Ảnh Đế Và Nữ Hoàng Scandal - Chương 82: chương 82
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7: chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15: chương 15
- Chương 16: chương 16
- Chương 17
- Chương 18: chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31: chương 31
- Chương 32: chương 32
- Chương 33: chương 33
- Chương 34: chương 34
- Chương 35: chương 35
- Chương 36: chương 36
- Chương 37: chương 37
- Chương 38: chương 38
- Chương 39: chương 39
- Chương 40: chương 40
- Chương 41: chương 41
- Chương 42: chương 42
- Chương 43: chương 43
- Chương 44: chương 44
- Chương 45: chương 45
- Chương 46: chương 46
- Chương 47: chương 47
- Chương 48: chương 48
- Chương 49: chương 49
- Chương 50: chương 50
- Chương 51: chương 51
- Chương 52: chương 52
- Chương 53: chương 53
- Chương 54: chương 54
- Chương 55: chương 55
- Chương 56: chương 56
- Chương 57: chương 57
- Chương 58: chương 58
- Chương 59: chương 59
- Chương 60: chương 60
- Chương 61: chương 61
- Chương 62: chương 62
- Chương 63: chương 63
- Chương 64: chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: chương 69
- Chương 70: chương 70
- Chương 71: chương 71
- Chương 72: chương 72
- Chương 73: chương 73
- Chương 74: chương 74
- Chương 75: chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: chương 80
- Chương 81: chương 81
- Chương 82: chương 82
- Chương 83: chương 83
- Chương 84: chương 84
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Ảnh Đế Và Nữ Hoàng Scandal
Chương 82: chương 82
Chiếc SUV lao vun vút qua những con đường vắng vẻ, không một dấu hiệu của sự yên bình. Minh Hà ngồi bên ghế phụ, cảm giác căng thẳng và mệt mỏi bao trùm lấy cô, nhưng trái tim vẫn đập nhanh không ngừng. Cảnh tượng đám người đuổi theo trước đó, Hạ Vũ, những tên địch... tất cả như một cơn ác mộng. Cô quay lại nhìn về phía ba mẹ, thấy họ cũng mệt mỏi nhưng vẫn an tâm vì ít nhất, bây giờ họ an toàn.
"Con ổn không, Minh Hà?" Tần Nguyệt vẫn không thể không hỏi, mắt mẹ vẫn đầy lo lắng
"Con ổn, mẹ đừng lo," Minh Hà khẽ đáp, nhưng giọng nói không thể che giấu sự căng thẳng.
Thẩm Dịch im lặng, tay cầm vô lăng, đôi mắt không rời khỏi con đường phía trước. Anh biết rằng không phải chỉ cần chạy trốn là có thể thoát khỏi mọi thứ. Chỉ là tạm thời, họ đã lùi lại một bước. Nhưng trận chiến này sẽ không dễ dàng như vậy.
Sau một khoảng thời gian dài trên đường, chiếc SUV dần lao vào một khu vực an toàn, xa khỏi những kẻ đuổi theo. Đoàn xe cuối cùng đã bị bỏ lại phía sau, và không còn âm thanh của động cơ vọng lại từ đằng sau nữa.
Dường như họ đã thoát khỏi sự truy đuổi, nhưng điều đó không có nghĩa là nguy hiểm đã qua.
"Chúng ta cần phải nghĩ đến kế hoạch tiếp theo," Thẩm Dịch nói, giọng trầm và nghiêm túc. Anh quay lại nhìn
Minh Hà và ba mẹ cô. "Vẫn còn quá nhiều vấn đề phía trước."
Minh Hà gật đầu, tay vẫn siết chặt khẩu súng trong lòng. "Chúng ta không thể cứ chạy mãi như vậy. Mọi thứ đều quá nguy hiểm."
Tần Nguyệt nhìn con gái, rồi chuyển ánh mắt sang Thẩm Dịch. "Anh nghĩ chúng ta nên làm gì tiếp theo?"
Thẩm Dịch không trả lời ngay, ánh mắt anh hướng ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một cách cẩn trọng. Cuối cùng, anh lên tiếng: "Trước mắt, chúng ta cần tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi. Nhưng mọi thứ sẽ không dừng lại ở đây.
Triệu Khang sẽ không bỏ qua chuyện này. Và Hạ Vũ... Tôi không thể tưởng tượng nổi cậu ta lại phản bội chúng ta."
Minh Hà khẽ thở dài, sự tổn thương trong lòng cô không thể nào che giấu được. Hạ Vũ - người bạn cô từng coi là người thân, giờ lại là kẻ phản bội, lợi dụng cô và Thẩm Dịch. Cô không biết phải làm gì, chỉ biết lúc này, họ cần phải giữ vững tâm trí, không để bị cuốn vào những cơn sóng gió tiếp theo.
Sau khi dừng lại tại một ngôi nhà an toàn, nhóm của Minh Hà nhanh chóng lên kế hoạch đối phó với Triệu Khang và những kẻ đứng sau vụ này. Thẩm Dịch ngồi trước bản đồ, trầm tư suy nghĩ, từng đường đi nước bước rõ ràng trong đầu.
"Chúng ta cần phải tìm cách kết thúc mọi chuyện này càng sớm càng tốt. Họ sẽ không dừng lại." Thẩm Dịch nhìn
Minh Hà và ba mẹ cô, ánh mắt kiên quyết.
Minh Hà gật đầu, nhưng không giấu nổi sự lo lắng trong ánh mắt. "Cậu nghĩ chúng ta có thể đánh bại Triệu Khang không?"
Thẩm Dịch im lặng một lúc, rồi trả lời: "Chúng ta không chỉ đối mặt với Triệu Khang, mà còn cả những kẻ phản bội bên trong. Nhưng nếu không hành động nhanh, mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn."
Đám người phản bội, đặc biệt là Hạ Vũ, là mối đe dọa lớn nhất. Họ không chỉ phải chiến đấu với Triệu Khang, mà còn phải đối mặt với những kẻ trong chính tổ chức của mình. Và nếu không cẩn thận, cái giá họ phải trả sẽ rất đắt.
Sau những giờ phút căng thẳng, nhóm của Minh Hà đã có được một chút thời gian nghỉ ngơi. Nhưng trong lòng mỗi người đều biết rằng, khi ánh sáng bình minh ló rạng, một trận chiến cam go sẽ lại bắt đầu.
Minh Hà đứng một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Cô biết, dù có là gì đi nữa, họ không thể cứ trốn mãi. Hạ Vũ đã phản bội, nhưng cô vẫn phải đối mặt với sự thật và tìm cách kết thúc tất cả những chuyện này.
Ngày mai sẽ là một ngày mới, và trận chiến chưa bao giờ kết thúc.
"Con ổn không, Minh Hà?" Tần Nguyệt vẫn không thể không hỏi, mắt mẹ vẫn đầy lo lắng
"Con ổn, mẹ đừng lo," Minh Hà khẽ đáp, nhưng giọng nói không thể che giấu sự căng thẳng.
Thẩm Dịch im lặng, tay cầm vô lăng, đôi mắt không rời khỏi con đường phía trước. Anh biết rằng không phải chỉ cần chạy trốn là có thể thoát khỏi mọi thứ. Chỉ là tạm thời, họ đã lùi lại một bước. Nhưng trận chiến này sẽ không dễ dàng như vậy.
Sau một khoảng thời gian dài trên đường, chiếc SUV dần lao vào một khu vực an toàn, xa khỏi những kẻ đuổi theo. Đoàn xe cuối cùng đã bị bỏ lại phía sau, và không còn âm thanh của động cơ vọng lại từ đằng sau nữa.
Dường như họ đã thoát khỏi sự truy đuổi, nhưng điều đó không có nghĩa là nguy hiểm đã qua.
"Chúng ta cần phải nghĩ đến kế hoạch tiếp theo," Thẩm Dịch nói, giọng trầm và nghiêm túc. Anh quay lại nhìn
Minh Hà và ba mẹ cô. "Vẫn còn quá nhiều vấn đề phía trước."
Minh Hà gật đầu, tay vẫn siết chặt khẩu súng trong lòng. "Chúng ta không thể cứ chạy mãi như vậy. Mọi thứ đều quá nguy hiểm."
Tần Nguyệt nhìn con gái, rồi chuyển ánh mắt sang Thẩm Dịch. "Anh nghĩ chúng ta nên làm gì tiếp theo?"
Thẩm Dịch không trả lời ngay, ánh mắt anh hướng ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một cách cẩn trọng. Cuối cùng, anh lên tiếng: "Trước mắt, chúng ta cần tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi. Nhưng mọi thứ sẽ không dừng lại ở đây.
Triệu Khang sẽ không bỏ qua chuyện này. Và Hạ Vũ... Tôi không thể tưởng tượng nổi cậu ta lại phản bội chúng ta."
Minh Hà khẽ thở dài, sự tổn thương trong lòng cô không thể nào che giấu được. Hạ Vũ - người bạn cô từng coi là người thân, giờ lại là kẻ phản bội, lợi dụng cô và Thẩm Dịch. Cô không biết phải làm gì, chỉ biết lúc này, họ cần phải giữ vững tâm trí, không để bị cuốn vào những cơn sóng gió tiếp theo.
Sau khi dừng lại tại một ngôi nhà an toàn, nhóm của Minh Hà nhanh chóng lên kế hoạch đối phó với Triệu Khang và những kẻ đứng sau vụ này. Thẩm Dịch ngồi trước bản đồ, trầm tư suy nghĩ, từng đường đi nước bước rõ ràng trong đầu.
"Chúng ta cần phải tìm cách kết thúc mọi chuyện này càng sớm càng tốt. Họ sẽ không dừng lại." Thẩm Dịch nhìn
Minh Hà và ba mẹ cô, ánh mắt kiên quyết.
Minh Hà gật đầu, nhưng không giấu nổi sự lo lắng trong ánh mắt. "Cậu nghĩ chúng ta có thể đánh bại Triệu Khang không?"
Thẩm Dịch im lặng một lúc, rồi trả lời: "Chúng ta không chỉ đối mặt với Triệu Khang, mà còn cả những kẻ phản bội bên trong. Nhưng nếu không hành động nhanh, mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn."
Đám người phản bội, đặc biệt là Hạ Vũ, là mối đe dọa lớn nhất. Họ không chỉ phải chiến đấu với Triệu Khang, mà còn phải đối mặt với những kẻ trong chính tổ chức của mình. Và nếu không cẩn thận, cái giá họ phải trả sẽ rất đắt.
Sau những giờ phút căng thẳng, nhóm của Minh Hà đã có được một chút thời gian nghỉ ngơi. Nhưng trong lòng mỗi người đều biết rằng, khi ánh sáng bình minh ló rạng, một trận chiến cam go sẽ lại bắt đầu.
Minh Hà đứng một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Cô biết, dù có là gì đi nữa, họ không thể cứ trốn mãi. Hạ Vũ đã phản bội, nhưng cô vẫn phải đối mặt với sự thật và tìm cách kết thúc tất cả những chuyện này.
Ngày mai sẽ là một ngày mới, và trận chiến chưa bao giờ kết thúc.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7: chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11: chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15: chương 15
- Chương 16: chương 16
- Chương 17
- Chương 18: chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31: chương 31
- Chương 32: chương 32
- Chương 33: chương 33
- Chương 34: chương 34
- Chương 35: chương 35
- Chương 36: chương 36
- Chương 37: chương 37
- Chương 38: chương 38
- Chương 39: chương 39
- Chương 40: chương 40
- Chương 41: chương 41
- Chương 42: chương 42
- Chương 43: chương 43
- Chương 44: chương 44
- Chương 45: chương 45
- Chương 46: chương 46
- Chương 47: chương 47
- Chương 48: chương 48
- Chương 49: chương 49
- Chương 50: chương 50
- Chương 51: chương 51
- Chương 52: chương 52
- Chương 53: chương 53
- Chương 54: chương 54
- Chương 55: chương 55
- Chương 56: chương 56
- Chương 57: chương 57
- Chương 58: chương 58
- Chương 59: chương 59
- Chương 60: chương 60
- Chương 61: chương 61
- Chương 62: chương 62
- Chương 63: chương 63
- Chương 64: chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69: chương 69
- Chương 70: chương 70
- Chương 71: chương 71
- Chương 72: chương 72
- Chương 73: chương 73
- Chương 74: chương 74
- Chương 75: chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80: chương 80
- Chương 81: chương 81
- Chương 82: chương 82
- Chương 83: chương 83
- Chương 84: chương 84
- bình luận