Lục Gia Tiểu Tức Phụ - Chương 163:
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160:
- Chương 161:
- Chương 162:
- Chương 163:
- Chương 164:
- Chương 165:
- Chương 166:
- Chương 167:
- Chương 168:
- Chương 169:
- Chương 170:
- Chương 171:
- Chương 172:
- Chương 173:
- Chương 174:
- Chương 175:
- Chương 176:
- Chương 177:
- Chương 178:
- Chương 179:
- Chương 180:
- Chương 181:
- Chương 182:
- Chương 183:
- Chương 184:
- Chương 185:
- Chương 186:
- Chương 187:
- Chương 188:
- Chương 189:
- Chương 190:
- Chương 191:
- Chương 192:
- Chương 193:
- Chương 194:
- Chương 195:
- Chương 196:
- Chương 197:
- Chương 198:
- Chương 199:
- Chương 200:
- Chương 201:
- Chương 202:
- Chương 203:
- Chương 204:
- Chương 205:
- Chương 206:
- Chương 207:
- Chương 208:
- Chương 209:
- Chương 210:
- Chương 211:
- Chương 212:
- Chương 213:
- Chương 214:
- Chương 215:
- Chương 216:
- Chương 217:
- Chương 218:
- Chương 219:
- Chương 220:
- Chương 221:
- Chương 222:
- Chương 223:
- Chương 224:
- Chương 225:
- Chương 226:
- Chương 227:
- Chương 228:
- Chương 229:
- Chương 230:
- Chương 231:
- Chương 232:
- Chương 233:
- Chương 234:
- Chương 235:
- Chương 236:
- Chương 237:
- Chương 238:
- Chương 239:
- Chương 240:
- Chương 241:
- Chương 242:
- Chương 243:
- Chương 244:
- Chương 245:
- Chương 246:
- Chương 247:
- Chương 248:
- Chương 249:
- Chương 250:
- Chương 251:
- Chương 252:
- Chương 253:
- Chương 254:
- Chương 255:
- Chương 256:
- Chương 257:
- Chương 258:
- Chương 259:
- Chương 260:
- Chương 261:
- Chương 262:
- Chương 263:
- Chương 264:
- Chương 265:
- Chương 266:
- Chương 267:
- Chương 268:
- Chương 269:
- Chương 270:
- Chương 271:
- Chương 272:
- Chương 273:
- Chương 274:
- Chương 275:
- Chương 276:
- Chương 277:
- Chương 278:
- Chương 279:
- Chương 280:
- Chương 281:
- Chương 282:
- Chương 283:
- Chương 284:
- Chương 285:
- Chương 286:
- Chương 287:
- Chương 288:
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Lục Gia Tiểu Tức Phụ
Chương 163:
Lại không biết lúc hắn chạy tới nơi này thì Ngưng Hương đã vào thành lần nữa.
Về Lãnh Mai Các liền gặp Tố Nguyệt, nàng đem túi bạc trả lại cho Tố Nguyệt, lấy túi tiền của Lục Thành nói: "Lần trước ta về nhà gặp được phu nhân của một vị hàng xóm nhà giàu ở thôn, nhà bà ấy buôn bán ở trong thành, bởi vì hợp ý nên đã cho ta mượn tiền chuộc thân. Lúc ấy không muốn, nhưng lần này đã đi tìm bà mượn được mười hai lượng. Tố Nguyệt, số bạc này ngươi nên thu về đi, một mình lưu lại đây so với ta thì càng cần dùng bạc hơn nhiều."
Tố Nguyệt mất hứng, đè tay nàng lại nói: "Vì sao phải mượn người khác, ngươi..."
Ngưng Hương nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, "Ngươi không thu trở về, ta liền không đi."
Tiểu cô nương cứng lên cũng quật cường giống như với người khác, Tố Nguyệt bất đắc dĩ đành phải nhận lấy.
Ngưng Hương còn có chuyện dặn dò nàng, "Việc chuộc thân này, ta không muốn liên lụy tới ai khác, nếu như thế tử hỏi bạc của ta ở đâu mà có, tỷ liền nói trong tay muội vốn đã có mười bốn lượng, nhà đại bá ta góp được ba lượng, còn lại ba lượng là mượn Lý ma ma."
Lục Thành khẳng định không thể liên lụy vào chuyện này, còn dư tiền có thể cho nàng mượn ngoại trừ Đại bá mẫu, chỉ có Lý ma ma cùng Tố Nguyệt.
"Không nói mượn của ta, là sợ thế tử trách ta giúp ngươi sao?" Tố Nguyệt nén nước mắt nói, không ngờ Ngưng Hương lại nghĩ chu toàn như vậy.
Ngưng Hương nhìn ánh nước trong mắt nàng, trong lòng đau xót, nhịn không được khuyên nhủ lần nữa: "Tố Nguyệt, ..."
"Mau đi đi." Tố Nguyệt không muốn nói thêm nữa, cười đẩy nàng ra ngoài.
Ngưng Hương đột nhiên không nỡ, vừa bước ra Lãnh Mai Các quay đầu lại liền thấy Tố Nguyệt cười dịu dàng đứng ở phía sau khích lệ nhìn nàng, nước mắt tràn mi.
"Đi thôi." Tố Nguyệt dịu dàng thúc giục, nói xong lại thấy Ngưng Hương chậm chạp không động đậy, nàng không kiên nhẫn quay đầu về phòng trước.
Nhìn nàng từng bước từng bước đi xa, cuối cùng không thấy nữa, Ngưng Hương đứng tại chỗ một hồi lâu mới nén nước mắt lại, tâm tình phức tạp đi về phía chính viện.
Chỗ Đỗ thị Ngưng Hương rất quen thuộc, nhưng nàng lại đi về phía phòng tìm Lý ma ma trước, cầu xin bà hỗ trợ, lỡ may Bùi Cảnh Hàn hỏi thì bà không nhắc tới Lục Thành.
Lý ma ma biết Lục Thành cho nàng mượn bạc chuộc thân, cảm khái vỗ tay Ngưng Hương, thấp giọng nói: "Ngưng Hương yên tâm, ma ma biết rõ nên nói như thế nào, Lục Thành là người tốt, có hắn chăm sóc ngươi ma ma cũng yên tâm. Chỉ là, cháu đã có thể nghĩ đến dấu diếm chuyện Lục Thành, như vậy cũng nên hiểu thế tử xác định sẽ không quấn cháu như trước nhưng cháu cùng Lục Thành cũng không thể quá gấp, có hiểu không?"
Ngưng Hương hiểu, nàng cũng sợ Bùi Cảnh Hàn giận chó đánh mèo với Lục Thành.
Cho nên cho dù Lục Thành đối với nàng là thật tâm, nhưng hiện tại Ngưng Hương cũng không muốn dính vào nhi nữ tình trường.
Trước khi Bùi Cảnh Hàn triệt để buông tha cho nàng, nàng thích ai thì sẽ hại người đó.
"Ai, đừng khóc, vừa vặn ma ma có ba lượng bạc, cho cháu mượn trước vậy, đi, ta dẫn cháu đi gặp phu nhân."
Nói xong lời nhẹ nhàng, Lý ma ma cố ý nâng giọng nói lên. Bà là một bà lão, không thể cùng Ngưng Hương tranh thủ tình cảm, càng không có khả năng có ý niệm trong đầu đoạt Ngưng Hương với thế tử, cho nên không sợ để cho thế tử biết bà cho Ngưng Hương mượn bạc, thế tử cũng không có hẹp hòi đến nỗi đối phó với ma ma đắc lực bên cạnh mẫu thân của hắn.
Thấy lão nhân gia đối tốt với nàng như vậy, Ngưng Hương khóc lên.
Một đường khóc sướt mướt như thế đến cầu xin trước mặt Đỗ thị, liền thành một lòng muốn về nhà chăm sóc đệ đệ .
"Phu nhân, nô tỳ chỉ có một đệ đệ suy nhất là A Mộc, hắn tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện thiếu chút nữa đã chết đuối, thực sự nô tỳ không yên tâm để hắn ở nhà một mình. Những năm này nô tỳ có gom được chút ít bạc, lại vừa mới thêm Lý ma ma được ba lượng, miễn cưỡng gom đủ hai mươi lượng, cầu xin phu nhân thả nô tỳ ra ngoài phủ đi! Ngưng Hương kiếp sau lại làm nô tỳ báo đáp ân đức của phu nhân!"
Vừa khóc vừa vội vàng dập đầu.
Mắt Lý ma ma cũng đỏ lên, ở bên cạnh thay Ngưng Hương cầu tình.
Đỗ thị lúng túng, tạm thời kêu đám người Lý ma ma lui ra, bà đỡ tiểu nha hoàn đã dập đầu đến trán đỏ ửng dậy: "Thế tử đối với ngươi..."
Nước mắt Ngưng Hương ngừng lại, ngẩng đầu nhìn bà, ngữ khí kiên định như sắt, "Phu nhân, ở quê hương nô tỳ, thiếp thất thông phòng đều sẽ bị người khác khinh thường, nô tỳ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm thiếp, lại chưa từng nghĩ tới đi theo thế tử tranh giành tình cảm với biểu cô nương. Phu nhân, nô tỳ van xin ngài, thả nô tỳ về nhà đi, nếu không thế tử trở lại, nô tỳ chỉ có thể chết ..."
Nói xong lại quỳ xuống, khóc rống lên.
Đỗ thị nhìn nàng bộ dáng đáng thương, thấp giọng nhắc nhở: "Nhưng ngươi nghĩ qua chưa, nếu như thế tử chưa từ bỏ ý định, cho dù hiện tại ta thả ngươi về, hắn vẫn có biện pháp đoạt ngươi trở lại như cũ, khi đó hắn còn có thể hận ngươi, chi bằng..."
"Nô tỳ không sợ, nếu như thực sự như lời phu nhân nói, vậy ít nhất khi nô tỳ chết vẫn là cô nương Từ gia."
Ngưng Hương đối mặt với làn váy của Đỗ thị, từng chữ kiên định.
Hôm nay chỉ cần nàng có thể ra ngoài phủ, thì sẽ không còn sống trở về.
Nghe thấy lời nói quyết liệt của nàng, trong lòng Đỗ thị chấn động, thật lâu mới thở dài nói: "Mà thôi, ý ngươi đã đã quyết như vậy, ta đáp ứng ngươi là được."
Về Lãnh Mai Các liền gặp Tố Nguyệt, nàng đem túi bạc trả lại cho Tố Nguyệt, lấy túi tiền của Lục Thành nói: "Lần trước ta về nhà gặp được phu nhân của một vị hàng xóm nhà giàu ở thôn, nhà bà ấy buôn bán ở trong thành, bởi vì hợp ý nên đã cho ta mượn tiền chuộc thân. Lúc ấy không muốn, nhưng lần này đã đi tìm bà mượn được mười hai lượng. Tố Nguyệt, số bạc này ngươi nên thu về đi, một mình lưu lại đây so với ta thì càng cần dùng bạc hơn nhiều."
Tố Nguyệt mất hứng, đè tay nàng lại nói: "Vì sao phải mượn người khác, ngươi..."
Ngưng Hương nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, "Ngươi không thu trở về, ta liền không đi."
Tiểu cô nương cứng lên cũng quật cường giống như với người khác, Tố Nguyệt bất đắc dĩ đành phải nhận lấy.
Ngưng Hương còn có chuyện dặn dò nàng, "Việc chuộc thân này, ta không muốn liên lụy tới ai khác, nếu như thế tử hỏi bạc của ta ở đâu mà có, tỷ liền nói trong tay muội vốn đã có mười bốn lượng, nhà đại bá ta góp được ba lượng, còn lại ba lượng là mượn Lý ma ma."
Lục Thành khẳng định không thể liên lụy vào chuyện này, còn dư tiền có thể cho nàng mượn ngoại trừ Đại bá mẫu, chỉ có Lý ma ma cùng Tố Nguyệt.
"Không nói mượn của ta, là sợ thế tử trách ta giúp ngươi sao?" Tố Nguyệt nén nước mắt nói, không ngờ Ngưng Hương lại nghĩ chu toàn như vậy.
Ngưng Hương nhìn ánh nước trong mắt nàng, trong lòng đau xót, nhịn không được khuyên nhủ lần nữa: "Tố Nguyệt, ..."
"Mau đi đi." Tố Nguyệt không muốn nói thêm nữa, cười đẩy nàng ra ngoài.
Ngưng Hương đột nhiên không nỡ, vừa bước ra Lãnh Mai Các quay đầu lại liền thấy Tố Nguyệt cười dịu dàng đứng ở phía sau khích lệ nhìn nàng, nước mắt tràn mi.
"Đi thôi." Tố Nguyệt dịu dàng thúc giục, nói xong lại thấy Ngưng Hương chậm chạp không động đậy, nàng không kiên nhẫn quay đầu về phòng trước.
Nhìn nàng từng bước từng bước đi xa, cuối cùng không thấy nữa, Ngưng Hương đứng tại chỗ một hồi lâu mới nén nước mắt lại, tâm tình phức tạp đi về phía chính viện.
Chỗ Đỗ thị Ngưng Hương rất quen thuộc, nhưng nàng lại đi về phía phòng tìm Lý ma ma trước, cầu xin bà hỗ trợ, lỡ may Bùi Cảnh Hàn hỏi thì bà không nhắc tới Lục Thành.
Lý ma ma biết Lục Thành cho nàng mượn bạc chuộc thân, cảm khái vỗ tay Ngưng Hương, thấp giọng nói: "Ngưng Hương yên tâm, ma ma biết rõ nên nói như thế nào, Lục Thành là người tốt, có hắn chăm sóc ngươi ma ma cũng yên tâm. Chỉ là, cháu đã có thể nghĩ đến dấu diếm chuyện Lục Thành, như vậy cũng nên hiểu thế tử xác định sẽ không quấn cháu như trước nhưng cháu cùng Lục Thành cũng không thể quá gấp, có hiểu không?"
Ngưng Hương hiểu, nàng cũng sợ Bùi Cảnh Hàn giận chó đánh mèo với Lục Thành.
Cho nên cho dù Lục Thành đối với nàng là thật tâm, nhưng hiện tại Ngưng Hương cũng không muốn dính vào nhi nữ tình trường.
Trước khi Bùi Cảnh Hàn triệt để buông tha cho nàng, nàng thích ai thì sẽ hại người đó.
"Ai, đừng khóc, vừa vặn ma ma có ba lượng bạc, cho cháu mượn trước vậy, đi, ta dẫn cháu đi gặp phu nhân."
Nói xong lời nhẹ nhàng, Lý ma ma cố ý nâng giọng nói lên. Bà là một bà lão, không thể cùng Ngưng Hương tranh thủ tình cảm, càng không có khả năng có ý niệm trong đầu đoạt Ngưng Hương với thế tử, cho nên không sợ để cho thế tử biết bà cho Ngưng Hương mượn bạc, thế tử cũng không có hẹp hòi đến nỗi đối phó với ma ma đắc lực bên cạnh mẫu thân của hắn.
Thấy lão nhân gia đối tốt với nàng như vậy, Ngưng Hương khóc lên.
Một đường khóc sướt mướt như thế đến cầu xin trước mặt Đỗ thị, liền thành một lòng muốn về nhà chăm sóc đệ đệ .
"Phu nhân, nô tỳ chỉ có một đệ đệ suy nhất là A Mộc, hắn tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện thiếu chút nữa đã chết đuối, thực sự nô tỳ không yên tâm để hắn ở nhà một mình. Những năm này nô tỳ có gom được chút ít bạc, lại vừa mới thêm Lý ma ma được ba lượng, miễn cưỡng gom đủ hai mươi lượng, cầu xin phu nhân thả nô tỳ ra ngoài phủ đi! Ngưng Hương kiếp sau lại làm nô tỳ báo đáp ân đức của phu nhân!"
Vừa khóc vừa vội vàng dập đầu.
Mắt Lý ma ma cũng đỏ lên, ở bên cạnh thay Ngưng Hương cầu tình.
Đỗ thị lúng túng, tạm thời kêu đám người Lý ma ma lui ra, bà đỡ tiểu nha hoàn đã dập đầu đến trán đỏ ửng dậy: "Thế tử đối với ngươi..."
Nước mắt Ngưng Hương ngừng lại, ngẩng đầu nhìn bà, ngữ khí kiên định như sắt, "Phu nhân, ở quê hương nô tỳ, thiếp thất thông phòng đều sẽ bị người khác khinh thường, nô tỳ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm thiếp, lại chưa từng nghĩ tới đi theo thế tử tranh giành tình cảm với biểu cô nương. Phu nhân, nô tỳ van xin ngài, thả nô tỳ về nhà đi, nếu không thế tử trở lại, nô tỳ chỉ có thể chết ..."
Nói xong lại quỳ xuống, khóc rống lên.
Đỗ thị nhìn nàng bộ dáng đáng thương, thấp giọng nhắc nhở: "Nhưng ngươi nghĩ qua chưa, nếu như thế tử chưa từ bỏ ý định, cho dù hiện tại ta thả ngươi về, hắn vẫn có biện pháp đoạt ngươi trở lại như cũ, khi đó hắn còn có thể hận ngươi, chi bằng..."
"Nô tỳ không sợ, nếu như thực sự như lời phu nhân nói, vậy ít nhất khi nô tỳ chết vẫn là cô nương Từ gia."
Ngưng Hương đối mặt với làn váy của Đỗ thị, từng chữ kiên định.
Hôm nay chỉ cần nàng có thể ra ngoài phủ, thì sẽ không còn sống trở về.
Nghe thấy lời nói quyết liệt của nàng, trong lòng Đỗ thị chấn động, thật lâu mới thở dài nói: "Mà thôi, ý ngươi đã đã quyết như vậy, ta đáp ứng ngươi là được."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160:
- Chương 161:
- Chương 162:
- Chương 163:
- Chương 164:
- Chương 165:
- Chương 166:
- Chương 167:
- Chương 168:
- Chương 169:
- Chương 170:
- Chương 171:
- Chương 172:
- Chương 173:
- Chương 174:
- Chương 175:
- Chương 176:
- Chương 177:
- Chương 178:
- Chương 179:
- Chương 180:
- Chương 181:
- Chương 182:
- Chương 183:
- Chương 184:
- Chương 185:
- Chương 186:
- Chương 187:
- Chương 188:
- Chương 189:
- Chương 190:
- Chương 191:
- Chương 192:
- Chương 193:
- Chương 194:
- Chương 195:
- Chương 196:
- Chương 197:
- Chương 198:
- Chương 199:
- Chương 200:
- Chương 201:
- Chương 202:
- Chương 203:
- Chương 204:
- Chương 205:
- Chương 206:
- Chương 207:
- Chương 208:
- Chương 209:
- Chương 210:
- Chương 211:
- Chương 212:
- Chương 213:
- Chương 214:
- Chương 215:
- Chương 216:
- Chương 217:
- Chương 218:
- Chương 219:
- Chương 220:
- Chương 221:
- Chương 222:
- Chương 223:
- Chương 224:
- Chương 225:
- Chương 226:
- Chương 227:
- Chương 228:
- Chương 229:
- Chương 230:
- Chương 231:
- Chương 232:
- Chương 233:
- Chương 234:
- Chương 235:
- Chương 236:
- Chương 237:
- Chương 238:
- Chương 239:
- Chương 240:
- Chương 241:
- Chương 242:
- Chương 243:
- Chương 244:
- Chương 245:
- Chương 246:
- Chương 247:
- Chương 248:
- Chương 249:
- Chương 250:
- Chương 251:
- Chương 252:
- Chương 253:
- Chương 254:
- Chương 255:
- Chương 256:
- Chương 257:
- Chương 258:
- Chương 259:
- Chương 260:
- Chương 261:
- Chương 262:
- Chương 263:
- Chương 264:
- Chương 265:
- Chương 266:
- Chương 267:
- Chương 268:
- Chương 269:
- Chương 270:
- Chương 271:
- Chương 272:
- Chương 273:
- Chương 274:
- Chương 275:
- Chương 276:
- Chương 277:
- Chương 278:
- Chương 279:
- Chương 280:
- Chương 281:
- Chương 282:
- Chương 283:
- Chương 284:
- Chương 285:
- Chương 286:
- Chương 287:
- Chương 288:
- bình luận