
- Chương 236:
- Chương 237:
- Chương 238:
- Chương 239:
- Chương 240:
- Chương 241:
- Chương 242:
- Chương 243:
- Chương 244:
- Chương 245:
- Chương 246:
- Chương 247:
- Chương 248:
- Chương 249:
- Chương 250:
- Chương 251:
- Chương 252:
- Chương 253:
- Chương 254:
- Chương 255:
- Chương 256:
- Chương 257:
- Chương 258:
- Chương 259:
- Chương 260:
- Chương 261:
- Chương 262:
- Chương 263:
- Chương 264:
- Chương 265:
- Chương 266:
- Chương 267:
- Chương 268:
- Chương 269:
- Chương 270:
- Chương 271:
- Chương 272:
- Chương 273:
- Chương 274:
- Chương 275:
- Chương 276:
- Chương 277:
- Chương 278:
- Chương 279:
- Chương 280:
- Chương 281:
- Chương 282:
- Chương 283:
- Chương 284:
- Chương 285:
- Chương 286:
- Chương 287:
- Chương 288:
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Lục Gia Tiểu Tức Phụ
Chương 152:
Bùi Cảnh Hàn sủng nàng sao? Sủng, nhưng đó là bởi vì Bùi Cảnh Hàn thích thân thể của nàng, chỉ có Ngưng Hương mới là người đối xử tốt với nàng mà không có ý đồ gì.
"Ngưng Hương, ta cũng giống ngươi, đều là người sống lại lần nữa..."
Tay Ngưng Hương đang muốn vỗ vai Tố Nguyệt đột nhiên cứng ngắc ngừng giữa không trung, rất lâu sau đó mới từ từ buông xuống, nàng không nhúc nhích, mờ mịt nghe Tố Nguyệt nói nàng ấy tỉnh lại khi nào, nói nàng ấy vì sao phải giấu giếm nàng, còn nói là muốn ở lại Hầu phủ để trả thù Thẩm Từ Từ, lại muốn đưa lương tháng vất vả tích góp cho nàng, để cho nàng có thể chuộc thân.
Ngưng Hương cũng khóc, khóc đến mức không thành tiếng.
Nàng không trách Tố Nguyệt lừa nàng, nàng chỉ không nhìn nổi Tố Nguyệt vờ ngớ ngẩn.
"Ngươi đã quên đời trước... Tố Nguyệt, thế tử phu nhân là do thế tử cưới hỏi đàng hoàng, là thân biểu muội của hắn, ngươi đấu không lại nàng ta đâu, chẳng lẽ còn muốn..." Tố Nguyệt gặp phải những chuyện đau khổ kia, Ngưng Hương cũng không đành lòng nhắc lại, nàng đỡ Tố Nguyệt ngồi dậy, ngữ khí kiên định nói: "Tố Nguyệt, chúng ta cùng nhau chuộc thân đi, sang năm chúng ta..."
"Ta không đi, ngươi không cần khuyên ta." Tố Nguyệt ngừng khóc, nàng đặt tay lên vai Ngưng Hương, nắm chặt lấy, "Ngưng Hương, ta với ngươi không giống nhau, ngươi có người nhà, ta lại không có gì cả. Ta nói cho ngươi biết, lúc bị người nọ làm nhục, ta chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là sống sót, cho dù chỉ còn lại một hơi thở, ta cũng vẫn muốn sống, chỉ khi còn sống ta mới có thể báo thù!"
"Nhưng nàng ta là phu nhân còn ngươi là nha hoàn, nàng muốn bán ngươi thì chỉ cần một câu nói là đủ, vậy thì ngươi lấy gì mà đấu với nàng ta đây?" Ngưng Hương khóc lóc nhắc nhở nàng, "Liễu di nương được sủng ái như vậy, còn không phải vẫn bị bán đi sao? Tố Nguyệt, chớ ngu ngốc, vì báo thù không đáng, sau khi nàng ta cưới thế tử thì chúng ta cũng rời đi thôi, theo ta về nhà, chúng ta tiếp tục làm tỷ muội..."
"Ngươi không cần khuyên ta, nếu ta thật sự muốn đi thì đã không trao cho hắn." Tố Nguyệt lau mắt Ngưng Hương thật cẩn thận, cúi đầu nói.
Ngưng Hương như bị sét đánh, xoay ngược nắm chặt cổ tay Tố Nguyệt, "Ngươi..."
"Đúng vậy, tháng trước lúc ngươi về nhà, đêm đó hắn muốn ta, ta không cản." Giọng nói Tố Nguyệt phi thường bình tĩnh, "Ngưng Hương, đã biết quyết tâm của ta rồi chứ? Kỳ thật không cần lo lắng thay ta, ta đều giúp ngươi nghĩ cách chuộc thân, chẳng lẽ sẽ không nghĩ cách cho mình sao? Hiện tại ái mộ của thế tử đối với Thẩm Từ Từ đã phai nhạt, mà ta đã nếm qua một lần thiệt thòi, tuyệt đối sẽ không ăn lần thứ hai, ngươi không tin thì cứ chờ xem. Ngược lại chính là ngươi đó, đi nhanh lên đi, bỏ qua cơ hội lần này thì lúc hắn trở lại cho dù hối hận cũng không kịp nữa. Hơn nữa ta thực hy vọng ngươi đi, đi rồi thế tử mới có thể toàn tâm sủng ái ta, khả năng ta trả thù nàng ta mới càng lớn, ngươi mà ở lại chỉ biết níu chân ta, ta không muốn phân tâm giúp ngươi thu dọn cục diện rối rắm."
"Không cần nói lời ác ý, ngươi không đi ta cũng không đi!"
Nàng rất giận tỷ ấy, Ngưng Hương đẩy Tố Nguyệt ra, kéo chăn qua đầu che lại, nghẹn ngào nói: "Có đi thì cùng đi, không đi thì chúng ta cùng nhau hầu hạ hắn. Thế tử yêu thích ta hơn, nếu muốn báo thù biểu cô nương thì ta sẽ giúp ngươi trả thù, cùng lắm thì lại bị nàng ta bán lần nữa, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau chết lần nữa!"
"Ai muốn chết cùng với ngươi?" Tố Nguyệt dùng sức vén chăn của nàng lên, khóc đánh vào vai nàng, "Thế tử chạm vào ngươi một chút thì đã muốn sống muốn chết, còn dám nói sẽ hầu hạ hắn sao? Sớm cút đi cho ta, nếu như ngươi thực sự có can đảm đoạt hắn cùng ta, ta sẽ đối phó với ngươi trước! Ngưng Hương ta nói cho ngươi biết, ngươi không thích thế tử chúng ta mới tiếp tục làm tỷ muội được, còn nếu như ngươi có loại tâm tư đó thì đừng trách ta trở mặt!"
Ngưng Hương không biết là nàng ấy nói thật hay nói giả, nàng cũng không còn tâm trạng để phân biệt, nghĩ đến Tố Nguyệt đã mất trong sạch, nghĩ đến Tố Nguyệt quyết tâm muốn ở lại bên cạnh Bùi Cảnh Hàn, quyết tâm đi trên con đường gian nan không cẩn thận lại lần nữa bị bán lần nữa, nàng đã cảm thấy con đường phía trước mù mịt như có dông tố, nhìn không thấy bất cứ hy vọng nào.
Trừ khi nàng không có trái tim, mới có thể cầm lấy bạc của Tố Nguyệt mà chuộc thân, để tỷ ấy một thân một mình ở lại Hầu phủ đáng sợ này.
"Ngưng Hương, đi thôi, đây là chuyện ta muốn làm, ta một chút cũng không thấy khổ, ta chỉ cầu ngươi đi đi, để ta không buồn phiền, được không?"
Nàng nằm ở đó khóc không ngừng, Tố Nguyệt bổ nhào trên người nàng, nắm chặt bả vai nàng cầu xin nàng, "Ngưng Hương, đi đi, nên suy nghĩ cho A Mộc."
Toàn thân Ngưng Hương chấn động, lập tức phản bác: "Ta sẽ dặn dò hắn đừng đi Bắc Hà nghịch..."
"Vạn nhất đâu?" Tố Nguyệt khàn giọng nhắc nhở nàng, "Ngưng Hương, nếu như A Mộc thực sự nghe lời ngươi như vậy thì hắn đã không lén chuồn ra ngoài chơi, cho dù đời này ngươi hết lần này đến lần khác cảnh cáo hắn, hắn nghe một lần rồi thôi, ai biết lần sau hắn lại có thể trốn ra ngoài chơi với Đại Tráng hay không? Toàn bộ Bắc Hà đều là nước băng, muội tin chắc là A Mộc một lần cũng sẽ không đi tới đó sao? Ngươi dám đánh cuộc không? Dám dùng tính mệnh của đệ đệ ngươi đánh cuộc không?"
Ngưng Hương đột nhiên khóc thành tiếng.
Nàng không dám đánh cuộc.
Ngoài cửa sổ mưa gió giao nhau, mưa to như trút nước che đậy tiếng khóc hai tỷ muội trên giường, trời mưa một đêm, hai tỷ muội cũng khóc một đêm.
Sáng ngày thứ hai, hai người tròng mắt đều sưng như quả hạch đào.
Thò đầu ra ổ chăn, bốn mắt nhìn nhau, Tố Nguyệt bật cười trước, trêu ghẹo nàng: "Ta biết ngay là ngươi sẽ khóc sưng mắt mà, cho nên đêm trước khi ngươi về nhà mới nói cho ngươi biết, đỡ cho ngươi không có cách nào khác gặp mọi người."
Ngưng Hương một chút cũng cười không nổi, nhìn Tố Nguyệt gần trong gang tấc, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Nàng thực không muốn xa Tố Nguyệt, chung sống lâu như vậy, nàng sớm coi Tố Nguyệt là người một nhà.
"Đừng nhìn ta như vậy, cũng không phải là sinh ly tử biệt."
"Ngưng Hương, ta cũng giống ngươi, đều là người sống lại lần nữa..."
Tay Ngưng Hương đang muốn vỗ vai Tố Nguyệt đột nhiên cứng ngắc ngừng giữa không trung, rất lâu sau đó mới từ từ buông xuống, nàng không nhúc nhích, mờ mịt nghe Tố Nguyệt nói nàng ấy tỉnh lại khi nào, nói nàng ấy vì sao phải giấu giếm nàng, còn nói là muốn ở lại Hầu phủ để trả thù Thẩm Từ Từ, lại muốn đưa lương tháng vất vả tích góp cho nàng, để cho nàng có thể chuộc thân.
Ngưng Hương cũng khóc, khóc đến mức không thành tiếng.
Nàng không trách Tố Nguyệt lừa nàng, nàng chỉ không nhìn nổi Tố Nguyệt vờ ngớ ngẩn.
"Ngươi đã quên đời trước... Tố Nguyệt, thế tử phu nhân là do thế tử cưới hỏi đàng hoàng, là thân biểu muội của hắn, ngươi đấu không lại nàng ta đâu, chẳng lẽ còn muốn..." Tố Nguyệt gặp phải những chuyện đau khổ kia, Ngưng Hương cũng không đành lòng nhắc lại, nàng đỡ Tố Nguyệt ngồi dậy, ngữ khí kiên định nói: "Tố Nguyệt, chúng ta cùng nhau chuộc thân đi, sang năm chúng ta..."
"Ta không đi, ngươi không cần khuyên ta." Tố Nguyệt ngừng khóc, nàng đặt tay lên vai Ngưng Hương, nắm chặt lấy, "Ngưng Hương, ta với ngươi không giống nhau, ngươi có người nhà, ta lại không có gì cả. Ta nói cho ngươi biết, lúc bị người nọ làm nhục, ta chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là sống sót, cho dù chỉ còn lại một hơi thở, ta cũng vẫn muốn sống, chỉ khi còn sống ta mới có thể báo thù!"
"Nhưng nàng ta là phu nhân còn ngươi là nha hoàn, nàng muốn bán ngươi thì chỉ cần một câu nói là đủ, vậy thì ngươi lấy gì mà đấu với nàng ta đây?" Ngưng Hương khóc lóc nhắc nhở nàng, "Liễu di nương được sủng ái như vậy, còn không phải vẫn bị bán đi sao? Tố Nguyệt, chớ ngu ngốc, vì báo thù không đáng, sau khi nàng ta cưới thế tử thì chúng ta cũng rời đi thôi, theo ta về nhà, chúng ta tiếp tục làm tỷ muội..."
"Ngươi không cần khuyên ta, nếu ta thật sự muốn đi thì đã không trao cho hắn." Tố Nguyệt lau mắt Ngưng Hương thật cẩn thận, cúi đầu nói.
Ngưng Hương như bị sét đánh, xoay ngược nắm chặt cổ tay Tố Nguyệt, "Ngươi..."
"Đúng vậy, tháng trước lúc ngươi về nhà, đêm đó hắn muốn ta, ta không cản." Giọng nói Tố Nguyệt phi thường bình tĩnh, "Ngưng Hương, đã biết quyết tâm của ta rồi chứ? Kỳ thật không cần lo lắng thay ta, ta đều giúp ngươi nghĩ cách chuộc thân, chẳng lẽ sẽ không nghĩ cách cho mình sao? Hiện tại ái mộ của thế tử đối với Thẩm Từ Từ đã phai nhạt, mà ta đã nếm qua một lần thiệt thòi, tuyệt đối sẽ không ăn lần thứ hai, ngươi không tin thì cứ chờ xem. Ngược lại chính là ngươi đó, đi nhanh lên đi, bỏ qua cơ hội lần này thì lúc hắn trở lại cho dù hối hận cũng không kịp nữa. Hơn nữa ta thực hy vọng ngươi đi, đi rồi thế tử mới có thể toàn tâm sủng ái ta, khả năng ta trả thù nàng ta mới càng lớn, ngươi mà ở lại chỉ biết níu chân ta, ta không muốn phân tâm giúp ngươi thu dọn cục diện rối rắm."
"Không cần nói lời ác ý, ngươi không đi ta cũng không đi!"
Nàng rất giận tỷ ấy, Ngưng Hương đẩy Tố Nguyệt ra, kéo chăn qua đầu che lại, nghẹn ngào nói: "Có đi thì cùng đi, không đi thì chúng ta cùng nhau hầu hạ hắn. Thế tử yêu thích ta hơn, nếu muốn báo thù biểu cô nương thì ta sẽ giúp ngươi trả thù, cùng lắm thì lại bị nàng ta bán lần nữa, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau chết lần nữa!"
"Ai muốn chết cùng với ngươi?" Tố Nguyệt dùng sức vén chăn của nàng lên, khóc đánh vào vai nàng, "Thế tử chạm vào ngươi một chút thì đã muốn sống muốn chết, còn dám nói sẽ hầu hạ hắn sao? Sớm cút đi cho ta, nếu như ngươi thực sự có can đảm đoạt hắn cùng ta, ta sẽ đối phó với ngươi trước! Ngưng Hương ta nói cho ngươi biết, ngươi không thích thế tử chúng ta mới tiếp tục làm tỷ muội được, còn nếu như ngươi có loại tâm tư đó thì đừng trách ta trở mặt!"
Ngưng Hương không biết là nàng ấy nói thật hay nói giả, nàng cũng không còn tâm trạng để phân biệt, nghĩ đến Tố Nguyệt đã mất trong sạch, nghĩ đến Tố Nguyệt quyết tâm muốn ở lại bên cạnh Bùi Cảnh Hàn, quyết tâm đi trên con đường gian nan không cẩn thận lại lần nữa bị bán lần nữa, nàng đã cảm thấy con đường phía trước mù mịt như có dông tố, nhìn không thấy bất cứ hy vọng nào.
Trừ khi nàng không có trái tim, mới có thể cầm lấy bạc của Tố Nguyệt mà chuộc thân, để tỷ ấy một thân một mình ở lại Hầu phủ đáng sợ này.
"Ngưng Hương, đi thôi, đây là chuyện ta muốn làm, ta một chút cũng không thấy khổ, ta chỉ cầu ngươi đi đi, để ta không buồn phiền, được không?"
Nàng nằm ở đó khóc không ngừng, Tố Nguyệt bổ nhào trên người nàng, nắm chặt bả vai nàng cầu xin nàng, "Ngưng Hương, đi đi, nên suy nghĩ cho A Mộc."
Toàn thân Ngưng Hương chấn động, lập tức phản bác: "Ta sẽ dặn dò hắn đừng đi Bắc Hà nghịch..."
"Vạn nhất đâu?" Tố Nguyệt khàn giọng nhắc nhở nàng, "Ngưng Hương, nếu như A Mộc thực sự nghe lời ngươi như vậy thì hắn đã không lén chuồn ra ngoài chơi, cho dù đời này ngươi hết lần này đến lần khác cảnh cáo hắn, hắn nghe một lần rồi thôi, ai biết lần sau hắn lại có thể trốn ra ngoài chơi với Đại Tráng hay không? Toàn bộ Bắc Hà đều là nước băng, muội tin chắc là A Mộc một lần cũng sẽ không đi tới đó sao? Ngươi dám đánh cuộc không? Dám dùng tính mệnh của đệ đệ ngươi đánh cuộc không?"
Ngưng Hương đột nhiên khóc thành tiếng.
Nàng không dám đánh cuộc.
Ngoài cửa sổ mưa gió giao nhau, mưa to như trút nước che đậy tiếng khóc hai tỷ muội trên giường, trời mưa một đêm, hai tỷ muội cũng khóc một đêm.
Sáng ngày thứ hai, hai người tròng mắt đều sưng như quả hạch đào.
Thò đầu ra ổ chăn, bốn mắt nhìn nhau, Tố Nguyệt bật cười trước, trêu ghẹo nàng: "Ta biết ngay là ngươi sẽ khóc sưng mắt mà, cho nên đêm trước khi ngươi về nhà mới nói cho ngươi biết, đỡ cho ngươi không có cách nào khác gặp mọi người."
Ngưng Hương một chút cũng cười không nổi, nhìn Tố Nguyệt gần trong gang tấc, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Nàng thực không muốn xa Tố Nguyệt, chung sống lâu như vậy, nàng sớm coi Tố Nguyệt là người một nhà.
"Đừng nhìn ta như vậy, cũng không phải là sinh ly tử biệt."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160:
- Chương 161:
- Chương 162:
- Chương 163:
- Chương 164:
- Chương 165:
- Chương 166:
- Chương 167:
- Chương 168:
- Chương 169:
- Chương 170:
- Chương 171:
- Chương 172:
- Chương 173:
- Chương 174:
- Chương 175:
- Chương 176:
- Chương 177:
- Chương 178:
- Chương 179:
- Chương 180:
- Chương 181:
- Chương 182:
- Chương 183:
- Chương 184:
- Chương 185:
- Chương 186:
- Chương 187:
- Chương 188:
- Chương 189:
- Chương 190:
- Chương 191:
- Chương 192:
- Chương 193:
- Chương 194:
- Chương 195:
- Chương 196:
- Chương 197:
- Chương 198:
- Chương 199:
- Chương 200:
- Chương 201:
- Chương 202:
- Chương 203:
- Chương 204:
- Chương 205:
- Chương 206:
- Chương 207:
- Chương 208:
- Chương 209:
- Chương 210:
- Chương 211:
- Chương 212:
- Chương 213:
- Chương 214:
- Chương 215:
- Chương 216:
- Chương 217:
- Chương 218:
- Chương 219:
- Chương 220:
- Chương 221:
- Chương 222:
- Chương 223:
- Chương 224:
- Chương 225:
- Chương 226:
- Chương 227:
- Chương 228:
- Chương 229:
- Chương 230:
- Chương 231:
- Chương 232:
- Chương 233:
- Chương 234:
- Chương 235:
- Chương 236:
- Chương 237:
- Chương 238:
- Chương 239:
- Chương 240:
- Chương 241:
- Chương 242:
- Chương 243:
- Chương 244:
- Chương 245:
- Chương 246:
- Chương 247:
- Chương 248:
- Chương 249:
- Chương 250:
- Chương 251:
- Chương 252:
- Chương 253:
- Chương 254:
- Chương 255:
- Chương 256:
- Chương 257:
- Chương 258:
- Chương 259:
- Chương 260:
- Chương 261:
- Chương 262:
- Chương 263:
- Chương 264:
- Chương 265:
- Chương 266:
- Chương 267:
- Chương 268:
- Chương 269:
- Chương 270:
- Chương 271:
- Chương 272:
- Chương 273:
- Chương 274:
- Chương 275:
- Chương 276:
- Chương 277:
- Chương 278:
- Chương 279:
- Chương 280:
- Chương 281:
- Chương 282:
- Chương 283:
- Chương 284:
- Chương 285:
- Chương 286:
- Chương 287:
- Chương 288:
- bình luận