Lục Gia Tiểu Tức Phụ - Chương 94
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160:
- Chương 161:
- Chương 162:
- Chương 163:
- Chương 164:
- Chương 165:
- Chương 166:
- Chương 167:
- Chương 168:
- Chương 169:
- Chương 170:
- Chương 171:
- Chương 172:
- Chương 173:
- Chương 174:
- Chương 175:
- Chương 176:
- Chương 177:
- Chương 178:
- Chương 179:
- Chương 180:
- Chương 181:
- Chương 182:
- Chương 183:
- Chương 184:
- Chương 185:
- Chương 186:
- Chương 187:
- Chương 188:
- Chương 189:
- Chương 190:
- Chương 191:
- Chương 192:
- Chương 193:
- Chương 194:
- Chương 195:
- Chương 196:
- Chương 197:
- Chương 198:
- Chương 199:
- Chương 200:
- Chương 201:
- Chương 202:
- Chương 203:
- Chương 204:
- Chương 205:
- Chương 206:
- Chương 207:
- Chương 208:
- Chương 209:
- Chương 210:
- Chương 211:
- Chương 212:
- Chương 213:
- Chương 214:
- Chương 215:
- Chương 216:
- Chương 217:
- Chương 218:
- Chương 219:
- Chương 220:
- Chương 221:
- Chương 222:
- Chương 223:
- Chương 224:
- Chương 225:
- Chương 226:
- Chương 227:
- Chương 228:
- Chương 229:
- Chương 230:
- Chương 231:
- Chương 232:
- Chương 233:
- Chương 234:
- Chương 235:
- Chương 236:
- Chương 237:
- Chương 238:
- Chương 239:
- Chương 240:
- Chương 241:
- Chương 242:
- Chương 243:
- Chương 244:
- Chương 245:
- Chương 246:
- Chương 247:
- Chương 248:
- Chương 249:
- Chương 250:
- Chương 251:
- Chương 252:
- Chương 253:
- Chương 254:
- Chương 255:
- Chương 256:
- Chương 257:
- Chương 258:
- Chương 259:
- Chương 260:
- Chương 261:
- Chương 262:
- Chương 263:
- Chương 264:
- Chương 265:
- Chương 266:
- Chương 267:
- Chương 268:
- Chương 269:
- Chương 270:
- Chương 271:
- Chương 272:
- Chương 273:
- Chương 274:
- Chương 275:
- Chương 276:
- Chương 277:
- Chương 278:
- Chương 279:
- Chương 280:
- Chương 281:
- Chương 282:
- Chương 283:
- Chương 284:
- Chương 285:
- Chương 286:
- Chương 287:
- Chương 288:
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Lục Gia Tiểu Tức Phụ
Chương 94
"Ngươi muốn nói cái gì?" Hắn cố ý đứng đối diện nàng, Ngưng Hương liền người nghiêng đi, một mắt cũng không muốn nhìn vào hắn.
Lục Thành cũng không đuổi theo nữa, đưa mắt nhìn gò má nàng nói: "Từ cô nương, lúc ở vườn trái cây gặp được nàng, ta đã thích nàng rồi..."
"Ta không thích ngươi, ngươi không cần nói nữa." Ngưng Hương không chút lưu tình cắt đứt hắn.
Lục Thành nghẹn họng xuống, cũng may tối hôm qua đã bị đả kích qua, hôm nay đã chuẩn bị kỹ càng, sau phút ngắn ngủi trầm
mặc, hắn có chút bất đắc dĩ nói: "Không sao, có lẽ do thời gian quen biết của chúng ta quá ngắn, ta biết ta nóng lòng, nàng hiện tại không thích ta không sao, ta có thể chờ, về sau..."
"Về sau ta cũng sẽ không thích ngươi." Ngưng Hương nghiêng đầu nhìn về hướng khác không thèm nhìn hắn, liếc về kia mảnh ruộng lúa mạch non xanh mơn mởn, ý nghĩ đáng sợ mới vừa rồi lại chợt lóe lên trong đầu, Ngưng Hương dừng lại một chút, giọng nói tỏ ra hòa hoãn hơn: "Lục đại ca, ngươi là người tốt, chỉ là ta vẫn luôn xem ngươi như quen trong thôn, chưa bao giờ có cái loại đó ý niệm trong đầu, cũng hy vọng Lục đại ca cũng đừng có..."
"Không sao, " Lục Thành không muốn nghe nàng nói tiếp nữa, học theo bộ dáng của nàng cắt đứt câu nói của nàng, cố làm ra vẻ thoải mái nói: "Ta hiểu rõ ý của muội, muội không thích ta, ta lại không thể ép buộc muội. Hôm nay cố ý đưa muội về, chính là muốn nói cho muội biết, ta đã xác định là muội cho nên chỉ cần một ngày muội vẫn chưa lập gia đình, ta sẽ đối với tốt với muội ngày ấy, cho đến khi muội thích ta thì thôi."
Thấy hắn cứ cố chấp hồ đồ như vậy, Ngưng Hương nhíu lại lông mày quay lại, nhìn hắn nói: "Ngươi..."
"Đi thôi, không làm chậm trễ muội về phủ thành nữa." Lục Thành hướng về nàng dịu dàng cười một tiếng, không để cho nàng lại có cơ hội cự tuyệt, liền nhấc chân đi về hướng xe lừa.
Kết quả này không phải là điều Ngưng Hương mong muốn, nàng bực bội nhanh bước vài bước, chạy tới trước mặt hắn muốn nói vài câu. Còn chưa kịp cất lời, nam nhân này giống như không thấy nàng, tiếp tục đi về phía trước, một chút cũng không có ngừng lại, thân thể cao lớn rắn chắc nhanh chóng đi lại gần, bên trong đôi mắt hoa đào tràn đầy mong đợi, thậm chí còn muốn giơ cánh tay lên, dường như muốn ôm nàng.
Hắn ngang ngược không hiểu chuyện lại vô liêm sỉ, Ngưng Hương không thể không lách người tránh đi.
Lúc này Lục Thành mới dừng lại, ý tứ sâu xa cười với nàng, "Không phải là muốn cản ta sao?" Dám cản hắn hắn liền ôm nàng.
Ngưng Hương đỏ mặt, tức giận chạy về phía bên đường.
Lục Thành thu tay lại, nhỏ giọng nói: "Lên xe đi."
Nói chuyện tới trình trạng này rồi, Ngưng Hương làm sao còn có thể ngồi xe của hắn, đưa lưng về phía hắn nói: "Các người cứ đi đi, ta chờ xe của Quách lão tam."
Thấy tiểu cô nương quyết tâm muốn phân rõ giới hạn với hắn, Lục Thành nhíu mi, nhìn sang muội muội đang tò mò chuyện của bọn họ, nở nụ cười, "Nàng không lên xe, ta lập tức đánh thức A Nam."
Ngưng Hương âm thầm cắn môi, không muốn bị hắn uy hiếp, lạnh giọng trả lời: "Tùy ngươi, A Nam là con trai của ngươi, ngươi không đau lòng thì ta cũng không quan tâm."
"Tất nhiên là ta sẽ không đau lòng, trẻ con càng khóc thì sau này giọng càng lớn, vừa hay ta cũng không thích lấy chuyện hắn khóc để uy hiếp người khác, lần này không quan tâm hắn, hắn khóc đủ rồi thì về sau tự động sẽ nghe lời." Lục Thành tùy ý nói, nói xong lại đi về hướng xe lừa.
Lông mày Ngưng Hương sớm đã nhăn lại.
Ai nói cho hắn biết chuyện trẻ con càng khóc nhiều thì lớn lên giọng nói càng lớn? Cho dù là đúng, thì giọng nói lớn có gì đáng để kiêu ngạo sao?
Lại nói, lúc nhìn thấy A Nam tách ra với nàng lại khóc nhiệt tính như vậy, hắn không sợ con trai khóc tới phát sốt hay sao?
Ngưng Hương nhịn không được quay đầu đi.
Lục Thành đang đi tới trước xe, không biết nói gì với A Đào.
Ngưng Hương bắt gặp A Đào đột nhiên ôm A Nam lui về phía sau trốn tránh, vội vã kêu nàng, "Từ tỷ tỷ mau tới đây đi, đại ca ta muốn đánh A Nam!"
Ngưng Hương lập tức luống cuống, cho rằng Lục Thành bị nàng cự tuyệt cho nên tức giận muốn phát tiết ở trên người nhi tử, vội vàng chạy tới.
"Từ tỷ tỷ..." A Đào nhìn vào khuôn mặt lạnh như băng của huynh trưởng, xác thật là nàng rất sợ, cầu xin Ngưng Hương giúp đỡ.
Ngưng Hương đứng ở ngoài xe, đưa tay đem A Đào bảo hộ ở sau người, khó có thể tin căm tức nhìn Lục Thành, "Đó là con ruột của ngươi cơ mà!"
"Có lên xe hay không?" Lục Thành nhìn chằm chằm nàng hỏi.
Ngưng Hương sửng sốt, A Đào bên cạnh vội vã thúc giục nàng, "Từ tỷ tỷ mau lên đây đi, A Nam giống như sắp tỉnh rồi."
Ngưng Hương vừa nghe cúi đầu nhìn qua, quả nhiên trông thấy A Nam mấp máy miệng, một cánh tay mập đụng vào trên mặt.
"Lên xe đi, ta bảo đảm đây là một lần cuối cùng chở nàng." Nam nhân đang đứng phía sau lưng nàng đành nhận thua nói.
Nếu hắn đã nói như vậy, Ngưng Hương do dự một chút, lại lần nữa lên xe, mắt nhìn thẳng đem A Nam nhận lấy, trong mắt chỉ có A Nam.
Mới vừa rồi Lục Thành còn thấy tiểu cô nương làm mặt lạnh với hắn, vậy mà khi nhìn còn trai hắn thì lập tức đổi thành vẻ mặt dịu dàng.
Hắn cảm thấy có chút chua chua, nhìn nàng nhiều hơn một lát rồi mới ngồi trở lại trên càng xe, tiếp tục đánh xe.
Dọc đường đi hắn cũng không nói nữa.
Tâm trạng Ngưng Hương phức tạp bồi A Nam đã tỉnh lại chơi đùa, nghĩ tới đây là lần cuối cùng gặp được A Nam, nàng ép buộc bản thân không thèm nghĩ tới chuyện phiền lòng này nữa.
Mặt trời đỏ rực dần dần lặn về phía tây, xe lừa cũng vừa vào tới cửa phủ thành bắc.
A Nam ngồi ở trong lòng "mẫu thân" hết nhìn đông rồi nhìn tây, nhìn thấy cái gì cũng đêu mới mẻ, Ngưng Hương lại rầu rĩ, làm sao mới tách được tiểu tử này ra bây giờ?
"Đi qua nhà Tam thúc trước, thu xếp ổn thỏa cho A Nam rồi ta chở nàng quay lại Hầu phủ." Giống như là hiểu rõ tâm sự của nàng, đầu Lục Thành cũng không quay lại nói.
Ngưng Hương không đáp lời.
Đúng là phải đi tới nhà Tam thúc của hắn, không thể để cho A Nam ở trên đường khóc lóc om sòm được, nhưng sau khi thu xếp cho A Nam, nàng cũng không cần hắn đưa trở về.
Lục Thành cũng không đuổi theo nữa, đưa mắt nhìn gò má nàng nói: "Từ cô nương, lúc ở vườn trái cây gặp được nàng, ta đã thích nàng rồi..."
"Ta không thích ngươi, ngươi không cần nói nữa." Ngưng Hương không chút lưu tình cắt đứt hắn.
Lục Thành nghẹn họng xuống, cũng may tối hôm qua đã bị đả kích qua, hôm nay đã chuẩn bị kỹ càng, sau phút ngắn ngủi trầm
mặc, hắn có chút bất đắc dĩ nói: "Không sao, có lẽ do thời gian quen biết của chúng ta quá ngắn, ta biết ta nóng lòng, nàng hiện tại không thích ta không sao, ta có thể chờ, về sau..."
"Về sau ta cũng sẽ không thích ngươi." Ngưng Hương nghiêng đầu nhìn về hướng khác không thèm nhìn hắn, liếc về kia mảnh ruộng lúa mạch non xanh mơn mởn, ý nghĩ đáng sợ mới vừa rồi lại chợt lóe lên trong đầu, Ngưng Hương dừng lại một chút, giọng nói tỏ ra hòa hoãn hơn: "Lục đại ca, ngươi là người tốt, chỉ là ta vẫn luôn xem ngươi như quen trong thôn, chưa bao giờ có cái loại đó ý niệm trong đầu, cũng hy vọng Lục đại ca cũng đừng có..."
"Không sao, " Lục Thành không muốn nghe nàng nói tiếp nữa, học theo bộ dáng của nàng cắt đứt câu nói của nàng, cố làm ra vẻ thoải mái nói: "Ta hiểu rõ ý của muội, muội không thích ta, ta lại không thể ép buộc muội. Hôm nay cố ý đưa muội về, chính là muốn nói cho muội biết, ta đã xác định là muội cho nên chỉ cần một ngày muội vẫn chưa lập gia đình, ta sẽ đối với tốt với muội ngày ấy, cho đến khi muội thích ta thì thôi."
Thấy hắn cứ cố chấp hồ đồ như vậy, Ngưng Hương nhíu lại lông mày quay lại, nhìn hắn nói: "Ngươi..."
"Đi thôi, không làm chậm trễ muội về phủ thành nữa." Lục Thành hướng về nàng dịu dàng cười một tiếng, không để cho nàng lại có cơ hội cự tuyệt, liền nhấc chân đi về hướng xe lừa.
Kết quả này không phải là điều Ngưng Hương mong muốn, nàng bực bội nhanh bước vài bước, chạy tới trước mặt hắn muốn nói vài câu. Còn chưa kịp cất lời, nam nhân này giống như không thấy nàng, tiếp tục đi về phía trước, một chút cũng không có ngừng lại, thân thể cao lớn rắn chắc nhanh chóng đi lại gần, bên trong đôi mắt hoa đào tràn đầy mong đợi, thậm chí còn muốn giơ cánh tay lên, dường như muốn ôm nàng.
Hắn ngang ngược không hiểu chuyện lại vô liêm sỉ, Ngưng Hương không thể không lách người tránh đi.
Lúc này Lục Thành mới dừng lại, ý tứ sâu xa cười với nàng, "Không phải là muốn cản ta sao?" Dám cản hắn hắn liền ôm nàng.
Ngưng Hương đỏ mặt, tức giận chạy về phía bên đường.
Lục Thành thu tay lại, nhỏ giọng nói: "Lên xe đi."
Nói chuyện tới trình trạng này rồi, Ngưng Hương làm sao còn có thể ngồi xe của hắn, đưa lưng về phía hắn nói: "Các người cứ đi đi, ta chờ xe của Quách lão tam."
Thấy tiểu cô nương quyết tâm muốn phân rõ giới hạn với hắn, Lục Thành nhíu mi, nhìn sang muội muội đang tò mò chuyện của bọn họ, nở nụ cười, "Nàng không lên xe, ta lập tức đánh thức A Nam."
Ngưng Hương âm thầm cắn môi, không muốn bị hắn uy hiếp, lạnh giọng trả lời: "Tùy ngươi, A Nam là con trai của ngươi, ngươi không đau lòng thì ta cũng không quan tâm."
"Tất nhiên là ta sẽ không đau lòng, trẻ con càng khóc thì sau này giọng càng lớn, vừa hay ta cũng không thích lấy chuyện hắn khóc để uy hiếp người khác, lần này không quan tâm hắn, hắn khóc đủ rồi thì về sau tự động sẽ nghe lời." Lục Thành tùy ý nói, nói xong lại đi về hướng xe lừa.
Lông mày Ngưng Hương sớm đã nhăn lại.
Ai nói cho hắn biết chuyện trẻ con càng khóc nhiều thì lớn lên giọng nói càng lớn? Cho dù là đúng, thì giọng nói lớn có gì đáng để kiêu ngạo sao?
Lại nói, lúc nhìn thấy A Nam tách ra với nàng lại khóc nhiệt tính như vậy, hắn không sợ con trai khóc tới phát sốt hay sao?
Ngưng Hương nhịn không được quay đầu đi.
Lục Thành đang đi tới trước xe, không biết nói gì với A Đào.
Ngưng Hương bắt gặp A Đào đột nhiên ôm A Nam lui về phía sau trốn tránh, vội vã kêu nàng, "Từ tỷ tỷ mau tới đây đi, đại ca ta muốn đánh A Nam!"
Ngưng Hương lập tức luống cuống, cho rằng Lục Thành bị nàng cự tuyệt cho nên tức giận muốn phát tiết ở trên người nhi tử, vội vàng chạy tới.
"Từ tỷ tỷ..." A Đào nhìn vào khuôn mặt lạnh như băng của huynh trưởng, xác thật là nàng rất sợ, cầu xin Ngưng Hương giúp đỡ.
Ngưng Hương đứng ở ngoài xe, đưa tay đem A Đào bảo hộ ở sau người, khó có thể tin căm tức nhìn Lục Thành, "Đó là con ruột của ngươi cơ mà!"
"Có lên xe hay không?" Lục Thành nhìn chằm chằm nàng hỏi.
Ngưng Hương sửng sốt, A Đào bên cạnh vội vã thúc giục nàng, "Từ tỷ tỷ mau lên đây đi, A Nam giống như sắp tỉnh rồi."
Ngưng Hương vừa nghe cúi đầu nhìn qua, quả nhiên trông thấy A Nam mấp máy miệng, một cánh tay mập đụng vào trên mặt.
"Lên xe đi, ta bảo đảm đây là một lần cuối cùng chở nàng." Nam nhân đang đứng phía sau lưng nàng đành nhận thua nói.
Nếu hắn đã nói như vậy, Ngưng Hương do dự một chút, lại lần nữa lên xe, mắt nhìn thẳng đem A Nam nhận lấy, trong mắt chỉ có A Nam.
Mới vừa rồi Lục Thành còn thấy tiểu cô nương làm mặt lạnh với hắn, vậy mà khi nhìn còn trai hắn thì lập tức đổi thành vẻ mặt dịu dàng.
Hắn cảm thấy có chút chua chua, nhìn nàng nhiều hơn một lát rồi mới ngồi trở lại trên càng xe, tiếp tục đánh xe.
Dọc đường đi hắn cũng không nói nữa.
Tâm trạng Ngưng Hương phức tạp bồi A Nam đã tỉnh lại chơi đùa, nghĩ tới đây là lần cuối cùng gặp được A Nam, nàng ép buộc bản thân không thèm nghĩ tới chuyện phiền lòng này nữa.
Mặt trời đỏ rực dần dần lặn về phía tây, xe lừa cũng vừa vào tới cửa phủ thành bắc.
A Nam ngồi ở trong lòng "mẫu thân" hết nhìn đông rồi nhìn tây, nhìn thấy cái gì cũng đêu mới mẻ, Ngưng Hương lại rầu rĩ, làm sao mới tách được tiểu tử này ra bây giờ?
"Đi qua nhà Tam thúc trước, thu xếp ổn thỏa cho A Nam rồi ta chở nàng quay lại Hầu phủ." Giống như là hiểu rõ tâm sự của nàng, đầu Lục Thành cũng không quay lại nói.
Ngưng Hương không đáp lời.
Đúng là phải đi tới nhà Tam thúc của hắn, không thể để cho A Nam ở trên đường khóc lóc om sòm được, nhưng sau khi thu xếp cho A Nam, nàng cũng không cần hắn đưa trở về.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131:
- Chương 132:
- Chương 133:
- Chương 134:
- Chương 135:
- Chương 136:
- Chương 137:
- Chương 138:
- Chương 139:
- Chương 140:
- Chương 141:
- Chương 142:
- Chương 143:
- Chương 144:
- Chương 145:
- Chương 146:
- Chương 147:
- Chương 148:
- Chương 149:
- Chương 150:
- Chương 151:
- Chương 152:
- Chương 153:
- Chương 154:
- Chương 155:
- Chương 156:
- Chương 157:
- Chương 158:
- Chương 159:
- Chương 160:
- Chương 161:
- Chương 162:
- Chương 163:
- Chương 164:
- Chương 165:
- Chương 166:
- Chương 167:
- Chương 168:
- Chương 169:
- Chương 170:
- Chương 171:
- Chương 172:
- Chương 173:
- Chương 174:
- Chương 175:
- Chương 176:
- Chương 177:
- Chương 178:
- Chương 179:
- Chương 180:
- Chương 181:
- Chương 182:
- Chương 183:
- Chương 184:
- Chương 185:
- Chương 186:
- Chương 187:
- Chương 188:
- Chương 189:
- Chương 190:
- Chương 191:
- Chương 192:
- Chương 193:
- Chương 194:
- Chương 195:
- Chương 196:
- Chương 197:
- Chương 198:
- Chương 199:
- Chương 200:
- Chương 201:
- Chương 202:
- Chương 203:
- Chương 204:
- Chương 205:
- Chương 206:
- Chương 207:
- Chương 208:
- Chương 209:
- Chương 210:
- Chương 211:
- Chương 212:
- Chương 213:
- Chương 214:
- Chương 215:
- Chương 216:
- Chương 217:
- Chương 218:
- Chương 219:
- Chương 220:
- Chương 221:
- Chương 222:
- Chương 223:
- Chương 224:
- Chương 225:
- Chương 226:
- Chương 227:
- Chương 228:
- Chương 229:
- Chương 230:
- Chương 231:
- Chương 232:
- Chương 233:
- Chương 234:
- Chương 235:
- Chương 236:
- Chương 237:
- Chương 238:
- Chương 239:
- Chương 240:
- Chương 241:
- Chương 242:
- Chương 243:
- Chương 244:
- Chương 245:
- Chương 246:
- Chương 247:
- Chương 248:
- Chương 249:
- Chương 250:
- Chương 251:
- Chương 252:
- Chương 253:
- Chương 254:
- Chương 255:
- Chương 256:
- Chương 257:
- Chương 258:
- Chương 259:
- Chương 260:
- Chương 261:
- Chương 262:
- Chương 263:
- Chương 264:
- Chương 265:
- Chương 266:
- Chương 267:
- Chương 268:
- Chương 269:
- Chương 270:
- Chương 271:
- Chương 272:
- Chương 273:
- Chương 274:
- Chương 275:
- Chương 276:
- Chương 277:
- Chương 278:
- Chương 279:
- Chương 280:
- Chương 281:
- Chương 282:
- Chương 283:
- Chương 284:
- Chương 285:
- Chương 286:
- Chương 287:
- Chương 288:
- bình luận