Lục Gia Tiểu Tức Phụ - Chương 74
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160:
- Chương 161:
- Chương 162:
- Chương 163:
- Chương 164:
- Chương 165:
- Chương 166:
- Chương 167:
- Chương 168:
- Chương 169:
- Chương 170:
- Chương 171:
- Chương 172:
- Chương 173:
- Chương 174:
- Chương 175:
- Chương 176:
- Chương 177:
- Chương 178:
- Chương 179:
- Chương 180:
- Chương 181:
- Chương 182:
- Chương 183:
- Chương 184:
- Chương 185:
- Chương 186:
- Chương 187:
- Chương 188:
- Chương 189:
- Chương 190:
- Chương 191:
- Chương 192:
- Chương 193:
- Chương 194:
- Chương 195:
- Chương 196:
- Chương 197:
- Chương 198:
- Chương 199:
- Chương 200:
- Chương 201:
- Chương 202:
- Chương 203:
- Chương 204:
- Chương 205:
- Chương 206:
- Chương 207:
- Chương 208:
- Chương 209:
- Chương 210:
- Chương 211:
- Chương 212:
- Chương 213:
- Chương 214:
- Chương 215:
- Chương 216:
- Chương 217:
- Chương 218:
- Chương 219:
- Chương 220:
- Chương 221:
- Chương 222:
- Chương 223:
- Chương 224:
- Chương 225:
- Chương 226:
- Chương 227:
- Chương 228:
- Chương 229:
- Chương 230:
- Chương 231:
- Chương 232:
- Chương 233:
- Chương 234:
- Chương 235:
- Chương 236:
- Chương 237:
- Chương 238:
- Chương 239:
- Chương 240:
- Chương 241:
- Chương 242:
- Chương 243:
- Chương 244:
- Chương 245:
- Chương 246:
- Chương 247:
- Chương 248:
- Chương 249:
- Chương 250:
- Chương 251:
- Chương 252:
- Chương 253:
- Chương 254:
- Chương 255:
- Chương 256:
- Chương 257:
- Chương 258:
- Chương 259:
- Chương 260:
- Chương 261:
- Chương 262:
- Chương 263:
- Chương 264:
- Chương 265:
- Chương 266:
- Chương 267:
- Chương 268:
- Chương 269:
- Chương 270:
- Chương 271:
- Chương 272:
- Chương 273:
- Chương 274:
- Chương 275:
- Chương 276:
- Chương 277:
- Chương 278:
- Chương 279:
- Chương 280:
- Chương 281:
- Chương 282:
- Chương 283:
- Chương 284:
- Chương 285:
- Chương 286:
- Chương 287:
- Chương 288:
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Lục Gia Tiểu Tức Phụ
Chương 74
Về đến nhà, Lục Thành ngừng xe lừa rồi ôm con trai còn đang ngủ ngon đi vào trong, vừa vào đến mái hiên thì thấy trong phòng bếp vẫn chưa nhóm lửa, còn ở trong phòng thì hai đệ đệ vẫn còn đang nằm ở trên giường, nhìn thấy hắn mà cũng không có ý muốn ngồi dậy!
Lục Thành nhíu mày, nhìn nhị đệ Lục Ngôn nói: "Đứng dậy nấu cơm đi, ăn xong còn đi xuống đất trồng bắp nữa."
"Hôm nay nhà của nhị thúc cũng trồng trọt, sáng nay bọn đệ đều ở bên đó giúp đỡ họ, buổi trưa thì ăn luôn ở nhà thúc ấy để buổi chiều còn trồng thêm được một ít nữa, nhà chúng ta thì để khi khác." Hai tay Lục Ngôn gối sau đầu nằm, có chút bực bội nói. Mọi năm bất luận vụ gieo trồng vào mùa xuân hay vụ thu thì cơ hồ nhà mình đều là hộ bận nhất trong thôn, năm nay bởi vì đại ca hết lần này đến lần khác cứ kéo dài, cho nên chậm hơn các năm khác không ít.
Lục Thành có chút bất đắc dĩ, mắt nhìn ngoài cửa sổ nói: "Nhà nhị thúc còn thừa lại bao nhiêu?"
Lục Ngôn nói: "Tính thêm đại ca và con lừa, chúng ta cùng nhau tranh thủ thì không đến một canh giờ là có thể hoàn thành."
Dùng lừa để cày vừa nhẹ nhàng linh hoạt vừa nhanh, không có lừa, đoán chừng còn phải cày đến tận hoàng hôn.
Lục Thành nhìn thân hình nhị đệ mười bảy tuổi, tam đệ mười ba tuổi, cả người đều rất rắn chắc có làm được việc nặng nhọc, liền nói: "Buổi chiều các đệ cứ tiếp tục đi giúp đỡ cho nhà nhị thúc đi, ta dắt lừa nhà chúng ta đi trước, có thể trồng bao nhiêu thì là bấy nhiêu."
Lục Ngôn nhíu mày. Hắn không sợ cày bừa vất vả, nhưng hắn lại nghĩ không ra lúc trước đại ca vẫn nhàn nhã không chịu tập trung, đột nhiên hôm nay tại sao lại vội vã như vậy, hắn ngồi dậy vừa muốn hỏi thì A Nam tỉnh. Ngáp một cái, A Nam dụi mắt, con mắt đen lúng liếng xoay vòng, từng chút đảo qua phụ thân cùng thúc thúc thân thuộc, lại tiếp tục bò đến trên giường đất của tiểu cô cô, trong mắt tiểu tử lộ ra vẻ hoang mang, cúi đầu nhìn về phía trước ngực.
Chỗ đó vẫn đeo một cái hà bao đỏ, bên trong đựng hai văn tiền.
Giống như là đã xác định mình đã gặp được Hương cô cô vậy, A Nam nhìn phụ thân há miệng khóc lên, vừa khóc vừa gọi nương.
Lục Ngôn kinh ngạc nhìn cháu trai, vừa bế chất tử vừa buồn bực nói: "Ai dạy bé gọi nương vậy ?"
Lục Thành không muốn nói, nhưng A Đào trên giường gạch đã nhanh miệng nói: "A Nam nghe người khác gọi nương, liền bắt chước kêu Từ tỷ tỷ là nương, lần này Từ tỷ tỷ thừa dịp bé ngủ để về nhà, bây giờ A Nam không thấy người thì khóc thôi."
"Bọn huynh trở về lại gặp nàng sao?" Lục Ngôn hoài nghi nhìn về phía huynh trưởng.
Tháng trước đại ca gặp Từ cô nương có thể nói là trùng hợp, lần này lại gặp được...
Không đợi Lục Thành phản bác, suy nghĩ trong đầu Lục Ngôn chợt lóe, nhìn chằm chằm huynh trưởng hỏi: "Đại ca, lần này vào thành không phải là cố ý chứ?"
Nhất định là như vậy, hắn còn đang buồn bực huynh trưởng vì sao đang ở ngày vụ lại đi vào thành làm gì, hóa ra là đặc biệt đi đón người!
Lục Thành đương nhiên sẽ không thừa nhận, mặt nhăn nhó nói: "Nói bậy bạ gì đó, nhanh đi dỗ A Nam đi, ta qua nhà nhị thúc nhìn một chút."
Nói xong liền đi .
Lục Ngôn tay bế cháu trai lén lút đưa cho tam đệ rồi đuổi theo sau huynh trưởng, "Đại ca, vị Từ cô nương kia có xinh đẹp hay không?"
Hắn biết rõ huynh trưởng cùng Phùng cô nương lúc đó là trong sạch, cũng biết A Nam không phải là cốt nhục của huynh trưởng, cho nên huynh trưởng nhiều năm độc thân cuối cùng cũng đã thông suốt, Lục Ngôn lại biết rõ chân tướng. Lấy hiểu biết của hắn đối với huynh trưởng, huynh ấy là người không dễ động tâm, còn nếu đã động tâm thì sẽ nghĩ mọi cách cưới người này vào tay.
Nói cách khác, vị Từ cô nương kia tám phần là sẽ trở thành đại tẩu của hắn rồi.
Lục Thành vẫn im lặng không nói gì, vừa đến cửa lớn vẫn thấy Nhị đệ còn đuổi theo không tha, hắn mạnh mẽ xoay người: "Nói nhảm, người xấu xí ta mà thèm để ý sao? Bớt hỏi lung tung đi, trở về phòng dỗ A Nam đi."
Tam đệ quá hiền lành không giỏi nói chuyện, muội muội thì lại quá nhỏ, chỉ còn nhị đệ đa tâm nhiều lời lại am hiểu dỗ hài tử, cho nên A Nam cũng thân với hắn hơn.
Nghe được chính miệng huynh trưởng thừa nhận, Lục Ngôn hưng phấn xoa xoa đôi tay, tâm tư xoay chuyển nhanh hơn, "Hồi tháng giêng huynh nói miếng đất của Lưu gia bị người trong thôn bọn họ mua mất, nhất định là Từ gia mua có phải hay không? Đại ca, đại ca huynh giỏi lắm, huynh muốn dắt lừa sang cày giúp Từ gia, lại còn muốn đem đệ đệ ruột làm lừa để sai sao?"
Đều đã bị hắn đoán ra, Lục Thành dứt khoát không thèm giấu diếm nữa, trừng mắt nhìn hắn nói: "Không lẽ đệ không muốn sao?"
Lục Ngôn sao có thể không muốn, chỉ cần đại ca có thể lấy được cô vợ tâm đầu ý hợp, hắn đều vui lòng để đại ca đem lừa đi cày giúp Từ gia.
Nhìn thấy ranh mãnh trong mắt của hắn, Lục Thành ho khan khụ khụ, trầm giọng dặn dò:"Bát tự vẫn còn chưa đi xem, đệ đừng đi nói lung tung."
"Đại ca yên tâm, đệ bảo đảm sẽ không làm hỏng đại sự của huynh!" Lục Ngôn lập tức bảo đảm nói, mắt đào hoa lấp lánh tỏa sáng, vẻ mặt cười xấu xa.
Lục Thành vẫn không tin hắn, lai lần nữa dặn dò vài câu.
Lục Ngôn chê đại ca cứ dong dài liền chạy về phòng dụ dỗ cháu trai, thấy cháu trai nhỏ vẫn khóc không ngừng, hắn cảm thấy rất đau lòng.
Lục Thành đứng ở cửa một lát, lắc lắc đầu, rồi đi qua nhà nhị thúc.
Lục Thành nhíu mày, nhìn nhị đệ Lục Ngôn nói: "Đứng dậy nấu cơm đi, ăn xong còn đi xuống đất trồng bắp nữa."
"Hôm nay nhà của nhị thúc cũng trồng trọt, sáng nay bọn đệ đều ở bên đó giúp đỡ họ, buổi trưa thì ăn luôn ở nhà thúc ấy để buổi chiều còn trồng thêm được một ít nữa, nhà chúng ta thì để khi khác." Hai tay Lục Ngôn gối sau đầu nằm, có chút bực bội nói. Mọi năm bất luận vụ gieo trồng vào mùa xuân hay vụ thu thì cơ hồ nhà mình đều là hộ bận nhất trong thôn, năm nay bởi vì đại ca hết lần này đến lần khác cứ kéo dài, cho nên chậm hơn các năm khác không ít.
Lục Thành có chút bất đắc dĩ, mắt nhìn ngoài cửa sổ nói: "Nhà nhị thúc còn thừa lại bao nhiêu?"
Lục Ngôn nói: "Tính thêm đại ca và con lừa, chúng ta cùng nhau tranh thủ thì không đến một canh giờ là có thể hoàn thành."
Dùng lừa để cày vừa nhẹ nhàng linh hoạt vừa nhanh, không có lừa, đoán chừng còn phải cày đến tận hoàng hôn.
Lục Thành nhìn thân hình nhị đệ mười bảy tuổi, tam đệ mười ba tuổi, cả người đều rất rắn chắc có làm được việc nặng nhọc, liền nói: "Buổi chiều các đệ cứ tiếp tục đi giúp đỡ cho nhà nhị thúc đi, ta dắt lừa nhà chúng ta đi trước, có thể trồng bao nhiêu thì là bấy nhiêu."
Lục Ngôn nhíu mày. Hắn không sợ cày bừa vất vả, nhưng hắn lại nghĩ không ra lúc trước đại ca vẫn nhàn nhã không chịu tập trung, đột nhiên hôm nay tại sao lại vội vã như vậy, hắn ngồi dậy vừa muốn hỏi thì A Nam tỉnh. Ngáp một cái, A Nam dụi mắt, con mắt đen lúng liếng xoay vòng, từng chút đảo qua phụ thân cùng thúc thúc thân thuộc, lại tiếp tục bò đến trên giường đất của tiểu cô cô, trong mắt tiểu tử lộ ra vẻ hoang mang, cúi đầu nhìn về phía trước ngực.
Chỗ đó vẫn đeo một cái hà bao đỏ, bên trong đựng hai văn tiền.
Giống như là đã xác định mình đã gặp được Hương cô cô vậy, A Nam nhìn phụ thân há miệng khóc lên, vừa khóc vừa gọi nương.
Lục Ngôn kinh ngạc nhìn cháu trai, vừa bế chất tử vừa buồn bực nói: "Ai dạy bé gọi nương vậy ?"
Lục Thành không muốn nói, nhưng A Đào trên giường gạch đã nhanh miệng nói: "A Nam nghe người khác gọi nương, liền bắt chước kêu Từ tỷ tỷ là nương, lần này Từ tỷ tỷ thừa dịp bé ngủ để về nhà, bây giờ A Nam không thấy người thì khóc thôi."
"Bọn huynh trở về lại gặp nàng sao?" Lục Ngôn hoài nghi nhìn về phía huynh trưởng.
Tháng trước đại ca gặp Từ cô nương có thể nói là trùng hợp, lần này lại gặp được...
Không đợi Lục Thành phản bác, suy nghĩ trong đầu Lục Ngôn chợt lóe, nhìn chằm chằm huynh trưởng hỏi: "Đại ca, lần này vào thành không phải là cố ý chứ?"
Nhất định là như vậy, hắn còn đang buồn bực huynh trưởng vì sao đang ở ngày vụ lại đi vào thành làm gì, hóa ra là đặc biệt đi đón người!
Lục Thành đương nhiên sẽ không thừa nhận, mặt nhăn nhó nói: "Nói bậy bạ gì đó, nhanh đi dỗ A Nam đi, ta qua nhà nhị thúc nhìn một chút."
Nói xong liền đi .
Lục Ngôn tay bế cháu trai lén lút đưa cho tam đệ rồi đuổi theo sau huynh trưởng, "Đại ca, vị Từ cô nương kia có xinh đẹp hay không?"
Hắn biết rõ huynh trưởng cùng Phùng cô nương lúc đó là trong sạch, cũng biết A Nam không phải là cốt nhục của huynh trưởng, cho nên huynh trưởng nhiều năm độc thân cuối cùng cũng đã thông suốt, Lục Ngôn lại biết rõ chân tướng. Lấy hiểu biết của hắn đối với huynh trưởng, huynh ấy là người không dễ động tâm, còn nếu đã động tâm thì sẽ nghĩ mọi cách cưới người này vào tay.
Nói cách khác, vị Từ cô nương kia tám phần là sẽ trở thành đại tẩu của hắn rồi.
Lục Thành vẫn im lặng không nói gì, vừa đến cửa lớn vẫn thấy Nhị đệ còn đuổi theo không tha, hắn mạnh mẽ xoay người: "Nói nhảm, người xấu xí ta mà thèm để ý sao? Bớt hỏi lung tung đi, trở về phòng dỗ A Nam đi."
Tam đệ quá hiền lành không giỏi nói chuyện, muội muội thì lại quá nhỏ, chỉ còn nhị đệ đa tâm nhiều lời lại am hiểu dỗ hài tử, cho nên A Nam cũng thân với hắn hơn.
Nghe được chính miệng huynh trưởng thừa nhận, Lục Ngôn hưng phấn xoa xoa đôi tay, tâm tư xoay chuyển nhanh hơn, "Hồi tháng giêng huynh nói miếng đất của Lưu gia bị người trong thôn bọn họ mua mất, nhất định là Từ gia mua có phải hay không? Đại ca, đại ca huynh giỏi lắm, huynh muốn dắt lừa sang cày giúp Từ gia, lại còn muốn đem đệ đệ ruột làm lừa để sai sao?"
Đều đã bị hắn đoán ra, Lục Thành dứt khoát không thèm giấu diếm nữa, trừng mắt nhìn hắn nói: "Không lẽ đệ không muốn sao?"
Lục Ngôn sao có thể không muốn, chỉ cần đại ca có thể lấy được cô vợ tâm đầu ý hợp, hắn đều vui lòng để đại ca đem lừa đi cày giúp Từ gia.
Nhìn thấy ranh mãnh trong mắt của hắn, Lục Thành ho khan khụ khụ, trầm giọng dặn dò:"Bát tự vẫn còn chưa đi xem, đệ đừng đi nói lung tung."
"Đại ca yên tâm, đệ bảo đảm sẽ không làm hỏng đại sự của huynh!" Lục Ngôn lập tức bảo đảm nói, mắt đào hoa lấp lánh tỏa sáng, vẻ mặt cười xấu xa.
Lục Thành vẫn không tin hắn, lai lần nữa dặn dò vài câu.
Lục Ngôn chê đại ca cứ dong dài liền chạy về phòng dụ dỗ cháu trai, thấy cháu trai nhỏ vẫn khóc không ngừng, hắn cảm thấy rất đau lòng.
Lục Thành đứng ở cửa một lát, lắc lắc đầu, rồi đi qua nhà nhị thúc.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160:
- Chương 161:
- Chương 162:
- Chương 163:
- Chương 164:
- Chương 165:
- Chương 166:
- Chương 167:
- Chương 168:
- Chương 169:
- Chương 170:
- Chương 171:
- Chương 172:
- Chương 173:
- Chương 174:
- Chương 175:
- Chương 176:
- Chương 177:
- Chương 178:
- Chương 179:
- Chương 180:
- Chương 181:
- Chương 182:
- Chương 183:
- Chương 184:
- Chương 185:
- Chương 186:
- Chương 187:
- Chương 188:
- Chương 189:
- Chương 190:
- Chương 191:
- Chương 192:
- Chương 193:
- Chương 194:
- Chương 195:
- Chương 196:
- Chương 197:
- Chương 198:
- Chương 199:
- Chương 200:
- Chương 201:
- Chương 202:
- Chương 203:
- Chương 204:
- Chương 205:
- Chương 206:
- Chương 207:
- Chương 208:
- Chương 209:
- Chương 210:
- Chương 211:
- Chương 212:
- Chương 213:
- Chương 214:
- Chương 215:
- Chương 216:
- Chương 217:
- Chương 218:
- Chương 219:
- Chương 220:
- Chương 221:
- Chương 222:
- Chương 223:
- Chương 224:
- Chương 225:
- Chương 226:
- Chương 227:
- Chương 228:
- Chương 229:
- Chương 230:
- Chương 231:
- Chương 232:
- Chương 233:
- Chương 234:
- Chương 235:
- Chương 236:
- Chương 237:
- Chương 238:
- Chương 239:
- Chương 240:
- Chương 241:
- Chương 242:
- Chương 243:
- Chương 244:
- Chương 245:
- Chương 246:
- Chương 247:
- Chương 248:
- Chương 249:
- Chương 250:
- Chương 251:
- Chương 252:
- Chương 253:
- Chương 254:
- Chương 255:
- Chương 256:
- Chương 257:
- Chương 258:
- Chương 259:
- Chương 260:
- Chương 261:
- Chương 262:
- Chương 263:
- Chương 264:
- Chương 265:
- Chương 266:
- Chương 267:
- Chương 268:
- Chương 269:
- Chương 270:
- Chương 271:
- Chương 272:
- Chương 273:
- Chương 274:
- Chương 275:
- Chương 276:
- Chương 277:
- Chương 278:
- Chương 279:
- Chương 280:
- Chương 281:
- Chương 282:
- Chương 283:
- Chương 284:
- Chương 285:
- Chương 286:
- Chương 287:
- Chương 288: