Tặc Đảm - Chương 387: Nhiệm vụ của Hồn sư

Tặc Đảm Chương 387: Nhiệm vụ của Hồn sư
Hệ Thống liên tục tuyên bố tình hình chiến đấu, Tiêu Ngự đối với tình huống của 2 đại liên minh xem như là cơ bản đã hiểu rõ, quân đội Tà ác liên minh chia 3 đạo quân đối với Thiên sứ liên minh phát động chiến tranh toàn diện, Thiên sứ liên minh không thể không bị động phòng thủ. Toàn bộ đồng bằng Ai Lạp Tây Á nơi nơi đều là cảnh chém giết, thây chất đầy đồng, máu tươi nhuộm đỏ, cho dù là chiến tranh nhân loại trong hiện thực, cũng không có cách nào đạt tới được quy mô như thế này.

Không thể không nói, Vong linh Vu sư Sơn Đức Lỗ là một thống soái anh minh sáng suốt, hắn dẫn theo hàng loạt quân đoàn vòng qua phòng tuyến Hi Nhĩ Ngõa Nạp của Ai Lạp Tây Á, đến dưới Thánh Quang Thành, ở trên đồng bằng ngoài thành thi công 1 tòa cứ điểm tạm thời, cùng lúc đó sử dụng hàng loạt hài cốt bắt đầu chế tạo Màn Trời Tử Vong.

Màn Trời Tử Vong chính là do các Vong linh Vu sư dùng xương khô thiêu đốt chế tạo thành màn khói, màn khói mịt mù có thể đem cả mặt trời che lại, ở dưới Màn Trời Tử Vong bao phủ, tất cả các hạng mục thuộc tính của Vong linh sinh vật sẽ được tăng lên phạm vi lớn, 1 khi Màn Trời Tử Vong hình thành, đem Thánh Quang Thành bao trùm, quân coi giữ Thánh Quang Thành sẽ đánh mất hết ưu thế sân nhà của bọn họ, đến lúc đó đánh hạ Thánh Quang Thành cũng không phải là một chuyện gì khó khăn.

Quân đội của Thánh Quang Thành không ngừng bao vây tấn công cứ điểm tạm thời đang được xây dựng của Vong linh Vu sư Sơn Đức Lỗ, nhưng bộ đội phe Tà ác liên minh đóng ở cứ điểm đều là hàng ngũ tinh nhuệ nhất, với lại thực lực phe Thiên sứ liên minh lại đang rơi vào thế hạ phong, nhất thời căn bản công không nổi tòa cứ điểm này.

Nơi nơi đều là hỗn chiến, thế cuộc như vậy đối với các games thủ mà nói, lại là một cái chuyện không tệ, ít nhất là không cần lo lắng thiếu chỗ PK.

Tiêu Ngự trong lúc vô ý lật qua chuyên mục clip trên diễn đàn, hiện nay trên mục clip của diễn đàn rất sôi nổi. Có clip cao thủ Sơn Đức Lỗ đang cùng Thánh Pháp sư hạ cấp Thần Cấp An Đông Ni Khắc của Ai Lạp Tây Á chiến đấu, mở clip ra coi, thấy được một Thánh Pháp sư mặc pháp bào màu trắng cao quý trôi nổi ở giữa không trung, đối diện là một Vong linh Vu sư mặc pháp bào màu xám. aa

Hướng về trên mặt đất nhìn xuống, có vô số điểm đen phân bố dày đặc trên toàn bộ đại thảo nguyên Ai Lạp Tây Á. 2 người ở trên không trung khai chiến, các loại ma pháp rực rỡ, nguyền rủa, thậm chí cả phạm vi kỹ năng ở trên không trung nở rộ, có thể nói là cực kỳ đồ sộ.

Tọa kỵ của Thánh Pháp sư An Đông Ni Khắc là 1 đầu hạ cấp Thần Cấp Thánh Long, tọa kỵ của Vong linh Vu sư Sơn Đức Lỗ là 1 đầu (con) Huyết Long hạ cấp Thần Cấp, 2 con sinh vật thuộc Long tộc thân hình to lớn ở trên không trung quần chiến.

2 người đánh tới chỗ nào trời đất chỗ đó liền mù mịt, vạn mã hý vang, ma pháp ngập trời, thi hài bay loạn, mặt đất khu vực mấy trăm mét bị san thành bình địa. Tiêu Ngự cùng các games thủ đối với thực lực của hạ cấp Thần Cấp xem như là đại khái đều hiểu rõ, đây là loại tồn tại mà người phàm không cách nào chống cự nổi. Đương nhiên, games thủ là sẽ không ngu ngốc đến độ đi tham dự loại chiến đấu đẳng cấp này, trừ khi có *nhiệm vụ dẫn đường đặc biệt mà thôi.

*Nhiệm vụ dẫn đường : là loại nv thường được nó tặng cho 1 nguồn sức mạnh to lớn trong khoảng thời gian tham gia nhiệm vụ để tham gia chiến với boss trâu.)

So sánh một ít hạ cấp Thần Cấp với tinh anh + cường hóa, siêu cấp tinh anh 50-60 lv trước kia Tiêu Ngự gặp được thì không đáng kể chút nào, 2 loại căn bản không phải cùng một đẳng cấp.

Ngững người này đều là vũ lực trụ cột của quốc gia, bọn họ mà thất bại thì tiếp theo chính là diệt quốc không cần bàn cãi. Chỉ cần bọn họ còn sống ngày nào. Thì ngàu đó quốc gia sẽ vẫn còn tồn tại.

Trong lúc đó, Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh đã mần thịt thêm được không ít games thủ Thánh Điện Chi Hỏa, kèm theo đó còn giúp games thủ Lời Thề đánh hạ không ít tháp tên. Các games thủ Lời Thề chậm rãi cố gắng khống chế toàn bộ cục diện. Tuy nhiên trong khoảng thời gian ngắn hẳn là vẫn chưa thế chấm dứt trận đánh này. Thánh Điện Chi Hỏa dẫu sao cũng là một cái đại Công hội. Không thể bị thua nhanh như thế được. Trạng thái giằng co giữa 2 bên hẳn sẽ còn phải kéo dài một khoảng thời gian dài nữa.

Tiêu Ngự cũng thi triển ra tác dụng không nhỏ. Có một số các kiến trúc và tháp tên không dễ đánh hạ. Đều do Tiêu Ngự dẫn đầu. Dọn sạch chướng ngại tạo ra 1 con đường cho bọn họ. Nhờ vậy games thủ Lời Thề đã thoải mái đánh chiếm hơn rất nhiều.

Tới gần hoàng hôn. Dường như ánh mặt trời lặn hôm nay không giống bình thường. Trên không trung, vùng sương mù có màu đỏ yêu dị lại không hề tiêu tan. Gió lạnh gào thét thổi qua. Mơ hồ xen lẫn trong đó tiếng kêu gào thê lương thảm thiết.

" Khi hồng nguyệt mọc lên, vô số cô hồn ở trong cánh đồng bát ngát cúi đầu khóc than, ánh trăng trải xuống khắp nơi, hồn sư già yếu thì thào cầu nguyện: Tác lạp cách mông, la á đặc….

Tiêu Ngự nghĩ tới đoạn lời này trên bút ký của Áo Đặc Lan. Hôm nay chính là đêm có hồng nguyệt. ( ánh trăng màu đỏ a, trăng máu )

"Buổi tối còn có nhiệm vụ, ta đi trước đây." Tiêu Ngự truyền âm cho Phong Dã nói.

"Ừ."

Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh thúc ngựa hướng Minh Dạ Thành phi tới.

"Là nhiệm vụ trên bản bút ký kia à?" Triệu Lam Hinh hỏi.

"Ừm." Tiêu Ngự đáp, hướng về trên không trung nhìn lại, bầu trời đỏ như máu, hồng nguyệt hiện tại vẫn còn chưa mọc lên.

Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh về tới Minh Dạ Thành, trước tiên logout ăn cơm, rồi vào game cùng Triệu Lam Hinh chuẩn bị một chút, bổ sung các loại tiêu hao phẩm.

Tiêu Ngự đem hàng loạt trang bị lần này thu hoạch được ném vào NPC đấu giá, 2 Đạo tặc giúp kia Tiêu Ngự thu thập được không ít trang bị, đương nhiên, 2 Đạo tặc kia cũng nhận được không ít lợi ích, kiếm được mấy món trang bị Đạo tặc cấp Truyền Thuyết trở lên, chỗ đó cũng đủ để cho bọn hắn hưng phấn vài ngày rồi.

2 người phân biệt đi đạo sư của từng người thăng cấp lever các kỹ năng, lúc này trời cũng đã dần khoác áo màu đen.

Buổi tối hôm nay chính là ngày có hồng nguyệt trong tháng, trên các bản đồ ở trong toàn bộ Ân Trạch Tư đại lục đều sinh ra hàng loạt u linh, ở trên các khu vực trong đại lục này du đãng khắp nơi.

Trong Minh Dạ Thành có quá nhiều kiến trúc, khó mà nhìn ra hồng nguyệt được.

"Chúng ta đi ra ngoài thành đi."

Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh từ trong Minh Dạ Thành đi ra, đến cánh đồng bát ngát bên ngoài Minh Dạ Thành, sương mù màu đỏ trên không trung dần dần trải rộng, ban đêm tên tĩnh, gió lạnh quẩn quanh.

Tiêu Ngự đem kia cuộn bút ký của Áo Đặc Lan ra, bỗng nhiên 1 trận gió lạnh thổi qua, làm cho Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh hơi lành lạnh rùng mình một chút, lúc này bút ký của Áo Đặc Lan cùng lúc bình thường lại có một chút khác biệt, ở trong đêm khuya tản ra cỗ hơi thở lạnh như băng.

Tiêu Ngự thì thào lại câu nói kia, " Khi hồng nguyệt mọc lên, vô số cô hồn ở trong cánh đồng bát ngát cúi đầu khóc than, ánh trăng trải xuống khắp nơi, hồn sư già yếu thì thào cầu nguyện: Tác lạp cách mông, la á đặc….

Chẳng lẻ là phải đợi hồng nguyệt mọc lên trên bầu trời, đáp án mới có thể vạch trần?

Tiếp tục chờ đợi, Tiêu Ngự thầm nghĩ, nhìn về phía tây, chân trời phía tây đã trở thành 1 mảng màu đỏ tươi, hồng nguyệt rất nhanh sẽ mọc lên.

Dần dần, Tiêu Ngự cảm thấy bầu không khí xung quanh đã có điểm gì đó khác lạ, vô số cây cối trên cánh đồng bát ngát vô tận tựa như những thân ảnh trong bóng đêm chập chờn, có một loại cảm giác cực kỳ âm lãnh. Gió lạnh gào khóc, ảnh âm xen lẫn than khóc cùng tiếng gào thét bi thảm.

Loại cảnh tượng lạnh lẽo âm u này làm cho sắc mặt Triệu Lam Hinh đã có chút chuyển sang trắng bệch, không tự giác xích lại gần Tiêu Ngự hơn một ít.

Luồng ánh trăng màu đỏ đầu tiên trải lên phía trên cánh đồng bát ngát, hệt như một chiếc thảm hồng, hướng ra phía ngoài trải rộng ra, cánh đồng bát ngát trong phút chốc đột nhiên hiện ra rất nhiều âm ảnh, khắp nơi du đãng, số lượng rất nhiều, những sinh vật thường ngày hoạt động vào ban đêm ở trên cánh đồng đều ẩn núp im lìm trong hang ổ, ẩn nấp ở trong góc quan sát động tĩnh bên ngoài. Nguồn truyện: Truyện FULL

Dường như là cảm giác được Tiêu Ngự và Triệu Lam Hinh tồn tại, những du hồn này ào ào hướng về vị trí Tiêu Ngự bao vây qua đây.

Tiêu Ngự liếc mắt nhìn quyển bút ký của Áo Đặc Lan trong tay, bản bút ký này vẫn không có bất luận phản ứng gì cả.

Các loại u linh sinh vật tụ lại càng ngày càng nhiều, tựa như trăm sông đổ về biển, nơi nơi đều là u linh, những u linh này chậm rãi đến gần, Tiêu Ngự cuối cùng thấy rõ ràng được mặt mũi của chúng, sắc mặt bọn chúng trắng bệch, tựa như trát lên 1 tầng dày phấn sáp, trong mắt không có con ngươi, trông vô cùng khủng bố.

Triệu Lam Hinh trong tay cầm sẵn 1 trương hồi thành quyển trục, 1 khi phát hiện tình huống không đúng, Tiêu Ngự bất cứ lúc nào đều sẽ có thể che chở cho Triệu Lam Hinh hồi thành, sau đó bản thân sẽ chạy trốn.

Những u linh này đến gần cách Tiêu Ngự cùng Triệu Lam Hinh còn trên dưới 5m, có chút sợ hãi ngừng lại, vây ở bên ngoài, cúi thấp đầu gập gập bộ dáng cổ quái, tựa như tiếng chủy thủ cắt thủy tinh tạo ra âm thanh vô cùng chói tai bén nhọn.

Tiêu Ngự cho những này u linh mấy cái [ Kỹ Năng Dò Xét ], phát hiện chúng đều là tinh anh lever trên dưới 30, nếu như nhiều như vậy u linh đồng thời bao vây tấn công 2 người bọn họ, bọn họ thật đúng là khó sống a.

Bút ký của Áo Đặc Lan trong tay đột nhiên rung lên, phảng phất như có 1 âm thanh đang kêu gọi bản thân, Tiêu Ngự đem bút ký của Áo Đặc Lan mang lên, hướng về dãy núi phía xa nhìn lại, 1 vòng hồng nguyệt dừng ở phía trên không trung.

U linh xung quanh giống như nhận phải kích thích, thối lui vài bước, thành kính nhìn vào bút ký ở trung tâm trên tay Tiêu Ngự, chậm rãi quỳ sát xuống, trên cánh đồng bát ngát có vô số u linh quỳ rạp, loại tình cảnh này trông càng thêm quỷ dị.

Dường như nhận được chỉ thị nào đó, Tiêu Ngự vô thức đem bút ký của Áo Đặc Lan cầm lên, chậm rãi mở ra, 1 chùm ánh sáng màu đỏ từ trên không trung hội tụ xuống, tập trung vào trên bút ký trong tay Tiêu Ngự.

Trong nháy mắt, cuộn bút ký cổ xưa này đột nhiên như có sinh mệnh, phát ra ánh sáng màu đỏ lấp lánh, ánh sáng đỏ ôn hòa lại không hề có một chút nhiệt độ nóng nực, đem cả khu vực cánh đồng rộng lớn này hoàn toàn chiếu sáng.

1 bóng đen từ trong bút ký chậm rãi tuôn ra, đụng trên mặt đất, bóng đen chậm rãi ngưng tụ thành hình, cuối cùng biến thành bộ dáng một người.

Tiêu Ngự đánh giá sinh vật không rõ trước mắt, cái bóng đen này sau khi tuôn ra, ánh sáng màu đỏ trên bút ký cũng dần dần ảm đạm, biến đổi trở về bộ dáng nguyên lai.

"Người trẻ tuổi, chào ngươi."

Một giọng nói già nua truyền vào trong tai Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự cuối cùng cũng thấy rõ ràng tướng mạo của người trước mắt này, đây là một lão già chống quải trượng, tướng mạo rất ôn hòa, lão giả này là dạng du hồn.

"Chào ngài."

Tiêu Ngự rất là cung kính, giờ phút này hắn cũng đang suy đoán phần tiếp theo của nhiệm vụ, lão giả này hiển nhiên là nhân vật mấu chốt của nhiệm vụ rồi.

"Ta gọi là Áo Đặc Lan, thuộc về Hồn sư tộc." Lão già tự giới thiệu nói.

Tiêu Ngự hơi sững sờ, không nghĩ tới lão giả trước mắt này không ngờ lại có thể chính là hồn sư Áo Đặc Lan, cái này trái lại làm cho Tiêu Ngự có chút bất ngờ a.

Cùng lão già hàn huyên một chút, Tiêu Ngự mới biết được, hồn sư Áo Đặc Lan sau khi chết,không cam lòng rời đi, lợi dụng trạng thái linh hồn sống nhờ vào trong bút ký.

"Ta gọi là Tiêu Ngự, thuộc về Vong linh tộc." Tiêu Ngự nói, Vong linh tộc và Hồn sư tộc là đồng minh, nếu như muốn hồn sư Áo Đặc Lan tuyên bố nhiệm vụ, Tiêu Ngự hẳn cũng nên chứng tỏ thân phận của bản thân đó mới là hành động sáng suốt.

"Vong linh tộc." Hồn sư Áo Đặc Lan nghe được Tiêu Ngự nói, vẻ mặt kích động, hỏi, "Xin hỏi Khắc Văn Đồ Tư điện hạ có còn tại thế không? Ôi, đây đúng là một câu hỏi ngu xuẩn, xin chân thần phù hộ cho Khắc Văn Đồ Tư điện hạ."

"Đúng vậy." Tiêu Ngự cười nói, có thể là do quá kích động, khi hồn sư Áo Đặc Lan nói chuyện có phần nói năng lộn xộn.

"Người trẻ tuổi, ngươi có thể dẫn ta đi tìm Khắc Văn Đồ Tư điện hạ được không?" Hồn sư Áo Đặc Lan hỏi.

Tiêu Ngự trong lòng động một chút, đây là nội dung của nhiệm vụ sao, mang hồn sư Áo Đặc Lan đi tìm thuỷ tổ của Vong linh tộc - vu yêu vương Khắc Văn Đồ Tư.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận