Ảnh Đế Và Nữ Hoàng Scandal - Chương 76
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7: chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15: chương 15
- Chương 16: chương 16
- Chương 17
- Chương 18: chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31: chương 31
- Chương 32: chương 32
- Chương 33: chương 33
- Chương 34: chương 34
- Chương 35: chương 35
- Chương 36: chương 36
- Chương 37: chương 37
- Chương 38: chương 38
- Chương 39: chương 39
- Chương 40: chương 40
- Chương 41: chương 41
- Chương 42: chương 42
- Chương 43: chương 43
- Chương 44: chương 44
- Chương 45: chương 45
- Chương 46: chương 46
- Chương 47: chương 47
- Chương 48: chương 48
- Chương 49: chương 49
- Chương 50: chương 50
- Chương 51: chương 51
- Chương 52: chương 52
- Chương 53: chương 53
- Chương 54: chương 54
- Chương 55: chương 55
- Chương 56: chương 56
- Chương 57: chương 57
- Chương 58: chương 58
- Chương 59: chương 59
- Chương 60: chương 60
- Chương 61: chương 61
- Chương 62: chương 62
- Chương 63: chương 63
- Chương 64: chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: chương 69
- Chương 70: chương 70
- Chương 71: chương 71
- Chương 72: chương 72
- Chương 73: chương 73
- Chương 74: chương 74
- Chương 75: chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: chương 80
- Chương 81: chương 81
- Chương 82: chương 82
- Chương 83: chương 83
- Chương 84: chương 84
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ảnh Đế Và Nữ Hoàng Scandal
Chương 76
Không khí như đóng băng khi Hạ Vũ tiếp tục giữ chặt khẩu súng nhắm vào Minh Hà. Đôi mắt cô đỏ lên, vừa giận dữ vừa thất vọng.
“Hạ Vũ, tôi đã tin cậu. Tin rằng cậu là người đáng để tôi giao phó” Minh Hà nghiến răng, ánh mắt chứa đầy đau đớn.
“Không cần nói thêm nữa” Hạ Vũ cắt ngang, giọng đầy kiên quyết. “Đưa tôi USB. Chỉ cần giao nó ra, mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Thẩm Dịch cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hạ Vũ như thể đang chế giễu sự lựa chọn ngu ngốc của hắn. “Cậu nghĩ bọn chúng sẽ để yên cho cậu sau khi lấy được thứ chúng muốn sao? Hạ Vũ, cậu thực sự không hiểu gì cả.”
“Tôi không cần các người dạy đời!” Hạ Vũ quát lớn, đôi tay cầm súng hơi run ray.
Trong lúc tình thế căng thẳng, từ phía xa, tên cầm đầu đám người lạ mặt bước ra, nụ cười hiểm độc hiện rõ.
“Hạ Vũ, rất tốt. Anh đã làm đúng như chúng tôi mong đợi. Giờ thì, lấy USB từ tay Thẩm Dịch, và chúng tôi sẽ thực hiện lời hứa.”
“Không! Các người đã hứa sẽ tha cho cô ấy!” Hạ Vũ hét lên, ánh mắt lóe lên sự hoảng loạn.
Tên cầm đầu nhếch mép cười khẩy. “Tha hay không, còn tùy vào thái độ của cậu. Đưa USB ra, hoặc đừng mơ rời khỏi đây”
Hạ Vũ đứng khựng lại, đôi mắt dao động giữa sự hối hận và sợ hãi.
Minh Hà cười lạnh, lên tiếng đầy châm chọc: “Hạ Vũ, hóa ra cậu chỉ là một con cờ của bọn chúng. Ngay cả mạng của mình cậu cũng không giữ được, vậy mà dám đe dọa tôi sao?”
“Hạ Vũ, dừng lại!” Thẩm Dịch nói, giọng trầm thấp nhưng đầy uy nghiêm. “Cậu có cơ hội sửa sai, đừng lún sâu hơn nữa.
Đúng lúc này, ánh mắt Thẩm Dịch lóe lên tia lạnh lẽo. Anh nhấn vào chiếc đồng hồ đeo trên tay, phát ra một tín hiệu.
Từ phía sau, tiếng động cơ ầm ầm vang lên. Những chiếc drone nhỏ bất ngờ xuất hiện, mang theo ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào đám người lạ mặt.
“Hạ Vũ, cúi xuống!” Thẩm Dịch hét lớn, đồng thời tung một cú đá vào khẩu súng trên tay Hạ Vũ, làm nó văng ra.
Hạ Vũ bất ngờ trước hành động của Thẩm Dịch, chưa kịp phản ứng thì Minh Hà đã nhanh chóng nhào đến, hạ gục hắn chỉ bằng một cú đấm chính xác.
“Không ngờ cậu yếu đến thế.” Minh Hà nhếch mép, đôi mắt lấp lóe sự khinh bỉ.
Lúc này, đám người lạ mặt cũng nhận ra điều bất thường. Chúng lập tức nổ súng, cố gắng ngăn cản Thẩm Dịch và Minh Hà thoát ra.
“Đi theo tôi!” Thẩm Dịch kéo Minh Hà, né tránh loạt đạn và dẫn cô về phía lối thoát hiểm.
Nhưng khi cả hai vừa chạy đến gần cánh cửa, một bóng người to lớn xuất hiện, chặn đứng họ. Là tên cầm đầu.
“Thẩm Dịch, cậu quá tự tin rồi. Nghĩ rằng chỉ cần vài chiếc drone là thoát được sao?”
Thẩm Dịch cười lạnh, ánh mắt sắc bén như dao. “Đủ để tiêu diệt đám chuột nhất như các người.”
Ngay khi anh nói dứt lời, từ phía trên trần nhà, một đội đặc nhiệm trang bị đầy đủ vũ khí từ từ đáp xuống, bao vây toàn bộ khu vực.
“Các người đã thua rồi,” Thẩm Dịch nói, giọng đầy uy quyền.
Trong lúc đội đặc nhiệm nhanh chóng khống chế toàn bộ đám người lạ mặt, Hạ Vũ ngồi sụp xuống, tay ôm đầu.
“Tại sao mọi thứ lại thành ra thế này... Tôi chỉ muốn sống sót... chỉ muốn thoát khỏi cuộc đời bế tắc này..” Hạ Vũ lẩm bẩm, giọng nói đầy tuyệt vọng.
Minh Hà đứng nhìn hắn, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa phảng phất chút đau lòng. Cô quay sang Thẩm Dịch, khẽ nói: “Đưa hắn đi. Để pháp luật xử lý”
“Cô không giận hắn sao?” Thẩm Dịch hỏi, ánh mắt dò xét.
“Tôi giận, nhưng nhiều hơn là thất vọng. Có những người, dù tha thứ hay không, cũng không thể quay lại như trước.”
“Hạ Vũ, tôi đã tin cậu. Tin rằng cậu là người đáng để tôi giao phó” Minh Hà nghiến răng, ánh mắt chứa đầy đau đớn.
“Không cần nói thêm nữa” Hạ Vũ cắt ngang, giọng đầy kiên quyết. “Đưa tôi USB. Chỉ cần giao nó ra, mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Thẩm Dịch cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hạ Vũ như thể đang chế giễu sự lựa chọn ngu ngốc của hắn. “Cậu nghĩ bọn chúng sẽ để yên cho cậu sau khi lấy được thứ chúng muốn sao? Hạ Vũ, cậu thực sự không hiểu gì cả.”
“Tôi không cần các người dạy đời!” Hạ Vũ quát lớn, đôi tay cầm súng hơi run ray.
Trong lúc tình thế căng thẳng, từ phía xa, tên cầm đầu đám người lạ mặt bước ra, nụ cười hiểm độc hiện rõ.
“Hạ Vũ, rất tốt. Anh đã làm đúng như chúng tôi mong đợi. Giờ thì, lấy USB từ tay Thẩm Dịch, và chúng tôi sẽ thực hiện lời hứa.”
“Không! Các người đã hứa sẽ tha cho cô ấy!” Hạ Vũ hét lên, ánh mắt lóe lên sự hoảng loạn.
Tên cầm đầu nhếch mép cười khẩy. “Tha hay không, còn tùy vào thái độ của cậu. Đưa USB ra, hoặc đừng mơ rời khỏi đây”
Hạ Vũ đứng khựng lại, đôi mắt dao động giữa sự hối hận và sợ hãi.
Minh Hà cười lạnh, lên tiếng đầy châm chọc: “Hạ Vũ, hóa ra cậu chỉ là một con cờ của bọn chúng. Ngay cả mạng của mình cậu cũng không giữ được, vậy mà dám đe dọa tôi sao?”
“Hạ Vũ, dừng lại!” Thẩm Dịch nói, giọng trầm thấp nhưng đầy uy nghiêm. “Cậu có cơ hội sửa sai, đừng lún sâu hơn nữa.
Đúng lúc này, ánh mắt Thẩm Dịch lóe lên tia lạnh lẽo. Anh nhấn vào chiếc đồng hồ đeo trên tay, phát ra một tín hiệu.
Từ phía sau, tiếng động cơ ầm ầm vang lên. Những chiếc drone nhỏ bất ngờ xuất hiện, mang theo ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào đám người lạ mặt.
“Hạ Vũ, cúi xuống!” Thẩm Dịch hét lớn, đồng thời tung một cú đá vào khẩu súng trên tay Hạ Vũ, làm nó văng ra.
Hạ Vũ bất ngờ trước hành động của Thẩm Dịch, chưa kịp phản ứng thì Minh Hà đã nhanh chóng nhào đến, hạ gục hắn chỉ bằng một cú đấm chính xác.
“Không ngờ cậu yếu đến thế.” Minh Hà nhếch mép, đôi mắt lấp lóe sự khinh bỉ.
Lúc này, đám người lạ mặt cũng nhận ra điều bất thường. Chúng lập tức nổ súng, cố gắng ngăn cản Thẩm Dịch và Minh Hà thoát ra.
“Đi theo tôi!” Thẩm Dịch kéo Minh Hà, né tránh loạt đạn và dẫn cô về phía lối thoát hiểm.
Nhưng khi cả hai vừa chạy đến gần cánh cửa, một bóng người to lớn xuất hiện, chặn đứng họ. Là tên cầm đầu.
“Thẩm Dịch, cậu quá tự tin rồi. Nghĩ rằng chỉ cần vài chiếc drone là thoát được sao?”
Thẩm Dịch cười lạnh, ánh mắt sắc bén như dao. “Đủ để tiêu diệt đám chuột nhất như các người.”
Ngay khi anh nói dứt lời, từ phía trên trần nhà, một đội đặc nhiệm trang bị đầy đủ vũ khí từ từ đáp xuống, bao vây toàn bộ khu vực.
“Các người đã thua rồi,” Thẩm Dịch nói, giọng đầy uy quyền.
Trong lúc đội đặc nhiệm nhanh chóng khống chế toàn bộ đám người lạ mặt, Hạ Vũ ngồi sụp xuống, tay ôm đầu.
“Tại sao mọi thứ lại thành ra thế này... Tôi chỉ muốn sống sót... chỉ muốn thoát khỏi cuộc đời bế tắc này..” Hạ Vũ lẩm bẩm, giọng nói đầy tuyệt vọng.
Minh Hà đứng nhìn hắn, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa phảng phất chút đau lòng. Cô quay sang Thẩm Dịch, khẽ nói: “Đưa hắn đi. Để pháp luật xử lý”
“Cô không giận hắn sao?” Thẩm Dịch hỏi, ánh mắt dò xét.
“Tôi giận, nhưng nhiều hơn là thất vọng. Có những người, dù tha thứ hay không, cũng không thể quay lại như trước.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7: chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15: chương 15
- Chương 16: chương 16
- Chương 17
- Chương 18: chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31: chương 31
- Chương 32: chương 32
- Chương 33: chương 33
- Chương 34: chương 34
- Chương 35: chương 35
- Chương 36: chương 36
- Chương 37: chương 37
- Chương 38: chương 38
- Chương 39: chương 39
- Chương 40: chương 40
- Chương 41: chương 41
- Chương 42: chương 42
- Chương 43: chương 43
- Chương 44: chương 44
- Chương 45: chương 45
- Chương 46: chương 46
- Chương 47: chương 47
- Chương 48: chương 48
- Chương 49: chương 49
- Chương 50: chương 50
- Chương 51: chương 51
- Chương 52: chương 52
- Chương 53: chương 53
- Chương 54: chương 54
- Chương 55: chương 55
- Chương 56: chương 56
- Chương 57: chương 57
- Chương 58: chương 58
- Chương 59: chương 59
- Chương 60: chương 60
- Chương 61: chương 61
- Chương 62: chương 62
- Chương 63: chương 63
- Chương 64: chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: chương 69
- Chương 70: chương 70
- Chương 71: chương 71
- Chương 72: chương 72
- Chương 73: chương 73
- Chương 74: chương 74
- Chương 75: chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: chương 80
- Chương 81: chương 81
- Chương 82: chương 82
- Chương 83: chương 83
- Chương 84: chương 84
- bình luận