Lục Gia Tiểu Tức Phụ - Chương 102
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160:
- Chương 161:
- Chương 162:
- Chương 163:
- Chương 164:
- Chương 165:
- Chương 166:
- Chương 167:
- Chương 168:
- Chương 169:
- Chương 170:
- Chương 171:
- Chương 172:
- Chương 173:
- Chương 174:
- Chương 175:
- Chương 176:
- Chương 177:
- Chương 178:
- Chương 179:
- Chương 180:
- Chương 181:
- Chương 182:
- Chương 183:
- Chương 184:
- Chương 185:
- Chương 186:
- Chương 187:
- Chương 188:
- Chương 189:
- Chương 190:
- Chương 191:
- Chương 192:
- Chương 193:
- Chương 194:
- Chương 195:
- Chương 196:
- Chương 197:
- Chương 198:
- Chương 199:
- Chương 200:
- Chương 201:
- Chương 202:
- Chương 203:
- Chương 204:
- Chương 205:
- Chương 206:
- Chương 207:
- Chương 208:
- Chương 209:
- Chương 210:
- Chương 211:
- Chương 212:
- Chương 213:
- Chương 214:
- Chương 215:
- Chương 216:
- Chương 217:
- Chương 218:
- Chương 219:
- Chương 220:
- Chương 221:
- Chương 222:
- Chương 223:
- Chương 224:
- Chương 225:
- Chương 226:
- Chương 227:
- Chương 228:
- Chương 229:
- Chương 230:
- Chương 231:
- Chương 232:
- Chương 233:
- Chương 234:
- Chương 235:
- Chương 236:
- Chương 237:
- Chương 238:
- Chương 239:
- Chương 240:
- Chương 241:
- Chương 242:
- Chương 243:
- Chương 244:
- Chương 245:
- Chương 246:
- Chương 247:
- Chương 248:
- Chương 249:
- Chương 250:
- Chương 251:
- Chương 252:
- Chương 253:
- Chương 254:
- Chương 255:
- Chương 256:
- Chương 257:
- Chương 258:
- Chương 259:
- Chương 260:
- Chương 261:
- Chương 262:
- Chương 263:
- Chương 264:
- Chương 265:
- Chương 266:
- Chương 267:
- Chương 268:
- Chương 269:
- Chương 270:
- Chương 271:
- Chương 272:
- Chương 273:
- Chương 274:
- Chương 275:
- Chương 276:
- Chương 277:
- Chương 278:
- Chương 279:
- Chương 280:
- Chương 281:
- Chương 282:
- Chương 283:
- Chương 284:
- Chương 285:
- Chương 286:
- Chương 287:
- Chương 288:
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Lục Gia Tiểu Tức Phụ
Chương 102
Ngưng Hương cau chặt lông mày, "Nhưng..."
Tố Nguyệt nắm chặt tay nàng, nghiêm túc phân tích cho nàng nghe, "Ta biết rõ ngươi không thích, ta cũng không muốn, nhưng ngươi hãy suy nghĩ một chút tới tác phong làm việc của hắn đi, không nghe lời thì hắn sẽ trực tiếp dùng sức mạnh, tóm lại đều phải ăn thiệt thòi, vậy sao không nhu thuận một chút dụ dỗ hắn vui vẻ? Sau này khi hắn nhớ lại tình ý giữa chúng ta, dễ dàng hơn bỏ qua cho hai ta, nếu chúng ta tính toán thông qua thế tử phu nhân chuộc thân, muội cho rằng hắn sẽ không có biện pháp bắt chúng ta lại sao? Ngươi đừng quên, hắn ở trong thái An phủ này dưới một người trên vạn người."
Nghe như tiếng sấm xuyên tai, Ngưng Hương tái mặt nhợt nhạt hỏi nàng, "Chẳng lẽ hắn sẽ cưỡng đoạt khuê nữ đàng hoàng sao?"
Tố Nguyệt chế nhạo bĩu môi, "Muội cảm thấy hắn không làm ra loại chuyện đó sao?"
Toàn thân Ngưng Hương rét run, như rơi vào trong hầm băng.
Nếu như chuộc thân nàng cũng thoát không được, vậy nàng còn trông cậy vào cái gì bây giờ?
Như là bị người đã đánh mất niềm hy vọng duy nhất, Ngưng Hương ngơ ngác ngồi đó, bên trong đôi mắt hạnh một chút thất thần.
Tố Nguyệt đau lòng, đem nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu dỗ dành nói: "Đừng nản chí, chúng ta cũng không phải là không có biện pháp, Ngưng Hương, kỳ thật hắn cũng không phải là người không có chút đạo lý, điều kiện đầu tiên chính là chúng ta phải trước thuận theo ý của hắn, chúng ta khiến hắn vui vẻ chín lần, một lần cuối cùng chọc giận hắn, hắn sẽ nghĩ đến chín lần tốt lúc trước, có tức giận bao nhiêu đi nữa cũng sẽ mềm lòng, ngươi nói có đúng hay không?"
"Nhưng nếu hắn vẫn cứ kiên quyết cướp người, tuy sẽ mềm lòng nhưng cũng sẽ không bỏ qua chúng ta đâu." Nhìn không thấy hy vọng, Ngưng Hương nhịn không được nghẹn ngào đứng lên.
"Vậy thì phải xem muội có nhẫn tâm hay không." Tố Nguyệt đỡ Ngưng Hương dậy, nhìn vào mắt của nàng nói, "Nếu như thực sự đến ngày đó, muội cứ lấy tính mạng của mình uy hiếp hắn, đánh cuộc với tình cảm hiện giờ của hắn. Nếu như hắn buông tha cho muội, muội cứ an tâm mà sống, còn nếu không thì thà rằng chết cũng không nghe theo hắn, hoặc là chết thật."
Nước mắt Ngưng Hương ngừng chảy, nhìn vào đôi mắt hồ ly tỉnh táo xinh đẹp của Tố Nguyệt, tâm vừa mới căng thẳng từ từ buông lỏng xuống.
Đúng vậy, vẫn có một tia hy vọng, nếu như không thành, nàng còn có thể chết.
Nàng thà rằng chết, cũng không muốn làm di nương của hắn.
"Hiện tại biết phải làm như thế nào rồi chứ?" Tố Nguyệt dịu dàng giúp nàng lau đi nước mắt, cười hỏi.
Ngưng Hương gật đầu, sau khi bình tĩnh lại, tự đáy lòng cảm ơn nàng, "Tố Nguyệt, vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo, nếu không ta chỉ biết đắc tội với hắn sâu hơn."
Tố Nguyệt cười cười, cố ý trêu ghẹo nói: "So với ngươi ta còn ăn nhiều muối hơn một năm lận đó.”
Trong lòng lại cười khổ.
Nàng so với Ngưng Hương căn bản chính là hai người hoàn toàn khác nhau, Ngưng Hương sống ở thôn quê thành thật chất phát hơn mười một năm, cuộc sống đơn giản ở thôn dân chính là mưa dầm thấm đất, nhiều lắm cũng chỉ do các phụ nhân vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau, tính tình Ngưng Hương lại là dịu dàng an phận, sau khi vào phủ không tính kế với người khác, quy củ theo bổn phận làm việc. Không muốn hại người, dù cho có phòng bị người khác cũng dễ dàng đem sự việc trở thành vô cùng đơn giản.
Nàng không giống vậy, nàng là cô nhi, trong lúc Ngưng Hương còn ở nhà trồng trọt, thì nàng đã phải học cách làm thế nào để dựa vào mình sống sót .
Nhưng nàng cũng ngốc, có lẽ là sau khi ở chung với Ngưng Hương bị nàng ta lây bệnh ngốc rồi, dễ dàng tin người hơn.
Lần này nàng nhất định không phạm phải sai lầm nữa, phải bảo vệ bản thân, cũng bảo vệ luôn cả Ngưng Hương.
Kỳ thật hy vọng Ngưng Hương có thể thuận lợi thoát khỏi tay Bùi Cảnh Hàn so với trong tưởng tượng của nàng càng lớn hơn, một là Bùi Cảnh Hàn cũng không xấu đến nỗi nhìn thấy các nàng chết cũng không chịu thả các nàng, thứ hai nàng còn ở trong Hầu phủ, có thể thay Ngưng Hương cầu tình, chỉ cần không phải bỗng nhiên mất đi cả hai đại nha hoàn, Bùi Cảnh Hàn cũng sẽ không tức giận đến mức mất đi lý trí.
Như vậy nàng cùng với Ngưng Hương, đều là theo như nhu cầu.
Bên này các nàng vừa nói chuyện xong không lâu, Bùi Cảnh Hàn đã phái Trường Thuận đến kêu Ngưng Hương, xe ngựa bên ngoài đã chuẩn bị xong.
Tố Nguyệt dẫn Ngưng Hương đưa đến cửa viện Lãnh Mai Các, cuối cùng khích lệ nhéo tay nàng.
Nàng thật sự không hiểu là Ngưng Hương để cho Bùi Cảnh Hàn chiếm chút tiện nghi nhỏ thì có sao đâu, dù sao đời trước đã từng chiếm qua rồi, Ngưng Hương cần phải quen thôi.
Ngưng Hương cũng tự nói với mình như vậy, nghe xong lời nói của Tố Nguyệt, vì tương lai, mặc dù không muốn để Bùi Cảnh Hàn như ý, nhưng cũng đành phải nhịn lại.
Mang tâm sự nặng nề đi đến cửa chính của Hầu phủ, xa xa nhìn thấy Bùi Cảnh Hàn một thân trường bào xanh nhạt đang đứng trước xe ngựa, nhìn thấy hắn từ từ quay lại, dùng đôi mắt phượng không kiêng nể nang gì mà quan sát nàng, phảng phất như nàng bắt buộc phải nhận, giống như chỉ cần hắn muốn nàng nhất định phải chiều theo hắn thân mật với hắn, trong lòng Ngưng Hương đột nhiên sinh ra cảm giác buồn bực chán ghét.
Tố Nguyệt nói không sai, nàng cần phải nịnh nọt người nam nhân này.
Nhưng Ngưng Hương không muốn dùng thân thể của mình để lấy lòng hắn, một lần cũng không muốn.
Tố Nguyệt nắm chặt tay nàng, nghiêm túc phân tích cho nàng nghe, "Ta biết rõ ngươi không thích, ta cũng không muốn, nhưng ngươi hãy suy nghĩ một chút tới tác phong làm việc của hắn đi, không nghe lời thì hắn sẽ trực tiếp dùng sức mạnh, tóm lại đều phải ăn thiệt thòi, vậy sao không nhu thuận một chút dụ dỗ hắn vui vẻ? Sau này khi hắn nhớ lại tình ý giữa chúng ta, dễ dàng hơn bỏ qua cho hai ta, nếu chúng ta tính toán thông qua thế tử phu nhân chuộc thân, muội cho rằng hắn sẽ không có biện pháp bắt chúng ta lại sao? Ngươi đừng quên, hắn ở trong thái An phủ này dưới một người trên vạn người."
Nghe như tiếng sấm xuyên tai, Ngưng Hương tái mặt nhợt nhạt hỏi nàng, "Chẳng lẽ hắn sẽ cưỡng đoạt khuê nữ đàng hoàng sao?"
Tố Nguyệt chế nhạo bĩu môi, "Muội cảm thấy hắn không làm ra loại chuyện đó sao?"
Toàn thân Ngưng Hương rét run, như rơi vào trong hầm băng.
Nếu như chuộc thân nàng cũng thoát không được, vậy nàng còn trông cậy vào cái gì bây giờ?
Như là bị người đã đánh mất niềm hy vọng duy nhất, Ngưng Hương ngơ ngác ngồi đó, bên trong đôi mắt hạnh một chút thất thần.
Tố Nguyệt đau lòng, đem nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu dỗ dành nói: "Đừng nản chí, chúng ta cũng không phải là không có biện pháp, Ngưng Hương, kỳ thật hắn cũng không phải là người không có chút đạo lý, điều kiện đầu tiên chính là chúng ta phải trước thuận theo ý của hắn, chúng ta khiến hắn vui vẻ chín lần, một lần cuối cùng chọc giận hắn, hắn sẽ nghĩ đến chín lần tốt lúc trước, có tức giận bao nhiêu đi nữa cũng sẽ mềm lòng, ngươi nói có đúng hay không?"
"Nhưng nếu hắn vẫn cứ kiên quyết cướp người, tuy sẽ mềm lòng nhưng cũng sẽ không bỏ qua chúng ta đâu." Nhìn không thấy hy vọng, Ngưng Hương nhịn không được nghẹn ngào đứng lên.
"Vậy thì phải xem muội có nhẫn tâm hay không." Tố Nguyệt đỡ Ngưng Hương dậy, nhìn vào mắt của nàng nói, "Nếu như thực sự đến ngày đó, muội cứ lấy tính mạng của mình uy hiếp hắn, đánh cuộc với tình cảm hiện giờ của hắn. Nếu như hắn buông tha cho muội, muội cứ an tâm mà sống, còn nếu không thì thà rằng chết cũng không nghe theo hắn, hoặc là chết thật."
Nước mắt Ngưng Hương ngừng chảy, nhìn vào đôi mắt hồ ly tỉnh táo xinh đẹp của Tố Nguyệt, tâm vừa mới căng thẳng từ từ buông lỏng xuống.
Đúng vậy, vẫn có một tia hy vọng, nếu như không thành, nàng còn có thể chết.
Nàng thà rằng chết, cũng không muốn làm di nương của hắn.
"Hiện tại biết phải làm như thế nào rồi chứ?" Tố Nguyệt dịu dàng giúp nàng lau đi nước mắt, cười hỏi.
Ngưng Hương gật đầu, sau khi bình tĩnh lại, tự đáy lòng cảm ơn nàng, "Tố Nguyệt, vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo, nếu không ta chỉ biết đắc tội với hắn sâu hơn."
Tố Nguyệt cười cười, cố ý trêu ghẹo nói: "So với ngươi ta còn ăn nhiều muối hơn một năm lận đó.”
Trong lòng lại cười khổ.
Nàng so với Ngưng Hương căn bản chính là hai người hoàn toàn khác nhau, Ngưng Hương sống ở thôn quê thành thật chất phát hơn mười một năm, cuộc sống đơn giản ở thôn dân chính là mưa dầm thấm đất, nhiều lắm cũng chỉ do các phụ nhân vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau, tính tình Ngưng Hương lại là dịu dàng an phận, sau khi vào phủ không tính kế với người khác, quy củ theo bổn phận làm việc. Không muốn hại người, dù cho có phòng bị người khác cũng dễ dàng đem sự việc trở thành vô cùng đơn giản.
Nàng không giống vậy, nàng là cô nhi, trong lúc Ngưng Hương còn ở nhà trồng trọt, thì nàng đã phải học cách làm thế nào để dựa vào mình sống sót .
Nhưng nàng cũng ngốc, có lẽ là sau khi ở chung với Ngưng Hương bị nàng ta lây bệnh ngốc rồi, dễ dàng tin người hơn.
Lần này nàng nhất định không phạm phải sai lầm nữa, phải bảo vệ bản thân, cũng bảo vệ luôn cả Ngưng Hương.
Kỳ thật hy vọng Ngưng Hương có thể thuận lợi thoát khỏi tay Bùi Cảnh Hàn so với trong tưởng tượng của nàng càng lớn hơn, một là Bùi Cảnh Hàn cũng không xấu đến nỗi nhìn thấy các nàng chết cũng không chịu thả các nàng, thứ hai nàng còn ở trong Hầu phủ, có thể thay Ngưng Hương cầu tình, chỉ cần không phải bỗng nhiên mất đi cả hai đại nha hoàn, Bùi Cảnh Hàn cũng sẽ không tức giận đến mức mất đi lý trí.
Như vậy nàng cùng với Ngưng Hương, đều là theo như nhu cầu.
Bên này các nàng vừa nói chuyện xong không lâu, Bùi Cảnh Hàn đã phái Trường Thuận đến kêu Ngưng Hương, xe ngựa bên ngoài đã chuẩn bị xong.
Tố Nguyệt dẫn Ngưng Hương đưa đến cửa viện Lãnh Mai Các, cuối cùng khích lệ nhéo tay nàng.
Nàng thật sự không hiểu là Ngưng Hương để cho Bùi Cảnh Hàn chiếm chút tiện nghi nhỏ thì có sao đâu, dù sao đời trước đã từng chiếm qua rồi, Ngưng Hương cần phải quen thôi.
Ngưng Hương cũng tự nói với mình như vậy, nghe xong lời nói của Tố Nguyệt, vì tương lai, mặc dù không muốn để Bùi Cảnh Hàn như ý, nhưng cũng đành phải nhịn lại.
Mang tâm sự nặng nề đi đến cửa chính của Hầu phủ, xa xa nhìn thấy Bùi Cảnh Hàn một thân trường bào xanh nhạt đang đứng trước xe ngựa, nhìn thấy hắn từ từ quay lại, dùng đôi mắt phượng không kiêng nể nang gì mà quan sát nàng, phảng phất như nàng bắt buộc phải nhận, giống như chỉ cần hắn muốn nàng nhất định phải chiều theo hắn thân mật với hắn, trong lòng Ngưng Hương đột nhiên sinh ra cảm giác buồn bực chán ghét.
Tố Nguyệt nói không sai, nàng cần phải nịnh nọt người nam nhân này.
Nhưng Ngưng Hương không muốn dùng thân thể của mình để lấy lòng hắn, một lần cũng không muốn.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160:
- Chương 161:
- Chương 162:
- Chương 163:
- Chương 164:
- Chương 165:
- Chương 166:
- Chương 167:
- Chương 168:
- Chương 169:
- Chương 170:
- Chương 171:
- Chương 172:
- Chương 173:
- Chương 174:
- Chương 175:
- Chương 176:
- Chương 177:
- Chương 178:
- Chương 179:
- Chương 180:
- Chương 181:
- Chương 182:
- Chương 183:
- Chương 184:
- Chương 185:
- Chương 186:
- Chương 187:
- Chương 188:
- Chương 189:
- Chương 190:
- Chương 191:
- Chương 192:
- Chương 193:
- Chương 194:
- Chương 195:
- Chương 196:
- Chương 197:
- Chương 198:
- Chương 199:
- Chương 200:
- Chương 201:
- Chương 202:
- Chương 203:
- Chương 204:
- Chương 205:
- Chương 206:
- Chương 207:
- Chương 208:
- Chương 209:
- Chương 210:
- Chương 211:
- Chương 212:
- Chương 213:
- Chương 214:
- Chương 215:
- Chương 216:
- Chương 217:
- Chương 218:
- Chương 219:
- Chương 220:
- Chương 221:
- Chương 222:
- Chương 223:
- Chương 224:
- Chương 225:
- Chương 226:
- Chương 227:
- Chương 228:
- Chương 229:
- Chương 230:
- Chương 231:
- Chương 232:
- Chương 233:
- Chương 234:
- Chương 235:
- Chương 236:
- Chương 237:
- Chương 238:
- Chương 239:
- Chương 240:
- Chương 241:
- Chương 242:
- Chương 243:
- Chương 244:
- Chương 245:
- Chương 246:
- Chương 247:
- Chương 248:
- Chương 249:
- Chương 250:
- Chương 251:
- Chương 252:
- Chương 253:
- Chương 254:
- Chương 255:
- Chương 256:
- Chương 257:
- Chương 258:
- Chương 259:
- Chương 260:
- Chương 261:
- Chương 262:
- Chương 263:
- Chương 264:
- Chương 265:
- Chương 266:
- Chương 267:
- Chương 268:
- Chương 269:
- Chương 270:
- Chương 271:
- Chương 272:
- Chương 273:
- Chương 274:
- Chương 275:
- Chương 276:
- Chương 277:
- Chương 278:
- Chương 279:
- Chương 280:
- Chương 281:
- Chương 282:
- Chương 283:
- Chương 284:
- Chương 285:
- Chương 286:
- Chương 287:
- Chương 288:
- bình luận