Tặc Đảm - Chương 169: Dòng nước ngầm:*)

Tặc Đảm Chương 169: Dòng nước ngầm:*)
"Tới.." Ngó thấy cương thi sơn miêu xông lên, tiêu ngự thoáng lui về phía sau, đột nhiên gia tốc, một Tạc Kích công kích lên trên người cương thi sơn miêu, cương thi sơn miêu chỉ là hơi choáng váng, rồi lại hướng tiêu ngự xông tới.

Tiêu ngự tay trái cầm giảm tốc độc - xà nha chủy thủ, đột nhiên đâm vào ngực cương thi sơn miêu, cương thi sơn miêu trúng độc rồi, tốc độ chậm hẳn xuống.

- Mặc Tư, là thợ săn của Địch đặc tạp đức bộ lạc, hắn là một người trong nhóm người đầu tiên tiến vào quặng mỏ để tiêu diệt cương thi, từ sau khi tiến vào quặng mỏ, không thấy đi ra.

Triệu lam hinh chỉ tìm được một ít tư liệu có liên quan đến Mặc tư, ngoài ra,không có ghi chép gì thêm.

Vù, một mũi tên hướng tiêu ngự bắn tới, lực đạo mạnh mẽ đem tiêu ngự quán bay ra ngoài.

"Không được, người này quá mạnh mẽ." Tiêu Ngự bị tên mang bay ra, đập vào vách tường, té rớt xuống, trên đầu bay lên con số 200++ điểm thương tổn.

Triệu Lam Hinh nhanh chóng cấp tiêu ngự phóng ra một trị liệu thuật.

"Không đường thối lui." Phía sau là lạnh như băng nham bích, tiêu ngự chỉ có thể cắn răng ngăn cản.

- Nham bích bên cạnh có vài khe đá.

Triệu Lam Hinh thấp giọng nói, nàng trong lúc vô ý phát hiện phía sau góc tối nham bích lại có một cái khe hẹp, chỉ cho phép một người thông qua, nếu như không cẩn thận quan sát, căn bản không tìm được.

- Chúng ta hướng bên kia rút lui.

Tiêu ngự một cái dịch cốt, đem cương thi sơn miêu kích ngất, hướng lui về phía sau, bọn họ đã không còn lựa chọn khác..

Chứng kiến cương thi sơn miêu thức tỉnh, lần nữa hướng chính mình đánh tới, Tiêu Ngự nhanh chóng huy vũ trong tay chủy thủ chống đỡ, cương thi sơn miêu lại cho tiêu ngự một kích, làm trên thân Tiêu Ngự xuất hiện vài đạo vết thương.

Cương thi cung liệp giả cùng cương thi sơn miêu áp lực gắt gao, tiêu ngự cùng triệu lam hinh chậm rãi hướng về phía trong khe đá rút lui.

Khiến Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh có chút kinh ngạc chính là, rút vào sau khe đá lại có một cái động khác, là một đường hầm hẹp. Vẫn thông hướng phương xa, chỉ cho phép một người thông qua, không nhìn thấy được cuối.

Tiêu Ngự một bên chống đỡ cương thi sơn miêu, một bên lui về phía sau, nếu không phải Triệu Lam Hinh trị liệu, tiêu ngự sợ rằng đã sớm chống đỡ không được nữa.

Vù, vừa lại một mũi tên thỉ hướng tiêu ngự bắn lại đây, tiêu ngự sử dụng độn hình ngăn cản đạo tên này, vừa lại đâm một nhát, công kích cương thi sơn miêu, ngăn chặn cương thi sơn miêu.

Cũng không biết khe đá phía trong đến cùng có gì. Triệu lam hinh cùng tiêu ngự bị cương thi sơn miêu làm cho không ngừng lui về phía sau, đã không còn khác đường đi.

- Phía sau có gì? - Tiêu ngự nghi hoặc mà hỏi thăm. Hắn không thể quay đầu, phía sau hình như là một đường hầm hẹp, không biết thông hướng phương nào, nếu vạn nhất là một cái tuyệt lộ, nọ vậy bọn họ coi như xong đời rồi.

- Không biết, tối quá, thấy không rõ.

Triệu Lam Hinh lắc đầu nói, nàng cũng không có nghĩ đến thạch bích bên trong lại có một khe đá cái hẹp như thế này, mới vừa rồi chỉ là trong lúc vô ý lui vào, căn bản không nghĩ tới nơi này còn có thể thông hành.

Cương thi cung liệp giả cùng cương thi sơn miêu đều đuổi vào khe đá. khe đá khắp nơi đều thạch bích nhấp nhô, rắc rối phức tạp, cương thi cung liệp giả cung tên căn bản không thể phát huy tác dụng. Nếu không tiêu ngự đã sớm bị giết chết.

Bị cương thi cung liệp giả cùng cương thi sơn miêu từng bước ép sát, Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh không ngừng lui về phía sau.

- A. Cẩn thận! - Triệu lam hinh hô nhỏ một tiếng.

Tiêu Ngự còn không có hiểu được xảy ra chuyện gì, dưới chân một cước đạp không khí, cùng Triệu Lam Hinh cùng nhau hướng phía dưới ngã xuống.

Đây là sườn dốc hẹp dài bất ngờ, tiêu ngự không ngừng quay cuồng, bị đá bên cạnh va chạm liên tục, trong lúc nhất thời đầu có chút phát mộng.

Tình huống của Triệu Lam Hinh cũng không tốt hơn.

Tiêu Ngự một tay bắt lấy cánh tay Triệu Lam Hinh, tay kia bắt lấy nham bích đột ngột nhô ra, muốn phanh lại đà ngã.

Một tiếng thanh thúy vang, Tiêu Ngự mắt choáng váng, hắn bắt lấy một khối đá nhô ra, nhưng khối đá không chịu nổi lực đạo mạnh như vậy, bỗng nhiên đứt đoạn.

Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh lần nữa quay cuồng trượt xuống phía dưới, Tiêu Ngự bảo vệ thân thể Triệu Lam Hinh, hai người ngã nhào xuống.

Lưng phải chịu va chạm nặng nề liên tục, Tiêu Ngự kêu rên một tiếng, tay phải cầm chủy thủ hướng mặt đất hung hăng đâm xuống, muốn mượn chủy thủ lực lượng ổn định thân thể, nhưng Tiêu Ngự làm hết thảy đều là phí công, thánh ngôn chủy thủ tại vách chỉ để lại một đạo cắt sâu, chỉ hơi giảm Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh tốc độ rơi, sau đó lại bị rút lên.

Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh quay cuồng rơi xuống phía dưới phải tới mấy trăm mét, may là chung quanh đây chỉ là một cái sườn dốc, mà không phải vách núi, nếu không từ chỗ cao như vậy té xuống, bọn họ không thể không bị ngã chết.

Tiêu Ngự vẫn như vậy lăn xuống, cũng không có nghĩ tới chiếm tiện nghi, nhưng những vị trí lồi lõm, mềm mại trên thân thể Triệu Lam Hinh liên tục va chạm vào Tiêu Ngự, muốn nói Tiêu Ngự không có một một chút ý niệm hỗn độn trong đầu là khó có khả năng.

Triệu Lam Hinh cũng là phương tâm đại loạn, nàng lần đầu tiên cùng một người nam nhân như thế, thân mật tiếp xúc, mặc dù biết đây chỉ là trò chơi, nhưng là loại cảm giác này quá chân thật. Nàng cũng không chán ghét Tiêu Ngự, thậm chí còn có chút hảo cảm, nhưng còn không có thân mật đến loại trình độ này, vì thế Triệu Lam Hinh không khỏi có chút bối rối.

Thời điểm sống chết, không cẩn thận chút hai người sẽ mất mạng, Tiêu Ngự thu hồi ý nghĩ hỗn độn trong đầu, dung chủy thủ không ngừng đâm vào mặt đất, cố gắng giảm bớt tốc độ rơi.

Ùm, Tiêu Ngự cảm giác mát lạnh, chất lỏng lạnh như băng hướng vào mắt, mũi, miệng cùng các bộ vị khác của Tiêu Ngự vọt tới. Hóa ra sườn dốc này phía dưới chính là một dòng sông, Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh đều tiến vào trong nước!

Nước sông chảy xiết, dòng chảy hướng Tiêu Ngự vọt tới, Tiêu Ngự sớm đã thu hồi chủy thủ, tay phải nắm chặt Triệu Lam Hinh.

- Ngươi thế nào? - Tiêu ngự mới từ trong nước thò đầu ra, hỏi một câu, nước sông chảy xiết lại hướng tiêu ngự chồm tới, lần nữa đem tiêu ngự chìm xuống.

Dòng chảy đem triệu lam hinh cùng tiêu ngự cùng nhau cuốn đi, Triệu Lam Hinh cảm giác được tay Tiêu Ngự nắm chặt cánh tay nàng, trong dòng sông lạnh lẽo, một cỗ tình cảm ấm áp thâm tâm từ trong tay Tiêu Ngự truyền đến.

Triệu Lam Hinh là hải tộc, thủy tính của nàng so với Tiêu Ngự hơn nhiều lắm, một đầu vào trong nước, đang muốn kéo Tiêu Ngự, nàng cùng Tiêu Ngự đồng thời bị cuốn vào trong vũng xoáy, thân thể căn bản không thể khống chế, thật lớn lực lượng xé rách bọn họ, tay phải không còn gì, Tiêu Ngự bị vũng xoáy cuốn đi.

Triệu Lam Hinh bị dòng xoáy cuốn bay đi ra ngoài, nàng ngoi lên mặt nước. Rời đi khu vực vũng xoáy, mặt nước lại bình lặng.

- Tiêu Ngự, ngươi ở nơi nào? - Triệu Lam Hinh lo lắng gọi, mặt nước bình tĩnh nhưng lại không thấy Tiêu Ngự nhô đầu ra, Triệu Lam Hinh xem xét một chút hệ thống nhắc nhở, nếu như Tiêu Ngự hi sinh, làm đội viên nàng có thể nhận được hệ thống nhắc nhở Tiêu Ngự hi sinh, nhưng cho tới bây giờ, Triệu Lam Hinh không có nhận được hệ thống nhắc nhở, chứng minh hắn cũng không có chết, nhưng phụ cận lại không tìm được bóng dáng hắn, cuối cùng là hắn đang ở nơi đâu?

Triệu Lam Hinh cấp liên lạc tin tức với Tiêu Ngự, nhưng bên kia hồi lâu không có phản ứng, Triệu Lam Hinh mở bản đồ quặng mỏ ra, xem xét một chút, quặng mỏ này dưới đáy quả thật có một dòng sông chảy qua, sông này khởi nguyên là một dòng suối ngầm, sông chỉ lộ ra mặt đất một khoảng sau đó lại ngầm xuống đất, chẳng lẽ Tiêu Ngự bị nước sông cuốn xuống đất rồi?

Đến bây giờ mới thôi đã qua hơn mười phút đồng hồ, nếu đến bây giờ còn không ngoi lên mặt nước để thở, Tiêu Ngự sẽ bị nghẹn thở mà chết.

Triệu Lam Hinh nhìn thoáng qua xa xa mấy cái vũng xoáy, vũng xoáy này không biết là như thế nào hình thành, và đã đem Tiêu Ngự đưa tới nơi nào?

Tiêu Ngự bị cường đại lực đạo dập vào, tay phải chết lặng vô lực, buông ra Triệu Lam Hinh. Đáy nước truyền đến một cỗ lực hút cực mạnh, hút hắn chui vào bên trong, trong lúc nhất thời trời đất quay cuồng, thân thể bị hút vào trong vũng xoáy, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt khiến hắn đầu choáng váng hoa mắt một hai phút đồng hồ…

Tiêu Ngự thân thể căn bản không thể làm ra bất cứ động tác kháng cự gì, bị dòng chảy ở đáy nước cuốn trôi,cũng không biết sẽ trôi về phía phương nào.

Theo thời gian từng chút trôi qua, Tiêu Ngự cảm giác hít thở không thông càng ngày càng mạnh.

"Phải chết sao? Trải qua nhiều như vậy nguy hiểm tình huống đều sống được, chẳng lẽ bị chết đuối vì nước như vậy sao?" Tiêu ngự trong lòng dâng lên một cảm giác không thể cam lòng mãnh liệt, nhưng Tiêu Ngự vô lực giãy dụa, hơi động một chút đều dị thường khó khăn, thân thể giống như bị xé rách.

Cảm giác hít thở không thông làm Tiêu Ngự ý thức từ từ mơ hồ, đến gần trạng thái hôn mê, đột nhiên trong lúc đó, dòng nước vốn đè ép chính mình giống như được giải phóng, một dòng chảy mạnh mẽ đem kéo Tiêu Ngự lên trên.

Thở ra một ngụm trọc khí, Tiêu Ngự thật sâu hút một hơi dưỡng khí, cảm giác có thể hô hấp thật tốt, ý thức buông lỏng.

"Ta còn không chết?" Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, Tiêu Ngự từ từ tỉnh dậy, cảm giác một cỗ nhu hòa lực lượng đang ở phía sau nâng hắn, không cho hắn chìm xuống, quay đầu vừa nhìn, phát hiện chính mình trôi nổi ở trên mặt nước, cách hắn không xa là một dòng suối phun lên không ngừng

Tiêu Ngự nhìn quanh bốn phía, đây là một cái đầm nước trống trải, chung quanh là một vùng không gian hắc ám rộng lớn, không biết là địa phương nào.

Hồi tưởng lại mới vừa rồi mọi chuyện phát sinh, Tiêu Ngự xem như hoàn toàn hiểu được, hắn bị vũng xoáy cuốn đi, sau đó bị nước sông cuốn xuyên qua một thủy đạo hẹp dài ngầm dưới đất, tới nơi này thì nổi lên mặt nước.

"Không biết Triệu Lam Hinh thế nào." Tiêu ngự nhìn thoáng qua hệ thống nhắc nhở, hệ thống hiển hiện tin nhắn tới Tiêu Ngự của Triệu Lam Hinh không hề ít.

{Tiêu ngự, ngươi thế nào?}

{Tiêu ngự, ngươi nghe được không?}

{Tiêu ngự, ngươi ở nơi nào?}...

……………….

Chừng hơn mười tin tức, đều là Triệu Lam Hinh phát tới, nhìn thấy những lời nhắn ân cần, Tiêu Ngự hơi có chút cảm động, phát truyền âm trả lời Triệu Lam Hinh.

{Ta không có việc gì, ta cũng không biết ta hiện tại ở nơi nào.}

Tiêu Ngự nói, đánh giá một chút phụ cận, đây là một không gian hắc ám rộng lớn, Tiêu Ngự xem qua mấy lần quặng mỏ bản đồ, đối với địa hình cũng nhớ kĩ một ít, Tiêu Ngự có thể xác định, quặng mỏ bản đồ căn bản không đánh dấu địa phương này, hắn còn phải đi thăm dò một chút mới có thể biết đây là nơi nào, hơn nữa rất có thể không còn cách nào trở lại quặng mỏ.

{Không có việc gì là tốt rồi.}

Triệu Lam Hinh nghe được thanh âm tiêu ngự, rốt cuộc thở phào một hơi.

{Ta rất có thể không trở về được, chính ngươi phải cẩn thận một chút.}

Tiêu Ngự nói, bắt đầu xem xét phụ cận đích tình huống.

{Ân, ngươi cũng vậy nhé.} T.r.u.y.ệthegioitruyen.com

Triệu Lam Hinh thấp giọng đáp.

{Ngừng liên lạc.}

Tiêu Ngự nói.

Hai người chấm dứt liên lạc.

Tiêu Ngự hướng bên bờ đầm nước bơi đi,dưới mặt nước có vật gì ở trong nước lao lên, cắn chân phải tiêu ngự, liều mạng kéo Tiêu Ngự vào đáy nước...

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận