Tặc Đảm - Chương 174: Vật phẩm của Sâm Nạp Đức(:*)

Tặc Đảm Chương 174: Vật phẩm của Sâm Nạp Đức(:*)
Hắc sắc tuấn mã bốn chi chắc khỏe có lực, chạy nhảy nhanh như gió, ở trên bầu trời phát ra một tiếng hí hùng hồn, thanh âm đinh tai nhức óc. Tựa như giải phóng ( chắc là ở trong ma pháp trận) tâm tình bị đè nén, hắc sắc tuấn mã trong không trung chạy như điên, đem khí lưu của không gian phong bế quấy đến một mảnh hỗn loạn.

Khí lưu tàn phá bừa bãi làm cho Tiêu Ngự cảm giác tính mạng đang bị uy hiếp, Tiêu Ngự cười khổ không thôi, hắn đem con hắc sắc tuấn mã này phóng ra, nhưng là hiện tại nó lại gây nguy hiểm đến tính mạng hắn, làm Tiêu Ngự cực kì buồn bực.

Tiêu Ngự trốn ở phía sau cự thạch, im lặng chờ đợi con gia hỏa này ổn định xao động.

Hí! Hắc sắc tuấn mã vừa phát ra một tiếng kinh thiên, rốt cuộc an tĩnh một chút, mới vừa rồi giương oai làm nó hao hết toàn bộ khí lực, từ trong không trung chậm rãi hạ xuống.

Hắc sắc tuấn mã hướng tới Phương hướng Tiêu Ngự chậm rãi đi tới, Tiêu Ngự thầm nghĩ không xong, uy thế của gia hỏa này Tiêu Ngự vừa mới chứng kiến qua, nếu nó đột nhiên phát uy, tuyệt đối có thể đem Tiêu Ngự dễ dàng giết chết.

Hắc sắc tuấn mã đi tới nham thạch bên cạnh chỗ Tiêu Ngự ẩn thân, hí lên một tiếng trầm thấp, cúi đầu, trong mũi phun ra vài ngụm khí thô, đung đưa đầu một chút, bộ dáng thật là ngoan ngoãn.

Tiêu Ngự có chút nghi hoặc, hắn cảm giác được hắc sắc tuấn mã này đối với hắn không có địch ý, Tiêu Ngự chậm rãi đứng lên, hướng hắc sắc tuấn mã đi đến.

Hắc sắc tuấn mã thân hình cực kỳ cường tráng, Tiêu Ngự miễn cưỡng cao ngang lưng nó, trên người nó bao trùm một ít lân phiến màu đen, đem nó hoàn toàn bao lại, nếu không nhìn kĩ, căn bản nhìn khồng ra.

Tiêu Ngự thử tới gần hắc sắc tuấn mã, trong lòng có chút thấp thỏm.

Hồi lâu, hắc sắc tuấn mã không có phản ứng gì quá khích, tay phải Tiêu Ngự dè dặt chạm lên lưng hắc sắc tuấn mã.

Hắc sắc tuấn mã bất an đi lại một chút, rồi lại ngừng lại. Cũng không có mâu thuẫn với Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự cấp cho hắc sắc tuấn mã một cái điều tra.

Sâm nạp đức Hắc Long câu: cấp 20 tinh anh siêu cấp

Oh chúa ơi. Gia hỏa này không thể ngờ lại là tinh anh siêu cấp cấp 20. Cũng quá dọa người. Tinh anh siêu cấp cấp 20 trình độ cường hãn trước mắt Tiêu Ngự cũng không thể tưởng tượng nổi. Một đoàn đội năm mươi người cấp 30 cũng chưa chắc có thể đối phó.

Tiêu Ngự ở trên lưng ngựa vuốt ve. Hắc Long câu cực kì ngoan ngoãn. Tiêu Ngự trong lòng phỏng đoán. Hắn đem Hắc Long câu phóng ra. Có thể kích động tới kịch tính của nhiệm vụ. Hắc Long câu này có thể là một trong kịch tính mấu chốt của nhiệm vụ

"Nếu có thể đem gia hỏa này thu làm tọa kỵ thì tốt rồi." Đương nhiên Tiêu Ngự cũng chỉ là nghĩ thôi. Đem một con quái tinh anh siêu cấp cấp 20 làm tọa kỵ. Nếu trên chiến trường mà nói. Như vậy một con tọa kỵ có thể đem một đại đoàn đội năm mươi người giết chết. GM sẽ không ngồi nhìn chuyện như vậy phát sinh. Bởi vì việc này ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự thăng bằng của trò chơi.

Tiêu Ngự phát ra tin tức tới Triệu Lam Hinh. Nhờ nàng tim kiếm sâm nạp đức, Hắc Long câu này chính là chìa khóa mấu chốt. Chính mình nên cùng Hắc Long câu giao tiếp.

Hắc Long câu hí lên một tiếng trầm thấp, dùng đầu khêu Tiêu Ngự, tại nguyên chỗ đi lại một chút.

- Ngươi muốn ta đi theo ngươi?

Tiêu Ngự hỏi. Hắc Long câu này sẽ không nói, Tiêu Ngự chỉ có thể nhìn động tác của nó mà giải thích.

Hắc Long câu gật gật đầu, hướng phía xa đi đến, Tiêu Ngự đuổi theo Hắc Long câu.

- Ngươi tại sao bị nhốt ở nơi này? Nga. Ta quên mất, ngươi không nói được.

Hắc Long câu như có linh tính, Tiêu Ngự thiếu chút nữa đem nó trở thành đồng loại.

Hắc Long câu phun ra vài ngụm khí thô, đung đưa đầu một chút, tiếp tục đi về phía trước.

Tiêu Ngự đi theo Hắc Long câu tới trước cửa một gian thạch thất, cửa đá của gian thạch thất này cực kì dày chắc, cấu tạo cũng có điểm bất đồng, Tiêu Ngự cũng đã xem qua rất nhiều lần, làm thế nào mở ra, cho nên cũng bỏ qua.

Hắc Long câu hí một tiếng. Vung móng trước lên cao. Mạnh mẽ dẫm nát cửa đá, cửa đá sụp đổ ầm ầm.Cửa đá rất dày này giống như đậu hũ yếu ớt, không chịu nổi một kích. Bị Hắc Long câu một cước giẫm vỡ.

Tiêu Ngự nhanh chóng né tránh cự thạnh bay tới, nhìn cửa đá bị phá hư nghiêm trọng, kinh hãi thất sắc, tinh anh siêu cấp cấp 20, quả nhiên rất mạnh.

Hắc Long câu hướng bên trong thạch thất đi đến, bên trong thạch thất khắp nơi đều là cương thi, chừng năm sáu chục tên, chứng kiến Hắc Long câu cùng Tiêu Ngự tiến vào, lập tức xông tới.

Tiêu Ngự vung lên chủy thủ chuẩn bị chiến đấu, Hắc Long câu phun ra một ngụm khí thô nóng rực, trên mặt đất mọc lên vô sô dây thừng màu đen, đem đám cương thi này toàn bộ trói lại, đám cương thi này giống như bị định dạng hoàn chỉnh, ở nguyên chỗ không thể động đậy.

Trong không trống rỗng xuất hiện hơn trăm đạo hắc sắc trường mầu, hướng đám cương thi này bắn đi, đem đám cương thi này toàn bộ xuyên qua, trực tiếp giết chết trong nháy mắt.

Tiêu Ngự mắt choáng váng, Hắc Long câu nay thật sự rất mạnh, đám cương thi này cùng với Hắc Long câu không phải cùng một cấp độ.

Dọc theo đường đi gặp vô số cương thi, nhưng chúng nó vừa xuất hiện đã bị Hắc Long câu giết chết trong nháy mắt, nơi này nhiều quái như vậy, nếu đổi lại là Tiêu Ngự một người, căn bản không vào được.

Sau khi xuyên qua thông đạo thật dài, Hắc Long câu mang theo Tiêu Ngự tiến vào một gian thạch thất, gian thạch thất này cực kì nhỏ hẹp âm u, trên vách tường vân của thạch thất có khắc các loại ký hiệu kì dị, ánh sáng rất mờ ám, nhưng không có một con cương thi nào hoạt động.

Ánh mắt Tiêu Ngự rơi vào trung ương thạch thất, trung ương thạch thất đặt một cái rương màu vàng lợt, cái rương này được chế tạo cực kì tinh tế, bên ngoài khảm rất nhiều bảo thạch, quang mang ám sắc không ngừng lưu chuyển trên cái rương, vẻ ngoài hoa lệ mà vẫn chắc chắn, xung quanh rương gỗ bố trí một cái ma pháp trận, đem cái rương bảo vệ ở trong.

Chứng kiến cái rương này, mí mắt Tiêu Ngự không khỏi giật giật, cái bảo rương này phòng hộ chu đáo như vậy, đồ vật bên trong tuyệt đối không phải là vật phàm, đến cùng sẽ là cái gì đây, Tiêu Ngự không khỏi có chút chờ mong.

Hắc Long câu đến gần bảo rương, ma pháp trận phụ cận bảo rương nhất thời quang hoa đại thịnh, hình thành một kết giới loại nhỏ, đem bảo rương bảo vệ ở bên trong.

Móng trước Hắc Long câu nặng nề dẫm nát kết giới, kết giới phát ra một tiếng vang, vỡ ra vài đạo khe hở. Hắc Long câu hí lên một tiếng, lần nữa nặng nề dẫm lến trên kết giới, kết giới nhất thời tứ phân ngũ liệt, ma pháp trận ảm đạm hạ xuống.

Hắc Long câu đi tới bên cạnh Tiêu Ngự, dùng đỉnh đầu đẩy đẩy Tiêu Ngự.

- Để cho ta đi lấy?

Tiêu Ngự nhìn Hắc Long câu, nghi hoặc hỏi.

Hắc Long câu gật gật đầu.

Tiêu Ngự có chút hưng phấn, khẩn trương tới gần cái rương, ngồi chồm hỗm bên cạnh cái rương.

Hệ thống: Sâm nạp đức bảo rương đang mở ra…..

Tiêu Ngự không nhịn được cười, bảo rương này cư nhiên đều dùng tên trên.

Sâm nạp đức này đến cùng là ai, cũng không biết Triệu Lam Hinh bên kia tra được thế nào rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hệ thống: Sâm nạp đức bảo rương đã mở ra.

Tay phải Tiêu Ngự hướng bên trong bảo rương thò vào, sờ sờ, tim không khỏi đập loạn, đồ vật bên trong thật nhiều, chừng hơn 10 kiện.

"Phát tài rồi." Tay phải Tiêu Ngự đụng phải một chuôi búa, hắn muốn lấy đồ vật ra, nhưng lấy như thế nào cúng bất động, khẽ nhíu mày, đến cùng xảy ra chuyện gì, tại sao không lấy được.

Lấy không được cái búa Tiêu Ngự chỉ có thể đổi lại cái khác, từ trong bảo rương mò lấy một vật, là một quyển điển tịch dày, quyển điển tịch này bên ngoài vẽ một gốc cây dược thảo, bên ngoài một tầng kim loại ám sắc, vừa dày vửa nặng, trang sách thì là do một ít kim lọai cực nhỏ chức thành, phía trên tràn ngập các loại văn tự thần bí, vẽ rất nhiều đồ án dược thảo.

Cái nhìn đầu tiên với quyển điển tịch này, Tiêu Ngự nhận định đồ chơi này tuyệt đối là điển tịch ma dược học.

Tiêu Ngự xem xét một chút thuộc tính quyển điển ma dược học này, ngạc nhiên, đột nhiên mừng rỡ như điên.

Điển tịch ma dược học sâm nạp đức. Đặc thù vật phẩm, phẩm chất, cấp truyền thuyết. Khi chế dược độ thuần thục kĩ năng +50%, xác suất chế tạo ra dược hoàn vượt cấp 1%.

Có quyển điển tịch ma dược học này, Tiêu Ngự đánh sâu vào ma dược học tốc độ độ thuần thục kĩ năng có thể nhanh hơn không ít.

"Còn có bảo bối gì không." Tiêu Ngự lại mò vao trong rương, sờ soạng nửa ngày, phát hiện chỉ có một cây búa có thế di chuyển, Tiêu Ngự lấy cây búa ra.

Sâm nạp đức thiểm điện chi chùy: vật phẩm nhiệm vụ, mặc phát thiểm điện phong bạo( đại loại là : lặng im phát ra phong bạo nhanh như điện chớp). Thiểm điện phong bạo: triệu hoán nhất phiến thiểm điện công kích đối thủ, cơ sở công kích 1000, khoảng cách công kích 30 mét, phạm vi 5 mét, thời gian làm lạnh kĩ năng 100 giây, đối với hệ sinh vật bất từ tạo thành 500% thương tôn, tạo thành hiệu quả 5 giây đông cứng.

"Nguyên lai là kiện vật phẩm nhiệm vụ." Đồ này ở trong nhiệm vụ mới mạnh, ra khỏi nhiệm vụ sẽ không dùng đến, Tiêu Ngự hứng thú tan vỡ, suy nghĩ một chút, thuộc tính đồ chơi này mạnh như vậy, ở trong nhiệm vụ cầm đến sảng khoái cũng không sai.

Ở trong rương sờ soạng hồi lâu, vật khác Tiêu Ngự như thế nào cũng không lấy ra được, bất đắc dĩ chỉ có thể quên đi, của mình thì là của mình, không phải thì cũng không nên cưỡng cầu, Tiêu Ngự đứng lên.

Chứng kiến Tiêu Ngự lấy ra đồ vật trong rương, Hắc Long câu đi đến bên người Tiêu Ngự, cắn ống quần Tiêu Ngự, đem Tiêu Ngụ kéo ra bên ngoài.

- Tốt lắm, ngươi muốn dẫn ta đi chỗ nào nữa?

Tiêu Ngự vuốt ve cổ Hắc Long câu, hỏi, Hắc Long câu hình như muốn đem hắn đến địa phương nào.

Hắc Long câu lại dùng thân thể cọ xát Tiêu Ngự.

- Ngươi là để cho ta cưỡi lên? - Tiêu Ngự nghi hoặc hỏi. Hắc Long câu gật đầu.

"Tiến vào trò chơi tới này còn không có cưỡi ngựa nữa, cũng không biết là có cảm giác gì." Tiêu Ngự hưng phấn, nhảy lên lưng ngựa.

Sau khi Tiêu Ngự ngồi yên, Hắc Long câu cất vó hí lên một tiếng, hướng phía trước chạy như điên.

Chỉ trong nháy mắt, Hắc Long câu đã nhảy ra ngoài mấy trăm mét, tốc độ di động nhanh như Bôn Lôi tật điện. Ngồi ở trên lưng Hắc Long câu, lâng lâng như ở trên mây, đồ vật hai bên xẹt qua như bay, bên tai chỉ để lại tiếng gió gào thét.

"Thật nhanh." Tiêu Ngự không khỏi kinh ngạc sợ hãi than, tốc độ Hắc Long câu so với Tiêu Ngự mở ra Tật Phong Bộ còn nhanh hơn mấy lần.

Hắc Long câu đột nhiên nhảy về phía trước, bay lên trời, bay lên, ở trên không trung bay như tên bắn.

Tiêu Ngự hướng phía trước nhìn lại, phương hướng Hắc Long câu chạy lại đúng là điểm đầu của không gian phong bế, đó là một cái lỗ hổng thật lớn, không biết đầu trên của không gian phong bế đến cùng là nơi nào.

Giống như đằng vân giá vũ thông thường, Hắc Long câu ở trong không trung chạy không chút nào phí lực, đưa Tiêu Ngự biến mất ở trong vết nứt.

- Tiểu Lam, ngươi đang tìm cái gì sao? - Nguyệt Dạ chứng kiến Triệu Lam Hinh lật xem một quyển thu tịch cổ xưa, nghi hoặc hỏi.

- Tìm một ít tư liệu liên quan đến nhiệm vụ.

Triệu Lam Hinh hồi đáp.

- Có phải Tiêu Ngự nhờ ngươi tìm không?

- Uh! - Nhìn vè mặt đăm chiêu của Nguyệt Dạ, Triệu Lam Hinh mặt đẹp có chút nóng lên, không dám nhìn vào mắt Nguyệt Dạ, cúi đầu làm bộ chuyên chú tìm kiếm tư liệu.

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận