Lục Gia Tiểu Tức Phụ - Chương 231:
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160:
- Chương 161:
- Chương 162:
- Chương 163:
- Chương 164:
- Chương 165:
- Chương 166:
- Chương 167:
- Chương 168:
- Chương 169:
- Chương 170:
- Chương 171:
- Chương 172:
- Chương 173:
- Chương 174:
- Chương 175:
- Chương 176:
- Chương 177:
- Chương 178:
- Chương 179:
- Chương 180:
- Chương 181:
- Chương 182:
- Chương 183:
- Chương 184:
- Chương 185:
- Chương 186:
- Chương 187:
- Chương 188:
- Chương 189:
- Chương 190:
- Chương 191:
- Chương 192:
- Chương 193:
- Chương 194:
- Chương 195:
- Chương 196:
- Chương 197:
- Chương 198:
- Chương 199:
- Chương 200:
- Chương 201:
- Chương 202:
- Chương 203:
- Chương 204:
- Chương 205:
- Chương 206:
- Chương 207:
- Chương 208:
- Chương 209:
- Chương 210:
- Chương 211:
- Chương 212:
- Chương 213:
- Chương 214:
- Chương 215:
- Chương 216:
- Chương 217:
- Chương 218:
- Chương 219:
- Chương 220:
- Chương 221:
- Chương 222:
- Chương 223:
- Chương 224:
- Chương 225:
- Chương 226:
- Chương 227:
- Chương 228:
- Chương 229:
- Chương 230:
- Chương 231:
- Chương 232:
- Chương 233:
- Chương 234:
- Chương 235:
- Chương 236:
- Chương 237:
- Chương 238:
- Chương 239:
- Chương 240:
- Chương 241:
- Chương 242:
- Chương 243:
- Chương 244:
- Chương 245:
- Chương 246:
- Chương 247:
- Chương 248:
- Chương 249:
- Chương 250:
- Chương 251:
- Chương 252:
- Chương 253:
- Chương 254:
- Chương 255:
- Chương 256:
- Chương 257:
- Chương 258:
- Chương 259:
- Chương 260:
- Chương 261:
- Chương 262:
- Chương 263:
- Chương 264:
- Chương 265:
- Chương 266:
- Chương 267:
- Chương 268:
- Chương 269:
- Chương 270:
- Chương 271:
- Chương 272:
- Chương 273:
- Chương 274:
- Chương 275:
- Chương 276:
- Chương 277:
- Chương 278:
- Chương 279:
- Chương 280:
- Chương 281:
- Chương 282:
- Chương 283:
- Chương 284:
- Chương 285:
- Chương 286:
- Chương 287:
- Chương 288:
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Lục Gia Tiểu Tức Phụ
Chương 231:
Trưởng bối không có ở đây, Từ Thu Nhi thì đã biết chuyện, Lục Thành cười với nàng, sau đó sải bước đi tới dưới tàng cây hồng.
Ngưng Hương đang giúp A Nam cắt bỏ móng tay ngón út cuối cùng, kỳ thật nàng sớm đã có thể cắt bỏ xong rồi nhưng lại cố ý trì hoãn chờ hắn.
Nghe được tiếng bước chân của hắn càng ngày càng gần, trong dư quang cũng xuất hiện cặp chân dài của nam nhân kia, Ngưng Hương lại không dám nhìn nhiều, cưỡng ép bản thân phải chuyên tâm giúp A Nam, chỉ có điều khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ đỏ ửng của nàng đã phản lại sự chuyên tâm đó, nàng giống như cánh hoa hải đường kiều diễm ngày xuân đầu cành.
Hiểu được hai người bọn họ gặp mặt không dễ dàng gì, Từ Thu Nhi cố ý dẫn A Đào và A Mộc đến cách chỗ bọn họ không xa, ngồi chung với nhau trên chiếc ghế đá làm bộ như đang nghe bọn họ kể chuyện, trên thực tế là ngụy trang, đỡ cho mẫu thân vừa bước ra cửa liền nhìn thấy Lục Thành cùng Đường tỷ ngồi cạnh nhau quá thân cận, bên cạnh lại không có người nên sinh lòng hoài nghi.
Đương nhiên chính nàng cũng muốn nghe một chút Lục Thành sẽ nói lời ngon tiếng ngọt gì để dỗ dành đường tỷ...
"A Nam hôm nay có nghịch không?" Lục Thành đưa lưng về phía Đông viện ngồi xổm xuống đối diện Ngưng Hương, tuy là đang nói chuyện cùng nhi tử nhưng cặp mắt hoa đào sớm đã ở trên mặt Ngưng Hương, trong lòng một chút cũng không áy náy bởi vì lấy nhi tử làm lá chắn, dù sao nhi tử về nhà nhìn thế nào cũng đều được, mà cơ hội nhìn nàng lại không nhiều.
"Không có!" A Nam lắc lắc đầu, thấy cha nhìn chằm chằm nương, bé cũng nhìn về phía nương.
Bị hai người cùng nhau nhìn chằm chằm, Ngưng Hương thẹn thùng, nhanh chóng giúp A Nam cắt bỏ hết móng tay cuối cùng, sau đó đem cây kéo để sang một bên, rồi đem A Nam đẩy sang cho Lục Thành bên kia, nhỏ giọng nói: "A Nam sang với cha đi."
"Không..." A Nam không muốn đi, nghiêng đầu nhào vào trong lòng nương, hai cánh tay ngắn ôm thật chặt nương.
Tiểu tử kia lại ỷ vào nàng không chịu đi, Ngưng Hương thật nhanh nhìn Lục Thành một cái, nhìn khuôn mặt tuấn lãng bên cạnh đột nhiên nàng giật mình hoảng hốt, nhớ lại tình hình lần chia tay trước, lập tức lại cúi đầu xuống.
Lục Thành si ngốc nhìn nàng chằm chằm, từ cặp mắt đến đôi môi, trong đầu hắn đều là dư vị ngày hôm đó.
Nhớ đến đào nguyên hôm ấy hắn tận tình thăm dò.
Đáng tiếc lúc ấy hắn cái gì cũng không hiểu, còn tưởng rằng nàng uống nước nhiều quá nhịn tiểu không nổi.
Sau khi hiểu nguyên do trong đó, hắn càng muốn ôm nàng, tận tình thưởng thức hương vị của nàng.
"Còn tức giận sao?" Thời gian không nhiều lắm, Lục Thành sờ đầu nhi tử, hạ thấp giọng hỏi.
Ngưng Hương đầu rủ xuống thấp hơn, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.
A Nam cho rằng cha đang nói chuyện với mình, bé nghiêng đầu nhìn thì thấy cha vẫn đang nhìn nương. Tiểu tử không hiểu, ngửa lên đầu, thấy mặt nương đỏ hồng , A Nam vươn tay, nhẹ nhàng sờ mặt nương, nhếch miệng cười, "Nóng."
Ngay cả bé trai đang mỉm cười Ngưng Hương cũng không nhìn , đỏ mặt nghiêng đầu sang hướng khác.
A Nam nghiêng đầu đuổi theo.
Lục Thành cũng muốn đuổi theo, nhưng hắn phải nhịn , hắn nhìn chằm chằm gò má nàng nói: "Nàng không nói lời nào, ta coi như nàng đã hết giận. Hương Nhi, đêm thất tịch ta đến cửa sau nhà nàng chờ nàng, trời tối ta liền đến, nàng ra khi nào cũng được, ta sẽ luôn chờ nàng."
Nói xong đại duỗi tay ra, bất ngờ đem nhi tử đang nằm trên đùi Ngưng Hương bế lên.
"Cô cô!" A Nam mất hứng, sau khi bị cha ôm vào trong ngực, bé xoay người kêu Ngưng Hương.
Ngưng Hương trông thấy Đại bá mẫu đang nhấc rổ đi ra, bất chấp xấu hổ, nàng vội vàng đứng lên, đoạt A Nam lại, mượn thân thể nhỏ bé của A Nam che chắn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, nàng bế bé thẳng đến cửa lớn nhà mình, "A Nam ngoan nhé, cô cô ôm A Nam lên xe, ngày khác A Nam lại đến tìm cô cô chơi được không."
A Nam ngoan ngoãn tựa trên vai nương, mắt to nhìn chằm chằm gò má nương, không dời đi được.
Mấy người Lục Thành thì từ Đông viện đi vòng ra ngoài.
Cách Lục Thành một khoảng khá xa, rặng mây hồng trên mặt Ngưng Hương cũng từ từ tản đi, nàng ôm A Nam dịu đang dụ dỗ, chờ A Đào ngồi trên xe lừa vững vàng , nàng mới đưa tiểu tử để lên trên xe. A Nam một chân dẫm lên xe, chân còn lại dùng sức muốn ở trong lòng nương.
Ngưng Hương cười dịu dàng, dỗ dành A Nam một lát, cuối cùng cũng dụ được tiểu tử.
"Mọi người vào đi, chúng cháu về đây." Ánh mắt Lục Thành đảo qua mọi người, không dám nhìn Ngưng Hương nhiều, sau đó thuần thục đánh xe rời đi.
"Cô cô!" Trước khi xe lừa quẹo, A Nam lớn tiếng kêu Ngưng Hương.
Ngưng Hương cười hướng về tiểu tử khoát tay, mới vừa nhấc tay liền thấy Lục Thành cũng quay đầu lại nhìn, nàng lập tức buông tay xuống.
Một cái chớp mắt, rõ ràng cách nhau cực kỳ xa, nhưng Ngưng Hương giống như thấy rõ bộ dáng cười nhạo của Lục Thành, dịu dàng sáng lạn, tựa như ánh mặt trời hoàng hôn, ấm áp tâm nàng.
Hắn hẹn nàng đêm thất tịch buổi tối gặp nhau.
Đêm thất tịch, Ngưu lang Chức nữ trùng phùng, mà đêm thất tịch này, có lẽ cũng là năm nay, thậm chí đời này, có thể là lần cuối nàng cùng Lục Thành có thể gặp riêng.
Nếu như thế, Ngưng Hương muốn cho Lục Thành một lần nam nữ gặp gỡ chân chính.
Không quan tâm lễ phép cùng dè dặt, nàng phải vui vẻ đi gặp hắn, bồi hắn làm bất luận chuyện gì... hắn muốn làm.
Ngưng Hương đang giúp A Nam cắt bỏ móng tay ngón út cuối cùng, kỳ thật nàng sớm đã có thể cắt bỏ xong rồi nhưng lại cố ý trì hoãn chờ hắn.
Nghe được tiếng bước chân của hắn càng ngày càng gần, trong dư quang cũng xuất hiện cặp chân dài của nam nhân kia, Ngưng Hương lại không dám nhìn nhiều, cưỡng ép bản thân phải chuyên tâm giúp A Nam, chỉ có điều khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ đỏ ửng của nàng đã phản lại sự chuyên tâm đó, nàng giống như cánh hoa hải đường kiều diễm ngày xuân đầu cành.
Hiểu được hai người bọn họ gặp mặt không dễ dàng gì, Từ Thu Nhi cố ý dẫn A Đào và A Mộc đến cách chỗ bọn họ không xa, ngồi chung với nhau trên chiếc ghế đá làm bộ như đang nghe bọn họ kể chuyện, trên thực tế là ngụy trang, đỡ cho mẫu thân vừa bước ra cửa liền nhìn thấy Lục Thành cùng Đường tỷ ngồi cạnh nhau quá thân cận, bên cạnh lại không có người nên sinh lòng hoài nghi.
Đương nhiên chính nàng cũng muốn nghe một chút Lục Thành sẽ nói lời ngon tiếng ngọt gì để dỗ dành đường tỷ...
"A Nam hôm nay có nghịch không?" Lục Thành đưa lưng về phía Đông viện ngồi xổm xuống đối diện Ngưng Hương, tuy là đang nói chuyện cùng nhi tử nhưng cặp mắt hoa đào sớm đã ở trên mặt Ngưng Hương, trong lòng một chút cũng không áy náy bởi vì lấy nhi tử làm lá chắn, dù sao nhi tử về nhà nhìn thế nào cũng đều được, mà cơ hội nhìn nàng lại không nhiều.
"Không có!" A Nam lắc lắc đầu, thấy cha nhìn chằm chằm nương, bé cũng nhìn về phía nương.
Bị hai người cùng nhau nhìn chằm chằm, Ngưng Hương thẹn thùng, nhanh chóng giúp A Nam cắt bỏ hết móng tay cuối cùng, sau đó đem cây kéo để sang một bên, rồi đem A Nam đẩy sang cho Lục Thành bên kia, nhỏ giọng nói: "A Nam sang với cha đi."
"Không..." A Nam không muốn đi, nghiêng đầu nhào vào trong lòng nương, hai cánh tay ngắn ôm thật chặt nương.
Tiểu tử kia lại ỷ vào nàng không chịu đi, Ngưng Hương thật nhanh nhìn Lục Thành một cái, nhìn khuôn mặt tuấn lãng bên cạnh đột nhiên nàng giật mình hoảng hốt, nhớ lại tình hình lần chia tay trước, lập tức lại cúi đầu xuống.
Lục Thành si ngốc nhìn nàng chằm chằm, từ cặp mắt đến đôi môi, trong đầu hắn đều là dư vị ngày hôm đó.
Nhớ đến đào nguyên hôm ấy hắn tận tình thăm dò.
Đáng tiếc lúc ấy hắn cái gì cũng không hiểu, còn tưởng rằng nàng uống nước nhiều quá nhịn tiểu không nổi.
Sau khi hiểu nguyên do trong đó, hắn càng muốn ôm nàng, tận tình thưởng thức hương vị của nàng.
"Còn tức giận sao?" Thời gian không nhiều lắm, Lục Thành sờ đầu nhi tử, hạ thấp giọng hỏi.
Ngưng Hương đầu rủ xuống thấp hơn, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.
A Nam cho rằng cha đang nói chuyện với mình, bé nghiêng đầu nhìn thì thấy cha vẫn đang nhìn nương. Tiểu tử không hiểu, ngửa lên đầu, thấy mặt nương đỏ hồng , A Nam vươn tay, nhẹ nhàng sờ mặt nương, nhếch miệng cười, "Nóng."
Ngay cả bé trai đang mỉm cười Ngưng Hương cũng không nhìn , đỏ mặt nghiêng đầu sang hướng khác.
A Nam nghiêng đầu đuổi theo.
Lục Thành cũng muốn đuổi theo, nhưng hắn phải nhịn , hắn nhìn chằm chằm gò má nàng nói: "Nàng không nói lời nào, ta coi như nàng đã hết giận. Hương Nhi, đêm thất tịch ta đến cửa sau nhà nàng chờ nàng, trời tối ta liền đến, nàng ra khi nào cũng được, ta sẽ luôn chờ nàng."
Nói xong đại duỗi tay ra, bất ngờ đem nhi tử đang nằm trên đùi Ngưng Hương bế lên.
"Cô cô!" A Nam mất hứng, sau khi bị cha ôm vào trong ngực, bé xoay người kêu Ngưng Hương.
Ngưng Hương trông thấy Đại bá mẫu đang nhấc rổ đi ra, bất chấp xấu hổ, nàng vội vàng đứng lên, đoạt A Nam lại, mượn thân thể nhỏ bé của A Nam che chắn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, nàng bế bé thẳng đến cửa lớn nhà mình, "A Nam ngoan nhé, cô cô ôm A Nam lên xe, ngày khác A Nam lại đến tìm cô cô chơi được không."
A Nam ngoan ngoãn tựa trên vai nương, mắt to nhìn chằm chằm gò má nương, không dời đi được.
Mấy người Lục Thành thì từ Đông viện đi vòng ra ngoài.
Cách Lục Thành một khoảng khá xa, rặng mây hồng trên mặt Ngưng Hương cũng từ từ tản đi, nàng ôm A Nam dịu đang dụ dỗ, chờ A Đào ngồi trên xe lừa vững vàng , nàng mới đưa tiểu tử để lên trên xe. A Nam một chân dẫm lên xe, chân còn lại dùng sức muốn ở trong lòng nương.
Ngưng Hương cười dịu dàng, dỗ dành A Nam một lát, cuối cùng cũng dụ được tiểu tử.
"Mọi người vào đi, chúng cháu về đây." Ánh mắt Lục Thành đảo qua mọi người, không dám nhìn Ngưng Hương nhiều, sau đó thuần thục đánh xe rời đi.
"Cô cô!" Trước khi xe lừa quẹo, A Nam lớn tiếng kêu Ngưng Hương.
Ngưng Hương cười hướng về tiểu tử khoát tay, mới vừa nhấc tay liền thấy Lục Thành cũng quay đầu lại nhìn, nàng lập tức buông tay xuống.
Một cái chớp mắt, rõ ràng cách nhau cực kỳ xa, nhưng Ngưng Hương giống như thấy rõ bộ dáng cười nhạo của Lục Thành, dịu dàng sáng lạn, tựa như ánh mặt trời hoàng hôn, ấm áp tâm nàng.
Hắn hẹn nàng đêm thất tịch buổi tối gặp nhau.
Đêm thất tịch, Ngưu lang Chức nữ trùng phùng, mà đêm thất tịch này, có lẽ cũng là năm nay, thậm chí đời này, có thể là lần cuối nàng cùng Lục Thành có thể gặp riêng.
Nếu như thế, Ngưng Hương muốn cho Lục Thành một lần nam nữ gặp gỡ chân chính.
Không quan tâm lễ phép cùng dè dặt, nàng phải vui vẻ đi gặp hắn, bồi hắn làm bất luận chuyện gì... hắn muốn làm.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160:
- Chương 161:
- Chương 162:
- Chương 163:
- Chương 164:
- Chương 165:
- Chương 166:
- Chương 167:
- Chương 168:
- Chương 169:
- Chương 170:
- Chương 171:
- Chương 172:
- Chương 173:
- Chương 174:
- Chương 175:
- Chương 176:
- Chương 177:
- Chương 178:
- Chương 179:
- Chương 180:
- Chương 181:
- Chương 182:
- Chương 183:
- Chương 184:
- Chương 185:
- Chương 186:
- Chương 187:
- Chương 188:
- Chương 189:
- Chương 190:
- Chương 191:
- Chương 192:
- Chương 193:
- Chương 194:
- Chương 195:
- Chương 196:
- Chương 197:
- Chương 198:
- Chương 199:
- Chương 200:
- Chương 201:
- Chương 202:
- Chương 203:
- Chương 204:
- Chương 205:
- Chương 206:
- Chương 207:
- Chương 208:
- Chương 209:
- Chương 210:
- Chương 211:
- Chương 212:
- Chương 213:
- Chương 214:
- Chương 215:
- Chương 216:
- Chương 217:
- Chương 218:
- Chương 219:
- Chương 220:
- Chương 221:
- Chương 222:
- Chương 223:
- Chương 224:
- Chương 225:
- Chương 226:
- Chương 227:
- Chương 228:
- Chương 229:
- Chương 230:
- Chương 231:
- Chương 232:
- Chương 233:
- Chương 234:
- Chương 235:
- Chương 236:
- Chương 237:
- Chương 238:
- Chương 239:
- Chương 240:
- Chương 241:
- Chương 242:
- Chương 243:
- Chương 244:
- Chương 245:
- Chương 246:
- Chương 247:
- Chương 248:
- Chương 249:
- Chương 250:
- Chương 251:
- Chương 252:
- Chương 253:
- Chương 254:
- Chương 255:
- Chương 256:
- Chương 257:
- Chương 258:
- Chương 259:
- Chương 260:
- Chương 261:
- Chương 262:
- Chương 263:
- Chương 264:
- Chương 265:
- Chương 266:
- Chương 267:
- Chương 268:
- Chương 269:
- Chương 270:
- Chương 271:
- Chương 272:
- Chương 273:
- Chương 274:
- Chương 275:
- Chương 276:
- Chương 277:
- Chương 278:
- Chương 279:
- Chương 280:
- Chương 281:
- Chương 282:
- Chương 283:
- Chương 284:
- Chương 285:
- Chương 286:
- Chương 287:
- Chương 288:
- bình luận