Lục Gia Tiểu Tức Phụ - Chương 116
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160:
- Chương 161:
- Chương 162:
- Chương 163:
- Chương 164:
- Chương 165:
- Chương 166:
- Chương 167:
- Chương 168:
- Chương 169:
- Chương 170:
- Chương 171:
- Chương 172:
- Chương 173:
- Chương 174:
- Chương 175:
- Chương 176:
- Chương 177:
- Chương 178:
- Chương 179:
- Chương 180:
- Chương 181:
- Chương 182:
- Chương 183:
- Chương 184:
- Chương 185:
- Chương 186:
- Chương 187:
- Chương 188:
- Chương 189:
- Chương 190:
- Chương 191:
- Chương 192:
- Chương 193:
- Chương 194:
- Chương 195:
- Chương 196:
- Chương 197:
- Chương 198:
- Chương 199:
- Chương 200:
- Chương 201:
- Chương 202:
- Chương 203:
- Chương 204:
- Chương 205:
- Chương 206:
- Chương 207:
- Chương 208:
- Chương 209:
- Chương 210:
- Chương 211:
- Chương 212:
- Chương 213:
- Chương 214:
- Chương 215:
- Chương 216:
- Chương 217:
- Chương 218:
- Chương 219:
- Chương 220:
- Chương 221:
- Chương 222:
- Chương 223:
- Chương 224:
- Chương 225:
- Chương 226:
- Chương 227:
- Chương 228:
- Chương 229:
- Chương 230:
- Chương 231:
- Chương 232:
- Chương 233:
- Chương 234:
- Chương 235:
- Chương 236:
- Chương 237:
- Chương 238:
- Chương 239:
- Chương 240:
- Chương 241:
- Chương 242:
- Chương 243:
- Chương 244:
- Chương 245:
- Chương 246:
- Chương 247:
- Chương 248:
- Chương 249:
- Chương 250:
- Chương 251:
- Chương 252:
- Chương 253:
- Chương 254:
- Chương 255:
- Chương 256:
- Chương 257:
- Chương 258:
- Chương 259:
- Chương 260:
- Chương 261:
- Chương 262:
- Chương 263:
- Chương 264:
- Chương 265:
- Chương 266:
- Chương 267:
- Chương 268:
- Chương 269:
- Chương 270:
- Chương 271:
- Chương 272:
- Chương 273:
- Chương 274:
- Chương 275:
- Chương 276:
- Chương 277:
- Chương 278:
- Chương 279:
- Chương 280:
- Chương 281:
- Chương 282:
- Chương 283:
- Chương 284:
- Chương 285:
- Chương 286:
- Chương 287:
- Chương 288:
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Lục Gia Tiểu Tức Phụ
Chương 116
Cẩm Tú dùng ánh mắt hâm mộ nhìn nàng, hạ giọng nói: "Tố Nguyệt tỷ tỷ mới là người khiến cho người khác phải hâm mộ đấy, tỷ lớn lên xinh đẹp như vậy, còn được thế tử sủng ái, chắc chắn tương lai thế tử nhất định sẽ cho tỷ một danh phận đi?"
Tố Nguyệt vừa định cười lấy lệ, lại phát hiện Bùi Cảnh Hàn đang ở phía trước quay đầu lại nhìn lại, nàng liền cúi đầu xuống, lúng túng nắm tay.
Cẩm Tú thấy vậy lập tức đã hiểu, Tố Nguyệt đã bị thế tử thu dùng.
Nhưng mà theo ý Bùi Cảnh Hàn thì lại cho rằng Tố Nguyệt nghe thấy Cẩm Tú nói gì đó mới làm cho nàng khó xử như vậy.
Quét qua diện mạo xấu xí của Cẩm Tú một cái, Bùi Cảnh Hàn lại điềm nhiên như không tiếp tục tán gẫu với Thẩm Từ Từ, "Bình thường biểu muội có thú vui gì?"
Thẩm Từ Từ rủ mắt, nhìn con đường nhỏ màu xanh phía trước nói: "Chỉ là xem sách thêu hoa, cũng không có gì đặc biệt."
"Thế tử ngài đừng nghe tiểu thư khiêm tốn như vậy, tiểu thư nhà ta thật sự biết rất nhiều." Bùi Cảnh Hàn nói chuyện cũng không nhỏ cho nên Cẩm Tú đi ở phía sau cũng nghe thấy câu hỏi của hắn, lập tức chạy nhanh vài bước, muốn tán dương tiểu thư nhà mình thật tốt.
"Em lại nói bậy gì đó, mau im miệng đi!" Thẩm Từ Từ đỏ mặt, nũng nịu trách mắng.
Lông mày Bùi Cảnh Hàn chau lên, nhìn Cẩm Tú đang muốn nói lại thôi nói: "Nói đi, ta muốn biết rõ tiểu thư của các ngươi thích gì."
Giống như là có người dựa vào, Cẩm Tú cười hì hì tránh thoát khỏi tay Thẩm Từ Từ, chạy tới sau lưng Bùi Cảnh Hàn, nhanh chóng nói: "Tiểu thư nhà ta trời sinh thông minh, cầm kỳ thư họa không gì là không giỏi, là tài nữ nổi danh ở Kinh Châu, ngay cả Trâu lão tiên sinh ở thư viện Vân Sơn cũng nói nếu tiểu thư là nam nhi thì nhất định có thể thi đậu trạng nguyên."
Trâu lão tiên sinh là đại nho rất có danh tiếng ở vương triều này.
"Biểu ca, huynh đừng nghe người ngoài loan truyền bậy bạ, muội chỉ là may mắn gặp qua Trâu lão, nhưng ông ấy cũng chưa từng nói như vậy." Thẩm Từ Từ đỏ mặt giải thích.
Thấy tiểu thư nhà mình quá khiêm tốn, Cẩm Tú nóng nảy liếc nhìn hoa mẫu đơn xung quanh đang nở rộ, ánh mắt nàng sáng lên: "Tại sao lại không có, năm ngoái cũng là dịp hoa mẫu đơn nở rộ, Trâu lão tiên sinh nghe thấy bài thơ mẫu đơn của tiểu thư liền khen không dứt miệng, còn muốn xin vinh dự được nghe tiểu thư làm thơ, tiểu thư chính là khiêm tốn cũng không chịu đọc nữa, làm uổng phí cơ hội kết giao với Trâu lão tiên sinh."
"Có chuyện này sao?" Bùi Cảnh Hàn cuối cùng cũng mở miệng, mắt phượng mong đợi nhìn Thẩm Từ Từ, "Biểu muội có thể đọc cho ta nghe một chút không?"
Thẩm Từ Từ giận dỗi liếc mắt Cẩm Tú một cái, giống như trốn tránh tiến về phía trước, "Nhất thời nổi hứng làm thơ, không dám bêu xấu trước mặt biểu ca."
Có thể được Trâu lão tiên sinh khen ngọi nhất định là không kém, thấy nàng không chịu nói, Bùi Cảnh Hàn liền nhìn về phía Cẩm Tú, "Ngươi còn nhớ bài thơ đó không?"
Cẩm Tú cười nói: "Còn nhớ, tiểu thư làm bài thơ nào nô tỳ cũng nhớ hết, bài thơ đó gọi là (thưởng mẫu đơn)."
Nói xong tự hào đọc bài thơ.
Bùi Cảnh Hàn nghe thấy hai câu đầu thì nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý khen ngợi, vẻ mặt coi như bình tĩnh, đợi khi Cẩm Tú đọc câu "Duy có mẫu đơn thực quốc sắc, hoa nở thời tiết động kinh thành", giống như đang điểm mắt rồng, trong mắt phượng mới hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cẩm Tú sớm đã đoán được như vậy, lúc trước Trâu lão tiên sinh nghe xong toàn bộ bài thơ cũng vỗ tay tán thưởng .
Nhìn vào bóng lưng của tiểu thư da mặt mỏng, Cẩm Tú cười thay nàng đòi khen ngợi: "Như thế nào, thế tử cảm thấy như thế nào?"
Bùi Cảnh Hàn trước tiên nhìn về phía Tố Nguyệt, vẻ mặt Tố Nguyệt tràn đầy khiếp sợ, cũng ngơ ngác nhìn qua hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích.
Bùi Cảnh Hàn nháy mắt với nàng, lập tức đi tới chỗ Thẩm Từ Từ cười nói: "Người ta hay nói kẻ sĩ xa nhau ba hôm, thì cách nhìn sẽ thay đổi triệt để, biểu muội tài hoa như thế, vi huynh lớn hơn biểu muội bảy tuổi không ngờ lại ngốc già như vậy, thật sự là hổ thẹn."
Mắt phượng nhìn như tán thành chăm chú vào nàng.
Ban đầu khi Thẩm Từ Từ mượn câu thơ của các văn hào cũng có chút chột dạ, bây giờ đã thành thói quen, giống như đó chính là do nàng làm ra vậy, đối mặt với Bùi Cảnh Hàn nàng ta ngượng ngập nói: "Biểu ca khen nhầm rồi, huynh văn võ song toàn, trong lòng đều là đại sự bảo vệ giang sơn tạo phúc cho dân, ta sống ở chốn khuê các, không có chuyện gì làm cho nên bản lĩnh thi từ có hơn một chút nhưng cũng không tính là gì."
Trong mắt Bùi Cảnh Hàn nhanh chóng lướt qua một tia trào phúng.
Nếu như biểu muội chột dạ, hắn còn có thể nghĩ nàng hư vinh, nữ nhân có chút hư vinh không tính là sai lầm lớn, không phải Tố Nguyệt cũng từng đề nghị hắn lừa đời lấy tiếng sao? Nhưng biểu muội lại lợi dụng người khác để lấy danh tiếng, còn biểu hiện không chút sơ hở như vậy, có thể thấy được da mặt nàng ta vừa dầy vừa có tâm cơ thâm trầm.
Tố Nguyệt vừa định cười lấy lệ, lại phát hiện Bùi Cảnh Hàn đang ở phía trước quay đầu lại nhìn lại, nàng liền cúi đầu xuống, lúng túng nắm tay.
Cẩm Tú thấy vậy lập tức đã hiểu, Tố Nguyệt đã bị thế tử thu dùng.
Nhưng mà theo ý Bùi Cảnh Hàn thì lại cho rằng Tố Nguyệt nghe thấy Cẩm Tú nói gì đó mới làm cho nàng khó xử như vậy.
Quét qua diện mạo xấu xí của Cẩm Tú một cái, Bùi Cảnh Hàn lại điềm nhiên như không tiếp tục tán gẫu với Thẩm Từ Từ, "Bình thường biểu muội có thú vui gì?"
Thẩm Từ Từ rủ mắt, nhìn con đường nhỏ màu xanh phía trước nói: "Chỉ là xem sách thêu hoa, cũng không có gì đặc biệt."
"Thế tử ngài đừng nghe tiểu thư khiêm tốn như vậy, tiểu thư nhà ta thật sự biết rất nhiều." Bùi Cảnh Hàn nói chuyện cũng không nhỏ cho nên Cẩm Tú đi ở phía sau cũng nghe thấy câu hỏi của hắn, lập tức chạy nhanh vài bước, muốn tán dương tiểu thư nhà mình thật tốt.
"Em lại nói bậy gì đó, mau im miệng đi!" Thẩm Từ Từ đỏ mặt, nũng nịu trách mắng.
Lông mày Bùi Cảnh Hàn chau lên, nhìn Cẩm Tú đang muốn nói lại thôi nói: "Nói đi, ta muốn biết rõ tiểu thư của các ngươi thích gì."
Giống như là có người dựa vào, Cẩm Tú cười hì hì tránh thoát khỏi tay Thẩm Từ Từ, chạy tới sau lưng Bùi Cảnh Hàn, nhanh chóng nói: "Tiểu thư nhà ta trời sinh thông minh, cầm kỳ thư họa không gì là không giỏi, là tài nữ nổi danh ở Kinh Châu, ngay cả Trâu lão tiên sinh ở thư viện Vân Sơn cũng nói nếu tiểu thư là nam nhi thì nhất định có thể thi đậu trạng nguyên."
Trâu lão tiên sinh là đại nho rất có danh tiếng ở vương triều này.
"Biểu ca, huynh đừng nghe người ngoài loan truyền bậy bạ, muội chỉ là may mắn gặp qua Trâu lão, nhưng ông ấy cũng chưa từng nói như vậy." Thẩm Từ Từ đỏ mặt giải thích.
Thấy tiểu thư nhà mình quá khiêm tốn, Cẩm Tú nóng nảy liếc nhìn hoa mẫu đơn xung quanh đang nở rộ, ánh mắt nàng sáng lên: "Tại sao lại không có, năm ngoái cũng là dịp hoa mẫu đơn nở rộ, Trâu lão tiên sinh nghe thấy bài thơ mẫu đơn của tiểu thư liền khen không dứt miệng, còn muốn xin vinh dự được nghe tiểu thư làm thơ, tiểu thư chính là khiêm tốn cũng không chịu đọc nữa, làm uổng phí cơ hội kết giao với Trâu lão tiên sinh."
"Có chuyện này sao?" Bùi Cảnh Hàn cuối cùng cũng mở miệng, mắt phượng mong đợi nhìn Thẩm Từ Từ, "Biểu muội có thể đọc cho ta nghe một chút không?"
Thẩm Từ Từ giận dỗi liếc mắt Cẩm Tú một cái, giống như trốn tránh tiến về phía trước, "Nhất thời nổi hứng làm thơ, không dám bêu xấu trước mặt biểu ca."
Có thể được Trâu lão tiên sinh khen ngọi nhất định là không kém, thấy nàng không chịu nói, Bùi Cảnh Hàn liền nhìn về phía Cẩm Tú, "Ngươi còn nhớ bài thơ đó không?"
Cẩm Tú cười nói: "Còn nhớ, tiểu thư làm bài thơ nào nô tỳ cũng nhớ hết, bài thơ đó gọi là (thưởng mẫu đơn)."
Nói xong tự hào đọc bài thơ.
Bùi Cảnh Hàn nghe thấy hai câu đầu thì nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý khen ngợi, vẻ mặt coi như bình tĩnh, đợi khi Cẩm Tú đọc câu "Duy có mẫu đơn thực quốc sắc, hoa nở thời tiết động kinh thành", giống như đang điểm mắt rồng, trong mắt phượng mới hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cẩm Tú sớm đã đoán được như vậy, lúc trước Trâu lão tiên sinh nghe xong toàn bộ bài thơ cũng vỗ tay tán thưởng .
Nhìn vào bóng lưng của tiểu thư da mặt mỏng, Cẩm Tú cười thay nàng đòi khen ngợi: "Như thế nào, thế tử cảm thấy như thế nào?"
Bùi Cảnh Hàn trước tiên nhìn về phía Tố Nguyệt, vẻ mặt Tố Nguyệt tràn đầy khiếp sợ, cũng ngơ ngác nhìn qua hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích.
Bùi Cảnh Hàn nháy mắt với nàng, lập tức đi tới chỗ Thẩm Từ Từ cười nói: "Người ta hay nói kẻ sĩ xa nhau ba hôm, thì cách nhìn sẽ thay đổi triệt để, biểu muội tài hoa như thế, vi huynh lớn hơn biểu muội bảy tuổi không ngờ lại ngốc già như vậy, thật sự là hổ thẹn."
Mắt phượng nhìn như tán thành chăm chú vào nàng.
Ban đầu khi Thẩm Từ Từ mượn câu thơ của các văn hào cũng có chút chột dạ, bây giờ đã thành thói quen, giống như đó chính là do nàng làm ra vậy, đối mặt với Bùi Cảnh Hàn nàng ta ngượng ngập nói: "Biểu ca khen nhầm rồi, huynh văn võ song toàn, trong lòng đều là đại sự bảo vệ giang sơn tạo phúc cho dân, ta sống ở chốn khuê các, không có chuyện gì làm cho nên bản lĩnh thi từ có hơn một chút nhưng cũng không tính là gì."
Trong mắt Bùi Cảnh Hàn nhanh chóng lướt qua một tia trào phúng.
Nếu như biểu muội chột dạ, hắn còn có thể nghĩ nàng hư vinh, nữ nhân có chút hư vinh không tính là sai lầm lớn, không phải Tố Nguyệt cũng từng đề nghị hắn lừa đời lấy tiếng sao? Nhưng biểu muội lại lợi dụng người khác để lấy danh tiếng, còn biểu hiện không chút sơ hở như vậy, có thể thấy được da mặt nàng ta vừa dầy vừa có tâm cơ thâm trầm.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160:
- Chương 161:
- Chương 162:
- Chương 163:
- Chương 164:
- Chương 165:
- Chương 166:
- Chương 167:
- Chương 168:
- Chương 169:
- Chương 170:
- Chương 171:
- Chương 172:
- Chương 173:
- Chương 174:
- Chương 175:
- Chương 176:
- Chương 177:
- Chương 178:
- Chương 179:
- Chương 180:
- Chương 181:
- Chương 182:
- Chương 183:
- Chương 184:
- Chương 185:
- Chương 186:
- Chương 187:
- Chương 188:
- Chương 189:
- Chương 190:
- Chương 191:
- Chương 192:
- Chương 193:
- Chương 194:
- Chương 195:
- Chương 196:
- Chương 197:
- Chương 198:
- Chương 199:
- Chương 200:
- Chương 201:
- Chương 202:
- Chương 203:
- Chương 204:
- Chương 205:
- Chương 206:
- Chương 207:
- Chương 208:
- Chương 209:
- Chương 210:
- Chương 211:
- Chương 212:
- Chương 213:
- Chương 214:
- Chương 215:
- Chương 216:
- Chương 217:
- Chương 218:
- Chương 219:
- Chương 220:
- Chương 221:
- Chương 222:
- Chương 223:
- Chương 224:
- Chương 225:
- Chương 226:
- Chương 227:
- Chương 228:
- Chương 229:
- Chương 230:
- Chương 231:
- Chương 232:
- Chương 233:
- Chương 234:
- Chương 235:
- Chương 236:
- Chương 237:
- Chương 238:
- Chương 239:
- Chương 240:
- Chương 241:
- Chương 242:
- Chương 243:
- Chương 244:
- Chương 245:
- Chương 246:
- Chương 247:
- Chương 248:
- Chương 249:
- Chương 250:
- Chương 251:
- Chương 252:
- Chương 253:
- Chương 254:
- Chương 255:
- Chương 256:
- Chương 257:
- Chương 258:
- Chương 259:
- Chương 260:
- Chương 261:
- Chương 262:
- Chương 263:
- Chương 264:
- Chương 265:
- Chương 266:
- Chương 267:
- Chương 268:
- Chương 269:
- Chương 270:
- Chương 271:
- Chương 272:
- Chương 273:
- Chương 274:
- Chương 275:
- Chương 276:
- Chương 277:
- Chương 278:
- Chương 279:
- Chương 280:
- Chương 281:
- Chương 282:
- Chương 283:
- Chương 284:
- Chương 285:
- Chương 286:
- Chương 287:
- Chương 288:
- bình luận