Ảnh Đế Và Nữ Hoàng Scandal - Chương 10
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7: chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15: chương 15
- Chương 16: chương 16
- Chương 17
- Chương 18: chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31: chương 31
- Chương 32: chương 32
- Chương 33: chương 33
- Chương 34: chương 34
- Chương 35: chương 35
- Chương 36: chương 36
- Chương 37: chương 37
- Chương 38: chương 38
- Chương 39: chương 39
- Chương 40: chương 40
- Chương 41: chương 41
- Chương 42: chương 42
- Chương 43: chương 43
- Chương 44: chương 44
- Chương 45: chương 45
- Chương 46: chương 46
- Chương 47: chương 47
- Chương 48: chương 48
- Chương 49: chương 49
- Chương 50: chương 50
- Chương 51: chương 51
- Chương 52: chương 52
- Chương 53: chương 53
- Chương 54: chương 54
- Chương 55: chương 55
- Chương 56: chương 56
- Chương 57: chương 57
- Chương 58: chương 58
- Chương 59: chương 59
- Chương 60: chương 60
- Chương 61: chương 61
- Chương 62: chương 62
- Chương 63: chương 63
- Chương 64: chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: chương 69
- Chương 70: chương 70
- Chương 71: chương 71
- Chương 72: chương 72
- Chương 73: chương 73
- Chương 74: chương 74
- Chương 75: chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: chương 80
- Chương 81: chương 81
- Chương 82: chương 82
- Chương 83: chương 83
- Chương 84: chương 84
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ảnh Đế Và Nữ Hoàng Scandal
Chương 10
Sau khi Lý Thành bị bắt, một loạt vấn đề khác bắt đầu nảy sinh. Các đối tác cũ của ông ta, lo sợ bị lôi vào cuộc điều tra, đã tìm cách lật ngược tình thế bằng cách đổ lỗi cho Thẩm Dịch và Tô Minh Hà.
“Anh nghĩ sao về việc họ cho rằng chúng ta đứng sau toàn bộ âm mưu này để triệt hạ Lý Thành vì lợi ích cá nhân?” Tô Minh Hà hỏi, ánh mắt đầy bất mãn khi đọc những bài viết mới trên truyền thông.
“Họ chỉ đang tuyệt vọng thôi.” Thẩm Dịch bình tĩnh đáp. “Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta được phép lơ là. Nếu họ nắm trong tay bất kỳ điểm yếu nào của chúng ta, mọi thứ có thể quay ngược lại.”
“Tôi chẳng có điểm yếu nào.” Cô nhún vai, nụ cười tự tin.
“Đừng tự tin quá mức.” Anh nghiêng đầu, ánh mắt dò xét. “Ai cũng có điểm yếu, chỉ là chưa đến lúc bị lộ ra thôi.”
Câu nói của anh khiến cô khẽ cau mày.
Trong lúc căng thẳng giữa họ và các đối tác của Lý Thành ngày càng leo thang, một thế lực mới bất ngờ xuất hiện. Người này không chỉ có mối quan hệ chặt chẽ với Lý Thành mà còn nắm trong tay những thông tin nhạy cảm về giới giải trí.
Một email nặc danh được gửi đến hộp thư của Tô Minh Hà, nội dung chỉ đơn giản:
“Cô nghĩ rằng cô đã thắng sao? Trò chơi này còn lâu mới kết thúc. Hãy cẩn thận, kẻ mạnh thật sự chưa bao giờ lộ diện.”
“Tôi không ngờ rằng đằng sau Lý Thành còn có kẻ khác giật dây.” Cô nói, đôi mắt ánh lên sự tò mò lẫn lo ngại.
“Điều đó cũng có nghĩa là chúng ta chỉ mới chạm vào bề nổi.” Thẩm Dịch trầm giọng. “Nếu muốn đi đến tận cùng, chúng ta phải sẵn sàng đối mặt với những điều nguy hiểm hơn.”
Qua quá trình điều tra, họ phát hiện ra rằng Lý Thành chỉ là một quân cờ trong một tổ chức ngầm, chuyên thao túng giới giải trí để phục vụ lợi ích của mình.
Tổ chức này không chỉ kiểm soát tài chính mà còn đứng sau các vụ bê bối, scandal và những cuộc thanh trừng nội bộ.
“Chúng ta không thể làm gì nếu không biết rõ người đứng đầu tổ chức này là ai.” Tô Minh Hà nói, cảm giác bị cuốn vào một mê cung không lối thoát.
“Đừng quên, chính cô từng nói rằng không gì là không thể.” Thẩm Dịch mỉm cười, như muốn trấn an cô.
Lý Dung, sau khi hợp tác với Tô Minh Hà, bất ngờ biến mất không dấu vết.
“Cô ta bỏ trốn, hay có ai đó đã ra tay?” Tô Minh Hà hỏi, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Có lẽ cả hai.” Thẩm Dịch đáp, giọng nói lạnh lùng. “Nhưng nếu cô ta bị tổ chức đó bắt lại, họ sẽ không để yên cho cô ta. Điều đó có thể là cơ hội cho chúng ta.”
“Ý anh là gì?”
“Chúng ta cần Lý Dung. Nếu cô ta chịu nói ra những gì cô ta biết, chúng ta sẽ có cơ hội lật đổ tổ chức này.”
Họ lần theo dấu vết của Lý Dung, phát hiện rằng cô ta đang ẩn náu tại một vùng ngoại ô hẻo lánh. Nhưng khi họ tìm đến, chỉ thấy một căn nhà trống rỗng với những dấu hiệu của một cuộc ẩu đả.
“Có vẻ như chúng ta đã đến muộn.” Tô Minh Hà nói, ánh mắt tối sầm.
“Không hẳn.” Thẩm Dịch chỉ vào một mảnh giấy nhỏ bị vò nát trên sàn. Bên trong là một dòng chữ nguệch ngoạc: “Tôi cần giúp đỡ. Hãy tìm tôi tại…”
Dòng chữ bị mờ, nhưng đủ để họ đoán ra nơi tiếp theo để tìm kiếm.
Theo địa chỉ trong mảnh giấy, họ đến một nhà kho bỏ hoang ở vùng ngoại ô. Nhưng ngay khi bước vào, họ nhận ra mình đã mắc bẫy.
“Chào mừng, Thẩm Ảnh Đế và Tô tiểu thư.” Một giọng nói trầm thấp vang lên. Từ trong bóng tối, một người đàn ông trung niên bước ra, ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí.
“Ông là ai?” Thẩm Dịch hỏi, ánh mắt không hề nao núng.
“Tôi chỉ là một sứ giả. Nhưng hôm nay, tôi đến đây để gửi cho hai người một thông điệp.”
Trước khi họ kịp phản ứng, hàng loạt bóng người xuất hiện, bao vây lấy họ.
“Anh nghĩ sao về việc họ cho rằng chúng ta đứng sau toàn bộ âm mưu này để triệt hạ Lý Thành vì lợi ích cá nhân?” Tô Minh Hà hỏi, ánh mắt đầy bất mãn khi đọc những bài viết mới trên truyền thông.
“Họ chỉ đang tuyệt vọng thôi.” Thẩm Dịch bình tĩnh đáp. “Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta được phép lơ là. Nếu họ nắm trong tay bất kỳ điểm yếu nào của chúng ta, mọi thứ có thể quay ngược lại.”
“Tôi chẳng có điểm yếu nào.” Cô nhún vai, nụ cười tự tin.
“Đừng tự tin quá mức.” Anh nghiêng đầu, ánh mắt dò xét. “Ai cũng có điểm yếu, chỉ là chưa đến lúc bị lộ ra thôi.”
Câu nói của anh khiến cô khẽ cau mày.
Trong lúc căng thẳng giữa họ và các đối tác của Lý Thành ngày càng leo thang, một thế lực mới bất ngờ xuất hiện. Người này không chỉ có mối quan hệ chặt chẽ với Lý Thành mà còn nắm trong tay những thông tin nhạy cảm về giới giải trí.
Một email nặc danh được gửi đến hộp thư của Tô Minh Hà, nội dung chỉ đơn giản:
“Cô nghĩ rằng cô đã thắng sao? Trò chơi này còn lâu mới kết thúc. Hãy cẩn thận, kẻ mạnh thật sự chưa bao giờ lộ diện.”
“Tôi không ngờ rằng đằng sau Lý Thành còn có kẻ khác giật dây.” Cô nói, đôi mắt ánh lên sự tò mò lẫn lo ngại.
“Điều đó cũng có nghĩa là chúng ta chỉ mới chạm vào bề nổi.” Thẩm Dịch trầm giọng. “Nếu muốn đi đến tận cùng, chúng ta phải sẵn sàng đối mặt với những điều nguy hiểm hơn.”
Qua quá trình điều tra, họ phát hiện ra rằng Lý Thành chỉ là một quân cờ trong một tổ chức ngầm, chuyên thao túng giới giải trí để phục vụ lợi ích của mình.
Tổ chức này không chỉ kiểm soát tài chính mà còn đứng sau các vụ bê bối, scandal và những cuộc thanh trừng nội bộ.
“Chúng ta không thể làm gì nếu không biết rõ người đứng đầu tổ chức này là ai.” Tô Minh Hà nói, cảm giác bị cuốn vào một mê cung không lối thoát.
“Đừng quên, chính cô từng nói rằng không gì là không thể.” Thẩm Dịch mỉm cười, như muốn trấn an cô.
Lý Dung, sau khi hợp tác với Tô Minh Hà, bất ngờ biến mất không dấu vết.
“Cô ta bỏ trốn, hay có ai đó đã ra tay?” Tô Minh Hà hỏi, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Có lẽ cả hai.” Thẩm Dịch đáp, giọng nói lạnh lùng. “Nhưng nếu cô ta bị tổ chức đó bắt lại, họ sẽ không để yên cho cô ta. Điều đó có thể là cơ hội cho chúng ta.”
“Ý anh là gì?”
“Chúng ta cần Lý Dung. Nếu cô ta chịu nói ra những gì cô ta biết, chúng ta sẽ có cơ hội lật đổ tổ chức này.”
Họ lần theo dấu vết của Lý Dung, phát hiện rằng cô ta đang ẩn náu tại một vùng ngoại ô hẻo lánh. Nhưng khi họ tìm đến, chỉ thấy một căn nhà trống rỗng với những dấu hiệu của một cuộc ẩu đả.
“Có vẻ như chúng ta đã đến muộn.” Tô Minh Hà nói, ánh mắt tối sầm.
“Không hẳn.” Thẩm Dịch chỉ vào một mảnh giấy nhỏ bị vò nát trên sàn. Bên trong là một dòng chữ nguệch ngoạc: “Tôi cần giúp đỡ. Hãy tìm tôi tại…”
Dòng chữ bị mờ, nhưng đủ để họ đoán ra nơi tiếp theo để tìm kiếm.
Theo địa chỉ trong mảnh giấy, họ đến một nhà kho bỏ hoang ở vùng ngoại ô. Nhưng ngay khi bước vào, họ nhận ra mình đã mắc bẫy.
“Chào mừng, Thẩm Ảnh Đế và Tô tiểu thư.” Một giọng nói trầm thấp vang lên. Từ trong bóng tối, một người đàn ông trung niên bước ra, ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí.
“Ông là ai?” Thẩm Dịch hỏi, ánh mắt không hề nao núng.
“Tôi chỉ là một sứ giả. Nhưng hôm nay, tôi đến đây để gửi cho hai người một thông điệp.”
Trước khi họ kịp phản ứng, hàng loạt bóng người xuất hiện, bao vây lấy họ.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7: chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15: chương 15
- Chương 16: chương 16
- Chương 17
- Chương 18: chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31: chương 31
- Chương 32: chương 32
- Chương 33: chương 33
- Chương 34: chương 34
- Chương 35: chương 35
- Chương 36: chương 36
- Chương 37: chương 37
- Chương 38: chương 38
- Chương 39: chương 39
- Chương 40: chương 40
- Chương 41: chương 41
- Chương 42: chương 42
- Chương 43: chương 43
- Chương 44: chương 44
- Chương 45: chương 45
- Chương 46: chương 46
- Chương 47: chương 47
- Chương 48: chương 48
- Chương 49: chương 49
- Chương 50: chương 50
- Chương 51: chương 51
- Chương 52: chương 52
- Chương 53: chương 53
- Chương 54: chương 54
- Chương 55: chương 55
- Chương 56: chương 56
- Chương 57: chương 57
- Chương 58: chương 58
- Chương 59: chương 59
- Chương 60: chương 60
- Chương 61: chương 61
- Chương 62: chương 62
- Chương 63: chương 63
- Chương 64: chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: chương 69
- Chương 70: chương 70
- Chương 71: chương 71
- Chương 72: chương 72
- Chương 73: chương 73
- Chương 74: chương 74
- Chương 75: chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: chương 80
- Chương 81: chương 81
- Chương 82: chương 82
- Chương 83: chương 83
- Chương 84: chương 84
- bình luận